Tặng Em 180 Dặm

Chương 29: C29: Chương 29



Lúc Mạnh Kiều xuống lầu, Mạnh Thiên và Lục Hoành đang xem phim điện ảnh.

Mạnh Thiên cười ha ha thành tiếng, trái lại Lục Hoành nghe thấy động tĩnh trên lầu liền đứng lên.

Mạnh Kiều mặc áo tay dài cổ cao, tóc buông xõa trên vai, cùng Dư Thiên Thiên đi xuống lầu.

Chỉ là sắc mặt hai người cũng không tốt lắm, có vẻ do trò chuyện kết thúc không vui vẻ.

"Kiều Kiều, chúng ta thu dọn một chút, một lát lên đường ăn trưa, buổi chiều tôi sắp xếp khách sạn trong suối nước nóng, đại khái sẽ lái xe hai tiếng, nơi đó —— "

"Cái đó…" Mạnh Kiều nhìn Lục Hoành, bỗng nhiên mở miệng, "Hôm nay cơ thể tôi không thoải mái, có lẽ không có cách nào đi với anh, xin lỗi."

"Sao thế, có phải chu kỳ kinh nguyệt đến rồi không?" Lục Hoành đi lên trước muốn đặt tay lên bụng Mạnh Kiều, lại bị Mạnh Kiều vươn tay ngăn cản.

"Không có, chỉ là có chút mệt mỏi." Mạnh Kiều nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Tôi ở nhà với cô ấy." Lúc Dư Thiên Thiên đi xuống, sắc mặt gần như sụp đổ nhưng vẫn nói chuyện giúp Mạnh Kiều, "Hai người đi đi, hoặc là hẹn lần sau đều được."

"Tại sao lại như vậy chứ?” Sự chú ý của Mạnh Thiên đã rời khỏi phim ảnh."Chị Thiên Thiên, không phải chúng ta đã nói muốn cùng đi đấm bóp sao?"

"Tự em đi đi." Dư Thiên Thiên tức giận nói.

Ánh mắt Lục Hoành vẫn không rời khỏi gương mặt của Mạnh Kiều, anh ta nhìn chiếc áo cổ cao cổ quái và áo khoác màu đen cô vừa mặc ở bên ngoài, ánh mắt hừng hực.

"Là do tối hôm qua đi ra ngoài chơi với bạn bè nên mệt mỏi à?" Lục Hoành chậm rãi mở miệng, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của Mạnh Kiều.

"Không phải." Mạnh Kiều phủ nhận.

"Nhưng cái áo khoác kia, tôi có chút quen mắt nhưng không nhớ là nhìn thấy ở đâu." Khóe miệng Lục Hoành hơi cong lên, đối diện với tầm mắt Mạnh Kiều.

Mặc dù anh ta nói với giọng điệu nghi ngờ, nhưng nét mặt mang theo sự tìm tòi không dễ phát giác.

"Quen mắt?" Mạnh Thiên gãi đầu, "Không phải là áo khoác màu đen bình thường sao? Chị, có phải chị mới mua không."

Trong lòng Mạnh Kiều thấp thỏm, bởi vì cô biết ngày đó Lục Hoành đua xe đã nhìn thấy Chu Minh Xuyên mặc cái áo khoác này.

Sớm biết vậy thì cô sẽ không lấy cái nào này, nhưng bây giờ cô hối hận cũng không kịp.

"Cái gì chứ, đó là trước kia chị và Mạnh Kiều mua lúc đi dạo phố, dạo này ó oversize đang thịnh hành, có hiểu không?" Dư Thiên Thiên vẫn đứng ra giảng hòa, "Được rồi, các em tự chơi đi, hôm nay chị và Mạnh Kiều không tham dự, xuống thông báo với các em một tiếng thôi."

Ánh mắt Lục Hoành lạnh lùng, ý tứ rõ ràng không hề bỏ qua, may mà thằng ngốc Mạnh Thiên lập tức tiếp lời: "Thì ra là như vậy, vậy các chị lên lầu nghỉ ngơi đi, lần sau chúng ta đi suối nước nóng cũng được."

Nghe thấy lời này của Mạnh Thiên, Mạnh Kiều như được đại xá: "Được, vậy chị về phòng ngủ trước."

Cô nói xong cũng không nhìn Lục Hoành, xoay người đi thẳng lên lầu.

Dư Thiên Thiên đứng ở phía dưới một lát, cũng cùng đi lên.

Trong phòng khách lại quay lại dáng vẻ lạnh tanh vừa rồi, chỉ có phim điện ảnh trong tivi vẫn đang cần mẫn chế tạo tiếng ồn.

"Ầm." Cánh cửa phòng ngủ đóng lại.

-

Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên ngồi ở hai đầu của ghế sô pha, bầu không khí đối chọi nhau, hoàn toàn không còn dáng vẻ đùa giỡn như vừa rồi.

Vừa rồi cô không nên hỏi Dư Thiên Thiên những vấn đề kia, cũng không nên bỏ mặc tất cả mà cười đùa.

Cô hẳn nên chứng thực Joseph là bạn trai cô mới tìm, tiếp tục lừa gạt ánh mắt cay độc của người phụ nữ này.

Không phải là giống như hiện tại, Mạnh Kiều bị buộc phải nói rõ, sau đó đón nhận sự tra hỏi.

Hai tay Mạnh Kiều ôm ngực, dáng vẻ thấy chết không sờn, nhắc tới cũng thấy thần kỳ, lời nói vừa rồi của Dư Thiên Thiên thế mà đã cho cô rất nhiều dũng khí.

Có vài thứ người ngoài thấy càng chính xác, nhất là lúc bàn chuyện.

"Úi chà, biểu cảm của cậu là muốn kháng cự đến cùng với tớ hả?" Dư Thiên Thiên mở miệng giễu cợt.

"Ừ," Mạnh Kiều cũng không yếu thế: "Chính là Chu Minh Xuyên, thế nào? Tớ làm lành với anh ấy rồi."

"Lần trước tớ ở núi Bắc Hương nhìn thấy cậu gọi điện thoại cho anh ta, tớ cũng biết cậu thế nào rồi!" Dư Thiên Thiên bắt đầu tính toán nợ cũ với cô, "Lần trước anh ta ở trong rạp chiếu phim với người phụ nữ đó, cậu cũng không quan tâm à?"

"Cô ta căn bản không phải bạn gái anh ấy, chỉ là một người bán vé thôi." Dư Thiên Thiên không đề cập tới còn tốt, nhắc tới lại khiến Mạnh Kiều thấy bực: "Cậu cắt câu lấy nghĩa, ngắt đầu bỏ đuôi, cậu là kẻ chụp lén lòng dạ đen tối, sớm muộn gì tớ cũng bốc phốt cậu, để cho cậu đi ăn cơm tù!"

"Cậu hay lắm Mạnh Kiều!" Dư Thiên Thiên xem thường tín nhiệm Mạnh Kiều dành cho Chu Minh Xuyên, "Vậy anh ta nói với cậu anh ta là tay đua thì cậu tin hả? Anh ta nói anh ta là người Pháp thì cậu tin hả? Tay đua nước Pháp sửa xe ở xưởng sửa xe nhỏ tồi tàn đó, cậu lừa ai thế?"

"Ai nói là anh ấy nói với tớ?" Dư Thiên Thiên vừa nhắc tới cái này, Mạnh Kiều như có thêm động lực, chuyện khác Mạnh Kiều có thể không nói lại Dư Thiên Thiên nhưng thân phận và nghề nghiệp của anh, cô có chứng cớ đầy đủ.

"Hiện tại tớ tìm cho cậu xem." Mạnh Kiều xoay mình đi đến bàn cầm sổ ghi chép, nhanh chóng mở trang tìm kiếm, đang chuẩn bị nhập tên Joseph, cô bỗng nhiên xoay đầu nhìn Dư Thiên Thiên sáp đến với ánh mắt cảnh giác.

"Làm gì? Hiện tại mới bắt đầu sợ lời nói dối của cậu bị vạch trần, có phải hơi trễ không?" Dư Thiên Thiên nhéo lỗ mũi của cô.

"Không phải.” Mạnh Kiều hất tay cô ấy ra, đề phòng nói: "Cậu nhìn thấy rồi thì không cho phép thích anh ấy."

Dư Thiên Thiên: "..."

"Mạnh Kiều! Có phải cậu làm với anh ta xong thì đầu óc cũng hỏng rồi không?" Dư Thiên Thiên nhìn thấy dáng vẻ trân trọng bảo bối của cô: "Anh ta có phải tay đua không, là tay đua có tài nghệ như thế nào thì lại là chuyện khác, chỉ có vậy mà cậu cũng đã bắt đầu căng thẳng rồi?"

"Hừ. " Mạnh Kiều trợn mắt, "Dù sao thì cậu không được phép thích anh ấy”.

Cô cũng không nói nhảm, mở hết những trang tìm kiếm trước đó cô đã lưu lại.

Giới thiệu vắn tắt về cuộc đời của Chu Minh Xuyên, tất cả hình ảnh và video về cuộc thi đều được phơi bày trước mặt Dư Thiên Thiên.

Sau đó, Mạnh Kiều hiếm khi hưởng thụ mười phút Dư Thiên Thiên kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại.

“Sao hả? Tớ nói không sai chứ?" Khóe mắt Mạnh Kiều đắc ý nhìn Dư Thiên Thiên rõ ràng bị dọa sợ, giọng điệu hào hứng: "Không chỉ là tay đua, hơn nữa còn là tay đua cao cấp đã tham gia cuộc thi F1!"

"Tớ nói mắt của tớ không sai, ánh mắt đầu tiên liền chọn trúng anh ấy!"

"Bây giờ cậu còn gì để nói không?"

Mạnh Kiều liên tiếp nói ba câu, yên tĩnh chờ đợi Dư Thiên Thiên tán dương.

"Bé goá phụ."

"Ừm?"

"Cái đó, tình huống chiến đấu tối hôm qua, nếu không thì cậu kể lại một chút với tớ?"

Mạnh Kiều: "???"

"Nếu cậu không cho tớ mơ ước người đàn ông của cậu, vậy để tớ nghe xem anh ấy dũng mãnh cỡ nào, có được không?"

"... Không được."

"Ích kỷ!"

"Không được!"

-

Mạnh Kiều lại một lần nữa đến câu lạc bộ TrackFast, lúc này Trần Vũ đang luyện tập trong đường đua, nhân viên làm việc dẫn cô tới khán đài, nói với cô Trần Vũ còn năm vòng là chạy xong, bảo cô ở nơi đó chờ một lát.

Chỗ này là tầng hai câu lạc bộ, một đường đua khổng lồ chạy ngang qua trung tam hội trường, hàng rào thép gai màu đỏ ngăn cách tuyệt đối khán đài và đường đua, Mạnh Kiều đứng trên tầng hai, tựa vào lan can nhìn chiếc xe đua màu trắng nổ ầm chạy nước rút.

Đường đua quanh co, tiếng nổ cực lớn.

Mạnh Kiều bất giác nghĩ đến dáng vẻ Chu Minh Xuyên ở chỗ này huấn luyện, anh biết lái xe như thế nào, mặc đồ đua xe màu gì, mỗi ngày huấn luyện xong có mệt hay không.

Rất nhiều chi tiết cụ thể từ từ gom góp ở trong đầu Mạnh Kiều, ánh mắt cô nhìn chiếc xe đua bay vùn vụt trên đường đua, một vòng lại một vòng.

Sắp rồi, trong lòng cô nghĩ thầm.

Người đó rất nhanh sẽ quay lại sân thi đấu.

Cô mải mê tưởng tượng đến hình ảnh tốt đẹp kia, hoàn toàn không phát hiện xe trên đường đua không biết đã kết thúc vòng chạy từ lúc nào, Trần Vũ ôm mũ lên khán đài, vỗ nhẹ bả vai của cô.

"Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đang luyện tập." Trần Vũ thở hổn hển, trên đầu ẩm ướt.

Lúc này Mạnh Kiều mới lấy lại tinh thần, xoay người cười nói: "Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn xem thử."

"Vậy tôi đi thay quần áo trước, nếu không thì cô xuống quán cà phê chờ tôi?."

"Được."

Lúc Trần Vũ đi xuống, Mạnh Kiều đã gọi một ly Americano giúp anh.

"Cảm ơn, vậy mà cô còn nhớ." Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, hoàn toàn khác với trạng thái vừa rồi. "Joe bên kia bằng lòng gặp mặt ư?"

Trần Vũ còn chú ý chuyện này hơn Mạnh Kiều.

"Thật ra thì, lần trước tôi còn có chuyện chưa nói với anh."

"Cái gì?" Trần Vũ căng thẳng một cách khó hiểu. Mấy ngày qua biết Joe ở trong Thành phố Quý, mỗi buổi tối anh ấy đều nhớ đến khoảng thời gian đua xe trước kia ở Châu Âu.

Giống như một bấc đèn rất nhỏ, thiêu đốt nhiệt tình đã bị dập tắt của anh ấy.

"Vấn đề là bây giờ anh ấy còn chưa đồng ý quay về đua xe." Mạnh Kiều nhìn Trần Vũ, ánh mắt phiền muộn nói.

"Như vậy à…" Trần Vũ ngược lại thả lỏng một hơi, anh còn cho rằng Joe không chịu gặp anh: "Từ ngày cô hỏi thay anh ấy thì tôi cũng nhìn ra rồi, nếu anh ấy muốn, anh ấy sẽ tự làm."

"Chuyện năm đó có lẽ đã khiến anh ấy chịu đả kích rất lớn, tôi đã nói với anh ấy nhưng anh ấy cũng không nghe lọt tai." Mạnh Kiều bất đắc dĩ cười: "Cho nên thật ra thì tôi cũng muốn để cho anh đi gặp anh ấy, xem thử anh ấy có ý nghĩ khác không."

"Tôi đồng ý, khi nào đi được tôi sẽ lập tức chuẩn bị." Trần Vũ đáp ứng ngay lập tức, sau đó lại bổ sung. "Đến lúc đó chỉ cần khiến cho anh ấy đồng ý đến huấn luyện, toàn bộ phí huấn luyện tại chỗ này của tôi miễn phí. Tính ra thì anh ấy đã gần ba năm không huấn luyện, đến lúc đó sợ là mọi chuyện phải bắt đầu từ đầu, chẳng qua là chỉ cần anh ấy bằng lòng, tôi tin những chuyện này không phải là vấn đề lớn."

"Chỗ này của tôi mặc dù không cao cấp bằng câu lạc bộ nước ngoài, nhưng đồ gì nên có cũng sẽ không kém, có huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng, còn có xe đua, chắc chắc đủ để anh ấy bắt đầu một lần nữa."

"Các giải đấu trong nước chưa tới mấy tháng nữa sẽ đến thời điểm ghi danh, đến lúc đó nếu anh ấy huấn luyện tốt, chúng ta bắt đầu tranh tài trong nước trước, có thành tích thì đi ra nước ngoài thi đấu."

Trần Vũ không ngừng lảm nhảm về dự định của anh ấy dành cho Chu Minh Xuyên, hai mắt anh ấy như có ánh sáng, như đang nói về hoạch dành cho chính anh ấy.

"Nếu không, chúng ta đi xem thử anh ấy trước đi?" Mạnh Kiều ngắt lời khi anh ấy đang hào hứng chia sẻ về kế hoạch, Mạnh Kiều thấy rõ sự kích động trong lòng cùng kỳ vọng của Trần Vũ.

Nhưng trước đó, cô phải dẫn anh ấy đi gặp Chu Minh Xuyên.

"Được." Trần Vũ hưng phấn nắm chặt lòng bàn tay, "Khi nào? Tôi bất cứ lúc nào cũng được, hiện tại cũng được."

"Vậy bây giờ đi đi." Mạnh Kiều nhìn thời gian, đang là mười giờ sáng.

Trần Vũ lập tức đứng lên dẫn Mạnh Kiều đi đến hầm để xe, một chiếc Aston Martin khiêm tốn nhanh chóng lái ra khỏi câu lạc bộ, sau đó dưới sự chỉ huy của Mạnh Kiều, lại một lần nữa lái vào con đường hoang vắng.

Con đường bắt đầu tất cả mọi chuyện, nhiệt độ cũng không nóng như lúc mới bắt đầu.

Gió thu thê lương vù vù cuốn bay áo chắn gió màu đen của Trần Vũ, anh ấy rốt cuộc cũng nhìn thấy tay đua thiên tài thuở thiếu thời mà anh ấy đã từng có duyên gặp qua một lần ở Utrecht.

Anh đang đứng ở cửa xưởng sửa xe tồi tàn trông như sắp sụp đổ, thần sắc lãnh đạm ngẩng đầu uống nước suối.
Chương trước Chương tiếp
Loading...