Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 18



Tâm thích cái đẹp người nào cũng có, bị vẻ ngoài mê hoặc cũng không ít người.

Cho dù Tả Thụy Nham có tản ra khí mùa đông lạnh giá dày đặc khiến cho trước sau ai cũng nhịn không được mà đắp một tấm chăn, nhưng vẫn có nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp làm bướm bay vào băng a.

“Tiên sinh, ngài muốn dùng đồ uống gì? Chúng tôi có trà, café, hồng trà, và nước chanh.”

Đều giống nhau nhưng thật ra đầy đủ các loại.

Tả Thụy Nham không trả lời, liếc nhìn Trì Vị Phong một cái, Trì Vị Phong liền ngầm hiểu, bắt đầu tự tác chủ trương

“Hai chúng tôi giống nhau, hai ly nước chanh.”

Người lãnh khốc hình như không chịu mở miệng, nữ tiếp viên hàng không vẫn không nhụt chí a

“Tiên sinh, ngài muốn dùng mấy ly?”

“Không cần, cám ơn.”

Chị hai, chị phục vụ chu đáo chúng tôi rất vui, nhưng mà nơi này hình như là phi cơ chứ không phải quán café mà nước chanh có thể vô hạn dùng nhiều ly liên tiếp, chúng tôi cũng thực cao hứng, nhưng mà uống quá độ sợ bàng quang sẽ gánh không nổi, không cần sát hại nó a!

Nữ tiếp viên hàng không tới lần thứ ba, Trì Vị Phong rốt cuộc thấy khó chịu. Tả Thụy Nham từ đầu tới cuối không lên tiếng, nghe Trì Vị Phong cự tuyệt đành mở miệng

“Không cần.”

Hai chữ phun ra như băng lạnh ngàn năm, Trì Vị Phong cũng đã quen, nhưng nữ tiếp viên hàng không kia thì không, mặt cô ửng hồng, liền rời đi.

Ghét nhất là mấy người đẹp trai!

Trì Vị Phong phồng má ném cho Tả Thụy Nham một ánh mắt buộc tội, đối phương hình như lại không hiểu.

Tuy rằng máy bay chỉ chứa được một trăm người không tính là lớn, nhưng với tốc độ rất tốt thì khoảng hai giờ sau bọn họ đã đáp xuống vùng phía Bắc.

Công ty trực thuộc đã sớm an bài người đén tiếp đón ở cửa sân bay. Kỳ thật người này không phải là lần đầu tiên tiếp đón Tả Thụy Nham.

Thân phận Tả Thụy Nham tới đây cứ như một khâm sai đại thần, lần trước khi đến, sản phẩm của bọn họ xảy ra vấn đề, Tả Thụy Nham vừa đại giá quang lâm đã giơ tay chém xuống cách chức hết toàn bộ.

Vì thế mọi người trong công ty sợ tới mức về sau đều làm mọi việc thật cẩn thận, nhưng mà vẫn còn có chút sơ suất. Mới đây một người nhân viên ghi sai yêu cầu của khách hàng khiến cho toàn bộ lô hàng làm ra đều bị trả lại, vì thế anh ta đầy đáng thương mà đi nghênh đón vị thần mặt đen này a.

Nhân viên tiếp đãi không dám chậm trễ, lập tức dẫn hai người tới khách sạn đặt chỗ trước để gửi hành lý, sau đó dẫn họ đi ăn vài món.

Nói thật, cùng một người luôn im lặng nghiêm túc ăn cơm thật là mệt chết đi. Nhân viên tiếp đãi ngay cả rượu cũng không dám đụng.

Nhưng lần này có sự khác biệt, bên cạnh Tả Thụy Nham còn dẫn theo một tùy tùng nhỏ.

Người đã gặp qua nhiều loại người như anh rất có mắt quan sát, nhìn một chút liền phát hiện khi có tiểu tùy tùng này ở bên cạnh, hắc khí phía sau hắc diện thần cơ hồ trở thành hư không, tinh thần cũng trở nên thanh thản hơn.

Vì thế anh an tâm, bạo gan hơn.

“Đến đến, mời nếm thử món đặc sản của nơi đây.” Nhân viên tiếp đãi cười híp mắt chỉ vào các món ăn trên bàn nói với Trì Vị Phong.

Cậu không nghĩ mình sẽ được coi trọng như vậy, nhân viên tiếp đãi này cơ hồ là tự bu vào mình thôi. Nhưng anh ta tám phần là bởi vì không dám đối diện với Tả tiên sinh rồi, lấy lòng tôi cũng vô dụng, anh ta vẫn sẽ xử các người thôi a.

Trì Vị Phong cũng cười híp mắt gật đầu. Tả Thụy Nham mặc kệ bọn hắn đánh Thái Cực quyền trên bàn ăn, nghiêm túc ngồi ăn cơm.

Đậu phộng ngâm dấm Trì Vị Phong chưa bao giờ nếm qua, cậu không thích lắm những món ăn có vị chua, nhưng dấm nơi đây lại có hương thơm lan tỏa khắp nơi, hiện tại tận mắt chứng kiến quả nhiên không hề sai với danh tiếng a. Vì thế cậu quyết định nếm thử.

“A, thật sự không tồi a!” Cắn một hạt đậu phộng, hương vị từ bên trong tỏa ra thật sự đặc biệt

“Tả tiên sinh, anh cũng thử xem.” Cậu gắp một hạt đậu phộng bỏ vào trong chén của Tả Thụy Nham.

Tiên sinh tiếp đãi đầu đầy mồ hôi lạnh, vị tiểu ca này thật không tôn kính với hắc diện thần a, muốn dâng lên cũng không thể là mấy hạt đậu phộng bé xíu này a.

Nhưng hắc diện thần vẫn duy trì gương mặt vô biểu tình mà gật đầu gắp đậu phộng lên ăn.

Thật là kỳ tích a.

Tiên sinh tiêp đãi trong nháy mắt đã cảm thấy được như vậy.

Có lẽ nhờ phúc của vị tiểu ca này, sự việc sẽ không quá gian nan.

Người tiếp đón mừng rỡ trong lòng, vui tươi hớn hở gọi người phục vụ khui vài chai bia tốt nhất, trước nhất lấy lòng Trì Vị Phong đã rồi nói sau.

“Đến đến, Trì tiên sinh, khó lắm mới đến đây một lần, cần phải ở nơi này hảo hảo chơi đùa một chút a.”

Y vừa nói vài câu khen tặng, vừa rót rượu cho Trì Vị Phong.

Trì Vị Phong đắc ý vênh mặt, không cự tuyệt, hào sảng uống ngay.

Tả Thụy Nham không nói gì, anh ăn xong rồi im lặng ngồi một bên nhìn Trì Vị Phong nâng ly cạn chén.

“Tả tiên sinh, lúc trở về chúng ta mang vài hộp dấm này theo đi.”

Trì Vị Phong một bên còn uống, một bên đối với dấm chua kia nhớ mãi không quên.

“Trên máy bay hạn chế trọng lượng của chất lỏng.” Tả Thụy Nham nói ra làm Trì Vị Phong buồn rầu với sự thật.

“…Vậy a…” Trì Vị Phong nhai đậu phộng trong tiếc nuối nói.

Người tiếp đãi nhìn lần lượt hai người, lập tức chen vào: “A, nếu Trì tiên sinh thích, tôi có thể gởi theo đường bưu chính cho ngài.”

“A, thật tốt quá.” Trì Vị Phong lập tức cười như nở hoa.

Tả Thụy Nham nhìn về phía người tiếp đãi, thản nhiên nói một tiếng “Cám ơn.”

Vì thế tất cả đều vui vẻ, Trì Vị Phong càng uống rượu càng hăng, ngay từ đầu còn biết khống chế, về sau lại vui vẻ cầm cả chai tự rót cho mình.

Tả Thụy Nham muốn ngăn cản, đè lại chén rượu trong tay Trì Vị Phong nói,

“Cậu uống nhiều quá.”

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Trì Vị Phong phỏng chừng đã tự xem mình là đại hiệp giang hồ ngàn chén không say, tay vung vung chén rượu nói một câu đầy khí anh hùng.

Tả Thụy Nham rốt cuộc phải rút tay về.

Trên bàn có rượu thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, bữa cơm cứ như vậy kéo dài tới chạng vạng. Bên chân Trì Vị Phong lúc này đã chứa một đống bình rượu, chân run rẩy bước đi, một cú đá lên sàn nhà.

Người tiếp đãi cũng đã uống say.

Hai mắt Trì Vị Phong mờ ảo như sương mù nhìn về phía Tả Thụy Nham, gianh hay tay ra bổ nhào vào trên người anh, ngây ngô cười nói:

“Chúng ta về nhà.”

Uống quá nhiều nên giọng đã có chút ngọng rồi.

Tả Thụy Nham trước mắt quan sát tư thế, muốn vòng qua dưới nách Trì Vị Phong để nâng cậu dậy, nhưng hai chân cậu lãi nhũn ra, không mặt dán trước ngực Tả Thụy Nham cứ nhứ vậy trượt xuống.

Tả Thụy Nham nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trì Vị Phong, sau đó quyết định bế ngang cả người cậu ôm đi, cũng không quan tâm đến người tiếp đãi kia, xoay người trở về khách sạn.

Muốn nói đến trình độ uống rượu, Trì Vị Phong cũng không tệ lắm, cậu thuộc loại người nếu say thì sẽ trở thành người vui vẻ như lúc này đây. Sau khi uống say xong sẽ không vừa khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng sẽ không đỏ mặt tía tai gặp người liền chém. Bản thân Trì Vị Phong chỉ là tự một mình cười ngây ngô.

Cậu ôm cổ Tả Thụy Nham cứ ha ha bật cười, lúc ngồi trên xe taxi cũng không chịu buông tay ra.

Tả Thụy Nham đành phải cố cúi người, để mặc Trì Vị Phong bám lấy cổ anh đu tới đu lui.

“Nóng quá!” Trì Vị Phong lầm bầm.

Kỳ thật thành thị trong lục địa có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày không lớn, hiện tại làm sao nóng được, chỉ là do Trì Vị Phong uống quá nhiều nên cơ thể bắt đầu nóng lên.

“Nóng chết rồi!” Cậu lớn tiếng hô lên, muốn đi ra mở cửa xe.

Tả Thụy Nham đè lại tay cậu, vì thế Trì Vị Phong đem lực chú ý lại quay lại trên người Tả Thụy Nham, ngốc nghếch cười hề hề ôm lấy cổ anh.

Trước ngực giống như mang theo một con gấu túi thật lớn, trước sự việc khó khăn như vậy mà gương mặt Tả Thụy Nham vẫn không biến đổi, chỉ nhanh nhẹn đè lại tay Trì Vị Phong đang múa may tùm lum, động tác kia nhanh gọn lẹ có thể so sánh với Đại thánh trộm đào a.

Qua biết bao nhiêu trắc trở, Tả Thụy Nham mới đem được Trì Vị Phong trở về khách sạn.

Vừa vào trong phòng, Trì Vị Phong vừa rồi còn như đống bùn nhão giờ lại đột nhiên hăng hái, cứ như đang nằm mơ ở trong tiệc khiêu vũ, còn kéo lấy tay Tả Thụy Nham

“Cùng nhau khiêu vũ a, cùng nhau khiêu vũ a, giảm béo a.”

Tả Thụy Nham hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể đứng ở trên giường nỗ lực không để Trì Vị Phong té xuống giường.

Nhảy một trận, Trì Vị Phong lại cảm thấy nóng.

“Thực nóng…” Cậu nhìn về phía Tả Thụy Nham đang đỡ lấy mình, đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn, “Chúng ta chơi thủy chiến nha?”

Cũng không đợi Tả Thụy Nham trả lời, cậu lập tức lôi kéo anh vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen phun tung téo khắp nơi, thẳng đến khi cả hai ướt nhẹp từ đầu tới chân. Tả Thụy Nham đem nhiệt độ chuyển sang nước ấm, kế tiếp chỉ có thể trơ mắt nhìn Trì Vị Phong càn quét cả phòng tắm.

Trước đó nói tửu lượng của cậu tốt, thật sự là đã coi thường sức chiến đấu của Trì Vị Phong cậu rồi.

Chiến đấu hơn một giờ, năng lượng pin trong người cậu cuối cùng cũng cạn, cả người mềm yếu nằm úp trên người Tả Thụy Nham.

Toàn thân hai người đều toàn là nước, ngồi trên sàn nhà phòng tắm.

Trì Vị Phong cọ cọ lên ngực Tả Thụy Nham, mơ hồ ngây ngô cười thì thào một câu,

“Ôm ấm ấm, tôi thích…”

Cậu lại dán sát trên người Tả Thụy Nham, lấy mặt cọ tới cọ lui, cuối cùng dừng lại ngay vị trí tim của đối phương, khuôn mặt theo hô hấp của Tả Thụy Nham mà nhấp nhô lên xuống.

“Tả tiên sinh, tim anh đập nhanh thật nha, đây là dấu hiệu chưa già đã yếu a…”

Sau đó cứ như vậy ôm thắt lưng Tả Thụy Nham, ngủ quên cả trời đất.

Vứt lại sau lưng một đống hỗn độn như thiên cung vừa bị đại náo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...