Thác Tích

Chương 25: Liên Minh Vĩnh Viễn Cao Hơn Cậu



Sau khi làm lành với Quý Tửu và trở thành một đôi tình nhân bí mật, Lạc Du phát hiện thời gian đặc huấn này dường như dài đằng đẵng.

Anh không có lý do chính đáng để bỏ lại doanh trại đặc huấn và trở về chi đội 3.

Ngược lại, Quý Tửu không bị tình yêu cuồng nhiệt chiếm lấy đầu óc, hắn vẫn băn khoăn về ngày được thăng lên hàm tướng và trao huân chương cho Lạc Du.

Hắn liên tục nhận nhiệm vụ, chỉ có thể lấy ra chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi giữa các nhiệm vụ để đến gặp anh.

Hai người tưởng như không yêu đương nghiêm túc với nhau, thế nhưng lại luôn làm điều ấy mọi lúc.

Lời nói của Lạc Du đi đôi với việc làm, nói yêu là thực sự yêu.

Quý Tửu nhiều lần không về đội mà đến thẳng doanh trại đặc huấn.

Lạc Du sẽ đè lên người hắn, kéo đồng phục của hắn xuống mà ngửi lấy mùi vị của chiến hạm.

“Lần tuần tra tiếp theo có thể sẽ đi qua thành phố Khan.” Quý Tửu nằm trên giường Lạc Du, chăn rơi xuống đất cũng không ai nhặt.

Lạc Du kiệt quệ quay lưng về phía hắn, mơ mơ màng màng ừ hử một tiếng.

Quý Tửu quay đầu nhìn, phía sau gáy rải rác mấy dấu hôn.

Hắn vừa dằn vặt Lạc Du một trận ra trò, bây giờ hắn nói gì anh cũng không phản ứng kịp, mà như vậy cũng tốt, hắn muốn nói, lại không muốn Lạc Du nghe được quá rõ ràng.

Hắn không ngừng nghĩ đến điều Huyết Hoàng Hậu nói lúc ấy, hắn biết Lạc Du là vũ khí được hình thành từ tử cung nhân tạo, nhưng Lạc Du chưa từng kể cho hắn quá trình trưởng thành anh phải trải qua, hắn cũng không tra được quá chi tiết về thí nghiệm ở Khan, rất nhiều thông tin đã bị bóp méo trong quá trình truyền miệng.

Hắn nhất định phải tự mình đến thành phố Khan một lần, có như vậy mới hiểu được Lạc Du đã lớn lên thế nào.

Quý Tửu vòng cánh tay mạnh mẽ về phía Lạc Du, ôm lấy người vào lòng, nói: “Anh còn bí mật gì nữa đây?”

Lạc Du lầm bầm: “Không có.”

“Thế anh là của em phải không?” Đây là câu mà Quý Tửu thích hỏi nhất, gần như mỗi lần ôm lấy Lạc Du hắn đều sẽ hỏi.

“Của em.” Lạc Du nhắm mắt lại.

Quý Tửu nói: “Anh còn chưa nghe.”

“Ừm, là của em.”

Thấy Lạc Du đã bắt đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo, Quý Tửu vân vê vành tai anh, tầm mắt lướt trên cổ, ngón tay cũng đặt lên gáy vuốt ve: “Lạc Du, chỗ này của anh có một sợi dây chuyền nhất định sẽ đẹp lắm.”

Lạc Du bị sờ nhột, vùi mặt vào gối: “Ừm, sẽ không bỏ em lại.”

Quý Tửu cúi đầu hôn lên gáy anh, trên mỗi dấu hôn lại khẽ cắn một cái: “Em tin anh.”

Quân khu 9 thường ít bao giờ quan tâm đến chuyện ở tinh cầu thủ đô, nơi ấy quá xa vời, phần lớn người dân ở quân khu 9 chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày đến quân khu 1 dạo một vòng, đối với họ Ước Nhân còn quen thuộc hơn cả ba gia tộc lớn và Quân đội Trung ương.

Nhưng lần này lại khác, từ huấn luyện viên cho đến các đội viên, chỉ cần không phải là robot, cả trại đặc huấn ai nấy cũng đang thảo luận về cuộc tranh giành quyền lực ở tinh cầu thủ đô.

Buổi sáng Lạc Du đi huấn luyện, thế mà lại bị các đội viên đòi kể chuyện về ba gia tộc lớn.

Anh làm gì kể được, đành phải nghe các đội viên mồm năm miệng mười cãi nhau không ngơi nghỉ.

Thống chế Cassius dù là người chặn cơn sóng dữ cho Liên Minh, nhưng ông lại không có hứng thú với quyền lực.

Sau khi chiến tranh kết thúc, ông tiếp tục đảm nhiệm vai trò thống chế Quân đội Trung ương và là chủ tịch Hội đồng Quân sự Tối cao, xưa nay chưa từng nhúng tay vào chuyện của chính phủ, thực quyền vẫn luôn bị ba gia tộc lớn thao túng.

Vì nhiều năm ra trận chinh chiến, cơ thể yếu đi dần, thống chế Cassius chưa bước vào thời kỳ tuổi già đã qua đời.

Tiếp đó, Quý Hình Chử giữ cương vị người đứng đầu Hội đồng Quân sự Tối cao mấy chục năm.

Hiện giờ tinh cầu thủ đô rốt cuộc cũng thay đổi, Quý Hình Chử không tín nhiệm con cháu trong gia tộc mình, xem Kim Minh Khổ của gia tộc Kim Minh thành thân tín.

Ngờ đâu dưỡng hổ di họa[1], Kim Minh Khổ công bố mình nắm chứng cứ Quý gia mưu sát thống chế Cassius, dẫn quân đến bao vây và bắt giam Quý Hình Chử.

[1]

Quân đội Trung Ương và Quân ủy Liên Minh vốn chia làm hai phe đối đầu, đến khi Kim Minh Khổ khơi chuyện lại ùa nhau phụ họa xem trò.

Một số thành viên của Quý gia không muốn cứu Quý Hình Chử, gia tộc Kim Minh cũng có mấy người không muốn ủng hộ Kim Minh Khổ, gia tộc Perkin đang chờ làm ngư ông đắc lợi[2], quân nhân chờ cơ hội ba gia tộc lớn tan rã, ai cũng không tín nhiệm ai, ai cũng không muốn thất thế.

Tinh cầu thủ đô, thậm chí cả quân khu 1 và quân khu 2 do Quân đội Trung ương kiểm soát đã thành một đống bùi nhùi hỗn loạn.

[2]

Lạc Du không quan tâm ai có được chính quyền trong cuộc lật đổ soán ngôi quyền lực này, anh chỉ lo tinh cầu thủ đô rối loạn như thế, điều gì sẽ xảy ra nếu Ước Nhân phát động một cuộc tổng tấn công toàn diện? Lần cuối cùng trùng tộc làm loạn, Liên Minh đã phải bỏ cả quân khu 10, sau các quân khu xác người chất đống.

May thay, Liên Minh đã đoàn kết theo một cách chưa từng có mới giữ được phần lớn lãnh thổ.

Bây giờ nếu đánh nhau thật, Quân đội Trung ương không tự lo xong vậy không có lực lượng trợ giúp họ tuần tra.

Lạc Du có phiền muộn nữa cũng hết cách, một thiếu tá ngoài tiền tuyến như anh có thể làm gì? Chỉ có thể dẫn dắt tân binh thật tốt, vào một ngày chuyện này thật sự xảy ra trong tương lai, anh sẽ góp mạng mình theo cùng.

Nghĩ đến đây, anh thoáng sửng sốt, cảm giác có thứ gì đó chợt lóe lên nhưng không thể bắt kịp.

Dường như anh đã có một lời hứa, mà hứa hẹn về điều gì thì anh lại không nhớ được.

Cùng lúc ấy, một “người quen” nọ đến cứ điểm An Tức lần thứ hai.

Quý Cầm Dã vẫn mặc trang phục nữ, nếu hỏi ai là minh tinh đứng đầu Liên Minh, vậy trừ y ra sẽ không thể là một ai khác.

Sức ảnh hưởng của y đã vượt qua rất nhiều nhân vật chính trị, ra ngoài buộc phải cải trang.

“Tích Thành, em… đã cao như thế rồi?” Gần 3 năm không gặp, Quý Cầm Dã nhìn Quý Tửu mặc đồng phục chiến đấu như lúc này có chút không quen.

Quý Tửu đang chuẩn bị lên chiến hạm, sắp tới hắn sẽ thực hiện một chuyến tuần tra dài.

Bình thường hắn vốn không nhận nhiệm vụ ngốn quá nhiều thời gian thế này, bởi vì trên đường rất có thể Lạc Du cũng sẽ nhận nhiệm vụ lên chiến hạm.

Hắn đã có thể lên chiến hạm một mình, nhưng sau lần trùng tộc tập kích ở Lẫm Đông ấy, chỉ cần Lạc Du lên chiến hạm, hắn nhất định sẽ trở thành tùy tùng.

Trước mắt Lạc Du đang huấn luyện tân binh, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn anh sẽ không lên chiến hạm.

Hơn nữa, lần này hạm đội sẽ đến thành phố Khan, thế nên hắn mới nhận nhiệm vụ.

Chuyến đi này, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng quá trình trưởng thành của anh.

Quý Cầm Dã nói chuyện ở tinh cầu thủ đô, trên gương mặt với vẻ bất cần không thay đổi kia hiếm khi lộ ra lo lắng: “Đám người Quý Giang Vi đúng là phế vật, trong khi nội bộ đang rối tung lên mà hắn còn cấu kết với Kim Minh Hứa Vụ, không nghĩ cách làm sao cứu chủ gia tộc ra mà chỉ muốn đánh chết Kim Minh Khổ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Quý gia cuối cùng cũng sẽ xong đời.”

Quý Tửu im lặng nghe, lạnh nhạt đưa mắt nhìn Quý Cầm Dã: “Nói xong chưa?”

Quý Cầm Dã nói tiếp: “Tích Thành, em theo anh về, em còn có anh, có Issa, Quý gia sẽ không lâm vào cảnh thân bại danh liệt.”

Quý Tửu nhìn Quý Cầm Dã một lúc: “Anh có hứng thú với sống chết của Quý gia?”

Trong Quý gia có hai loại ngoại tộc, loại u ám tối tăm là Quý Tửu, loại sáng sủa là Quý Cầm Dã.

Quý Cầm Dã coi thường quyền lực, là ông vua trong giới thời trang và giải trí, lúc này lại đột nhiên nhớ ra mình cũng họ Quý.

“Cũng không thể trơ mắt nhìn cả gia tộc bị Kim Minh và Perkin vùi chết được!” Đôi mắt đào hoa của Quý Cầm Dã trừng lớn, “Tích Thành, em không hề để tâm?”

“Lần trước tôi đã nói, không cần đến tìm tôi nữa.

Trước đây tôi không để tâm, hiện tại càng không đếm xỉa.” Quý Tửu chỉnh lại đồng phục chiến đấu, “Anh về đi.”

Quý Cầm Dã đứng đó nhìn Quý Tửu quay đi, cảm thấy người em trai này của mình có khác biệt.

Lần trước Quý Tửu nói hắn không để ý, là thật sự không để ý đến tất thảy, nhưng lần này y nhận ra được Quý Tửu có chuyện hắn quan tâm, chính vì chuyện hắn quan tâm này mới càng bỏ qua chuyện liên quan đến tinh cầu thủ đô và Quý gia.

“Tích Thành.” Lúc Quý Tửu đi đến phòng chuẩn bị, Quý Cầm Dã gọi hắn, “Em có người yêu?”

Quý Tửu dừng lại, quay người, cái nhìn lạnh lùng lúc nãy đột ngột trở thành nguy hiểm, nguồn tinh thần lực cực mạnh bạo và đầy cảm giác ngột ngạt lan ra, uy hiếp trong âm thầm.

“Em còn đến mức này?” Quý Cầm Dã miễn cưỡng chống lại tinh thần lực của Quý Tửu, thở dài, “Em có điều ràng buộc mình, anh vui còn không kịp.”

Lúc này, Quý Tửu mới chậm rãi thu hồi tinh thần lực về.

Quý Cầm Dã cười: “Thôi, em không muốn về thì anh cũng không ép uổng em làm gì.

Tính ra chuyến này anh cũng không về tay không, ít ra biết được em đã không còn cô độc nữa.” Nói đoạn, Quý Cầm Dã lướt qua Quý Tửu, đến bất ngờ, trở về cũng rất đột ngột.

Tình hình rối loạn của tinh cầu thủ đô vẫn tiếp diễn, thường xuyên có các chính trị gia gặp ám sát.

Quý Hình Chử sống hay chết, bị giam giữ ở đâu ít ai biết được.

Người trong doanh trại đặc huấn ban đầu bàn luận không sót một ngày, lâu dần cũng thôi, bị Lạc Du bắt đi tập luyện nghiêm túc.

Không lâu nữa thôi, họ có thể vượt qua bài đánh giá cuối cùng và trở thành đội viên chính thức của Falcon.

Lòng Lạc Du ngập tràn cảm giác thành tựu, Quý Tửu trở lại cũng là lúc anh quay về chi đội 3, nghĩ đến đây, anh không nhịn được nhếch nhếch khóe môi.

Vì thế, hình tượng của anh trong mắt các tân binh thay đổi, cái mác cô độc bị lấy đi, trở thành vị huấn luyện viên chuyên gia ngây người ra cười.

Hạm đội đang nạp nhiên liệu ở một cứ điểm gần thành phố Khan, Quý Tửu lái phi thuyền một người đến thành phố.

Đây là một hành tinh bị bỏ hoang, các nhà khoa học đã rời đi từ lâu, đợt vũ khí cuối cùng được vận chuyển đến các nhánh quân khác nhau, sản phẩm thất bại biến thành quái vật cũng bị bán đến những hành tinh khác, chúng biến dạng, sau đó bị vứt bỏ và chết đi.

Quý Tửu dùng tinh thần lực dò đường, gặp được mấy quái vật chưa bị bắt đi.

Hình thù của chúng rất kỳ lạ, có ba đầu trở lên, các chi phát triển không hoàn chỉnh giống như khối u mọc trên người.

Quý Tửu vốn định kết thúc chúng, dù sao nhìn chúng sống có vẻ rất đau khổ.

Nhưng trước khi nổ súng, Quý Tửu do dự.

Rất có thể chúng được sinh ra trong cùng một tử cung nhân tạo với Lạc Du.

Phải mất rất nhiều thời gian Quý Tửu mới tìm được trung tâm nghiên cứu năm ấy.

Hắn không tìm được hồ sơ trưởng thành của Lạc Du trong đống tài liệu còn sót lại, nhưng lại phát hiện một phần dữ liệu nghiên cứu gen.

Dữ liệu không đầy đủ, sau khi đọc xong, Quý Tửu biết được một sự thật cơ bản —— Khi thí nghiệm mới bắt đầu, các nhà khoa học đã đặt ra mục tiêu cải tạo gen, khiến những đứa trẻ mới sinh tuyệt đối trung thành với Liên Minh, loại bỏ tình yêu và các tình cảm dư thừa khác.

Ban đầu, thí nghiệm vẫn luôn thất bại, nhưng càng về sau công nghệ càng phát triển, cuối cùng một vài lứa trẻ đã được sinh ra, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh và gen phù hợp với tiêu chí thì đáp ứng được mục tiêu của các nhà khoa học.

Quý Tửu nghiền nát phần dữ liệu đó, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Hắn đã hiểu câu nói “Trong lòng cậu ấy, Liên Minh vĩnh viễn cao hơn cậu” mang ý gì.

Khát vọng cầu sinh của con người cực kỳ mạnh mẽ, một chiến sĩ dù trung thành đến đâu khi buộc phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cũng không nhất định sẽ chọn hy sinh vì Liên Minh.

Việc cải tạo gen này là một bảo đảm, chiến sĩ như Lạc Du khi cần thiết sẽ bỏ qua mạng sống.

Nhưng hắn không cho phép Lạc Du làm điều đó.

Lạc Du là của một mình hắn.

Lần trở lại này, hắn sẽ trông Lạc Du thật cẩn thận, không cho Lạc Du rời khỏi tầm mắt.

Trên đường về, Quý Tửu cau mày nhìn vụ trụ tối đen thăm thẳm ngoài kia, cảm xúc u ám rất lâu rồi không cuộn trào.

Mấy ngày sau, một thông tin khẩn cấp được truyền đến tinh hạm —— Ước Nhân tập kích quân khu 9.
Chương trước Chương tiếp
Loading...