Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 37: Hồi ức khó phai (End)



Di Thiên đưa bàn tay lên xoa đầu Hạnh Tâm "Tiểu Hoa, nếu người em yêu nói dối em, gây đau khổ cho em, em có tức giận không?"

Hạnh Tâm vô thức gật gật đầu "Rất tức giận"

"Em có bắt người đó chịu phạt không? Phải phạt như thế nào nhỉ?"

Hạnh Tâm nhìn Di Thiên, miệng cười nhưng mắt ngấn lệ "Phạt, đáng phạt lắm. Nếu là em hả, em sẽ lột hết quần áo hắn ra, từ từ mà lấy lông gà cọ cho hắn nhột chết luôn"

Ngay tức khắc Hạnh Tâm liền bị Di Thiên đè xuống, Hạnh Tâm tròn mắt kinh ngạc, tim đập thình thịch nhìn Di Thiên nhếch môi "Hình phạt của em cũng con nít quá đấy. Em nói em không quên được anh, em nói em yêu anh, em nói em đáng bị phạt, Đề Hạnh Tâm, đêm nay em chết chắc, anh sẽ lấy lông gà cọ chết em"

"Di Thiên!"

"Em ngạc nhiên lắm sao? Anh cũng rất ngạc nhiên đấy. Sau khi xuất viện khoảng một tuần thì anh đã mơ màng nhìn thấy lại rồi nhưng chưa hồi phục, một tháng trước anh đã hoàn toàn hồi phục rồi"

Hạnh Tâm vui mừng kéo Di Thiên xuống, ôm cậu thật chặt "Tốt quá rồi, tốt quá rồi" Hạnh Tâm buông cậu ra "Còn..." Hạnh Tâm đưa tay chỉ vào hai tai của mình ý hỏi cậu có nghe thấy không. Di Thiên lắc đầu "Một trong những triệu chứng của tổn thương não do tai nạn lần đó là mù tạm thời nhưng không biết là khi nào mắt sẽ sáng, có lẽ anh may mắn mới nhanh như vậy đã thấy lại" Di Thiên chỉ vào tai mình "còn cái này thì không phải tạm thời mà là mất vĩnh viễn"

"Tại sao lúc trước anh không chịu nói cho em biết?"

"Lúc đó anh cảm thấy mình vẫn sống tốt, vẫn như người bình thường đầy đủ giác quan nên không cần thiết phải nói"

"Anh có biết vì vậy mà chúng ta xa nhau không?"

Di Thiên ngạc nhiên "Tại sao?"

"Bởi vì em trách mắng anh, em gọi anh lúc cần nhất, anh đều không nghe thấy, em tưởng anh không quan tâm đến em"

Di Thiên ngồi ngay ngắn, lại tiếp tục trầm mặt thẩn thơ, Hạnh Tâm ngồi dậy, đưa mặt cậu lại để đối diện nhìn mình "Anh sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"

"Không có, chỉ là anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy"

Hạnh Tâm dịu dàng nói "Di Thiên, chúng ta bắt đầu lại có được không?"

Khóe miệng khẽ cong lên, Di Thiên trầm giọng "Chúng ta xa nhau bốn năm là thật, không phải chỉ là con số, đúng là anh còn tình cảm với em, nhưng liệu rằng em có hối hận, liệu rằng chúng ta có tiếp tục sai lầm?"

"Chúng ta sửa chữa sai lầm, sau này có gì cũng phải đối diện nói với nhau tử tế, em sẽ không tự mình quyết định. Ngày xưa ba mẹ em cũng chia ly không biết bao nhiêu lần, ba mẹ anh xa cách 10 năm, rốt cuộc bọn họ đều rất hạnh phúc đó thôi"

Di Thiên đưa tay lên sờ gò má của Hạnh Tâm, ánh mắt đầy ắp yêu thương rồi bật cười tinh nghịch, vờ vịt giở giọng chảnh "Đề Hạnh Tâm, em theo đuổi lại anh đi"

Hạnh Tâm bật cười "Được, nhưng em nói trước, em rất ồn ào đó"

Nụ cười tắt dần, Hạnh Tâm nhận thức được câu nói vừa rồi của mình, liền nhảy bổ tới ôm Di Thiên, hôn lên má một cái chóc, Di Thiên quay lại vờ vịt xấu hổ "Đề Hạnh Tâm, bây giờ em còn có chiêu theo đuổi như thế này cơ á?"

Cả hai nụ cười tươi dần dần tắt hẳn, thay vào đó là ánh mắt đầy ám muội nhìn nhau, Hạnh Tâm đưa tay lên chạm nhẹ vào những đường nét trên gương mặt Di Thiên, từ từ nhắm mắt lại, ghé sát cặp môi mềm mại của cô vào bờ môi cậu, nhẹ nhàng hôn. Hạnh Tâm ôm lấy vai của Di Thiên, đưa lưỡi của mình vào khoang miệng tìm kiếm lưỡi cậu, từ từ ngã người nằm xuống sô pha êm ái.

Cảm xúc mãnh liệt dâng lên, Di Thiên ôm lấy Hạnh Tâm thật chặt, hôn càng lâu, trong người càng dâng lên một ngọn lửa, các mạch máu trong cơ thể nỗi bùng lên. Hạnh Tâm đưa tay cởi từng cúc trên chiếc áo sơ mi của Di Thiên, cậu mơ màng khẽ giọng "Hạnh Tâm, anh rất nhớ em"

Hạnh Tâm mở mắt ra nhìn Di Thiên quyến luyến "Di Thiên, vậy là những ngày qua em ngủ quên đã được anh bế lên giường, anh ngồi cạnh lúc em ngủ đều là sự thật, không phải do em mơ?"

"Ừm"

Hạnh Tâm dỗi "Thật đáng ghét, tại sao đã khỏe lại mà còn vờ vịt"

Di Thiên nhoẻn miệng cười ma mị, hôn xuống cổ Hạnh Tâm rồi ngẩng lên vẻ mặt như trẻ con "Ờ, phải như vậy thì mới biết mấy tháng qua em thực chất là không hề có người đàn ông nào khác" cố nhớ lại một chút rồi nói tiếp "À, người lần trước em đưa về nhà là ai, mau nói đi"

Hạnh Tâm cười "Người đó ấy à, là bạn học ở ZEC, hiện giờ làm ở viện nghiên cứu, yên tâm, hoàn toàn trong sạch"

Di Thiên nhìn thân thể của mình, các cúc áo đã bị cởi ra, cậu đỏ mặt hỏi "Em, tại sao lại cởi áo của anh?!"

Hạnh Tâm giật mình, tại sao lại hỏi câu này chứ, chẳng lẽ vẫn mãi là Di Thiên của thời đại học, ngốc đến thế là cùng! Hạnh Tâm cười cười, vờ lay lay hai bàn tay phe phẩy như đang quạt "Hơ.... hơ.... Nóng, nóng quá, em sợ anh nóng"

"Đề Hạnh Tâm, em thật quá đáng có biết không? Anh đã phải kiềm chế từ hồi học đại học rồi, nhưng em vẫn luôn dụ dỗ anh, sức hút của anh mãnh liệt vậy à?"

"Anh không cần phải thêm câu cuối"

Hạnh Tâm xấu hổ ôm mặt, Di Thiên gỡ tay cô ra khỏi gương mặt xinh xắn ấy. Nhẹ nhàng bế cô lại giường, hôn thật sâu, đầu lưỡi sung sướng không ngừng trêu chọc nhau, di chuyển trong khoang miệng thơm tho của cô.

Hơi thở của cô là thật, thân thể của cô là thật, bên nhau là thật, khao khát có cô suốt bao nhiêu năm qua của Di Thiên không thể thõa mãn bằng nụ hôn này, tay cậu không thể kiềm chế như ngày xưa nữa, chạm vào khuôn ngực mềm mại của cô. Hạnh Tâm hơi co người lại, khẽ run lên...

Trong lúc bên nhau, trời đất quay cuồng, bọn họ không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, rũ bỏ mọi buồn đau, tình nồng có nhau...

Sáng hôm sau, Hạnh Tâm tỉnh dậy trong vòng tay ấm của ai kia, trang phục cậu chỉn chu, vẻ mặt tinh nghịch nhìn ngắm cô. Cô chớp chớp mắt, tươi cười hỏi "Anh làm gì đấy?"

Giọng nói ấm áp ngọt ngào của cậu cất lên "Chào buổi sáng!"

Nhìn xuống thấy thân thể mình bị chăn tung ra để lộ, Hạnh Tâm túm lấy chăn đắp lên, Di Thiên cười dịu dàng "Còn đau không?!"

Hạnh Tâm lắc lắc đầu, nhớ đến chuyện đêm qua, cô đỏ mặt xấu hổ. Di Thiên vén chăn đang che mất khuôn mặt của cô xuống, nhìn cô thật nhu mì. Hạnh Tâm đưa mắt sang chỗ khác, vô tình thấy ngón tay mình đã được đeo một chiếc nhẫn đính kim cương khác, tròn mắt quay lại nhìn Di Thiên, hiểu ý, Di Thiên nhún vai, phun ra một câu chỉ khiến người ta muốn độn thổ "Anh cũng khâm phục em thật, tự mình mua nhẫn cầu hôn chính mình, đến lúc đổi chiếc nhẫn khác rồi"

Hạnh Tâm bỉu môi nhưng lòng tràn ngập hạnh phúc "Những lời này cũng được coi là lời cầu hôn của anh đó hả?"

"Em thật thông minh!"

"Đồ không biết lãng mạn, bản tính khó đổi"

Di Thiên nhoẻn miệng cười "Em chuẩn bị đi, chúng ta đến trấn Đài Anh"

"Trấn Đài Anh?"

"Ừm, họp tiểu đội bộ năm"

***

Đề Hạnh Tâm tay trong tay với Thế Di Thiên, Trịnh An Khuê khoác tay chồng, Lục Hy cùng với cô gái khóc ở mộ của cậu lúc trước, Hà Vũ Triết đưa mắt liếc qua từng cặp rồi thở dài "Các cậu thật quá đáng, đã bảo đi họp tiểu đội, tại sao thành ra buổi trăng mật cho các cậu vậy?!"

Di Thiên nhướng mày "Cậu đừng có mà làm bộ, thế ai sau lưng cậu đấy?"

Vũ Triết quay lưng lại, nhìn thấy một cô gái tươi hơn cả hoa nhìn mình, Vũ Triết giật mình né xa cô ta ra "Sao cô lại ở đây? Tôi đã bảo tôi không thích cô, chúng ta là không thể nào"

"Hà Vũ Triết, anh đừng hòng tẩu thoát" cô ta đuổi theo Vũ Triết.

Ánh nắng dịu êm rải xuống bao phủ cả trấn Đài Anh, dấu chân in trên mặt cát, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, chiếc bóng của từng đôi đổ dài trên bờ cát, có anh, có em, có bạn, có tôi, chúng ta cùng nhau trải qua những tháng ngày của quãng đời thanh xuân đẹp nhất, tạo nên một hồi ức thật nhẹ nhàng nhưng thật khó phai trong lòng nhau.

1. Lời của Thế Di Thiên

Mọi người đừng tin lời của Đề Hạnh Tâm, tôi cũng có trái tim, cũng biết yêu, không phải là Thánh tăng như cô ấy nói. Thật ra tôi yêu cô ấy từ thời trung học rồi, nhưng bản thân lại cố chấp không chịu chấp nhận, ép buộc bản thân yêu Lâm Tuệ An - chị gái của người bạn tốt Lâm Tuệ Tinh. Trái tim đầu đời rung động nhưng lại vì bản tính cứ chạy theo mẫu hình lý tưởng nên cản trở, bây giờ tôi phát hiện, hình mẫu lý tưởng không còn quan trọng khi con tim mình lại để mắt đến người khác.

2. Lời của Đề Hạnh Tâm

Tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới các bạn rằng, người được mình yêu, nhất định có điểm nào đó trong mắt chúng ta mà người khác có thể thấy hoặc có thể không thấy, vì thế đừng bắt người ấy phải thay đổi theo hình tượng này, hình tượng kia, vì khi đó sẽ không còn là người mà mình yêu nữa rồi.

Các bạn biết không, Thế Di Thiên bề ngoài thì tỏ vẻ lạnh nhạt vậy thôi chứ thật ra trong lòng lại ấm áp vô cùng. Người ta gọi triệu chứng của anh ấy là "ngạo kiều".

3. Lời của Hà Vũ Triết

Tôi rất vui vì giữa dòng đời xô đẩy đã đưa chúng tôi gặp nhau, thân thiết nhau và trở thành bộ năm của nhau. Mọi người hay bảo tôi không có cảm quan, nhưng thực chất, nếu không có cảm quan, tôi sẽ không khóc vì cái tên Lục Hy khốn kiếp "chết hụt" ngày đó. Hãy sống hết mình vì thanh xuân của chúng ta, dù cho có thương tích đầy mình, về sau mới có cái để hoài niệm!

4. Lời của Lục Hy

Các bạn ấn tượng với tôi ở điểm nào? Chắc là đại mỹ thụ chứ gì? Không hề nhé! Tôi là trai thẳng, ngày tôi "chết hụt" đó, là vì tôi sang Thụy Sĩ để tìm người ấy, không may lại bỏ dỡ mất hai năm đại học cùng mọi người, cũng may là không ai quên tôi. Thật sự cảm ơn các bạn, cảm ơn thanh xuân đã cho tôi gặp họ. Còn thanh xuân của các bạn thì sao, hãy kể cho tôi nhé!

5. Lời của Trịnh An Khuê

Tôi là một cô gái mảnh khảnh thích màu xanh ngọc, con nuôi của ba An Trạch, ngày tôi còn nhỏ, ba tôi đã kể chuyện tình của vợ chồng đầu bếp Thế Cảnh cho tôi nghe, tôi nhận ra trong ánh mắt của ba rất hạnh phúc, tôi biết, ba rất yêu vợ của người ta. Sau này khi lớn hơn, tôi lại thầm yêu đối thủ của ba mình, tình cảm đơn phương đầu đời nhưng đối phương lại không hay biết, cảm giác cũng không tệ. Nhưng tôi không buồn đau như người khác, dám yêu dám từ bỏ, cái gì không phải của mình thì mãi vẫn không thể là của mình. Tôi chỉ muốn nhắn với các bạn "Khi chúng ta nắm chặt lòng bàn tay lại, chúng ta sẽ không có gì cả. Khi chúng ta mở rộng lòng bàn tay ra, tất cả sẽ là của ta"

__________HẾT__________

(Cảm ơn các bạn đã đón đọc truyện của An Ni, tạm thời không viết nữa, đừng quên ta nhé! Đọc xong cho ta nhận xét nha, nói lên cảm nghĩ về nhân vật chứ đừng bảo hay hoặc dở nhé ^^)
Chương trước
Loading...