Thác Vị

Chương 6



Editor: Joco

Beta – reader: Takuyachan

Thư Văn nấu cơm không hề ngon, nhưng lại làm sandwich cá ngừ đặc biệt tốt. Ngả Lâm thật ra đã có thời đọc sách nấu ăn, tất nhiên làm đồ ăn sẽ ngon hơn Thư Văn. Nhưng Thư Văn sợ cậu khổ cực, nên không chịu cho cậu xuống bếp, điểm tâm thì tự mình làm cho cậu ăn, còn buổi tối hai người ra ngoài ăn.

Ngả Lâm thấy chính mình được Thư Văn ưu ái quá, cái gì cũng không phải làm, ngày ngày chờ hắn hầu hạ. Vì vậy cậu hay nhân lúc Thư Văn làm cơm mà lấy sách ra học, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Cùng nhau ăn xong điểm tâm, Thư văn chở Ngả Lâm đến tiệm bánh, sau đó mới đi làm.

Đôi khi Thư Văn sợ đồ ăn trong tiệm không ngon, gọi cả thư kí của mình mang đồ ăn bên ngoài vào cho Ngả Lâm. Ngả Lâm đỏ mặt nhận hộp cơm, bị mấy đồng nghiệp ồn ào trêu chọc mất một lúc, cứ nhau nhao nói cậu tìm được bạn gái thật tốt. Buổi tối Thư Văn đến đón Ngả Lâm về, lại làm cho mấy nữ sinh đang mua bánh trong tiệm đố kị: “Tiểu Lâm có vị biểu ca thật xuất sắc, lại rất thương đệ đệ, mỗi ngày còn đưa đón hắn về.”

Ngả Lâm nghĩ, Thư văn thật sự rất lôi cuốn người khác, sau này kiểu gì mình cũng bị mấy cô nữ sinh kia tóm bắt phải giới thiệu Thư Văn cho xem, thế nhưng, mình sao có thể cam tâm đem Thư Văn giao cho người khác chứ?

Hai người đi ăn cơm thì về nhà, thay quần áo xong là mang Tảo Bả ra ngoài đi dạo. Tảo Bả bị ở nhà một mình cả ngày không ai chơi cùng, nên giờ đây nó vui mừng nhảy nhót chạy lăng quăng khắp nơi, luồn lách dưới mấy cái cầu tụt ở sân chơi công cộng, vừa chạy vừa sủa.

Đi tới nơi không có người, Thư Văn nhẹ nhàng cầm tay Ngả Lâm luồn vào tay mình, trong lòng cả hai đều truyền tới một trận ấm áp.

Thư Văn thực sự rất đẹp trai, Ngả Lâm nghĩ, không phải kiểu đẹp kiêu ngạo, cũng không phải kiểu cá tính xuất thần, mà loại này, giống như từ trong nội tâm xuất ra. Hắn có vẻ mặt dịu dàng, khoé mắt cười cười, thanh âm trầm ấm rất hấp dẫn. Thực sự là cậu đã say mê rồi, hằng ngày đắm chìm vào vòng tay của Thư Văn, mỗi tối lại nghe tiếng nói chân thành bên tai: “Ngủ ngon! Anh yêu em!”, an toàn vào trong vòng tay dịu dàng mà hôn nhau.

Đi bộ trở về, hai người cùng mang Tảo Bả đi tắm. Tảo Bả không thích tắm, mỗi lần dính nước là y như rằng chạy trốn lộn xộn. Vì vậy, bình thường Ngả Lâm phải ôm nó, Thư văn ở bên xối vòi nước, rồi sau đó lau người, mang máy ra sấy khô lông cho nó.

Tảo Bả mỗi lần tắm đều làm cho Ngả Lâm dính nước ướt đẫm người, Thư Văn sợ hắn bị cảm, mỗi lần đều cho Tảo Bả tắm nước nóng, tắm cho nó xong là kéo luôn Ngả Lâm vào bồn, thậm chí nhiều khi còn kì cọ giúp  cậu, thỉnh thoảng lại cùng vào tắm chung. Có lần Ngả Lâm thấy hắn mang sữa tắm rồi trèo vào bồn ngồi với cậu, cái tay xấu xa sờ soạng một lúc, làm khơi mào dục hoả của cả hai. Thư Văn lo trong phòng tắm nước sẽ lạnh, sợ cậu lại bị cảm, tắm thật nhanh cho Ngả Lâm, rồi mới ôm hắn vào giường mây mưa một trận. Ngả Lâm âm thầm buồn cười trong bụng, nhưng cũng bị chính hành động quan tâm nhỏ nhặt này làm cho cảm động. Chuyện này Thư Văn chẳng sai, đúng là cậu  nếu không chú ý sẽ rất hay sinh bệnh, Thư Văn để ý từng chút như vậy, hoàn toàn che chở cho mình, đúng là yêu thương mình thật lòng.

Thế nên, mỗi tối, cậu cũng chỉ học hành tới mười giờ thôi, sau đó sẽ ngồi nói chuyện với Thư Văn và xem tivi. Bình thường, hai người hay nằm trên giường cùng trò chuyện, rồi thoáng chốc, Thư Văn sẽ xoay người lên trên Ngả Lâm, dùng tay ôm lấy hắn, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt hôn hắn. Hôn như vậy Ngả Lâm vốn không thích lắm, cậu luôn nghĩ nếu nhẹ nhàng mới hàm chứa yêu thương thực sự, làm tình quá mạnh mẽ thì chỉ có tình dục không thôi. Thế nhưng đây là Thư văn, Ngả Lâm không cách nào chối từ được, cậu chỉ có thể nỗ lực hôn lại Thư Văn, làm hắn thấy thoải mái. Bình thường, trong chuyện này luôn là Thư văn chủ động, còn trước mặt Thư Văn, Ngả Lâm luôn chiều theo hắn. Vậy nên, mỗi lần đều là Thư Văn đi vào trong Ngả Lâm, hai người cùng nhau đạt đến cao trào. Ngả Lâm có lần lên mạng tìm kiếm thông tin về chuyện đấy, trên đó nói việc ấy luôn làm cho đối phương cảm thấy đau đớn khổ sở, thế nhưng với cậu, ngoại trừ hai lần Thư Văn uống say làm cậu đau ra, còn lại đều thấy không đau đớn như vậy. Có lẽ bởi vì, ngưới đó là Thư Văn, là người yêu của mình, cho nên khi làm chuyện đó chỉ cảm thấy hạnh phúc. Lẽ nào lại trở nên quyến luyến Thư Văn quá rồi? Chỉ cần nhìn thấy Thư Văn là thấy hạnh phúc, giống như lên thiên đường vậy?

Thế nhưng hạnh phúc rồi cũng trôi đi rất nhanh, Ngả Lâm lên Bắc Kinh đã được sáu tháng, thoáng cái như gió thổi, mới đầu tháng chín gặp gỡ Thư Văn, bây giờ đã thấy mùa đông về rồi, tuyết bay tán loạn trên trời.

Một năm bận rộn sắp kết thúc, mọi người đều chờ đợi năm mới đến, cả nhà tề tựu đoàn viên, mong có một khởi đầu tốt đẹp.

Cha mẹ Thư Văn đang ở Mỹ, tại Bắc Kinh này chỉ có mình hắn, thân thích cũng không. Ngả Lâm cảm thấy Tết nhất vắng vẻ thật không quen, nhớ đến Tiểu Kỳ, đến giờ vẫn không tìm được chút tung tích nào của y.

Thế nên, Thư Văn đặt vé máy bay, tranh thủ kì nghỉ Tết mang theo Tiểu Lâm của hắn ra nước ngoài du lịch, thả lỏng tinh thần, vất bỏ công việc ngập đầu mà đón năm mới.

Ngả Lâm từ nhỏ gia cảnh đã nghèo, mẫu thân  khổ cực nai lưng ra làm chỉ để nuôi cậu lớn lên, cũng chính vì lao lực quá độ nên lâm bệnh mất đi, để lại Ngả Lâm lẻ loi trên đời. Cậu chưa từng biết đi du lịch là gì, chỉ có qua đọc sách này nọ thôi. Lần này theo Thư Văn ra nước ngoài, tới châu Úc tận bán cầu nam, lúc này ở Bắc Kinh gió tuyết dữ dội, vậy mà nơi đây lại nắng ấm chan hoà. Ngả Lâm đối diện với cái mới, đều có cảm giác hiếu kỳ.

Trong quán bán thú nuôi có rất nhiều vật cảnh được chủ đem gửi, lười biếng nằm trên cây hay đi lại trong nhà, giống như Tảo Bả vậy. Ngả Lâm ôm cái túi đựng của Tảo Bả, thấy con vật nhỏ đang nằm ấm áp trong lòng mình, dụi dụi như không muốn đi, rất đáng yêu, làm cho cậu bỗng nở nụ cười hiền. Thư Văn đứng bên cạnh, chụp ảnh, lưu lại khoảnh khắc cười vui tới xán lạn này.

Đi tham quan xong, Ngả  Lâm có chút lo lắng, Thư Văn nhịn không được hỏi cậu làm sao. Ngả Lâm lo hai người đột nhiên mang Tảo Bả đi gửi, không biết trong cửa hàng thú kiểng ấy có an toàn không, liệu có bị con khác bắt nạt? Thư Văn cười lớn, bảo rằng đã kí hợp đồng rồi, Tảo Bả không sợ bị bắt nạt, chắc chắn sẽ được chăm sóc tử tế, không chừng lại phải lòng con nào khác, sợ tới lúc chúng ta dẫn nó về nó phải lưu luyến.

Ngả Lâm biết bản thân đúng là lo lắng vô cớ, nhưng cậu vốn là người nặng tình cảm, khi ly khai khó tránh nhớ nhung quá độ. Thấy Thư Văn trêu đùa để mình vui lên, còn mua cho hắn món đồ chơi thật to, ngay cả cô hướng dẫn viên còn nói ca ca đối xử với đệ đệ thật là hảo vô cùng, Ngả Lâm thấy mình do sung sướng quá mà nghĩ linh tinh, tự nhiên nghĩ chuyện cho mình phiền não.

Từ xưa, Sidney đã là nơi có đông người Hoa kiều sinh sống nhất ở Australia, ngồi trên xe có thể tận hưởng sự náo nhiệt trên đường phố, các ngã tư đều sạch sẽ mà rất nhộn nhịp, chan hoà màu sắc lung linh của đèn điện, các lá cờ chúc mừng năm mới tung bay khắp nơi. Ngả Lâm cũng có chút kiến thức, hoá ra những phong tục của quê hương vẫn luôn được Hoa kiều giữ gìn ngay cả khi ra nước ngoài, nam bán cầu này cũng không ngoại lệ! Thân cũng là một người Trung Quốc, cậu cảm thấy rất tự hào.

Sidney còn có một  khu phố rất lớn dành cho người đồng tính, hướng dẫn viên nói hàng năm cứ tới tháng ba, bọn họ lại tụ tập nhau cùng người mình yêu tổ chức ngày lễ Happy Mardi Grasyouxin. Ngày đó, những người đồng tính tụ tập trên đường, giơ lên những cái cờ màu lục, đường hoàng nói cho cả thế giới biết: Ta là người đồng tính!

Thư Văn cùng Ngả Lâm nghe xong, nhìn nhau cười, ngồi sát nhau hơn. Đêm ấy, có lẽ đang ở nước ngoài nên nghỉ ngơi thực thoải mái, tình cảm nhẹ nhàng bộc phát ra, hai người trên cái giường lớn trong khách sạn, không ngừng nghỉ khao khát đối phương. Đến khi cả hai đều kiệt sức, mới ôm lấy thân thể người kia thiếp đi.

Bởi đêm qua quá mãnh liệt nên hai người mệt mỏi tới mức quên không tẩy trừ thân thể, khiến Ngả Lâm hôm nay bị đau bụng. Cô hướng dẫn viên tốt bụng cho rằng cậu không hợp khí hậu, ăn gì đó lạ nên giúp cậu mua thuốc. Ngả Lâm bất đắc dĩ cám ơn cô hướng dẫn viên, toàn thân mệt mỏi ngồi dựa vào Thư Văn, bị đau bụng một trận làm Ngả Lâm mất hết sức lực, ngủ trên vai Thư văn. Vì sơ suất của chính mình mà làm cho Ngả Lâm sinh bệnh, rất hối hận, Thư Văn chẳng còn hứng thú du ngoạn, tới các địa điểm du lịch cũng không xuống xe, chỉ ôm Ngả Lâm ngồi chờ, nhìn cậu thở hè nhẹ, cũng an tâm phần nào.

Cứ như vậy chơi vài ngày, hai người trở về Bắc Kinh, đúng lúc âm lịch là đêm ba mươi. Máy bay vừa bay đến bầu trời cảnh nội, Ngả Lâm đã háo hức kéo Thư Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoá ra bên dưới có rất nhiều nơi bắn pháo hoa, từ máy bay nhìn xuống, tầm nhìn bao la, lấp lánh không gì sánh bằng.

Thư Văn ngắm nhìn Ngả Lâm, cậu có đôi mắt sáng chẳng khác gì bầu trời rực rỡ pháo hoa dưới kia, trong suốt mà mĩ lệ, còn có nốt ruồi nơi khoé mắt màu rám nắng, càng tô điểm cho vẻ đẹp của cậu.

Ngả Lâm cũng nhìn Thư Văn, một khuôn mặt tuấn mỹ, một loại cảm giác vừa hạnh phúc vừa cảm động, nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, chứa đầy sự dịu dàng bao la dành cho mình.

Hai người dường như bị chính đôi mắt đối phương thu hút, cuốn vào nhau, nhìn nhau một hồi lâu, Ngả Lâm mới ý thức được xung quanh còn có người, thế nên chợt đỏ mặt, đánh Thư Văn một cái nhè nhẹ, nói: “Anh nhìn xuống phía dưới đi, trông không giống dải ngân hà sao? Thật lấp lánh a.”

Thư văn cười cười, nói: “Đúng, rất đẹp, rất rung động!”

Ngả Lâmđột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: ” Thư Văn, anh khi bé có xem phim hoạt hình không? Lâu đài Ma Phương ấy.”

Thư Văn lắc đầu cười nói: “Khi em còn bé xem phim hoạt hình, thì ta đã lớn rồi, không xem thể loại ấy nữa. Sao vậy? Vì sao lại đột nhiên nhắc đến?”

Ngả Lâm trả lời: “Trong phim đấy có cái giống như một ngân hàng, gọi là ngân hàng Hạ Hà. Nó đem tất cả thống khổ phiền não khoá lại, chỉ trả  hạnh phúc cho mọi người. Anh nói xem ngân hàng như thế có hay không? Hồi bé em đã từng nghĩ trong thế giới thực sự cũng có loại ngân hàng như thế thì tốt quá. Không biết lúc ấy nó sẽ có hình dạng như thế nào? Liệu trông có giống một cung điện nhỏ bé xinh xắn không nhỉ?”

Thư Văn nhịn không được đưa tay lên gõ nhẹ trán cậu, nói: “Em như trẻ con vậy, thích mơ mộng thế sao?”

Ngả Lâm lại có chút đa cảm, quay đầu nhìn bầu trời dầy đặc pháo hoa ngoài cửa sổ, nói: “Đúng vậy, làm sao có thể có loại ngân hàng như vậy chứ? Thực sự là một phim hoạt hình không tốt, lừa trẻ con.”

Thư Văn đưa chai nước lên trước mặt cậu, nhìn cậu uống một chút rồi nói: “Được rồi, được rồi, không nghĩ linh tinh nữa, máy bay đi nhanh lắm, chúng ta mau sắp xếp một chút rồi trở về nhà thôi.”

Ngả Lâm mặc kệ Thư Văn, nói: “Hôm nay là đêm ba mươi, một năm chỉ có một ngày! Không nên, không nên, chúng ta cùng nhau về nhà làm mì vằn thắn ăn nhé!”

Thư Văn nở nụ cười, nói: “Anh chỉ là sợ em vất vả thôi. Được rồi, đã như vậy thì chúng ta đi đón Tảo Bả trước, khi về hai ta cùng làm mì vằn thắn, ba người chúng ta cùng quây quần ăn đêm ba mươi.”

Ngả Lâm cũng cười, trong mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Văn, trong cặp mắt long lanh, ánh lên những nét vui mừng hạnh phúc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...