Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 23



Khuỷu tay và đầu gối đều bị trầy da, đặc biệt đầu gối bên chân trái, gần như đã bị trầy một mảnh da bằng bàn tay, chung quanh còn bị trầy xát một mảng lớn. Từ khi Hải Nhã bắt đầu biết nhận thức, cô chưa bao giờ bị thương ảnh hưởng đến da thịt, cha mẹ luôn dạy cô "Phải ra dáng một thục nữ", cho nên cô không bao giờ cùng với các bạn nhỏ khác đuổi theo nhau vui đùa ầm ĩ, dần dần phát triển trừ tiết học thể dục, cô vẫn luôn ở bộ dáng lễ độ.

Cô nhớ đến thật lâu trước đây, có lẽ là lúc còn học tiểu học, bởi vì bạn học ngồi cùng bàn sinh nhật, mời bạn học cả lớp đi, cô cũng rất muốn đi, nhưng cha mẹ sợ cô bị "những đứa trẻ hư hỏng" dạy hư, kiên quyết không cho phép. Cô bởi vì hâm mộ những đứa trẻ khác có thể tùy ý làm mọi việc, cho nên không để ý cha mẹ phản đối, lén lén lút lút tham gia sinh nhật bạn cùng bàn.

Sau đó khuya về nhà, không có ai cho cô vào cửa, mặc kệ ở cô ở ngoài cửa khóc đến như thế nào, cũng không có ai để ý đến cô.

Cô một mình sợ hãi ngồi ở trước cửa nhà, giống như bị toàn thế giới từ bỏ, không biết đi nơi nào. Đến hơn 10 giờ tối, bà nội mới đến mở cửa, hiền lành nhắc nhở cô: "Biết rõ sai rồi? Nhã Nhã không thể tùy hứng, nếu không lần sau mọi người sẽ thật sự không cần con nữa."

Cô từng nghĩ cha có phải sẽ gấp đến độ gọi điện thoại khắp nơi tìm mình, mẹ có phải khóc mà ra mở cửa cho cô, ôm vào trong ngực mắng cho một trận, rất đau lòng —— nhưng ngoài sự lạnh nhạt và khiển trách, cô cái gì cũng không có.

Cô cũng từng nghĩ Tô Vĩ sẽ trách cô, thậm chí tức giận mắng cô, sau đó sẽ ôm thật chặt cô, nói không sẽ không từ bỏ cô, nhưng anh không hề nói gì, chỉ là xoay người rời đi.

Cô vẫn luôn mong muốn người khác yêu thương và chờ đợi, nhưng thực tế chưa từng có một người đối xử với cô như vậy, chưa từng có.

Chiếc điện thoại đặt ở trên ghế sa lon đột nhiên vang lên, Hải Nhã giống như là từ trong mộng bị bừng tỉnh, vội vàng cầm vào trong tay, mở ra vừa nhìn, lại phát hiện người gọi điện đến là mẹ.

Hải Nhã nhìn chằm chằm chữ mẹ thật lâu, đột nhiên ấn phím nhận, nhỏ giọng nói: "Mẹ."

Mẹ cũng đang phát giận, âm thanh vội vàng: "Nhã Nhã! Thư Lâm nói con gần đây không thấy bóng dáng, còn thường xuyên cùng với một người đàn ông không đứng đắn qua lại, có phải đúng như vậy hay không? !"

Cô chầm chậm vuốt ve tay vịn của ghế sofa, ngoài dự đoán tỉnh táo: "Cha mẹ tin tưởng cậu ta?"

Chắc là do cô quá bình tĩnh, mẹ ngược lại thở phào nhẹ nhõm: "Không có là tốt rồi, đứa bé Thư Lâm thường xuyên chuyện bé xé ra to. . . . . . Có phải các con lại giận dỗi rồi không ? Thấy nó trong điện thoại thở hồng hộc."

Hải Nhã cười cười: "Vâng, cãi nhau."

Mẹ dừng một chút, có chút nghi ngờ: "Nhã Nhã? Con làm sao vậy?"

"Không có, con rất khỏe."

Mẹ vẫn còn do dự: "Con. . . . . . con đừng cáu gắt với Thư Lâm, hãy nhường nhịn nó một chút, con từ trước giờ vẫn hiểu chuyện hơn nó mà."

Giọng nói của cô rất nhạt: "Cha mẹ coi con thành cái gì? Tất cả chuyện đều bắt con nhẫn nhịn."

"Nhã Nhã!" Mẹ nóng nảy, "Có phải con với những người lung tung bên ngoài qua lại hả? Tại sao nói chuyện như vậy? Con quên trước khi đi bà nội đã dặn dò như thế nào hay sao? con. . . . . ."

"Mẹ, " cô dịu dàng cắt đứt, "Đừng ép con nữa, con mệt mỏi."

"Nhã Nhã. . . . . ."

Không đợi mẹ nói xong, Hải Nhã tắt điện thoại, sau đó tắt máy. Thân thể của cô bởi vì sự kích thích này, thậm chí không còn cách nào cầm điện thoại di động nữa, mặc cho nó rơi trên mặt đất lăn xuống dưới sofa.

Thì ra mọi chuyện không hề khó khăn chút nào, cô cười lên, hoá ra là cảm giác như vậy, thì ra là không hề khó khăn chút nào, người đã quay lưng lại, cho nên mọi chuyện tất cả đều không quan trọng nữa. Nơi này không có bé ngoan, cũng không Chúc Hải Nhã chịu đựng yếu đuối, cô dường như bởi vì tự do, mà sắp phát điên rồi.

Một người đàn ông hư ảo cô không thể nào nắm lấy, đó chính là loại thuốc độc ngọt ngào trong thế giới mộng ảo, cô sẽ không bao giờ mềm yếu nữa, tất cả không có bắt đầu, cũng không cần kết thúc, cô đã sớm nên như vậy.

Dương Tiểu Oánh trở lại rất sớm, cô luôn là một cô gái thông minh, tỉ mỉ làm giả vờ như không nhìn thấy trên khuỷu tay và trên đầu gối Hải Nhã có băng gạc, chỉ nói: "Quản lý nói gọi điện thoại cho cậu nhiều lần , nhưng cậu vẫn tắt máy, thứ ba quán cà phê muốn mở một hoạt động gì đó, anh ấy hỏi chúng ta có thể làm thêm giờ hay không."

Hải Nhã gật đầu một cái: "Có thể, tớ đi."

Dương Tiểu Oánh sửng sốt: "Thứ ba đó, cậu không phải đi dạy thêm sao?"

Hải Nhã cười nhạt: "Không đi dạy thêm nữa, tớ bị đuổi việc rồi."

Dương Tiểu Oánh ngạc nhiên, há mồm muốn hỏi, nhưng thái độ này của Hải Nhã cô chưa từng thấy qua, một cụ cười rất xa cách mà lại dịu dàng, giống như muốn đẩy người ta ra rất xa, giống như là cầu khẩn mọi người không nên đến gần cô. Cô chỉ gật đầu một cái, rồi đi vào nhà.

Mới qua hai ngày Đàm Thư Lâm đã tìm cô, điện thoại không gọi được, liên lạc người nhà cô cũng nói không có tin tức, cậu ta chưa bao giờ bị chịu sự đối xử như thế này, nhưng cậu ta lại không cam lòng, việc này nếu không nói được ra ngoài, cậu ăn ngủ không yên.

Cậu ta ở cửa chung cư đợi cô hai giờ, chưa bao giờ có người bắt cậu ta phải chờ lâu như vậy, cậu ta tại càng trở nên buồn bực, bẻ những ngón tay để nó kêu lên, nếu để cậu ta nhìn thấy cô thì trước tiên phải đánh cho cô một trận mới được, muốn ghết chết thái độ kiêu ngạo của cô.

Nhưng đợi mà sau khi đợi hết hai tiếng rưỡi, nhưng sau khi gặp được cô, nắm tay làm sao cũng đánh không ra.

Anh cảm thấy mình thật sự chưa từng thấy Chúc Hải Nhã như vậy, bước đi nhẹ nhàng như mây, giống như bóng giáng cô sẽ lập tức biến mất vậy. cô đi trên đường, cùng bạn học của cô nói đùa, trên mặt mang nét lạnh lùng lại vừa dịu dàng tươi cười, hoàn toàn là người không quen biết.

Đàm Thư Lâm sửng sốt một lát, đột nhiên há mồm gọi cô: "Chúc Hải Nhã!"

Cô không giật mình, cũng không còn giống như trước thấy cậu đã lộ ra vẻ mặt phòng bị cảnh giác như một động vật nhỏ, cô cứ đứng tại chỗ như vậy, giống như đang nhìn lại cậu, lại giống như không nhìn thấu, giống như đang nói: có chuyện thì đến đây nói, không có thì đi đi.

Trong bụng có một ngọn lửa thiêu đốt ngày đêm, đang ra sức tiêu biến đi, cậu thử bước đến gần cô thêm mấy bước, nhưng ngược lại cảm thấy xa hơn, rồi đột nhiên xuất hiện sự chênh lệch của mức nước giữa lòng sông so với mặt biển làm cậu không biết làm sao. Cậu theo bản năng sờ điện thoại di động của mình, giống như số điện thoại của cha mẹ Hải Nhã chính là cứu tinh duy nhất của cậu lúc này, nhưng chính cậu cũng cảm thấy không có ý nghĩa, tranh hơn thua với một cô gái, nhiều lần lặp đi lặp lại biện pháp gọi cho cha mẹ cô để ép buộc, cậu ta có tùy hứng nữa cũng cảm thấy chuyện này rất ghê tởm.

Trong ánh mắt dịu dàng lạnh nhạt đó của cô, giống như là muốn đẩy cậu ra, hoặc như là muốn túm lấy cậu buông tay.

Đàm Thư Lâm vẫn đứng như vậy một lúc lâu, một chữ cũng không nói, định xoay rời đi.

Dương Tiểu Oánh rất kỳ quái hỏi: "Là hàng xóm của cậu đúng không? Tại sao gọi một tiếng rồi lại đi?"

Hải Nhã mỉm cười: "Ai biết được? cậu ta luôn luôn điên điên khùng khùng như vậy."

Thứ ba ở trong quán cà phê, quản lý vắt hết óc làm rất nhiều hoạt động, khách so bình thường phải nhiều hơn gấp hai ba lần, rất nhiều khách nam cố tình muốn Hải Nhã đến tiếp, cô loay hay đến mức chân không chạm đất, đến ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, sau lưng lại có người gọi cô: "Em gái! Em gái ở bên kia?"

Những khách hàng lỗ mãng như thế này cũng không ít, Hải Nhã đã sớm thấy nhưng không thể trách mắng, bình tĩnh xoay người, chỉ thấy gần cửa sổ trên một ghế sa lon bốn chỗ ngồi có ba người đàn ông đang ngồi, một người trong đó đang vẫy tay với cô, nhìn vô cùng quen mắt.

Hải Nhã đi tới, ngay lúc này không thể nhớ nổi tên anh, do đang do dự không biết xưng hô như thế nào, người nọ lại cười lên: "Đúng thật là em! Lúc nãy còn chưa chắc chăn ! Em gái đi làm ở chỗ này à?"

Cô gật đầu, trong đầu cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nhớ tên anh là gì, lễ độ kêu: "Anh Minh."

Người này là người phục vụ của quầy rượu lần trước Tô Vĩ đưa cô đến, tên là tiểu Minh, anh còn nói chuyện với cô thời gian rất lâu.

"Hôm nay anh mốn gọi tiểu Tô ra ngoài cậu ấy từ chối là có việc, thì ra là muốn đến đón em tan làm.” Tiểu Minh đặc biệt quen thuộc, còn hỏi, "Em mấy giờ tan việc?"

"Hôm nay cửa hàng đông khách, có thể phải đến hơn mười giờ mới về."

Hải Nhã còn chưa nói hết, lại có khách hàng gọi cô, cô áy náy cười một tiếng, xoay người rời đi.

Có người hỏi tiểu Minh: "Cô ấy là bạn gái Tô Vĩ à? Gạt người chứ? Là cô gái xinh đẹp như thế này à!"

Tiểu Minh vươn tay, làm bộ dạng côn đồ: "Đánh cuộc một lần?"

Hải Nhã vẫn bận phục vụ cho đến tận lúc quán cà phê đóng cửa cũng không rảnh uống miếng nước, cũng không chú ý đến tiểu Minh bọn họ chưa đi, hôm nay doanh số buôn bán so với bình thường nhiều gấp mấy lần, quản lý cười tươi như hoa, săn sóc dặn dò mỗi cô gái trẻ tuổi trong tiệm: "Hôm nay về tương đối trễ , các em đi đường ban đêm cẩn thận một chút, chú ý mắt nhìn 6 phương tai nghe 8 hướng, nếu gặp nguy hiểm báo ngay 110."

"Thôi đi, miệng quạ đen!" Dương Tiểu Oánh cười trợn mắt nhìn anh ta, kéo cánh tay Hải Nhã, "Hôm nay mệt quá, chúng ta thuê xe về nhé?"

Hải Nhã bận rộn một đêm, ngay đến cả toilet cũng chưa đi, bởi vì thấy đồng nghiệp đều ra bên ngoài, cô liền nhanh chóng đi toilet, lúc đi ra quán đã trống không, chỉ còn quản lý cùng Dương Tiểu Oánh chờ ở cửa.

“Thật xấu hổ quá, em ra hơi muộn." cô vội vàng chạy tới.

Quản lý khóa chặt cửa, vui vẻ bước đi, Dương Tiểu Oánh lắc đầu: "Nhìn anh ta vui mừng, anh ta tiền kiếm được đều dựa vào việc bóc lột chúng ta, hôm nay về trễ như vậy, cũng không cấp tiền làm thêm giờ."

Dương Tiểu Oánh đối với chuyện tiền bạc đặc biệt nhạy cảm, một khi đã làm thêm giờ lại không cho tiền làm thêm giờ, cô ấy rất không vừa lòng, có thể nói đến cả một đêm. Hải Nhã đang muốn đổi lại đề tài, chợt nghe trên đường lớn truyền đến một hồi gầm rú của xe máy, âm thanh quen thuộc này làm lông măng trên cả người cô đều bị dựng lên, dường như là lập tức đông cứng tại chỗ.

Chiếc xe máy phân khối lớn giống như một con dã thú khổng lồ, trong nháy mắt đã dừng trước mắt, im lặng dừng ại, người trên xe áo khoác ngắn tay mở rộng, lộ ra chiếc áo sơ mi đen quen thuộc, không cần tháo xuống nón an toàn, cô cũng biết người kia là ai.

Hải Nhã muốn bước đi. Muốn làm như bình thường tự nhiên tránh ra, nhưng chân của cô giống như bị đóng đinh trên đất, không thể nào di chuyển được. Người trên xe hình như cũng do dự một chút, từ từ tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra sống mũi và lông mi dày quen thuộc.

". . . . . . Có thấy tiểu Minh không?" Tô Vĩ đưa mũ bảo hiểm cầm trên tay, nhỏ giọng hỏi.

Trong đáy lòng Hải Nhã đột nhiên nổi lên một sự oán hận rất vô lý, trong nháy mắt, cô thậm chí còn cho là mình đã bắt đầu hận người này rồi. Anh tự ý xông vào, lại tự ý rời đi, gặp mặt lần nữa còn có thể nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra. Nói cái gì mà không còn cần anh, nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn, sẽ không nhúc nhích được nữa, như một đứa ngốc thương tâm.

Cô muốn ép buộc chính mình, đột nhiên cúi đầu xuống, lắc lắc: "Mới vừa rồi còn ở trong quán, hiện tại thì không biết."

Dương Tiểu Oánh nhẹ nhàng kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Hải Nhã, tớ đi trước, hai người hãy nói chuyện đi nhé."

Cô ấy luôn luôn là một người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm kỳ đà cản mũi, Hải Nhã hờ hững đưa mắt nhìn cô lên một chiếc xe taxi, hiện tại chỉ còn lại cô một người chống đỡ cục diện như thế.

Cô giống như lại bị bức bách đến cực hạn, hai tay run lẩy bẩy, trong lòng lại ngoài dự đoán rất bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa xyar ra vậy, đối với anh nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi ra đây một lát."

Tô Vĩ không lên tiếng, bước xuống mô tô, rút chìa khóa theo cô cùng nhau đi trên đường.

"Đúng rồi, em còn chưa nói xin lỗi với anh." Hải Nhã lẳng lặng nhìn đèn đường, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, vẫn không nói thật với anh, không phải là em cố ý gạt anh, chỉ là có một số việc thật sự rất khó mở miệng. Cha mẹ của em thật ra là cha mẹ nuôi, công ty kinh doanh phải dựa vào gia đình Đàm Thư Lâm mới có thể duy trì, cho nên, em và Đàm Thư Lâm có thể xem như là có hôn ước . . . . . . Nhưng cả hai bọn em đều không muốn."

Tô Vĩ trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Em biết anh muốn nghe là cái gì."

Trong ngực cô dần dần trào lên một sự đau đớn sâu sắc, trong hốc mắt như chứa nước, chợt dừng bước lại, nghĩ thật lâu thật lâu, nói: "Cho tới nay, em vẫn xem anh. . . . . .xem anh là. . . . . ."

Là ma túy? Là cảng tránh gió? Cô không muốn nhìn thẳng vào vấn đề này, anh vội vã giống như là muốn buộc cô đứng ở trước mọi người cởi quần áo, trong lòng cô có một loại uất ức, còn có một chút hận ý. Cô muốn rời đi, cô cảm thấy mình đã không cần đến anh, tùy ý lúc nào cũng có thể vô tình vứt bỏ. Nhưng cô lại muốn ôm chặt lấy anh, van xin anh vĩnh viễn đừng buông tay, không không nên đem cô nhét vào trong bóng tối.

Hải Nhã lại bắt đầu phát run, trong cổ họng như bị thứ gì chận lại, cũng nữa nói không được.

Tô Vĩ đốt một điếu thuốc, giọng nói rất nhạt: "Lần sau nghĩ xong lại nói?"

Hải Nhã đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn anh chằm chằm, cười lạnh: "Đem ngươi trở thành chỗ để vui vẻ tạm thời, như thế nào?"

Anh không lên tiếng, chỉ là từ từ phun ra rồi nuốt khói vào.

Hải Nhã tiếp tục cười lạnh: "Em chưa bao giờ thích anh, chính là trêu đùa! Bắt anh làm người ngu ngốcnửa năm, anh hận em không? Có muốn nói đàn em của anh đến để xử lý em theo cách của xã hội đen không?"

anh đột nhiên nhỏ giọng cười, giơ tay lên phủi phủi tro thuốc lá, mở miệng:

"Được, vậy em đến chơi đùa anh đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...