Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 11: Làm Lành Rồi Lại Gây Hấn (2)



Khi Khải Hoàng quay trở lại thì thấy Hải Băng đã chuyển vị trí ngồi sang một cái bàn khác, đôi chân mi nhíu chặt như suy tư điều gì đó.

“Em sao vậy?” Khải Hoàng vỗ nhẹ vào vai làm nó giật mình. Đôi mắt to tròn trong vắt lên ngước nhìn Khải Hoàng rồi quay trở lại nét mặt ban đầu. Hải Băng tự nhủ. Không sao cả, chắc anh ta cũng chẳng thể làm gì được đâu.

“Em không sao, anh định đi à ?”

“Ừ, anh phải đi xử lí chút công việc. Có cần anh đưa em về không?” Khải Hoàng đề nghị.

“Không cần đâu. Anh cứ đi làm việc của mình đi. Em có thể tự về được!”

Khải Hoàng nhìn lại Hải Băng một lần từ trên xuống dưới rồi mới yên tâm tạm biệt nó ra về. Hải Băng nhìn theo bóng dáng anh, tay cầm lên chiếc áo khoác trên ghế rồi tiến về phía cửa.

Cánh cửa mở ra, cơn gió nhè nhẹ thổi qua phả vào gương mặt tinh xảo nhưng có phần sang chảnh của nó.Đôi mắt khẽ đảo xung quanh rồi chợt dừng lại bên chiếc xe Audi đen yên tĩnh nằm bên vệ đường. Hải Băng mệt mỏi bước tới, bàn tay khẽ kéo tay nắm cửa xe nhưng là… Khóa rồi?

Băng ngạc nhiên cúi người nhìn vào chiếc xe, bên trong không có ai cả. Thật kì lạ, tên này lại muốn làm gì với nó nữa đây !

Hải Băng còn đang suy nghĩ đứng thẳng dậy thì một gương mặt đáng ghét chợt xuất hiện trên ô cửa kính đen nhẵn của xe ô tô làm nó giật bắn người quay lưng lại.

Trong khoảng thời gian tích tắc, dưới không gian nhỏ hẹp giữa hai người, bờ vai nhỏ nhắn mảnh khảnh của Băng va chạm mạnh vào lồng ngực anh làm cho cơ thể Hải Băng mất đà ngã về phía sau. May mắn thay, có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng lên vòng eo nhỏ nhắn. Nhiệt lượng ấm áp từ vòng tay hắn làm Hải Băng bừng mở đôi mắt, bốn mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, bất giác trong tim như có điều gì đó sắp phá kén chui ra…

Đôi bàn tay rắn chắc của Hạo Quân ôm trọn vẹn lấy thân hình mảnh maj của Hải Băng.

"Không sao chứ?"

Hải Băng đứng thẳng người dậy, né thâm trầm, tĩnh lặng che lấp đi sự bối rối cùng rung động không nên có trong ánh mắt.Mặt nó đang dần đỏ lên, bối rối mở miệng.

"Tôi không sao! Nhưng tay anh..." Nó đưa nhìn ly nước trên tay Hạo Quân,vừa là để đánh lừa cảm xúc của cả hai.

"Là trà gừng...cô uống đi? Giải rượu rất tốt đấy." Như nhớ ra điều gì đó, Quân đưa ra cho nó một ly trà gừng còn rất nóng.

"Giải rượu..." hơi nhíu mày,Băng giật mình vì lời nói của Quân.Bây giờ thì nó đã nhớ ra tại sao sáng nay nó đã ở nhà nghỉ,dù không nhiều.

Hải Băng chỉ nhớ rằng,lúc nó chạy ra khỏi nhà Hạo Quân như một cái xác không hồn, đi thất thần trên đường.

Hải Băng vẫn đi mãi mà không biết nên đi về đâu, không biết đâu là điểm cuối, đâu là nơi bắt đầu,giống như một đứa bé bị lạc phương hướng, không tìm được đường về nhà.

Lúc này, nó chú ý thấy bên đường có một quán rượu, nghĩ một chút rồi Băng tiến vào.

Lúc này, nó chú ý thấy bên đường có một quán rượu, nghĩ một chút rồi Băng tiến vào.

Bây giờ là gần 10h tối, trong quán rượu hơi ít người, toàn là đàn ông ngồi chung với nhau cùng uống rượu.

Nó không đếm xỉa đến những người khác, đi vào tìm lấy một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống.

Gọi cho mình vài chai rượu, Băng buồn bực rót cho mình một ly rượu, uống một hơi hết sạch, trong cổ họng nóng hừng hực, sặc đến khó chịu, trong lòng có loại phiền não không nói nên lời, không có cách nào nói ra, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Trong quán rượu vắng dần, nhưng vẫn cứ ồn ào mãi.

Hạo Quân không biết từ đâu xuất hiện,vừa bước vào quán, một mùi rượu nồng nặc tràn vào mũi Quân khiến hắn suýt say. Cố gắng thở thật ít, Quân tiến vào. Đảo mắt nhìn,nheo mắt lại một chút, hắn nhận ra Hải Băng đang ngồi ở một góc của quán. Nó đang ngồi ôm chai rượu và uống một cách vô tội vạ. Vậy là Quân đoán đúng,nó sẽ chọn rượu để giải sầu.Thế là hắn tiến lại gần nó và ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

"Cô uống nhiều rồi đấy!"

Băng hơi khựng lại,rồi quay lên nhìn. Một gương mặt quen thuộc nhưng cực kỳ đáng ghét đang ngồi đối diện với nó,là Hạo Quân.

“oh,đến rồi sao…” Hải Băng chợt nghiêng mặt,bật cười ngây ngô nhìn Hạo Quân. Nhìn thấy nó uống một ly lại một ly, mày cũng không nhíu, không biết sao trong lòng lại loé lên những cảm xúc khác thường.

Nhìn chai rượu gần cạn, Hạo Quân giữ tay nó lại: "Đừng uống nữa,cô uống nhiều rồi."

Nó say khướt liếc mắt nhìn, sau đó hất tay hắn ra,khẽ nhếch môi cười nhạt: ”Đừng có quản tôi?”

Hạo Quân trầm tư, hắn lấy tư cách gì quản nó được chứ? Quân hẳn là phải ghét Băng đến tận xương tủy, mà nó cũng có yêu quý gì hắn đâu,hai người bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại không thể không dây dưa với nhau…

“Đừng uống nữa” Hạo Quân nhanh tay đoạt lấy chai rượu trong tay nó lạnh mặt chuyển ly rượu sang nơi khác.

"Anh nghĩ tôi tồi tệ lắm đúng không. Cũng đúng thôi,một đứa con gái lúc nào cũng cố làm khó người mình yêu đương nhiên là tồi tệ rồi nhưng mà,...." Hải Băng lớn tiếng chỉ trích, có lẽ chỉ khi nó uống say khuôn mặt mới đầy vẻ trẻ con như thế này, khác hẳn với gương mặt luôn cau có ngày thường.Nó quay đầu nhìn hắn, một mặt lên án, "Anh nghĩ tôi sung sướng lắm sao, tôi phải hy sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ người yêu của chồng sắp cưới... chịu bị dày vò, nhục mạ và phải chịu sự khinh bỉ từ anh.”

Hải Băng trừng mắt nhìn Quân, lắc lắc đầu, tiếp tục lên án hắn: “Anh biết lý do tôi cố gắng bảo vệ cho Thẩm Tường Vy trước những âm mưu của ba anh không? Vì tôi biết...tôi là người thứ 3.Vì tôi hiểu rõ tâm trạng của anh khi phải lấy một người anh không yêu,cũng giống như tôi phải nhận một người không thân thiết làm anh trai.Tôi đã nghĩ mình có thể làm được...nhưng tại sao,anh lại làm mọi chuyện thành ra như thế này.…”

Chuyện sau đó Băng cũng không nhớ nữa. Khi nó tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, chóng mặt, thân thể có chút không thoải mái, tóm lại rất là khó chịu.

Mở mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc, phát hiện mình đang nằm ở trên giường trong một nhà nghỉ,nhất thời kinh ngạc ngồi bật dậy, trong đầu nó trống rỗng, ghép từng mảnh vụn trong trí nhớ lại.

Băng chỉ nhớ được có thế, sau đó chuyện gì xảy ra nó không còn nhớ, loáng thoáng trong đó có cảnh mắng chửi người gì đó nhưng vẫn không nhớ nổi.

Băng chỉ nhớ được có thế, sau đó chuyện gì xảy ra nó không còn nhớ, loáng thoáng trong đó có cảnh mắng chửi người gì đó nhưng vẫn không nhớ nổi.

"Hôm qua,là anh đưa tôi về đây sao?" Nó ngượng ngùng hỏi,trong lòng thì như muốn độn thổ.

“Ừ!”

Băng nghi hoặc hỏi: “Tại sao không đưa tôi về nhà mà lại là đưa tôi đến đây?”

Về vấn đề này, Hạo Quân thấy hơi khó nói nên chỉ đáp ngắn gọn: “Để ông bà tôi thấy được bộ dạng đó của cô cũng đâu phải tốt đẹp gì. Vào xe đi,tôi chở cô về nhà ”

Băng xoay người ngồi vào trong xe. Không gian yên ắng như tạo ra sự khác biệt đối với sự cố ban nãy.

Ngồi trong chiếc Audi của hắn không khí trong xe hôm nay ngột ngạt hơn bình thường, cả hai vẫn im thinh thích từ hôm qua cho tới nay...

" Chuyện tối qua..." do dự mãi,nó mới lấy được can đảm lên tiếng trước phá vỡ không khí.

"Yên tâm đi,ông bà tôi không nói gì đâu." Giờ thì hắn mới chịu mở miệng nói như nhẹ hẳn người...

"Tôi chưa bao giờ lo lắng về chuyện đó..."

Nó nhìn ra phía cửa sổ rồi khẽ thở dài.Hắn vẫn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ không nói lời nào với nó...

Thực ra lúc đầu khi Hải Băng bỏ ra ngoài,dù rằng không muốn đuổi theo, nhưng trong lòng Hạo Quân lại cảm thấy lên chút buồn bã và áy náy.

Mặc dù Quân không thích Hải Băng, nhưng nói sao đi nữa nó cũng là vị hôn thê của hắn, thấy nó đau lòng như vậy, hắn cũng có chút áy náy.Hơn nữa,Hải Băng mà có mệnh hệ gì,bà Mai Chi sẽ tha cho cậu chắc.

Lúc đầu Quân cũng không biết phải đi đâu, nhưng nghĩ thường thì những người đang buồn như nó thường hay uống rượu giải sầu,mà ở cái làng này cũng chỉ có cái quán này là Hải Băng có thể bước vào nhất và Quân đã đúng.

Sau khi Băng gục xuống vì say rượu, Quân cởi áo khoác và đắp lên người nó rồi loạng choạng cõng cô gái đang say túy lúy đưa về nhà.

Im lặng…

Chỉ còn lại tiếng mưa rơi…

Giữa màn đêm, chỉ còn mấy bóng đèn đường lấm chấm như những hạt đậu chứng kiến cảnh người con trai mảnh khảnh cõng trên lưng một cô gái bước chầm chậm trên con đường vắng ngắt. Ánh đèn kéo dài bóng hai người trên nền đất.

Hạo Quân cõng nó, chậm rãi bước đi trên nền đất ướt.Băng thật sự rất nhẹ, cõng ở trên lưng mà không thấy nặng là mấy. Nghĩ tới ba năm nó đã phải nếm trải không biết bao nhiêu là khổ khi một mình ở Mỹ.Hạo Quân không nén được cơn đau nhói trong lòng,vừa là thán phục nghị lực vừa là có chút đồng cảm với nỗi đau của nó.

Hạo Quân cõng nó, chậm rãi bước đi trên nền đất ướt.Băng thật sự rất nhẹ, cõng ở trên lưng mà không thấy nặng là mấy. Nghĩ tới ba năm nó đã phải nếm trải không biết bao nhiêu là khổ khi một mình ở Mỹ.Hạo Quân không nén được cơn đau nhói trong lòng,vừa là thán phục nghị lực vừa là có chút đồng cảm với nỗi đau của nó.

Cho nên bây giờ nó có hận hắn, chán ghét hắn, hắn đều hiểu được.

Sau khi tới nhà nghỉ,Quân đặt phòng, đưa nó lên rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường, thật cẩn thận giúp Băng cởi áo khoác,chỉnh điều hoà cho ấm áp, dịch chăn.Và Quân, định đứng dậy!!

Nhưng...

"Đừng đi..."

Một giọng nói nhẹ như sương cất lên, Băng đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Nó lặp lại tiếng gọi lần nữa.

Hạo Quân lại ngồi xuống , nhìn nó ở cự li gần.

"Đừng đi...đừng đi mà..."

Hắn định đứng dậy ra khỏi phòng để đi lấy ít thuốc cho nó.. Nhưng bàn tay ấy lại đưa lên giữ lấy tay Quân. Băng mắt vẫn nhắm và khẽ lắc đầu.

"Đừng.. đừng đi… bố ơi.."

Không muốn, nhưng tim Quân vẫn nhói lên. Hắn để yên cho bàn tay ấy giữ lấy bàn tay mình, bàn tay ấy thật yếu đuối như đang gọi sự giúp đỡ của ai đó trong vô vọng.

Quân cứ trân trân nhìn người con gái trên giường... Khuôn mặt ấy khi ngủ trông lại càng thuần khiết và dịu dàng. Nhìn bên ngoài, trông Băng bình tĩnh,chính chắn và rất người lớn nhưng thực ra bên trong nó mong manh yếu đuối hơn những gì người ta nhìn thấy lần đầu nhiều.

Hạo Quân bần thần một lúc lâu mới định thần lại và lặng lẽ nhìn cô gái đang có một giấc ngủ yên bình. Thương lắm…

Bàn tay của hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt êm đềm cửa cô gái, trao cho cô những lời thì thầm như một người tình dịu dàng: "Giờ tôi lại phải làm một thằng tồi rồi."

Cuối cùng cậu cũng dám nói hết ra nhưng chỉ có im lặng trò chuyện với cậu. Thực ra,trong thâm tâm, Hạo Quân luôn muốn làm người bạn tốt của Hải Băng. Nhưng dòng đời xô đẩy khiến 2 người gặp phải tình huống éo le này,vậy thì tình bạn ấy liệu có không.

Hết chương 11
Chương trước Chương tiếp
Loading...