Tên Ác Ma

Chương 29: Nhận Lấy Hay Từ Bỏ?



Hạ Vũ Thiên ở bệnh viện bị Lí Cố dồn ép đến nửa đêm, Lí Cố băng một dải băng lớn trước ngực gã, sau đó luồng một đống bông thấm máu vào trong.

Lâm Viễn đứng bên cạnh, vừa gặm táo vừa cầm một túi máu đổ lên bông y tế.

Trứơc ngực Hạ Vũ Thiên quấn băng chằng chịt, ngồi trên sopha trang điểm, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, môi nứt nẻ, đôi mắt được bôi đen sầu thảm, đầu tóc rối bời…..

Không lâu sau, trước cửa đã tụ tập không ít người, Lâm Viễn nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, nhảy đến tựa cửa nghe ngóng.

Thanh âm Hạ Vũ Kiệt truyền đến “Đại ca thế nào?”

“Đang phẫu thuật” A Thường nói.

“Là ai động thủ?” Ngữ khí Hạ Vũ Khải dường như muốn dẫn người đi báo thù cho Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn tấm tắc hai tiếng: Ân, anh em tốt.

“Có phải có nội gián hay không?” Hạ Mạt hỏi.

A Thường gật gật đầu, nói “Là A Khải, đã bị đại ca bắn chết”

“Thật sự là hỗn đản” Hạ Mạt chửi thề “Hạ gia chúng ta đối xử hắn không tệ vậy mà hắn ăn cây táo, rào cây sung!”

Khóe miệng Lâm Viễn co giật, tâm nói: Mỗi người các ngươi đều có đến N men in black làm vệ sĩ, tôi không tin dưới tay Hạ Vũ Thiên nhiều vệ sĩ như vậy mà cậu còn nhớ rõ ai là A Khải. Đang lúc chun mũi, đột nhiên, một cánh tay ôm lấy hắn, Lâm Viễn cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, nhìn lại, là Hạ Vũ Thiên.

“Oa…..” Lâm Viễn cẩn thận nghiêm trang ghé sát vào quan sát sắc mặt Hạ Vũ Thiên một chút, che miệng “Kỹ thuật Lí Cố thật tốt a, nhìn anh như vậy là biết không sống đến ngày mai”

Lâm Viễn còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên nắm cằm “Cậu nói gì?”

Lâm Viễn câm miệng, bất quá bị Hạ Vũ Thiên ôm rất khó chịu, liền chụp tay gã, nói “Buông ra! Kẻ sắp chết nên có bộ dáng của kẻ sắp chết”

“A…….” Hạ Vũ Thiên cười xấu xa, nói “Lâm Viễn, nếu một ngày tôi đột nhiên chết đi, có biết tôi sẽ hối hận gì nhất không?”

“Tôi làm sao biết a” Lâm Viễn trở mình xem thường “Hối hận gia nhập xã hội đen? Nguy hại chủ nghĩa xã hội khoa học ổn định và hòa bình lâu dài?”

Hạ Vũ Thiên cười lạnh “Là hối hận không “làm” cậu!”

Lâm Viễn nheo mắt, đưa tay xua gã “Hạ Vũ Thiên, anh ít động kinh, anh thối lui chút, đừng nhích lại đây!”

Hạ Vũ Thiên ôm Lâm Viễn không buông, nói “Ngoan, để tôi nếm tư vị của cậu!”

“Tư vị cái đầu a! Anh biến thái a!” Lâm viễn giãy dụa “Thả ra!”

Lí Cố ngồi trên sopha xem tạp chí, buồn bả nói “Tôi nói, Hạ Vũ Thiên, ngoan ngoãn một chút, không nhìn xem đây là nơi nào a!”

“Đúng vậy!” Lâm Viễn thấy Lí Cố ra mặt giúp hắn, cũng gật đầu hùa theo “Còn có người ở đây, đừng quá làm càn!”

Không nghĩ đến Lí Cố lại trở mặt, đưa tay chỉ một cánh cửa cách đó không xa, nói “Bên trong có phòng riêng, nếu làm thì vào trong mà làm!”

“A?” Lâm Viễn cả kinh, khóe miệng Hạ Vũ Thiên cong lên, bế Lâm Viễn xoay người vào phòng trong, đóng cửa lại.

Đây là phòng thay quần áo, rất nhỏ, Lâm Viễn muốn trốn cũng không có chỗ, trừng Hạ Vũ Thiên “Uy, anh đừng xằng bậy a, tôi không khách khí nha!”

Hạ Vũ Thiên cười “Không cần cậu khách khí với tôi!” Vừa nói vừa lấy tay giữ Lâm Viễn lại, một tay nhẹ nhàng xoa xoa trước ngực Lâm Viễn, thấp giọng gọi “Lâm Viễn”

“Anh đừng gọi cợt nhã như vậy được không a” Cả người Lâm Viễn không được tự nhiên, nhưng lại không có chỗ trốn, lên giọng “Anh đừng náo loạn, tôi không thích đàn ông!”

“Không quan hệ” Hạ Vũ Thiên tới gần, nói “Tôi sẽ làm cho cậu thích!” Nói xong nhẹ nhàng đưa tay nâng gáy Lâm Viễn, cúi đầu hôn xuống.

Lâm Viễn ngăn cản theo bản năng, đưa tay cào tóc, nói “Uy, anh đừng quá phận a! Tôi trở mặt thật đó!”

“Cậu không thể nghe lời một chút sao?” Hai tay Hạ Vũ Thiên bắt lấy cổ tay Lâm Viễn, đặt lên sau vách, nói “Hạ Vũ Thiên tôi cho đến bây giờ chính là muốn thượng liền thượng, khi nào thì ăn nói khép nép cầu người như vậy, người khác quỳ trên đất cầu tôi thượng tôi cũng không chịu, sao cậu lại cứ không nghe lời như vậy?”

“Cút con mẹ anh!” Lâm Viễn cũng phát hỏa, nói “Anh muốn thượng thì đi tìm người nguyện ý bị thượng, đừng mụ nội nó đừng có giở trò với ông đây! Ông đây không thích đàn ông!”

“Cậu không thích? Nếu cậu không thích thì lúc tôi hôn, cậu đã sớm nôn ra!” Hạ Vũ Thiên trả lời.

“Sao anh biết tôi không nôn?” Lâm Viễn trở mặt trừng mắt “Nôn a, nôn a, nôn mãi cũng nhờn, những lời này anh chưa từng nghe qua a?!”

“Cậu…..không tranh luận với cậu!” Hạ Vũ Thiên có chút thô bạo đè Lâm Viễn lại, nhào lên hôn, Lân Viễn không cho gã hôn môi, Hạ Vũ Thiên không buông tha, mạnh mẽ giữ chặt cằm Lâm Viễn. Môi chậm môi, đầu lưỡi mở khai khớp hàm Lâm Viễn, Lâm Viễn hung hăng cắn chặt môi.

Lúc Hạ Vũ Thiên buông ra, khóe miệng đầy máu, liếm liếm môi, trong miệng đầy mùi máu, cười lạnh “Cay thật cay a, thật rất thú vị! Tôi nếm ngọt đã quen, cay như vậy, còn muốn nếm thử, lại một chút!”

“A……..” Lâm Viễn cả kinh thở nhẹ một tiếng, Hạ Vũ Thiên kéo áo, hai tay nâng eo Lâm Viễn, dùng thân thể đặt hắn trên tường, cúi đầu cắn lên đôi môi còn dính vệt máu đỏ ửng của gã, cánh tay lần xuống dưới.

“Hạ Vũ Thiên, anh biết rõ rồi mà” Lâm Viễn thôi không chống cự, nói “Lúc trước anh không có như vậy, anh không thể ép buộc tôi, nếu anh không giữ ước định, tôi cũng sẽ không giữ lời hứa! Lâm Viễn tôi cũng không quan trọng như vậy chứ?”

Hạ Vũ Thiên sửng sốt, giương mắt nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn cười lạnh nhìn gã, nói “Anh cẩn thận ngẫm lại, kế hoạch của anh, những thứ anh phải sở hữu, quyền lợi, địa vị, một Lâm Viễn tôi có thể so với tất cả những thứ đó sao? Nếu không phải, tôi khuyên anh sớm thu tay lại, nếu thật sự động dục, tôi đi ra ngoài, anh tự mình giải quyết đi! Nếu tự mình không giải quyết được, hậu cung ba nghìn người đẹp của anh ít nhất cũng có ba mươi người luôn sẵn sàng, gọi bọn họ đến hầu hạ đi, ông nội đây không phụng bồi!”

Hạ Vũ Thiên khẽ cau mày, Lâm Viễn vẫn trừng mắt nhìn gã, không có ý tứ khoan nhượng, dù chỉ một chút, Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng thở dài, nói “Khó thấy cậu nghiêm túc như vậy”

Lâm Viễn một cước đá văng gã, Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, một cước này Lâm Viễn dùng sức rất lớn, thực không nể mặt!

Hạ Vũ Thiên tự cảm thấy bản thân gã vì giả bệnh mà trở nên ngu ngơ luôn rồi, sao lại dễ dàng khoan dung Lâm Viễn như vậy, nếu trước kia ai dám làm như vậy với gã thì gã đã sớm dùng sức mạnh buộc hắn phải phục tùng……nhưng mà Lâm Viễn……..

Hạ Vũ Thiên đột nhiên chú ý trong mắt Lâm Viễn có một tia trào phúng cùng thất vọng, trong lòng chợt động………lúc nãy gã dốc sức cứu tính mệnh Lâm Viễn, tuy rằng ngoài miệng vẫn hoạt ngôn như trước, nhưng trong mắt thoảng nhiên vẫn có một tia cảm kích, cộng với thái độ ẩn nhẫn lúc hôn hắn trong xe cấp cứu……Hạ Vũ Thiên hung hăng mắng gã khờ dại, sao lại quên mất nhược điểm lớn nhất của Lâm Viễn là dễ mềm lòng a! Đó là người thích lạt mềm buộc chặt, nhất định chỉ được dùng tình cảm, không thể dùng phương pháp cứng rắn.

Hạ Vũ Thiên rất bất mãn với cảm giác thất thường của bản thân —— Trước kia gã sẽ không phạm sai lầm như vậy, nhưng từ lúc gặp Lâm Viễn, bản thân gã sẽ đột nhiên rất dễ dàng bị dục hỏa công tâm.

Hạ Vũ Thiên cẩn thận nhìn Lâm Viễn, an ủi bản thân là vì diện mạo Lâm Viễn quá phù hợp với gu của gã, mỗi lúc mỗi nơi nhìn thấy Lâm Viễn sẽ cảm thấy hưng phấn, bởi vậy cho dù chỉ là một hành động bâng quơ của hắn cũng sẽ làm gã ý loạn tình mê, mất đi lý trí!

Cuối cùng cũng tìm được một lý do phù hợp cho việc mất kiểm soát của bản thân, Hạ Vũ Thiên cảm thấy…….hẳn là phải nghĩ ra một biện pháp để vãn hồi, bằng không lúc nãy vất vả liều mạng cứu Lâm Viễn sẽ trở thành uổng phí.

Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Thiên giữ chặt Lâm Viễn đang chuẩn bị chạy ra ngoài, trong mắt Lâm Viễn hiện lên một tia hoảng sợ, Hạ Vũ Thiên sửng sốt—— Hiểu rồi, vừa rồi Lâm Viễn hung hăng chỉ là để phô trương thanh thế, hắn là một con lại thước trùng, có thể cản được gã sao? Cho dù mỗi ngày gã trói hắn lại rồi thượng thì cùng lắm hắn cũng chỉ khóc lóc, muốn cho hắn cầu xin tha thứ, phương pháp cực hiếm chính là…..một ý niệm hiện lên trong đầu Hạ Vũ Thiên còn nhanh hơn sét đánh!

Theo bản năng, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào lòng, thấp giọng nói “Quên đi, cậu đừng tức giận….là tôi đắc ý vênh váo”

Cảm thấy Lâm Viễn trong lòng hơi sửng sốt một chút, Hạ Vũ Thiên sáng tỏ, Lâm Viễn đã không còn tức giận.

Quả nhiên, sau khi buông ra, Lâm Viễn chun mũi bĩu môi nhìn nơi khác, nhưng ánh mắt lại khôi phục lại vẻ trong suốt không tạp niệm, cả người thả lỏng.

“Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên còn nói rất thật lòng “Tôi thật sự thích cậu……nhưng tôi lại không biết ngoài việc thượng cậu còn có phương pháp biểu đạt nào khác”

Lâm Viễn lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm “Chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ chính là động vât cấp thấp”

Hạ Vũ Thiên bật cười, nói “Tôi chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, đã suy nghĩ như vậy hơn hai mươi năm, cậu đột nhiên bảo tôi sửa đổi, làm sao tôi sửa đây?”

Lâm Viễn hừ một tiếng.

“Nhưng mà….Lâm Viễn, cậu là người mà tôi khoan dung nhất, cậu hẳn là hiểu được chứ?” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Nếu gặp phải người khác, tôi có một ngàn, một vạn loại phương thức làm cho người đó sống không bằng chết…..Nhưng là đối với cậu, tôi sẽ không làm như vậy”

Lâm Viễn nhìn nơi khác, hắn hiển nhiên biết Hạ Vũ Thiên đã thật sự khoan dung với mình.

“Có một số việc, tự bản thân tôi không hiểu rõ” Hạ Vũ Thiên cúi đầu hôn lên trán Lâm Viễn “Nhưng mà, lần sau tôi sẽ không xằng bậy như vậy nữa, cậu tin tưởng tôi, đừng giận!”

Sau một lúc lâu, Lâm Viễn mới nói thầm một cậu “Tôi mới không dễ tức giận như vậy”

Hạ Vũ Thiên cười.

Lâm Viễn nhìn thấy gã tươi cười như vậy lại thấy rất không được tự nhiên, xoay người, nhảy nhảy ra ngoài, Hạ Vũ Thiên đi đến, bế hắn ra ngoài, đặt lên sopha.

Lí Cố ngẩng đầu liếc mắt một cái, giơ chân “Hạ Vũ Thiên, tôi vừa mới cải trang cho môi cậu khô nứt nhợt nhạt, sao bây giờ lại trở thành màu đỏ?”

Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhớ ra, là bởi vì vừa nãy bị Lâm Viễn cắn.

Lí Cố hùng hùng hổ hổ hóa trang lại cho Hạ Vũ Thiên, gã để Lí Cố vẽ loạn trên mặt mình, lại nhìn trộm đánh giá Lâm Viễn.

Lâm Viễn tựa vào sopha, hai mắt nhìn chằm chằm khoảng không đến ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ điều gì.

Hạ Vũ Thiên lại cao thấp nhìn kỹ Lâm Viễn một lần nữa……….Vừa lúc trời chiều ngã về tây, sắc vàng ấm áp bên ngoài cửa sổ nhu hòa ôm lấy một nửa sườn mặt, một lần nữa Hạ Vũ Thiên khẳng định, Lâm Viễn là kiểu hình mà gã thích nhất……..thậm chí so với kiểu gã thích nhất còn đẹp hơn một chút, bất kể là lúc hắn vui vẻ hay lúc làm việc xấu hay lúc tức giận.

Hạ Vũ Thiên đột nhiên cảm giác có chút mệt mỏi, liền nằm xuống, cơn buồn ngủ đánh úp lại, gã nghĩ nghĩ, đại khái là vừa rồi đối phó nhiều người như vậy, cho nên mệt mỏi đi…………

Nhưng mà, Hạ Vũ Thiên lại tinh tường cảm thấy thân thể kỳ thật không một chút mệt mỏi, chỉ là trong lòng mệt chết đi được, đột nhiên có một loại xúc động, gã không muốn lừa Lâm Viễn lần nữa!………Nhưng bẫy đã giăng, cục diện đã bày bố xong, Lâm Viễn là quân cờ quan trọng nhất, đi nhầm, không cần bàn cũng biết là thua!

Hạ Vũ Thiên an ủi bản thân, Lâm Viễn chính xác là rất tốt, nhưng, vì mục đích của gã, có thể hy sinh hắn…….thật sự có thể chăng………..
Chương trước Chương tiếp
Loading...