[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 11: Thiên thiên giận rồi!



Chí Hoành, ngày hôm nay quả thực cậu rất khổ sở. Thiên Thiên ngang nhiên bước ra khỏi lớp, để lại cậu quay quanh một núi rắc rối do chính mình tạo ra, cùng với hàn khí của tên kia vẫn còn lẩn quẩn ở đâu đây khiến cho sắc mặc của cậu không bao giờ tệ đến mức này.

Chí Hoành, khóc không ra nước mắt!

“Vương Nguyên, rốt cuộc tớ đã nói gì sai a??”

Nguyên Nhi nhún vai, mỉm cười gian rồi quay sang chỗ khác, trực tiếp bơ đẹp Hoành Nhi.

“Eyyy, thái độ gì thế hả???”_Chí Hoành bậm môi, ủy khuất nhìn Nhị Nguyên.

“Chả biết, tự mình mà xử lí. Cái tên đó, một khi hắn biến thành Thiên Tổng cao lãnh thì cậu đừng có mơ tưởng chọc cho hắn hé miệng dù chỉ nửa lời!!”

Chí Hoành, bị Nguyên Nhi dọa đến xanh mặt mày.

Chí Hoành, một tên nhoi nhất thiên hạ, hôm nay vì lỡ chọc giận Thiên Thiên, lại an phận ngồi tự thẩm. Cậu thực không nghĩ ra mình đã chạm đến lòng tự ái hay cái gì khác của Thiên Tỉ, chỉ nói một vài cậu đã khiến hắn tức giận đến mức bùng phát nặng nề như vậy, cậu quả là một kẻ không hề tầm thường.

Chỉ có điều, tên đó tức giận rồi thì ai sẽ cùng Chí Hoành cậu ăn uống, cùng Chí Hoành cậu nói chuyện, chỉ bài cho cậu?!

phải cố gắng để truy ra thực sự cậu mang tội danh gì, thật sự cậu không muốn hắn giận cậu.

Nhưng….bây giờ thì cậu làm được gì cơ chứ???

“Vương Nguyên, Thiên Thiên ấy….muốn hắn không giận nữa thì phải làm sao??”_Chí Hoành quay qua nhìn Vương Nguyên với một ánh mắt long lanh.

“Không biết!!!!”_Vương Nguyên lè lưỡi ra nhạo Chí Hoành, cười hắc hắc.

“Vương Nguyên…giúp tớ đi mà, tớ sẽ khao cậu….hnmm, khao cậu ăn??”_Chí Hoành bất đắc dĩ nói ra cái điều kiện mà cậu vĩnh viễn không bào giờ muốn đem ra trao đổi, mặt đem như nhọ nồi.

“Ăn món gì a??”_Vương Nguyên nghe tới ăn, hai mắt sáng lên như đèn.

“Không biết nữa….”

“Bánh? Món Tứ Xuyên? Gà quay??...”_Vương Nguyên giơ ngón tay ra thống kê nhưng món mà mình định ăn, loay hoay mãi vẫn chưa quyết định được_ “Chí Hoành, cậu chọn giùm tớ đi!!”

“Tùy cậu, thích gì tớ cũng chiều!”_Chí Hoành nhăn nhăn, tuy nhiên vẫn không quên bồi thêm một câu_ “Nếu Thiên Tỉ không hết giận tớ, cậu sẽ phải làm osin cho tớ trong vòng một tuần lễ!!!”

“Một tuần á??”

Nguyên Nhi, nhất thời bị câu nói này dọa đến mặt mày xanh như tàu lá, khẽ nuốt khan nước miếng vả tập trung suy nghĩ, phân tích thiệt hai và ích lợi cho bản thân khi dấn thân vào cái đống bùi nhùi do hai đứa kia tạo ra.

Cậu thực muốn ăn đồ ăn do Chí Hoành trả tiền, nhưng nếu tên Thiên Thiên ấy không hết giận Chí Hoành, cậu sẽ phải đè cổ ra để làm osin cho hắn trong vòng một tuần….. phải làm sao đây??

“Thực ra….tớ….”_Nguyên Nhi mặt nhăn mày nhó ngước lên nhìn Chí Hoành.

“Quyết định như thế nào??”

“Tớ….”_Vương Nguyên cúi gầm mặt xuống, tiếp tục phân tích

“Vương Nguyên, sắc mặc anh sao vậy??? Không khỏe à??”

Một âm thanh trong trẻo của nữ nhân vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Nguyên, cậu khẽ ngước mắt lên nhìn người mới vừa nói ra cậu đó, là Quỳnh Như?? Em ấy?? Em ấy từ khi nào đã để ý đến cậu rồi vậy?? Nghĩ đến đây, gương mặt của Nguyên Nhi không khỏi ửng đỏ.

“Yahh, cậu bị tớ dọa đến phát sốt hay là do nhìn thấy ‘tiểu mỹ nữ’ nên nhất thời tim bị lệch nhịp vậy??”_Chí Hoành không khiêm nhường, nhe răng ra cười nham nhở nhìn Nguyên Nhi.

“Chí Hoành, cậu tin tớ sẽ ra tay chuyển chỗ cuốn tập trên tay tớkhông??”_Nguyên Nhi cười gượng nhìn Như Nhi, ngay sau đó liền quay qua trừng mắt với Chí Hoành.

“Không, hnmm, cậu cứ nói chuyện với Tiểu Như, tớ đi ra ngoài có chút chuyện”

“Okay…”_Vương Nguyên chán chường nhìn theo Chí Hoành, lòng không khỏi than trách.

“Nguyên Ca, rốt cuộc Hoành ca bị gì thế?”_Quỳnh Như để balô vào chỗ, trực tiếp nhảy vào chỗ của Chí Hoành, ngồi đối mặt với Nguyên Nhi.

“Chọc giận Thiên Tổng, sáng sớm chọc cho núi lửa phun nham thạch rồi bây giờ không biết cách thu dọn nham thạch, bảo anh giúp”_Nói đến đây, khuôn mặt Nguyên Nhi đột nhiên hiện lên tia gian xảo, muốn cậu giúp, đâu phải chuyện dễ như vậy!!

“Thế thì anh giúp đi, dù gì Chí Hoành cũng là bạn với anh mà!!”_Quỳnh Như dùng vẻ mặt nũng nịu nhìn Nguyên Nhi khiến cậu đỏ mặt.

“Nhưng….tên ấy còn ra điều kiện với anh nữa!!”

“Không sao, anh quen thân với Thiên ca lâu như vậy, chắc sẽ có cách giải quyết thôi!!”

“Để anh suy nghĩ!!”_Nguyên Nhi phất tay rồi tiếp tục vùi mặt vào đống bài tập, cốt để tránh ánh mắt thỏ con của cô nàng bên cạnh, nếu không câu sẽ bi đau tim chết mất.

“Hnmm, anh có thấy Như Bình và cái bọn kia ở đâu không??”

“Bọn họ, hình như đi ra ngoài rồi, chắc là đang ngồi dưới căn-tin”

“Cảm ơn, em đi nhé!!”

Quỳnh Như chạy đi, không quên tặng cho Tiểu Nguyên một nụ cười tỏa nắng.

Có một vài ánh mắt không mấy thiện cảm xuất hiện ngay sau nụ cười đó, một vài tia khó chịu lẫn sự ghen ghét dõi theo bóng lưng từ từ khuất của cô.

[…]

Bên dưới căn-tin, quả thật Y Ngọc và nó đang ngồi nói chuyện dưới đây.

Còn Y Thanh, cô nàng chỉ ngồi đó nhìn hai người bạn mình nói chuyện, khuôn mặt vẫn nghiêm lãnh, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, miệng tuyệt đối không mở ra nói một lời.

Quỳnh Như mỉm cười, chạy thật nhanh về phía bọn họ.

“Ngọc Ngọc, Bình Bình~”

Hai người đó, đang nói chuyện rất hăng say, nghe được tiếng gọi ngọt ngào cũng dừng lại mà dùng ánh mắt ôn nhu quan sát Như Nhi, miệng cười vui vẻ.

“Tiểu Như, lại đây ngồi!”_Y Ngọc vẫy vẫy tay.

“Chờ tớ một tí nhé….”

Quỳnh Như nhe răng ra cười, chạy vọt lại quầy bán, kêu một ly nước cam và tiến lại chỗ của bọn họ, ung dung đặt mông xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Hòa nhập vào cuộc trò chuyện.

“Có chuyện gì vui??”

“Một vài chuyện…”_ Bình Bình mỉm cười.

“Có thể kể cho tại hạ nghe không???”_Như Nhi dùng đôi mắt tròn xoe nhìn nó, gương mặt thực khiến người ta muốn ngắt một cái.

“Chí Hoành……công ty đã âm thầm chuẩn bị ra mắt MV mới cho cậu ấy, và hình như trong MV có sự hợp tác của Thiên Tỉ”_ Cô vặn nhỏ volume xuống, cố gắng không cho người khác nghe vì đây là chuyện vẫn còn đang trong vòng bí mật.

“MV??? Nói nhỏ nghe một tí được không???”

“Là một MV với bài hát khá hay, là tình ca. Tuy nhiên, Thiên Thiên còn hiến kế là sẽ tạo ra một MV mới nữa, là một MV sôi động với vũ đạo do chính hắn ta chế ra!!!”

“Hắn?? Thiên Ca á??”

“Ừ, và hình như Chí Hoành vẫn chư biết việc gì cả. Công ty nói là sẽ chuẩn bị xong xuôi hết mọi chuyện rồi mới nói cho hắn biết!”_ Cô nói nhàn nhạt, giọng điệu có vẻ khá khó chịu.

“Vậy là Chí Hoành sắp ra mắt?”_Y Ngọc ngồi kế bên không tránh khỏi tò mò.

“Ừ……có lẽ là vậy, bản tình ca này….hết sức đặc biệt!!”_ Bình Nhi nhấn mạnh hai chữ đặc biệt.

“Đặc biệt????”

“Không thể tiết lộ, các cậu biết bao nhiêu đó là được rồi!!”_Cô nhe răng cười.

“Nói cho hết đi chứ!!”

Không biết từ đâu ra, một tiếng hét chói tai vang lên sau lưng cô. Một giọng nói đầy bất mãn, chứ đủ sự ủy khuất.

Nó quay lại và mém tí nữa là bị hù cho giật mình.

Lưu Chí Hoành, từ đâu mà cậu học ra cách bước đi không chút tiếng động thế??

“Đâu….Chí Hoành….cậu ở đâu ra vậy??”_Cô cà lăm hết một lúc mới hoàn thành câu nói.

“Lúc bắt đầu câu chuyện!!”_Chí Hoành lãm đạm nhìn cô, ánh mắt băng khóc.

“Nè, đừng có nhìn cậu ấy với ánh mắt như thế chứ!! Cậu thực sự quá dọa người rồi đó!!”_Y Ngọc bất mãn hét um lên.

“Tại cậu ấy không nói cho tớ biết thôi!!”_Hoành Nhi mặt bám đầy hắc tuyến, kéo ghế ngồi xuống.

“Là công ty!! Công ty muốn giữ bí mật, không liên quan tới cậu ấy!!”_Quỳnh Như cũng nhịn không được mà mắng Chí Hoành.

“Nhưng…..cậu có thể nói cho tớ biết không, Như Bình??”_Chí Hoành biết mình đã trách lầm người, liền thu ngay vẻ mặt hung dữ lại, sun soe nhìn Bình Nhi.

“Nói làm cái sở thú gì?”_Cô không băng lãnh, chỉ nhẫn tâm tạt vào mặt Chí Hoành một cốc axit.

“Thì dù sao tớ cũng biết mà, nói cho tớ nghe đi!!”

Cô nhìn Chí Hoành một lượt rồi lắc đầu. Cái tên này, thật sự là biết cách làm khó nó mà! Công ty đã yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối với cậu, hôm nay lại chỉ vì sự tò mò của hai đứa bạn thân mà buộc miệng nói ra, kết quả là khiến cậu nghe thấy!

Cậu rõ ràng đã biết đến việc làm MV mới, công ty nhất định sẽ trừng trị cô một cách thích đáng, tuy không nặng nhưng cũng đủ làm cô khổ sở. Bây giờ, không kể không được rồi.

“MV mới, cậu sắp được ra mắt với tư cách là một thành viên solo của công ty. MV mới sẽ khởi quay trong hai tuần nữa, có sự góp mặt của Thiên Tỉ, hắn còn định bày cho cậu tập vũ đạo nữa cơ. Cũng chính vì điều này mà ngày nào hắn cũng ở lại Studio tập rất rất lâu, hình như hôm qua còn bị trật chân nữa….!”

Cô càng nói, sắc mặt của Chí Hoành càng xấu đi.

Cậu bây giờ đã biết được nguyên nhân mà Thiên Thiên giận mình, cũng biết được tâm ý mà Thiên Thiên dành cho cậu, cố gắng vì cậu mà tập luyện đến mức trật cả chân, thế mà vẫn không một lời oán trách, vẫn âm thầm chịu đựng, vẫn nở nụ cười nhìn cậu. Vậy mà cậu lại nỡ tâm tổn thương đến tấm lòng của hắn, không hiểu được dụng ý trong thâm tâm của hắn khiến hắn nổi giận, cậu như vầy, không bị giận không đúng lẽ thường tình.

“Khoan khoan, chuyện này là cơ mật của công ty???”

“Ừ, là chuyện ai cũng biết, chỉ duy nhất cậu KHÔNG ĐƯỢC BIẾT!!!”_Cô nhấn mạnh ba chữ cuối.

“Tại sao a??”_Chí Hoành lộ ra ánh mắt bất mãn.

“Tôi KHÔNG BIẾT!! Nói với cậu xong, về công ty chắc chắn tôi SẼ BỊ TRỪNG TRỊ!!”_Cô nhất thời tức giận đến mức không điều chỉnh được tâm tư của mình, đùng một cái bùng phát ra.

Toàn bộ học sinh xung quanh, bị bộ dạng giận dữ của cô doạ đến mức rời đi không một chút tiếng động.

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ không nói ra!!”_Chí Hoành cúi gầm mặt xuống.

“Tốt, cậu nếu đã hứa như vậy thì hãy thực hiện cho đúng, nếu tội mà bị phạt tôi chắc chắn sẽ lôi theo cậu chết chung!!”_Như Bình nói xong cậu đó, liền đứng dậy chuẩn bị đi lên lớp.

“Y Thanh đâu??”_Y Ngọc ngó nghiêng xung quanh.

“Đi lên lớp từ lâu rồi!!”_Cô rít từng chữ qua kẽ răng, mạnh bạo kéo hai đứa kia đi lên lớp mặc cho chúng nó la oai oái vì đau.

Chỉ còn một mình Chí Hoành đứng đây, rất nhanh sau đó, cậu mới ý thức được bản thân mình bị bỏ lại, liền ba chân bốn cẳng chạy theo không hay gì kịp.

Thiên Thiên, tớ thực có lỗi với cậu a~~

[….]

Giờ học mới vừa kết thúc, Thiên Thiên đã nhanh chóng vụt ra khỏi lớp, hắn di chuyển khá nhanh làm cho Chí Hoành mới vừa quay xuống tìm kiếm hắn, bị một làn khói trắng bao phủ. Hắc tuyến giăng đầy khuôn mặt vốn đã không mấy vui vẻ của Chí Hoành, cậu bặm môi dọn dẹp tập vở và nhanh chân chạy theo.

“Chí Hoành, xem ra lần này cậu gây họa lớn rồi!!”_Như Bình nhìn theo hành động của Chí Hoành, không nhịn được mà khẽ nhếch môi lên cười gian trá trong lòng.

“Haha, xem ra lần này cậu phải ăn dấm chua một khoảng thời gian dài rồi….”_ Vương Nguyên ngồi kế bên chỗ trống của Chí Hoành, liếc nhìn với ánh mắt tiếc rẻ.

Hai người này, thực sự quá là độc ác rồi!!!

…..

“Thiên Thiên!!”

Chí Hoành vừa chạy vừa la lớn, bản năng không cho mình chậm chân. Cái tên này…. quả thực rất nhanh nhẹn, cậu chỉ đi sau hắn khoảng một phút vậy mà đã bị bỏ lại đằng sau một khoảng rất xa, khiến cậu chạy theo không thở ra hơi. Nhưng dù gì đi nữa, cậu cũng phải đi tạ lỗi với hắn, dù có dùng mềm hay cứng, cũng phải khiến hắn không thể nào giận được cậu!! Rõ ràng là cậu không hề biết chuyện này. Nói ra câu đó, thực tình là không cố ý tổn thương hắn, trách cậu như vậy, quả là không hợp tình!

“Thiên Thiên!!!!”

Chí Hoành vẫn gọi lớn, khàn cả cổ họng mà dùng giọng ngọt ngào của mình gọi với theo Thiên Tỉ, tuy nhiên hắn xem ra vẫn không để lời nói của cậu một chữ lọt vào lỗ tai.

“Thiên Thiên, cậu không dừng lại thì dừng trách tôi!!”

Chí Hoành, thực sự đã bị bức tới đường cùng.

Con thỏ bị dồn đến hang cùng ngõ hẹp ức quá rồi cũng sẽ cắn lại con sói. Xem ra, nếu không dùng cứng, tên này mãi mãi sẽ không quay mặt lại nhìn cậu!

“Cậu còn gọi nữa, tôi thề sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu!!”

Thiên Thiên đã dừng chân, quay lại và hăm dọa tiểu ngốc Hoành Hoành. Tuy bị cậu dọa như thế, Chí Hoành vẫn không hề để tâm, miệng bị một lực kéo vô hình nhoẻn lên cười ngọt ngào với Thiên Tỉ.

“Thiên Thiên, rốt cuộc cậu cũng chịu quay lại nhìn tớ. Chỉ năm phút thôi, hãy nghe tớ nói!!”

“Bắt đầu tính giờ, 5 phút đếm ngược”_Thiên Tỉ dùng ánh mắt băng lãnh liếc đồng hồ, mắt quan sát cây kim nhẹ nhàng nhích từng chút một.

“Thiên Thiên, thực ra tớ biết lỗi của mình rồi. Cậu đã vì lần ra mắt đầu tiên của tớ mà tốn rất nhiều công sức tập luyện cũng như chuẩn bị kĩ càng, thế nhưng tớ lại không hề biết đến việc đó, lại còn hời hợi không quan tâm đến thương tích của cậu! Tớ xin lỗi, Thiên Thiên”_ Chí Hoành, thành khẩn cúi đầu xuống tạ lỗi với Thiên Tỉ. Đôi mắt dường như đã ngân ngấn nước.

“Thôi được rồi, ngẩn đầu dậy, dìu tôi về!!”_Thiên Tỉ không dành lòng nhìn tiểu mật của mình hối lỗi, cà nhắc lại và đỡ hắn dậy.

“Nhưng Thiên Tỉ này, nếu chuyện này thực sự tớ biết thì tớ đã không nói như vậy rồi, quả là do công ty giữ bí mật, tớ không hề biết. Cậu có muốn giận, hãy nhớ đến điều này!!”_Hoành Nhi bậm môi bất mãn ủy khuất nhìn Thiên Nhi với một cái lườm cháy da mặt.

“Tôi xin lỗi, vốn đã biết bản thân mình sai, nhưng tôi không muốn xin lỗi trước. Nếu đã biết rồi thì hãy chuẩn bị cho tốt vào, đừng làm tôi phụ lòng!”_Thiên Nhi mỉm cười ôn nhu, vẻ mặt xem ra không có gì quá oan ức khi bị Chí Hoành trách mắng như thế.

“Về nào. Tớ sẽ cố gắng, nhưng lần sau có giận thì cũng đừng chạy nhanh như vậy, cái chân cậu không có chịu nổi đâu, càng ngày càng sưng thì khổ!!”

“Còn có lần sau?!”_Thiên Tỉ mày nhăn nhó nhìn Chí Hoành, ánh mắt băng khốc muốn bức cậu tới đường cùng, làm cho Chí Hoành sợ cắt không còn một giọt máu.

“Sẽ không có lần sau, không có lần sau đâu!!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...