Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 16: Học Sinh Chuyển Trường.



Giờ ra chơi cuối cùng cũng đến, ngay sau khi cô giáo vừa mới chạm gót chân ra ngoài cửa lớp thì các bạn nữ nhanh chóng cất tập vở vào cặp và lao đến xúm xụm vây quanh nhân vật đáng chú ý trong ngày hôm nay, người đó không ai khác chính là Khải Kiệt. Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi được vang lên như "cậu có người yêu chưa ?", " cho mình xin số điện thoại nha?", "cậu có gì thắc mắc muốn hỏi k?"...v...v..., Kiệt nghe mà cả đầu ong ong lên, không kịp xoay sở, gương mặt điển trai méo xẹo nhìn đến khổ. Mãi một lúc sau cậu mới thoát ra khỏi đám đỉa đói hám trai, suýt nữa cậu bị đám người đó vây cho chết ngạt rồi.

Đang định bước xuống căn tin thì điện thoại chợt rung, là tin nhắn từ nó nói rằng muốn gặp cậu nói chuyện. Nhìn xung quanh ,Kiệt phát hiện nó đang đứng cách đó một đoạn, ánh mắt lơ đãng nhìn về một hướng nào đó không cố định. Một đường cong tuyệt đẹp hiến hữu trên gương mặt Kiệt, bỏ điện thoại vào trong túi, Kiệt hướng phía nó mà bước tới.

Cả hai cùng đi dọc sân bóng bước ngang nhau, vừa đi vừa nói chuyện như trước đây vẫn hay làm khi ở Mỹ.Thật sự việc Khải Kiệt về Việt Nam như thế này với Băng là một chuyện vui,vì ít ra nó không còn thấy lẻ loi khi ở đây nữa.

" Cậu về khi nào vậy?" Nó hỏi, chân vẫn bước, giọng vang lên đều đều.

"Được hai ngày nay rồi!"

"2 ngày!" nghe Khải kiệt trả lời xong nó khẽ cau mày càu nhàu nhìn cậu nói "vậy mà cũng không gọi điện cho tớ một lần tự nhiên xuất hiện làm tớ ngạc nhiên đấy biết không?"

Khải Kiệt nghe nó càu nhàu thì cười lớn vui vẻ nói "Cậu quên rồi sao,đó chính là style của tớ mà!"

"Thật là!" Nó phì cười rồi như nhớ ra điều gì đó "Phải rồi,cậu gặp anh Khải Hoàng chưa?"

Nghe đến đây thì Khải Kiệt đang cười bỗng im bặt,cậu bĩu môi càu nhàu như một đứa trẻ con bị mất kẹo "cậu nghĩ cái gì mà hỏi tớ câu đấy, đương nhiên là chưa rồi! Đâu phải tự nhiên mà anh ấy vừa bỏ đi thì bố mẹ phái tớ đi tìm anh ấy về, cho nên trước khi lên thớt giống anh ấy thì tớ cũng nên tân hưởng cuộc sống đã chứ!"

"Cũng phải!" nó nghe cậu nói mà đầu cứ gật gật gù gù "Mà hôm nào rảnh chúng ta cùng dùng bữa đi, cũng lâu rồi cả ba anh en không nói chuyện cùng nhau,cậu thấy sao?"

Đập hai tay vào nhau,Khải Kiệt hào hứng nói "OK, cậu đúng chuẩn ý tớ,tớ sẽ sắp xếp lịch rồi hẹn cậu sau,mà chuyện của cậu sao rồi, tớ có nghe nói cậu sẽ đính hôn với anh chàng nào đó...."

Mặt nó đen lại vài phần trầm tĩnh giọng chán nản, pha một chút u ám khi nghe Kiệt nhắc đến "Cậu cũng biết rồi mà đó chính là style của bà ấy,chỉ cần có tiền thì bà ấy còn làm được nhiều chuyện hay ho và bất ngờ hơn nữa......." Ngừng lại một chút nó nói tiếp "Con người đó..."

Nó đang nói thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, đó là cuộc gọi từ Hạo Quân,khẽ cau mày nó nghe máy "có chuyện gì?"

Hạo Quân hỏi nó qua điện thoại "cô đang ở đâu vậy"

Băng hỏi,vẻ mặt không kiên nhẫn "Tôi hỏi có chuyện gì?"

"Cô lên sân thượng đi chúng ta cần nói chuyện!"

"Hay thật đấy!" nó cười nhạt đầy mỉa mai "Từ khi nào người phải gặp lại phải đi tìm người muốn gặp vậy chứ.Đến phòng phát thanh đi, anh có 10." Rồi mặc kệ Hạo Quân có khó chịu hay không nó tắt máy cái rụp.

"Hay thật đấy!" nó cười nhạt đầy mỉa mai "Từ khi nào người phải gặp lại phải đi tìm người muốn gặp vậy chứ.Đến phòng phát thanh đi, anh có 10." Rồi mặc kệ Hạo Quân có khó chịu hay không nó tắt máy cái rụp.

"Quả nhiên,..." Khải Kiệt không khỏi nhịn được cười giơ ngón trỏ về phía nó bằng giọng tự hào, học với Hải Băng 3 năm ở Mỹ,lại còn là bạn thân nữa nên Kiệt cũng không lạ gì với cách nghe điện thoại của nó "Không ai có thể làm khó được Hoàng Hải Băng vĩ đại của chúng ta."

Nó tuy đang cáu nhưng nhìn thấy hành động của cậu bạn thân thì bật cười rồi đề nghị nói"Tớ mà hiền để người ta bắt nạt à? Cậu có muốn thử gặp anh ta không?"

Kiệt vội phất tay từ chối "Nếu là vị hôn phu của cậu thì tớ gặp bao giờ chả được.Tối nay đi bar nhé,tớ sẽ hẹn anh Khải Hoàng."

"Tối nay thì không được,tớ bận mất rồi." Hải Băng cười trừ,khéo léo từ chối

Vỗ vai nó một cái "Vậy khi nào được thì nhắn tin cho tớ.Tớ đi trước đây..." Kiệt nhanh chóng chào tạm biệt nó rồi lên phòng giáo viên,do mới chuyển đến nên vẫn có một số thủ tục mà Kiệt phải giải quyết.

Về phần nó,sau khi chia tay Khải Kiệt,Hải Băng tiến đến phòng phát thanh trước, mở nhạc ra như một cách để thư giãn,chìm vào những giai điệu ngọt ngào, nhẹ dịu,nó cứ như được cuốn vào thế giới của thiên đường rồi cứ nhắm mắt thả hồn theo nhịp điệu cho đến khi nó cảm nhận được ánh mắt đang nhìn nó thì hơi hé mắt. Khẽ liếc nhìn đồng hồ,giọng Băng có một chút không hài lòng "anh trễ 5"

Hạo Quân không quan tâm đến lời nói có phần trách móc của nó, đút tay vào túi quần rồi bước tới trước mặt nó "tôi có chuyện muốn hỏi cô..."

Băng đáp,vẻ mặt không chút thay đổi "Nếu anh định nói về chuyện đính hôn thì tôi không muốn nghe đâu."

Quân như mất bình tĩnh, to tiếng với cô "Chuyện tôi và cô sắp đính hôn,là cô nói với Tường Vy phải không?".

Hải Băng bắt đầu cau có, sự bình trên gương mặt bị đánh mất,nó cười lạnh: "Đó là đặc quyền của vị hôn thê,anh không biết sao? Trước khi để tôi nói ra điều đó anh nên nói ra mới phải."

Hạo Quân mặt không chút thay đổi nói "Không phải,tôi vẫn đang suy nghĩ?"

"Chuyện gì?"

"Tất cả mọi thứ bao gồm cô,cách để có thể bảo vệ cho Tường Vy và tôi." Hạo Quân giọng điệu hơi chút chần chừ,hắn đáp

"Sao đột nhiên anh lại yếu mềm như vậy..." Băng nở một nụ cười mỉa mai đầy xem thường "Dù cho anh có làm gì thì cũng không bao giờ đến lượt cô ta được đâu."

"Không phải là tôi chưa từng nghĩ tới." Quân thuận miệng trả lời.

"Cũng may là anh chưa hoàn toàn điên." Nó bắt đầu thấy hài lòng.

"Cũng may là anh chưa hoàn toàn điên." Nó bắt đầu thấy hài lòng.

"Nhưng từ giây phút này,tôi sẽ không nghĩ nữa. Quá khứ hay tương lai cứ để sau đi,tính đến chuyện kế tiếp đã.Cô đừng cố vượt quá giới hạn cho phép và quay trở lại vì biết đâu chúng ta,sẽ trở thành những người bạn mà?"

Bạn,nếu hắn coi nó là bạn,thì nó đã không làm đến mức này? Nếu là bạn,tại sao mỗi lần gặp mặt đều cứ một hủy hôn,hai Tường Vy? Nếu là bạn,tại sao không có lấy một lần coi trọng.Tình bạn,phải là hắn không có đủ tư cách để trở thành bạn của nó mới đúng.So với Hạo Quân,thì Thiên Minh còn xứng đáng hơn...

"Bạn." Khoé miệng hơi nhếch lên,Hải Băng chậm rãi nói với vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng một cỗ chua xót, càng nói càng tuyệt tình hơn,tự đưa ra quyết định cho riêng mình "Từ ngày tôi từ Mỹ trở về,khi tôi bị gia đình họ Trần các người lôi ra làm trò đùa, khi mà cuộc sống của tôi bị kìm hãm,anh vẫn còn hy vọng vào thứ tình cảm bạn bè đó sao? Những thứ quanh anh,tôi sẽ huỷ hoại từ thứ nhỏ nhất đến thứ quan trọng nhất. Mà Thẩm Tường Vy,mới là sự khởi đầu thôi.."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ cô lại tồi tệ như thế này?" Nét mặt Hạo Quân hiện rõ hai chữ thất vọng.

Những lời nói tuyệt tình của Băng như thế nào lại làm cho chính lòng nó đau đớn, trong lòng là sự chua xót kì lạ... "Để có thể nhìn thấy anh và Thẩm Tường Vy bị suy sụp,tôi còn có thể tồi tệ hơn như thế này nhiều." Hải Băng nhìn hắn, câu môi cười lạnh "Anh cứ chờ đi,mối nhân duyên giữa hai chúng ta,không chỉ dừng ở việc huỷ hôn được đâu."

Nó vừa nói xong thì cửa phòng truyền thông bỗng nhiên mở ra,Lệ Anh bước vào phòng của mình nhưng khi nhìn thấy hai vị khách không mời này,hàng lông mày khẽ chau lại,ngữ điệu một giọng không thể nào ngạc nhiên hơn "Gì đây,đang nói xấu tôi à?" ngừng một chút cô nói tiếp "Nhìn hai người thân thiết với nhau như vậy chắc chắn là đang nói xấu gì tôi đúng không?"

Hải Băng mặt không chút thay đổi mở miệng "Chị thấy bọn em thân thiết lắm sao?"

Lệ Anh nghe nó nói thế thì cũng không đùa giỡn nữa "Nhưng sao hai người lại tới chỗ làm việc của tôi vậy?"

Băng nhìn bà chị nhiều chuyện rồi liếc hắn mỉa mai nói "Em tới đây để xả stress nhưng xem ra nó không có tác dụng rồi,em về lớp đây"

Nói xong nó bước ra khỏi phòng mà không kip để cô kịp nói gì,Băng đi khỏi cô nhìn về phá hắn hất mặt hỏi "Còn cậu?"

Hắn nhìn cô gãi đầu cười trừ rồi vơ đại cuốn vở trên bàn "em định tới mượn chị tập vở thôi đằng nào thì cũng sắp thi học kỳ rồi mà!" rồi ba chân bốn cẳng đi ra khỏi phòng phát thanh,để lại người trong với một dấu hỏi to đùng: "Đính hôn ư?"

Vừa đi ra khỏi phòng phát thanh được vài bước thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên,Hải Băng đi đến tủ của mình, tiện tay lấy mấy cuốn sách chuẩn bị cho giờ học sắp tới.

“Hạo Quân đến tìm cô làm gì thế?” Bất ngờ giọng Thiên Minh vang lên.

Minh đang đứng ở phía sau nó, mới từ phòng học đi ra. Số là bố hắn gọi điện bảo đi tìm Hải Băng đưa nó về nhà chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay nhưng vừa mới ra khỏi phòng học chỉ thấy hai người này đang nói chuyện với nhau.

Hải Băng đóng tủ chứa đồ, quay lại lãnh đạm trả lời: “Sao tự nhiên hôm nay anh lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?”

Thiên Minh nhún vai, cười trừ nói: “Cô cứ coi như vì anh trai đang quan tâm đến em gái đi,không được sao?”

Thiên Minh nhún vai, cười trừ nói: “Cô cứ coi như vì anh trai đang quan tâm đến em gái đi,không được sao?”

Nó trừng hắn liếc mắt một cái, mặc kệ hắn, nhấc chân bước đi. Thiên Minh cũng tiện đó đi theo,một mặt bước nhanh hơn tiến lên phía bên phải sánh bước cùng nó, một mặt tiếp tục đề tài vừa rồi tiếp tục hỏi: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy?”

Hải Băng không muốn trả lời, nhưng thấy Thiên Minh phiền phức như thế liền lười nhác trả lời: “Tôi với anh ta ngoài chuyện đính hôn thì còn chuyện gì để nói nữa?”

Bước chân Thiên Minh dừng lại, ánh mắt vẻ trầm tư thấy rõ.Hải Băng cũng theo đó quay lại nhìn hắn đầy khó hiểu: “lại sao nữa?”

Thiên Minh lắc đầu, nhấc chân bước tiếp: "Chỉ thế thôi sao?"

"Thế anh còn muốn chuyện gì nữa,....tôi đi trước đây."

Băng bước tiếp… lướt qua Thiên Minh. Khoảnh khắc ấy… Trái tim hắn như ngưng đập… cảm giác này… quen thuộc làm sao!

"Hôm nay cô vẫn muốn đến đó sao,dù biết đó là bẫy?"

Cũng như Băng,Thiên Minh biết chắc buổi gặp mặt này có vấn đề, sao khi không một người lúc nào hễ mở miệng ra là nói chuyện hủy hôn như Hạo Quân lại mời cả nhà hắn đến dùng bữa tối.

Băng dừng bước, khi từng chữ nhẹ tênh phát ra… Nếu bây giờ nó trả lời "Ừ" liệu có thay đổi được điều gì không? Có thay đổi được việc Băng và Quân sẽ có một mối duyên như vậy? Có thay đổi được việc nó sẽ là con rối trong tay mẹ mình, không thể làm gì ngoài ở yên chịu trận? Phải, tự lúc sinh ra, Băng đã thừa nhận hoàn cảnh ấy, thứ đơn độc nhất thế gian… với Quân cũng không ngoại lệ.

Băng không quay lại,từng chữ… dằn xuống... "Chính vì là bẫy,nên tôi càng phải đến."

Nó tiếp bước, không một lần ngoảnh lại. Minh cũng xoay người… nhìn theo bóng lưng của người con gái ấy… mái tóc dài khẽ bay… thật mềm mại… nhưng lại như đâm vào tim cậu một nhát chí mạng.

"Lý do tôi bỏ cuộc,có đáng để em thành ra như thế này không?" Minh cũng quay người, bước đi ngược hướng với Băng.

Đã có ai từng nghĩ… trong thế giới của thượng lưu, của sự giả dối, của tham vọng… tình yêu sẽ chiến thắng tất cả? Có thể sao? Đôi khi… tình yêu… chỉ là những nỗi đau dài… chỉ biết lùi lại.

Hết chương 16.
Chương trước Chương tiếp
Loading...