Tên Ác Ma

Chương 56: Trả Thù



Hạ Vũ Thiên tâm tình phức tạp chạy đến quán ăn đúng lúc Lâm Viễn một tay cầm đũa, một tay cầm bánh bao bỏ vào miệng.

Hắn một chút thay đổi cũng không, chỉ hơi đen đi một tí, hơi gầy một tí, tóc cũng dài hơn, vẻ ngoài rất thuận mắt, chỉ là không còn khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền mà thay bằng sơmi đơn giản, tầm thường.

Hạ Vũ Thiên đứng từ xa nhìn, đột nhiên lại có cảm giác như chỉ mới tạm biệt nhau lúc sáng, chiều lại gặp mặt nhau…..

Lâm Viễn cầm nửa cái bánh bao ngẩng mặt nhìn Hạ Vũ Thiên đang đứng ở cửa, Chíp bông đi trước vọt vào.

“Chíp bông!” Lâm Viễn nhảy cẩng lên ôm Chíp bông, Chíp bông vẫy đuôi phần phật làm nũng với hắn.

Hạ Vũ Thiên đứng yên nhìn cảnh chủ tớ gặp lại nhau thân tình, gã không rõ tâm tình của mình hiện tại là gì….Được nhìn thấy Lâm Viễn một lần nữa, đây là chuyện mà ngay đến nghĩ gã cũng không dám nghĩ, vậy mà lại trở thành hiện thực.

Nhìn chung là vui mừng tột độ hoặc là vì không chuẩn bị trước tâm lý, Hạ Vũ Thiên không quá mức kích động, cũng không run rẩy tay chân hay đầu óc trống rỗng gì đó….gã đột nhiên hoài nghi chính mình có phải là động vật máu lạnh hoàn toàn không có tình cảm, ngay cả kích động cũng không biết như mọi người vẫn nói.

Nhân viên của quán đến nói với Lâm Viễn “Xin lỗi ở đây không cho mang thú cưng vào ạ”

Lâm Viễn cười tủm tỉm nói “Đây không phải thú cưng a, là người nhà, con tôi a!”

Nhân viên phục vụ há hốc mồm, dở khóc dở cười nhìn Lâm Viễn.

“Ông chủ Hạ”

Quản lý của quán đi đến, hắn đã từng có dịp gặp mặt Hạ Vũ Thiên, gã thật sự là kẻ rất dễ nhận ra, giống như gã có thể phát ánh hào quang, cho nên quản lý này nhớ rất rõ, vội vàng chạy ra đón tiếp.

Hạ Vũ Thiên gật đầu chào quản lý, nói “Đây là chó của tôi, chúng tôi sẽ đi ngay thôi”

“Đừng lo, đừng lo!” Tên quản lý vội vàng xua tay, dáng vẻ vô cùng ân cần.

Lâm Viễn bĩu môi—Đúng là đặc quyền giai cấp!

Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, quả nhiên hắn trưng lên một nụ cười nhạt, gã không nhịn được cười, quả nhiên Lâm Viễn đã trở lại.

Lâm Viễn với Chíp bông quần nhau một lát mới nhìn đến Hạ Vũ Thiên, gã hơi gầy hơn trước, nhưng người này giữ gìn rất tốt, so với mọi người thì gã rất tỏa sáng, rất bắt mắt, là điển hình của con đực mạnh mẽ…..cũng khó trách tên quản lý nhìn một cái đã có thể nhận ra gã.

Hạ Vũ Thiên cũng nhìn Lâm Viễn, tầm mắt giao nhau, Hạ Vũ Thiên ngây ngẩn cả người. Bây giờ gã mới phát hiện, không phải bản thân gã hoàn toàn không có cảm giác, ít nhất lúc này, tim có vẻ đập hơi nhanh rồi.

……Loại cảm giác này thật sự đã lâu rồi mới trải nghiệm lại, từ đáy lòng, gã nhẹ nhàng thở ra, trước đây cho dù bị thương, gã cũng chưa từng như thế này, xem ra, gã vẫn còn có khả năng cứu vãn.

Lâm Viễn thấy tâm tình Hạ Vũ Thiên có chút phức tạp, hắn tự nhủ người này cho dù một ánh mắt hay động tác gì đó đều không thể biết là có hàm chứa mục đích gì không, hắn không muốn nhìn kỹ tâm tình gã nên ngồi lại vị trí cũ, đưa tay lấy bánh bao cho Chíp bông. Chíp bông vẫn như xưa ghé vào chân Lâm Viễn vẫy đuôi.

Lâm Viễn tấm tắt hai tiếng, đúng là vừa ngoan vừa đẹp lại còn hiếu thảo!

Hạ Vũ Thiên đi đến ngồi đối diện Lâm Viễn.

Lâm Viễn nhìn nồi lẩu đang sôi bốc khói, hắn cũng hết hứng ăn uống, nhìn Hạ Vũ Thiên thì lại có chút xấu hổ, không biết nên nhìn đâu nên đành cúi đầu nhìn Chíp bông ăn bánh bao.

Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn một lát rồi mới mở miệng hỏi “Trở về lúc nào?”

Lâm Viễn trầm mặc một lúc rồi trả lời “Hôm qua”

Hạ Vũ Thiên gật gật đâu “Năm rồi sống tốt không?”

“Uhm” Lâm Viễn hàm hồ trả lời.

“Giờ em ở đâu?” Hạ Vũ Thiên lại hỏi.

Lâm Viễn giương mắt nhìn gã, nói “Chỗ bạn”

Hạ Vũ Thiên gật đầu, Lâm Viễn thấy gã không nói gì thêm cũng có chút ngoài ý muốn…..lúc gửi tin nhắn đi hắn vốn nghĩ khi gặp lại sẽ có tí kinh thiên động địa, nhưng không ngờ lại bình tĩnh như vậy.

Hai người cứ ngồi im lặng như vậy một lúc lâu, cho đến nghi Chíp bông nhào lên đùi Lâm Viễn gầm gừ vài tiếng—–Nó đã ăn xong bánh bao rồi, muốn ăn thêm nữa…..

Lâm Viễn lại cho nó một cái bánh bao mới, hắn nhìn Hạ Vũ Thiên, gã đang lấy thuốc lá với bật lửa……chính là cái bật lửa của hắn nhặt được lúc trước.

Hạ Vũ Thiên cũng định thần lại, sau khi đi vào đây tâm trạng gã đã thay đổi mấy lần, gã có thể tinh tường cảm giác được. Liếc mắt nhìn Lâm Viễn, hắn không chút kích động, rất bình tĩnh. Chỉ cần Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn, gã liền cảm thấy kích động, ngồi đối mặt với Lâm Viễn làm cho đầu óc gã có chút trống rỗng. Sau khi định thần lại, tay chân lại có chút khó kiểm soát, gã đốt một điếu thuốc, hít thật sâu để làm mình bình tĩnh lại…..Chính gã cũng không biết đây có phải minh chứng cho việc hắn thật sự yêu Lâm Viễn hay không, dù sao cũng là lần đầu trải nghiệm cảm giác này.

Thực ra lúc này, tâm tình của Lâm Viễn cũng ít nhiều không yên ổn như vẻ ngoài, từ xưa đến giờ hắn không thù ghét ai, tuy rằng lúc trước Hạ Vũ Thiên lừa hắn, cũng có tí lợi dụng, nhưng xét về tổng thể thì cũng không có gì quá, chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra….Bản thân Lâm Viễn chủ yếu là sợ Hạ Vũ Thiên cứ như trước dùng vũ lực mang hắn về, dù sao gã cũng là xã hội đen a.

Nhưng mà tin nhắn của Hạ Vũ Thiên, và gã của lúc này tựa hồ đã có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn giữ tâm phòng bị, bất kể Hạ Vũ Thiên nói gì hắn đều không tin. Ăn no bụng rồi, Lâm Viễn cũng không còn hứng thú giằng co với Hạ Vũ Thiên, trong lòng vẫn còn có chút không yên….tiếp theo không biết nên đối phó ra sao?

Hắn vừa nghĩ vừa gắp thêm thức ăn, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi yên nên hỏi “Aiiii, anh có muốn ăn không?”

Hạ Vũ Thiên không trả lời, Lâm Viễn kêu phục vụ đến, chỉ vào Hạ Vũ Thiên nói “Cho anh ta một nồi a”

Nhân viên phục vụ nhìn quản lý của mình, trong mắt hắn, Hạ Vũ Thiên là kẻ cao to đẹp trai, không phải người bình thường….sau khi nghe ngóng lại biết được gã là Hạ Vũ Thiên lừng danh, bởi vậy khi phục vụ hắn đều có cảm giác nơm nớp lo sợ.

Hạ Vũ Thiên hỏi Lâm Viễn “Cả năm nay em ở trị trấn F sao?”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, tiếp tục ăn.

“Ngày đó làm sao em thoát hiểm?” Hạ Vũ Thiên có chút khó hiểu, làm sao Lâm Viễn có thể đi xa như vậy, gã cơ hồ đã bay khắp mặt biển….trừ khi bị hải lưu cuốn đi? Nhưng cũng không có khả năng cho lắm.

Lâm Viễn lấy ngón tay gãi cằm nói “Nói ra chắc anh không tin, lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở bờ biển, Liêu Liêu thì bơi qua bơi lại trước mặt”

Hạ Vũ Thiên hơi hơi sửng sốt, tâm nói….Hóa ra là cá heo, gã còn tưởng Lâm Viễn được tiên cá cứu!

Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên thất thần thì không nói gì thêm, tiếp tục ăn.

Hạ Vũ Thiên trầm mặc một lúc rồi tiếp “Anh tìm em rất lâu”

Lâm Viễn sờ sờ mũi nói “Nghe nói anh cũng không tồi a, tìm tôi làm gì, tôi cũng không còn hữu dụng với anh nữa”

“Đối phó với Tôn Lâm cũng mất tí sức, nhưng mà cơ bản đã giải quyết xong, nhớ em nên tìm em”

Lâm Viễn nghe xong lại vò đầu bứt tóc, nhìn nơi khác hỏi “Tôn lão chết ngay hôm đó à?”

“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu.

“Ra vậy” Lâm Viễn hơi dơ dự hỏi tiếp “Vậy….còn Tôn Lâm?”

“Hắn không chết, đi rồi” Hạ Vũ Thiên trả lời.

“Ra vậy” Lâm Viễn tiếp tục ăn, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, chơ đến giờ hắn vẫn nghĩ Tôn Lâm đã chết rồi, nếu vậy có lẽ là lỗi của hắn.

“Đúng rồi, Tống Hi không sao chứ?” Lâm Viễn hỏi.

“Em không liên lạc với hắn?” Hạ Vũ Thiên hỏi lại.

“Không nha” Lâm Viễn lắc đầu.

“Sau khi vết thương lành thì hắn bỏ đi, cũng đã rất lâu rồi không có liên lạc, hắn nghĩ em chết rồi”

“OH” Lâm Viễn hơi gật đầu, hỏi tiếp ” Lí Cố khỏe không?”

“Vẫn vậy, lại thêm hai lần thất tình”

“Ha ha” Lâm Viễn nghĩ đến cảnh Lí Cố thất tình gào thét thì cảm thấy rất vui vẻ, hắn nghĩ, nếu hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt Lí Cố chắc sẽ rất thú vị.

“Ách….” Lâm Viễn lại muốn hỏi, Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng thở dài nói “Mọi người trong nhà đều khỏe, Tần Dụ đã kết hôn, Tiểu Thụy vẫn vậy….Còn gì nữa? Em còn muốn hỏi ai?”

Lâm Viễn mếu máo, sờ sờ mũi, tiếp tục ăn.

“Sau này thì sao?“Hạ Vũ Thiên hỏi “Em tính thế nào?”

Lâm Viễn chớp mắt mấy cái nói “Uhm, tôi ở đây vài ngày rồi trở lại trấn F”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói “Đó là chỗ thâm sơn cùng cốc, có gì hay để ở?”

Lâm Viễn nhăn mặt nhăn mày, tâm nói….thâm sơn cùng cốc thì sao, dù sao ông đây cũng thích hợp với nơi như vậy.

“Lần này trở về để làm gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.

“Còn có thể vì gì chứ, tất nhiên là vì gặp Tiểu Thụy” Lâm Viễn gắp một con cua nói “Còn không tránh xa một chút a” Nói xong trong lòng cũng cảm thấy ủ rũ….đúng là xui xẻo, tên Tiểu Thụy hắc ám, chưa được hai ngày đã tìm ra chân tướng, còn để Hạ Vũ Thiên tìm được.

“Tiểu Thụy biết cũng không quá quan trọng” Hạ Vũ Thiên dập thuốc nói “Ở lại đây đi?”

“Aiii, miễn đi” Lâm Viễn lắc đầu “Tôi mới không ở đây được”

Hạ Vũ Thiên cũng không miễn cưỡng hắn nên thay đổi đề tài “Có nhận được tin nhắn không?”

Lâm Viễn ngẩn người, mất trí nhớ tạm thời “Tin nhắn gì a?”

Hạ Vũ Thiên chìa tay ra “Đưa di động anh xem”

Lâm Viễn nheo mắt “Không mang theo”

Hạ Vũ Thiên lấy điện thoại nhấn số Lâm Viễn….di động của Lâm Viễn để trong túi cũng không kém cạnh kêu vang…..Lâm Viễn ngượng ngùng sờ đầu, tiếp tục ăn.

“Liếc xem một cái đi?” Hạ Vũ Thiên hỏi.

Lâm Viễn trả lời ngay “Không xem, ảnh hưởng đến ham muốn ăn uống”

“Em xem rồi” Hạ Vũ Thiên khẳng định.

Lâm Viễn tiếp tục ăn, tâm nói—-thật là phiền nha, đã biết gặp lại chắc chắn là phiền toái, thà bị đánh một chút còn hơn, hắn sợ nhất là nam-nam nói chuyện yêu đương sến súa.

“Đúng rồi” Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi “Anh bán căn nhà của em rồi”

“Khụ khụ…..” Lâm Viễn bị sặc trà, ho khan, mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Thiên “Anh làm gì?”

Hạ Vũ Thiên giảng giải “Anh thấy giấy tờ nhà đất ở trong tủ đầu giường, sau đó đem cho người ta bán hộ rồi mua cho em một mảnh đất ở đâu, công ty anh thiết kế, tốt lắm”

“Hạ Vũ Thiên….anh….chết tiệt!” Lâm Viễn cực kỳ tức giận rống lên, Hạ Vũ Thiên không chấp nói “Nếu tính giá trị thì bất động sản của em tăng đến 5, 10 lần, sao anh lại đáng chết”

“Tôi…..tôi giết đầu anh a!” Lâm Viễn xúc đập muốn lật bàn “Ông phải về!”

Hạ Vũ Thiên tiếp “Em có thể ở lại đây, tìm việc làm, anh chăm sóc em không ổn hơn anh chủ hiệu cầm đồ sao?”

Lâm Viễn trợn tròn mắt.

Hạ Vũ Thiên lại châm một điếu thuốc nói “Anh nghĩ em cứ ở đây đi, nơi đó thâm sơn cùng cốc, em chỉ có một mình làm anh lo lắng”

Lâm Viễn chống cầm, cân nhắc…..Hạ Vũ Thiên vẫn là tên cáo già, một chút cũng không đổi, ra vẻ đức hạnh giúp người, đúng là, giang sơn dễ đổi…..nghe theo sắp xếp của người khác, đúng là không phải Hạ Vũ Thiên. Nhưng mà hiện tại hắn hoàn toàn bị động…..Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ trở lại đường cũ, đây không phải là biện pháp tốt a.

“Anh muốn thế nào a?” Lâm Viễn khảy khảy cộng rau trong bát, liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ đối sách, không thể để Hạ Vũ Thiên dắt mũi a, phải chủ động đáo khách thành chủ mới được!

“Anh nghĩ em kết hôn với anh đi” Hạ Vũ Thiên nói.

“Khụ khụ….” Lâm Viễn nếu sớm biết câu trả lời đã không hỏi! Vừa hỏi đã bị kinh sợ đến nghẹn họng.

Tiệm ăn lúc này đặc biệt yên lặng, một câu của Hạ Vũ Thiên không nặng không nhẹ, đủ để nhiều người nghe được, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn gã, sau đó nhìn Lâm Viễn, phát hiện là hai người đàn ông, đám người lập tức to nhỏ xì xầm, hưng phấn có, hèn mọn có, phần còn lại là tò mò.

Mặt Lâm Viễn đỏ bừng, trong lòng chửi bới Hạ Vũ Thiên chết tiệt, dám mang ông ra giễu phố, ông đây nợ gì ngươi a! Càng nghĩ càng giận, Lâm Viễn quyết định không thể xấu mặt với gã nữa nên lên tiếng “Tính tiền!”

Nhân viên đi đến nói với Lâm Viễn “Vâng tiên sinh, bảy trăm năm mươi”

Lâm Viễn chớp mắt, dùng một lóng tay chỉ Hạ Vũ Thiên “Anh ta trả!” Nói xong kéo Chíp bông đi.

Hạ Vũ Thiên khe khẽ thở dài, trả tiền rồi đuổi theo Lâm Viễn.

Lâm Viễn đứng trước cửa nhìn qua một lượt, gần đây không có taxi, cũng không có trạm giao thông công cộng, muốn thoát chỉ còn cách xoay người bỏ chạy!

Chỉ tiếc chưa được mấy bước đã bị Hạ Vũ Thiên đuổi kịp, gã nhanh nhẹn đến bên cạnh Lâm Viễn hỏi “Đi đâu?, anh đưa em đi”

Lâm Viễn liếc gã một cái sắc lẻm, không buồn nhìn.

Hạ Vũ Thiên bèn đi cùng hắn, Chíp bông cọ cọ Lâm Viễn, tựa hồ rất vui vẻ, Lâm Viễn liếc nhìn Chíp bông, có chút nhớ nhung….Nhưng tí nữa phải làm gì với Hạ Vũ Thiên đây? Hay là cứ cho đi, dù sao Chíp bông do một tay hắn nuôi nấng, Hạ Vũ Thiên là xã hội đen, Chip bông theo gã sẽ học chuyện xấu!

Hạ Vũ Thiên thật ra không nói một lời, một đường im lặng đi theo Lâm Viễn, dáng vẻ kia tựa như phải đi cùng nhau. Lâm Viễn biết không thể cho gã đi cùng, nhưng đuổi cũng không xong, hắn có chút hối hận, bản thân quá thành thật đến mức vui vẻ chỉ cho Hạ Vũ Thiên chỗ ở của mình! Đúng ra phải nhân cơ hội chạy trốn mới đúng….

“Có muốn chuẩn bị một chút?” Hạ Vũ Thiên vẫn đi bên cạnh Lâm Viễn, truy vấn “Kết hôn với anh?”

Lâm Viễn lại liếc, không nể nang nói “Vì sao tôi phải kết hôn với anh a, anh sẽ sinh con sao?”

Hạ Vũ Thiên cười cười “Có thể nhận một đứa con nuôi”

Lâm Viễn im lặng, cắm đầu đi tiếp, Hạ Vũ Thiên tiếp lời “Đừng quay về trấn F, cũng đừng bỏ đi, anh sẽ cho người canh ở nhà ga”

Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn gã “Anh có bệnh sao? Khế ước của chúng ta đã sớm kết thúc, tôi phải đi, anh đừng quấn lấy tôi”

Hạ Vũ Thiên cười cười “Em nói khế ước đã xong, em không còn gì cho anh lợi dụng nữa, là anh thật lòng thích em”

Lâm Viễn cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, chà xát cánh tay nói “Oa….năm qua anh chuyển sang đoàn văn nghệ a?”

Hạ Vũ Thiên lại cười cười “Anh thật sự không lợi dụng em, bây giờ chúng ta ngang hàng, anh muốn theo đuổi em cũng không được sao?”

Lâm Viễn giật giật khóe miệng, chán chẳng buồn nói, hắn không muốn ở giữa đường làm chuyện kinh hãi thế tục nên tiếp tục đi….cách đó không xa là phòng khám của Lí Cố.

Lâm Viễn ngẩn người, trước đây ở với Hạ Vũ Thiên, Lí Cố chăm sóc hắn rất nhiều….Bây giờ, hay là đi thăm hắn?

Nghĩ vậy, Lâm Viễn có chút do dự, Lí Cố không biết có còn đợi hắn, dù sao hắn đi mà không từ biệt, vì lừa Hạ Vũ Thiên, đến Lí Cố hắn cũng lừa.

Đang suy nghĩ thì Hạ Vũ Thiên lấy điện thoại ấn một dãy số rồi nói “Lâm Viễn đã đến cửa phòng khám”

Lâm Viễn sửng sốt, hồi phục tinh thần, cửa phòng khám “Ping” một tiếng bị đá văng, Lí Cố hùng hổ đi ra, nhìn trái nhìn phải rồi nhìn Lâm Viễn.

Lâm Viễn cảm nhận một luồng khí lạnh nổi lên sau lưng, theo bản năng đi lùi từng bước, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Lâm Viễn, Lí Cố mới dạng chân đứng mắng “A, quả nhiên cậu còn chưa chết!”

Lâm Viễn hết hồn, sau đó Lí Cố nhìn Hạ Vũ Thiên, lại nhìn mình, cảm xúc dâng trào, lắp bắp nói “Thật tốt a…..những kẻ hữu tình sẽ về với nhau….cho dù chết rồi vẫn từ xa vạn dặm quay về đoàn viên…..chỉ có mình tôi a, tôi bị người đá…..đã bảy lần, đến tột cùng là vì sao a….vì sao!”

Sau đó, bất ngờ Lí Cố khóc rống, giữa đường ôm Lâm Viễn, lấy áo hắn lau nước mũi.

Lâm Viễn xấu hổ đông cừng giữa đường, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Hạ Vũ Thiên đang đứng cười cười bên cạnh.

Lâm Viễn cảm thấy không thoải mái….Hạ Vũ Thiên, anh đắc ý cái gì? Trước mắt mọi người anh dám nói chuyện kết hôn, anh không sợ tôi nhân cơ hội này trả thù anh a?

Nghĩ vậy, Lâm Viễn hơi sửng sốt nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên—–Đúng vậy, cũng có thể trả thù a! Năm đó bị lừa, bị lợi dụng xém mất mạng, bây giờ cũng phải nói một hai câu chứ?! Hạ Vũ Thiên, anh đã động tâm, đừng trách tôi không nể mặt, tôi phải xả giận trước đã rồi nói sau.

Hạ Vũ Thiên đứng bên cạnh nhìn Lâm Viễn vỗ vỗ Lí Cố, sau đó còn nhìn nhìn gã, tươi cười….Chính là nụ cười này giảo hoạt đến nói không nên lời, mang theo ý tứ ác ý.

Hạ Vũ Thiên sửng sốt, Lâm Viễn thu hồi ánh mắt, ngầm hạ quyết định—-Hạ Vũ Thiên, anh không nói thì không sao, bây giờ xem tôi thu phục anh như thế nào!
Chương trước Chương tiếp
Loading...