[Tfboys] Ấm Áp Với Em Thôi, Được Không?
Chương 37: Nhớ
...Nó đã về lại quê hương của mình, nhưng nó thấy cô độc quá, không có ba mẹ bên cạnh, bây giờ nó phải tự chăm sóc mình. phải tập sống khi không ai che chở....3h chiều hôm sau.Nó trên đường ra nghĩa trang, trên tay là 1 giỏ trái cây và bó hoa hồng trắng.Đã lâu rồi không về thăm mộ anh, cỏ đã phủ xanh cả lối đi. Nó nhớ anh da diết, mỗi lần nhớ tới anh thì nó lại bị ám ảnh câu chuyện của ngày hôm đó.-Anh hai ơi, em mệt mỏi lắm, ước gì có anh hai bên cạnh em lúc này, nếu được như vậy thì mọi chuyện đã khác rồi đúng không?... hức hức...-Em sai rồi... hức hức... em không hối hận khi cuồng họ nhưng em hối hận khi bước chân xuống cái đất nước đó...hức hức... anh hai ơi...em phải làm sao đây?Nó ngồi huyên thuyên một mình, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt nó, khi thấy trời sụp tối nó mới chịu rời khỏi nghĩa trang.Lê từng bước chân nặng trĩu, bước đi như một kẻ vô hồn, nó cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn giữa trần gian này. Nếu lúc đầu nó không mơ ước được gặp thần tượng của mình thì có lẽ cuộc sống nó đã khác rồi đúng không?Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi nó cứ tưởng mình đang nằm mơ.Ngay từ đầu nó không nên đặt chân vào ngôi trường đó, không nên làm bạn thân với Vương Nguyên và Thiên Tỉ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra....Công Ty TF...-Nè máy đứa, Tuần sau sẽ đi lưu diễn ở Seoul Hàn Quốc, chúng ta sẽ hát ba bài cũ và 2 bài mới, bắt đầu tập lại vào ngày mai.-Vâng ạ.-Thiên Thiên, em ổn chứ?_Khải đưa cho Thiên chai nước rồi hỏi.Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đã quen với việc có nó mỗi khi tập, bây giờ không nghe tiếng cười của nó nữa, nếu nói thẳng ra là cậu đang rất nhớ nó, nhớ đến nổi muốn về Việt Nam một lần, nhưng cậu chưa biết được là nó sai hay cậu đang hiểu lầm nó kia mà.-Em ổn._Thiên là vậy, dù có đau khổ tới cỡ nào cũng sẽ gom vào 2 chữ ấy. Nếu nói ra mà được tất cả những gì cậu muốn thì cậu sẽ cố gắng nói ra hết tất cả. Còn đằng này, nói ra nhưng rồi ai sẽ hiểu lòng cậu....1 tuần sau.TF Gia Tộc thì đã đi lưu diễn ở Hàn Quốc, còn nó ở Việt Nam đang theo dõi trực tiếp về họ, ánh mắt cứ nhìn Thiên Tỉ không rời, nó đã rất nhớ cậu, nhớ lắm giọng nói, nhớ cách quan tâm của cậu, nói tóm lại nó nhớ tất cả về cậu.Nhìn qua màn hình máy tính, nước mắt nó trào ra, cố gắng kiềm chế nhưng càng cố gắng nó càng muốn khóc hơn....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương