Tẩy Duyên Hoa

Chương 4



“Ngươi nói cậu ta trộm tiền của ngươi?” Ta hỏi.

Thương nhân kia nhanh nhảu trả lời: “Hồi bẩm vương phi, tiểu nhân tới nơi này bàn chuyện làm ăn, vừa rồi trên đường đi kẻ ăn xin này đột nhiên đụng tiểu nhân một cái, túi tiền trong người tiểu nhân mất luôn. Không biết nó giở trò gì, tiểu nhân tìm khắp người nó cũng không thấy.”

“Ngươi nói trên người cậu ta không có tiền của ngươi?” Ta hơi nhướng mày hỏi tiếp.

Gã thương nhân nhân vội vàng giải thích: “Loại ăn xin này đứa nào chẳng mạnh miệng như nhau, nếu không đánh một trận nó sẽ không chịu khai đã giấu túi tiền của tiểu nhân ở chỗ nào.”

Ta không để ý tới gã thương nhân nữa, đi tới ngồi xổm bên người đứa bé kia hỏi: “Ngươi có ăn trộm túi tiền của hắn không?”

Gã thương nhân nhân định mở miệng, ta phóng ánh mắt sắc như dao qua, hắn lập tức im bặt.

Đợi một lúc lâu mới nghe thấy thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ta… không trộm.”

“Nó nói dối, chính nó trộm, cái loại tiểu súc sinh này…”

“Câm miệng!” Ta ngắt lời biện hộ của gã thương nhân: “Ngươi thứ nhất không tìm thấy túi tiền, thứ hai không bắt được quả tang, lại còn thi hành bạo lực với cậu ta, sự thật chỉ bằng mấy câu nói của ngươi hay sao?”

Gã thương nhân đuối lý, bối rối không biết phản bác lại thế nào.

Nói dưới thời phong kiến tính mạng của kẻ thấp hèn không đáng bao nhiêu tiền quả không sai, vậy nên hắn đánh đập người ăn xin không thương tiếc mà không một ai dừng chân để ý. Nếu đứa bé kia không đụng phải xe ngựa của ta, nói không chừng ngày hôm nay sẽ bị đánh đến chết.

Nhưng quan niệm của người xưa mục nát thì thế nào, một mình ta làm sao có thể thay đổi được đây?

“Giờ cho ngươi hai lựa chọn, môt là báo quan để Kinh Triệu Doãn phân xử đúng sai, hai là thừa nhận mình bắt nhầm người, bồi thường cho đứa trẻ này chút tiền thuốc men.”

Kinh Triệu Doãn đương nhiên sẽ ngả về phía Tấn vương phủ. Gã thương nhân kia không ngốc, hắn rút ra chút ngân lượng trong người tươi cười nhét vào tay đứa bé ăn xin. Ta cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, nhanh chóng đuổi hắn đi.

Thấy đứa trẻ kia vẫn co ro ngồi đó, ta lại ngồi xổm xuống.

Tay đứa trẻ cầm tiền, cổ tay gầy đến mức như bộ xương khô được phủ lên một tầng da mỏng. Ta có chút không đành lòng, dịu dàng hỏi: “Tên ngươi là gì?”

Mơ hồ nghe thấy một chữ “Châu” từ trong miệng nó, ta nói tiếp: “Ngươi họ Châu ư? Vừa rồi thương nhân kia đưa ngươi ngân lượng chắc đủ để ngươi tắm gội và ăn uống một bữa no nê rồi. Ở đây hỗn tạp, ta cho ngươi ngân lượng sợ rằng ngươi cũng không giữ được. Ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có tài, có sức chịu tốt, sau này nếu muốn có công việc nuôi sống bản thân có thể tới Tấn vương phủ tìm ta, ta nói lời giữ lời.”

Thấy cậu bé vẫn cúi đầu tựa như đau đớn khó nhịn, ta không nói tiếp nữa, sai một thị vệ đưa nó đến y quán, ta e thương nhân kia sẽ quay lại trả thù. Bây giờ ta phải xây dựng hình tượng chính nghĩa, để ngày sau Hoa phủ lật xe lót đường.

Lúc lên xe ngựa, sau lưng dường như có một ánh mắt nhìn chằm chằm ta. Từ trước đến nay trực giác của ta luôn chính xác, lần theo cảm giác nhìn về một hướng, chỉ thấy cánh cửa sổ khép nửa của một tửu lâu, không một bóng người.

Đến Hoa phủ đã thấy hai người tóc điểm bạc đứng chờ ngoài cửa, nam phong độ nhẹ nhàng, nữ ung dung đoan trang.

Thấy chỉ có một mình ta xuống xe ngựa, bọn họ đều nhíu mày. Đây hẳn là Hoa tướng và Hoa phu nhân, nhìn tướng mạo trông không giống nhân vật phản diện chút nào.

“Trên đường vương gia có việc gấp cần xử lý, chốc nữa mới đến được.” Ta mở miệng giải thích.

Sắc mặt Hoa tướng không tốt, phất tay áo không đợi ta đã đi vào trong phủ.

Lão già thối, tốt nhất ông đối xử với ta tệ thêm chút nữa đi, như vậy không cần chờ nữ chính ra tay ta đã vì việc nghĩa quên tình nhà trước rồi.

Hoa phu nhân đưa ta vào, ngoài miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Thiển Nhi, đã gả được rồi nhưng con cũng đừng buông lỏng, chuyện hậu viện rất phức tạp. Điều kiện của Tấn vương tốt như thế, cứ cho là đã thành hôn thì vẫn có rất nhiều hồ ly tinh nhìn chằm chằm vào vị trí trắc phi. Con phải mau chóng sinh đích tử mới được, như vậy vị trí của con mới vững chắc…”

Aiiii, tam quan không hợp, ta cũng chỉ có thể yên lặng nghe.

Đến viện của Hoa phu nhân lại không thấy Hoa tướng đâu, ta mở miệng hỏi: “Phụ thân đâu rồi?”

Hoa phu nhân nắm tay ta đi vào, nói: “Cha con sáng sớm đã ngóng trông các con trở về, kết quả chỉ có mình con, kì vọng của ông ấy không thành, chắc đang ở thư phòng sầu muộn.”

Bước chân ta khựng lại, tránh tay của Hoa phu nhân: “Con đi tìm ông ấy! Con có chút chuyện muốn nói với phụ thân!”

Cự tuyệt Hoa phu nhân muốn đi cùng, ta ra khỏi viện, lúc này mới lúng túng phát hiện mình không biết đường. Ta bắt chước dáng vẻ tiểu thư khuê các, không chút hốt hoảng nói với một tiểu nha hoàn: “Ta muốn đến thư phòng của phụ thân, ngươi dẫn đường.”

Tuy nét mặt tiểu nha hoàn hiện ra chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn ta đi.

Đến thư phòng, ta trực tiếp đi vào, thấy Hoa tướng ngồi một mình trước bàn đọc sách, thấy ta lập tức trừng mắt, không nói gì.

Ta tìm một cái ghế ngồi xuống rồi mới nói: “Hôm trước con theo vương gia vào cung gặp đường tỷ của con, phát hiện có chút chuyện thú vị, phụ thân có muốn biết là chuyện gì không?”

Nghe thấy cái tên Hoa mỹ nhân, sắc mặt ông hòa hoãn đôi chút, đoán chừng ông ta cho rằng ta tới truyền tin, hỏi: “Nó nói gì?”

Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt ông: “Tỷ ấy… sắp xếp người đẩy con xuống hồ.”

Hoa tướng nhăn chân mày, vô thức hỏi: “Sao lại thế?”

“Bởi vì bây giờ nữ nhi là Tấn vương phi, tỷ ấy bất mãn vì con ở vị trí cao hơn nên muốn ra tay với con.” Ta nghiêm túc nói bừa.

Hoa tướng rõ ràng hoài nghi: “Nó do một tay ta bồi dưỡng, sao có thể phản bội quay lại đối phó con?”

“Vậy nên mới nói phụ thân thật sự đã có tuổi rồi, không nhìn thấu lòng người.” Ta cười nói, lời thốt ra không nể mặt ai: “Một kẻ chỉ quan tâm lợi ích của bản thân như vậy, một nữ nhân tầm nhìn hạn hẹp, phụ thân còn tận tâm bồi dưỡng làm gì.”

Hoa tướng bị ta nói vậy, vẻ mặt không rõ cảm xúc, ta lấn lướt bỏ thêm cây đuốc: “Còn nữa, tỷ ấy nói là tìm con nói chuyện, nhưng lại toàn nói những lời ẩn ý, nếu không phải con tỉnh táo, chỉ sợ sẽ không phát hiện ra… có người trong hoàng thất đang nghe trộm.”

“Cái gì?” Cuối cùng Hoa tướng cũng không thể ngồi yên: “Ý của con là Hoa… nó hàng phục… hoàng đế?”

“Tai mắt của phụ thân có rất nhiều, người nào cũng quan trọng, nhưng sau này ít liên hệ với Hoa mỹ nhân đi thì hơn.” Ta không chút chột dạ đáp lời.

Ta cũng không lo hắn đi điều tra ngọn ngành, lời ta nói vốn dĩ nửa giả nửa thật, việc Hoa mỹ nhân sai người đẩy ta xuống hồ và người trong hoàng thất nghe trộm chúng ta nói chuyện đều là thật. Nói chung là không có gì đáng ngại, cũng không cần quan tâm kẻ khác thêm dầu thêm mỡ. Hoa tướng là nhân vật phản diện lớn mạnh, nhất định là người có tính đa nghi rất cao, ta sẽ lợi dụng điểm này từng bước một loại bỏ vây cánh của ông ta, ít nhất đến lúc ông ta bị định tội sẽ được giảm nhẹ tội danh.

Ông trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn về phía ta, trong ánh mắt ẩn chứa tìm tòi nghiên cứu: “Vậy theo ý con, tiếp theo ta nên làm gì?”

Ta không lùi bước, đón ánh mắt của ông ta: “Bây giờ hoàng thượng đã để mắt tới phụ thân, cho nên theo ý của con hiện tại phụ thân hãy che giấu tài năng, khiêm tốn hành sự.”

Đôi mắt cáo già của Hoa tướng chuyển động, vẫn không nói gì.

Ta nói tiếp: “Còn nữa, hôm trước nghe hoàng thượng nói đến chuyện nhà Mục thị, ý hoàng thượng vẫn coi trọng bọn họ, nói không chừng tới đây sẽ tìm cớ giảm nhẹ tội danh, vậy nên nếu phụ thân chủ động nói ra, cũng coi như cho hoàng thượng một cái thang leo xuống”

Lần này nét mặt Hoa tướng không lộ ra biểu cảm gì, bình tĩnh mở miệng: “Không phải từ trước đến nay Thiển Nhi vẫn luôn chán ghét cả nhà bọn họ sao? Ta vất vả thực hiện mong muốn của con khai trừ chúng, sao bây giờ con lại cầu tình cho chúng?”

Nói chuyện với lão hồ ly này ta không dám lơi là giây phút nào, tay nhét trong ống tay áo nắm chặt, mặt làm ra vẻ vừa bất đắc dĩ vừa căm hận nghiến răng: “Bây giờ hoàng thượng đã nghi ngờ phụ thân kết bè kết cánh, kiến nghị của con cũng là muốn tốt cho phụ thân thôi. Nếu phụ thân đứng ra xin giảm nhẹ tội cho họ, nói không chừng sẽ làm tan đi chút nghi ngờ của hoàng thượng, để hắn cho rằng trước đây người ra tay không phải vì ân oán cá nhân với Mục gia.”

Hoa tướng không nhìn ta, ngón tay gõ lên bàn, dường như đang tính toán: “Thiển Nhi có biết đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc không?”

Ta thành khẩn: “Phụ thân cũng biết con vô cùng chán ghét cả nhà Mục Dao, nếu không phải vì tình thế bức ép, sao con có thể đứng trước mặt phụ thân cầu tình cho họ? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, dù sao Mục thị đã không thể trở mình được nữa, tha cho bon họ một mạng cũng không có gì đáng ngại.”

Hoa tướng trầm mặc, ta cũng không nói nữa, chờ ông tự mình suy xét. Ít nhiều gì trước đây ta cũng hận Mục Dao đến tận xương tủy, ta nói như vậy mới có thể khiến ông ta thật sự cho rằng mình bất đắc dĩ, vì Hoa phủ mới làm chuyện này. Nếu cả nhà Mục thị không vì Hoa tướng hãm hại mà bị chém đầu, thù hận giữa ta và Mục Dao đã không đến nỗi như nước với lửa.

“Thiển Nhi đã trưởng thành rồi.” Cuối cùng Hoa tướng cũng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng nhìn ta.

Ta thầm thở phào, có nghĩa là ông ta đã đồng ý rồi. Cố nén cảm giác mừng như điên trong lòng, mang quyền thế của Hoa tướng ra mà nói, muốn giữ lại nhà Mục thị là chuyện hết sức đơn giản. Bàn tay trong ống tay áo vừa buông lỏng lại vội nắm thật chặt, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, phen này so chiêu, thật làm ta giây nào cũng muốn chạy trốn, nhưng vì tính mạng, ta vẫn phải ở lại đối mặt với Hoa tướng.

Ra khỏi thư phòng, ta theo chỉ dẫn của nha hoàn về khuê phòng trước đây của mình, chỉ thấy mỗi một bước chân giống như đang giẫm trên bông vải. Bước đi phù phiếm, khí chất của nhân vật phản diện lớn mạnh đúng là không đùa được.

“Muội muội, muội muội…” Đột nhiên có tiếng nam thân thở hổn hển vang lên.

Ta nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một người béo trắng, mặc áo bào xanh sẫm đang chạy về phía này. Từ xa nhìn lại, trông rất giống cái bánh chưng thành tinh đang chạy tới.

Nghe thấy hắn gọi ta nhận ra ngay, người này chính là ca ca của Hoa Thiển – Hoa Thâm. Nhìn tên này đã biết tác giả không coi trọng nữ phụ và ca ca của nàng. Trong truyện Hoa Thâm là một nhân vật không được tốt, ỷ thế hiếp người, hoang dâm háo sắc, cường đoạt dân nữ, không chuyện ác nào là hắn không dám làm… Nói chung mọi tật xấu của con nhà quyền quý đều tụ hợp trên người hắn.

Ta vốn thích có bạn mập mạp, bởi vì nhìn trông có vài phần ngây thơ, thế nhưng nhìn Hoa Thâm này, ta không thích.

Hắn thở hổn hển chạy đến cạnh ta, đưa cho ta một miếng vải nói: “Mấy ngày trước ta tìm được gấm Vân Nam, là màu trắng muội thích nhất, trên thế gian này chỉ có một, ta chi một khoản tiền lớn mới giành được. Nếu muội muội dùng vải này làm y phục, nhất định sẽ khiến vương gia mê muội đến thần hồn điên đảo.”

Trong truyện chỉ số thông minh của Hoa Thâm cũng chẳng đủ dùng, cho nên vẫn luôn đối xử tốt với người muội muội đầy tâm kế. Bây giờ xem ra quả thật là như vậy, một câu nói thôi đã đắc tội ta những hai lần. Một là ta không thích màu trắng, hai là ta không thích Tấn vương Trọng Dạ Lan.

Ta không buồn tiếp hắn, tiếp tục đi theo nha hoàn, ném ra sau một câu: “Ta không còn thích màu trắng nữa rồi, huynh cứ cho cơ thiếp trong hậu viện dùng đi!”

Nhị đại Hoa Thâm, trong hậu viện có hơn mười phòng tiểu thiếp, vì vậy đến tận bây giờ vẫn chưa có quý nữ nhà ai nguyện ý gả cho. Hoa tướng và Hoa phu nhân thấy hắn không có năng lực nên cũng để mặc cho hắn phóng túng.

Quả nhiên Hoa Thâm vẫn không biết điều đuổi theo: “Những nữ nhân kia làm sao xứng dùng thứ này, chỉ có muội muội trời sinh phú quý mới xứng với vải vóc thiên kim có cầu này thôi.”

Hai huynh muội này thích thổi phồng nhau nhất, thế nhưng ta rất không thích kiểu này, lạnh mặt: “Chẳng phải ta đã nói không thích màu trắng rồi sao? Đừng có đi theo ta nữa.”

Hoa Thâm thấy ta tức giận, ngay tức khắc đứng yên tại chỗ không dám đuổi theo nữa. Trong Hoa phủ này, chỉ có duy nhất mình hắn có thể là nơi ta trút giận, nếu không ta sẽ bị kế hoạch của mình bức đến điên mất.

Bước thứ ba trong kế hoạch của nữ phụ độc ác, tránh tiểu nhân, cứu hiền thần.

Cuối cùng Trọng Dạ Lan vẫn chạy tới Hoa phủ dự tiệc tối, ta ăn xong lập tức trở về Tấn vương phủ. Nếu phải ở lại đối mặt với lão cáo già Hoa tướng, hay người luôn miệng truyền dạy kĩ thuật sinh con trai Hoa phu nhân, thêm một tên công tử hoang dâm Hoa Thâm nữa, loại cảm giác này khó lòng chịu nổi, chẳng thà để ta ngây ngốc ở Tấn vương phủ còn hơn.

Có thể nhìn ra, người nhà Hoa Thiển không có người nào được sắm vai chính nghĩa, vậy sao nàng ta (Hoa Thiển lúc trước) có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn được đây?

Ngồi trên xe ngựa về phủ, qua cả ngày trời suy nghĩ, ta quyết định giải quyết một lần cho xong: “Vương gia, thiếp muốn gặp Mục Dao.”

Thân thể Trọng Dạ Lan cứng đờ, bởi vì ta nói ta muốn gặp nàng, chứ không hỏi nàng ở đâu, điều này chứng tỏ ta biết chuyện xảy ra giữa hắn và Mục Dao.

“Nàng… biết rồi ư?” Sắc mặt Trọng Dạ Lan không nhìn ra cảm xúc: “A Thiển, nàng hãy tin ta, ta chỉ là…”

“Vương gia không cần giải thích với ta, ta chỉ đơn giản vì giao tình tỷ muội trước đây, có một số chuyện muốn nói với nàng, không phải đang nghi ngờ chàng.” Ta mở miệng giải thích, cố gượng cười, không để mình hiện ra vẻ mặt quá để tâm.

Thấy ta như vậy, Trọng Dạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, đồng ý sau khi hồi phủ sẽ đưa ta đi, còn không quên cho ta một liều thuốc an thần: “A Thiển, ta cứu Mục Dao tuyệt đối không có một chút tình riêng, từ thuở bé nàng theo ta thủ lăng, ta đã thề đời này chỉ có mình nàng.”

Ta cảm ơn sự dỗ dành của ngươi, đứa bé theo ngươi năm xưa cũng chẳng phải là Hoa Thiển.

Có lẽ hắn thẹn lòng, nên không hỏi ta lấy tin tức từ đâu, cũng không cần ta giải thích.

Về đến Tấn vương phủ, Trọng Dạ Lan đưa ta tới một nơi xó xỉnh trong sân, hắn chờ bên ngoài để chúng ta có không gian nói chuyện riêng tư.

Vừa vào phòng đã thấy một người nằm sấp trên bàn tựa như đang ngủ. Đến gần thêm mấy bước, nhìn thấy dung nhan của nàng, đây là lần đầu tiên ta gặp nữ chính từ lúc xuyên không.

Nữ tử nằm trên bàn, đôi lông mày nhíu chặt, không giống dáng vẻ thướt tha yếu đuối và nước da trắng ngần như tuyết của Hoa Thiển. Nàng trưởng thành ở nơi biên thành từ bé, da dẻ nhuốm màu vàng nhạt khỏe khoắn, những ngày qua chịu sự đả kích lớn khiến khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn không giấu nổi sự kiên cường trên vầng trán.

Thì ra đây là nữ chính.

Ta bỗng nhận ra sự chênh lệch giữa nữ chính và nữ phụ. Hoa Thiển tựa như cây hương bồ nhu nhược lay trong gió, còn Mục Dao lại như loài bách tùng bừng bừng sức sống. Một loài khát cầu dựa vào người khác để sinh tồn, mà loài kia có thể bên ngươi kề vai sát cánh.

Thấy nàng mím môi và nhăn chặt mày, đột nhiên ta nghĩ…

Nếu nàng chết, Hoa phủ có thể sẽ không bị lật đổ.

Nếu nàng chết, chỉ cần ta không nói, sẽ không phải lo Trọng Dạ Lan tìm ra chân tướng.

Nếu nàng chết, có phải ta có thể tránh được kết cục vạn tiễn xuyên tim hay không?

Hình như chỉ cần nàng biến mất, tất cả mưu kế và lo lắng của ta cũng không còn nữa.

Giây phút lẳng lặng nhìn nàng, ta dùng hết sức bình sinh tự tát mình một cái thật đau.

Phải chăng xuyên vào thân thể của nữ phụ, bản thân cũng trở nên ác độc ư? Gia tộc Hoa thị làm nhiều chuyện ác, dựa vào đâu chỉ vì mạng sống của ta mà để những người vô tội phải trả một cái giá thật đắt?

Để lên án bản thân, ta xuống tay cực kì mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt. Cũng chính vì ta xuống tay quá mạnh, nên âm thanh tự vả mặt mình đã đánh thức Mục Dao.

Nàng mở mắt, nhìn thấy thấy ta lập tức che mặt hít khí.

Đôi mắt sáng rực của nàng tràn đầy sức sống, giờ đây căm hận nhìn ta: “Hoa! Thiển!”

Nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi, đúng là bây giờ đang hận ta thấu xương thấu tủy.

“Nghe nói muội ở Tấn vương phủ nên ta cố ý đến thăm muội một chút.” Ta mất tự nhiên mở lời.

Mục Dao cười lạnh, mỉa mai: “Bây giờ ngươi đến để khoe khoang chiến tích của mình sao?”

Ơ…

Trong truyện Hoa Thiển đúng thật là đến để khoe khoang, nhưng ta đâu phải.

“Trước đây mắt ta bị mù nên mới nhìn nhầm rắn rết thành tỷ muội, bây giờ hại cả nhà bị chôn theo. Nhưng Hoa Thiển, ngươi nghe rõ cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ vạch trần bộ mặt rắn rết của ngươi cho thiên hạ nhìn thấy, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hoa phủ các người. Ác giả ác báo, Hoa phủ đừng mơ một đời an yên.” Mục Dao đứng cạnh bàn, giọng nói lạnh buốt.

Ừ ừ, ta biết ngươi có thể tìm ra chân tướng, để Hoa phủ ác giả ác báo, nhưng mục đích hôm nay ta tới đây không phải để nghe mấy lời này.

Ta không tức giận, nhìn nàng chân thành nói: “Ta đảm bảo với muội, người nhà muội sẽ không có chuyện gì.”

Mục Dao sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng: “Ngươi lại đang bày trò gì? Trên người ta còn thứ gì ngươi có thể lợi dụng được nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta vẫn sẽ tin ngươi ư?”

Ta ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà, nói: “Mục Dao, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn, rất nhiều chuyện không phải ý của ta, nhưng ta không có sức lật đổ một cây đại thụ trong nháy mắt, cho nên đành phải từ từ toan tính. Ngươi không tin ta là chuyện bình thường, thế nhưng ta đảm bảo, từ giờ trở đi những lời ta nói với ngươi, đều là thật.”

“Bảy ngày nữa cả nhà ta bị xử trảm rồi, ngươi muốn ta lấy gì ra để tin ngươi?”

Chén trà trong tay ta bị nàng hất văng ra, rơi xuống mặt đất vỡ tan tành. Ta thở dài, đang định mở miệng thì bị âm thanh ngoài cửa cắt ngang.

“Sao ta nghe thấy tiếng đồ vỡ?” Trọng Dạ Lan cau mày bước tới, thấy ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Mặt của nàng? Có phải nàng ta đánh không?”

Mặt????

Chợt nhớ ra vừa nãy ta mới tự vả, vội vàng giải thích: “Không phải không phải…”

Trọng Dạ Lan không đợi ta ngăn cản đã trút giận lên người Mục Dao: “Ta tốt bụng giữ ngươi lại, ai cho ngươi cái gan tổn thương A Thiển?”

Ta…

Thấy ánh mắt Mục Dao nhìn ta càng ngày càng hiện rõ vẻ trào phúng, ta thật sự muốn kêu to một tiếng oan uổng! Ta tự tát mình một bạt tai không phải để hãm hại ngươi đâu!

Trọng Dạ Lan vẫn muốn mắng tiếp, ta nhanh tay lẹ mắt bịt miệng hắn lại, nói: “Vương gia hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến Mục Dao hết, là thiếp tự đánh mình, vì… vì vừa rồi trên mặt ra có muỗi!”

Thấy Trọng Dạ Lan rõ ràng dùng ánh mắt không tin nhìn mình, mắt ta tràn ngập thành kính nói tiếp: “Vương gia thật sự đã hiểu nhầm Mục Dao rồi, nàng chưa đụng đến một sợi lông của thiếp, điều nữ tử sợ nhất là bị oan, vậy nên… vương gia trả lại trong sạch cho nàng đi.”

Nói xong, ta rất có mắt nhìn, để lại cho bọn họ không gian để bồi dưỡng tình cảm.

Tình tiết tiếp theo phát triển thế nào ta không rõ lắm, tình cảm của hai người thì hai người cứ thong thả tự đi mà tìm hiểu!

Chưa đến hai ngày sau đã có tin tức truyền đến, hoàng thượng niệm tình chiến tích trước đây của nhà Mục Dao, thay xử trảm thành lưu đày. Nghe được tin ta vui đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Tốt lắm, đã thành công thay đổi kết cục người nhà Mục Dao. Vậy bây giờ, nhân lúc ta và Mục Dao chưa có huyết hải thâm cừu đến nỗi ngươi sống ta chết, còn lại chỉ có…

Giành nam nhân!

Cái này thì dễ rồi, tìm một cơ hội ta sẽ chủ động rút lui, ta nên trù tính cho mình một đường lùi.

Hoa tướng là nhân vật phản diện, cứ cho là không có mối thù diệt môn với nữ chính thì phỏng chừng hắn vẫn sẽ phải chịu kết cục chết không được tử tế, vậy nên ta phải đủ lớn mạnh, sắp xếp một con đường để rút lui toàn vẹn.

Nghĩ tới đây, ta lập tức chuẩn bị xuất phủ đi kiểm tra cửa hàng, cũng chính là của hồi môn của ta.

Bước thứ tư trong kế hoạch cải mệnh của nữ phụ độc ác, gom tiền phòng thân chạy trốn.

Trong mấy ngày liên tiếp, ta tận sức kiểm tra sổ sách bên mấy gian hàng. Tìm hiểu rồi mới phát hiện, Hoa Thiển có rất nhiều tiền, vậy cứ coi như sau này ta rời khỏi Tấn vương phủ đi, kế sinh nhai đối với ta không thành vấn đề. Việc cần làm bây giờ chính là chuyển lợi nhuận của cửa hàng từ nổi thành chìm. Sản nghiệp của Tấn vương phủ lớn như vậy, hoàn toàn không để bụng chút đồng lẻ này, vậy nên ta xử lý không khó khăn mấy.

Mỗi tháng ta đều cải trang đi tiền trang gửi tiền, đây cũng chính là thú vui lớn nhất của ta.

Để đề phòng bị bại lộ thân phận, ta còn nữ cải nam trang một phen, ở tiền trang bịa ra một cái tên “Nguyệt công tử”, thấy tiền đứng dưới tên Nguyệt công tử ngày càng nhiều, ta nằm mơ cũng có thể nhe răng cười thật tươi.

Cứ như vậy, một tháng sau, lúc ta đang trong phòng ăn sáng thì Trọng Dạ Lan dẫn Mục Dao tới.

Khoảng thời gian này đoán chừng Mục Dao bận tối mắt tối mũi bên chỗ người nhà bị lưu đày, vậy nên chúng ta không gặp nhau lần nào. Bây giờ chắc chuyện nhà sắp xếp xong xuôi rồi nên chạy đến trước mặt ta diễn trò ngược luyến tình thâm đây mà.

Thật vậy, Trọng Dạ Lan ngồi xuống cạnh ta, cực kì giả trân cầm tay ta: “Từ trước đến nay Tấn vương phủ không nuôi người rảnh rỗi, A Thiển, ta tặng cho nàng một nha hoàn.”

Mục Dao thấy Trọng Dạ Lan nắm tay ta, rõ ràng khuôn mặt nàng ta tái nhợt.

Thật là… Trong viện này đầy người, trông giống thiếu nha hoàn lắm sao?

Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại bắt ta làm cẩu độc thân, để các ngươi đứng trước mặt thể hiện tình yêu thế này?

Chưa hết, ta lại thấy Mục Dao mắt đỏ hoe nói với Trọng Dạ Lan: “Nếu ngươi thấy ta không vừa mắt thì hãy thả ta đi đi, cần gì làm nhục ta như vậy?”

Trọng Dạ Lan buông tay ta, mạnh miệng nói: “Từ khi nào Tấn vương phủ là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?”

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta cảm giác vẻ mặt ta bây giờ rất giống cái meme lão già xem điện thoại trên tàu điện ngầm. Đúng là… khiến người ta nhìn không nổi.

Nếu là Hoa Thiển, giờ còn chưa bị tức điên rồi chắc? Ngay đến ta là người ngoài còn không nhìn nổi cơ mà.

Thấy bọn họ tiếp tục diễn tuồng Quỳnh Dao, ta nhanh nhảu mở miệng: “Viện của ta không thiếu nha hoàn, lần trước đến thư phòng của vương gia thấy vắng vẻ quạnh quẽ, không bằng để Mục Dao qua bên đó hầu hạ đi!”

Đấy, hai người các ngươi cút càng xa càng tốt, đừng có đứng trước mặt làm chướng mắt ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...