Thạch Đến Vận Chuyển

Chương 5



Qua nửa tháng :

Một bóng dáng nho nhỏ đang canh chừng bên ngoài, nàng đợi, đợi …. Rồi lại đợi không được hai sư đồ bên trong, tối nay bọn họ trộm mộ tại nơi này, chủ nhân của nó là một vị vương công quý tộc, cho nên chôn theo rất nhiều vật phẩm đáng giá, hơn nữa ngôi mộ xa hoa vô cùng, rõ ràng là đang rủ rê đám người tới trộm mộ, mặc dù người canh giữ coi sóc mộmỗi ngày đều sẽ tuần tra kĩ càng mấy lần, nhưng vẫn không chống lại được các tặc nhân cao thủ . Nhưng hai sư đồ này dù là cao thủ, chẳng lẽ lại không cảm giác được thời gian không còn nhiều sao, không đi nữa sẽ trễ mất .

Thân ảnh nho nhỏ thở phì phò, chui vào khu mộ tối đen, hạ đầu xuống hô to, "Hai người các ngươi ở bên trong ngủ thiếp có phải hay không? Động tác còn chậm hơn rùa!"

Đang vơ vét vàng bạc châu báu, hai sư đồ thiếu chút nữa xoay mình hét lên, họ đã bị nàng dọa sợ đến mứt suýt đứng tim.

Sư phụ vỗ ngực, an ủi. "Ngươi chạy vào làm gì? Muốn hù chết người à!" . Mặc dù công việc này không cần vốn buôn bán, không biết đã làm mấy lần, nhưng mà khi làm việc trái với lương tâm, thỉnh thoảng cũng có chút cảm giác thần hồn nát thần tính, lo lắng, sợ hãi.

"Ai bảo các ngươi làm việc quá chậm!" . Ánh sáng mờ ảo, loáng thoáng chiếu vào bóng dáng nho nhỏ, ngũ quan mỹ lệ động lòng người, nhưng lúc nàng mở miệng, liền làm hỏng cả hình tượng. "Hai người đàn ông này tay chân chậm chạp như vậy, có cần ta tới giúp các ngươi khuân hộ hay không?"

Thấy sư phụ giận đến mức bốc hỏa, đồ đệ vội vàng ra mặt hòa giải . "Không cần! Không cần! Xong ngay thôi, ngươi mau đi ra ngoài canh chừng. "

Cái miệng nhỏ nhắn hừ một tiếng, "Nhanh một chút!"

Nghe tiếng bước chân thong thả bước ra, đồ đệ mới quay đầu trấn an sư phụ . "Sư phụ không phải đã nói, trên đời đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân, ngươi cũng không cần cùng nàng so đo. "

"Đều là do ngươi ngu ngốc làm hại!" Sư phụ căm hận, gõ đầu đồ đệ một cái, " Ngươi cứu nàng làm gì? Nửa năm qua, còn phải cung cấp cho nàng ăn ở, lại còn phải hầu hạ nàng ta, đuổi cũng không đi, thật giống như ta đang thiếu nợ nàng ta vậy . "

Đồ đệ bị đau, xoa gáy, "Á -- thật là đau! Sư phụ, dù nói thế nào, dầu gì chúng ta cũng trộm không ít vật bồi táng theo nàng, tính thế nào cũng là chúng ta chiếm hết tiện nghi của nàng, huống chi lại không thể chạy đi báo quan, nói chúng ta vô tình cứu được một nữ nhân đã chết, đó lại là Vương Hậu đã mất, như vậy không bị bắt đi chặt đầu mới là lạ. "

"Ngươi còn dám nói? Đều là do ngươi nhiều chuyện!" Vừa nói hắn lại muốn đánh.

Hắn nhanh nhẹn tránh ra, "Sư phụ đừng đánh, đánh nữa đồ đệ thành kẻ đần mất !"

"Hừ!" Nếu không phải là không còn thời gian, hắn sẽ gõ thêm mấy cái mới hả dạ . “ Cầm đồ đi, rồi trốn mau!"

Hắn thở dài, vác chiếc túi vải rách lên vai, hai thầy trò bao lớn bao nhỏ thắng lợi trở về, tối nay thu hoạch không ít, nhanh chóng đi ra khỏi huyệt mộ.

Bên ngoài, bóng dáng nho nhỏ không thể nhịn thêm nữa, vốn định đi vào, khi thấy bọn họ ra ngoài, nàng vội vàng nhận lấy một túi . "Nhanh lên !"

Bỗng dưng có tiếng chân người chạy đến, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng bước chân, thấy hơn mười bóng đen cầm cây đuốc trong tay, vây quanh bọn họ, dường như đã sớm tính toán mọi tình huống xảy ra .

"Bọn trộm mộ ghê tởm, xem tối nay các ngươi trốn đi bằng cách nào !"

"Bắt bọn họ lại!"

Đồ đệ thấy thế, chảy mồ hôi lạnh, "Sư phụ, nên làm gì bây giờ?"

"Ta đang suy nghĩ . " Sư phụ cũng luống cuống tay chân.

"Không bằng chúng ta ném đồ mà chạy ra, dời lực chú ý của bọn họ. " Thân ảnh nho nhỏ, núp sau lưng hai người đàn ông, hạ thấp giọng đề nghị.

"Cái gì? Muốn ta trả lại bảo bối cho hắn ?", Họ không muốn sau chuyến đi này, về bảo sơn lại mang theo 2 bàn tay trắng, nếu không sẽ bị trêu chọc .

Nàng cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, "Mạng sống đáng giá hơn hay đống bảo bối vô tri này đáng giá hơn ? Vạn nhất bị bắt, là bị chém đầu, ta không muốn chết như vậy . . . . . . "

"Nàng. . . . . . "

Lời còn chưa nói hết, bóng dáng nho nhỏ đã ném túi bảo bối đi . "Hết thảy trả lại cho các ngươi!"

Thầy trò bất đắc dĩ cũng chỉ biết làm theo. "Trả lại cho các ngươi!"

Thừa dịp binh mã bất ngờ hoảng loạn, ba người liền ba chân bốn cẳng chạy.

"Mau bắt hắn lại !"

"Không thể để họ chạy thoát !" Có người tức giận hô to.

Thân ảnh nho nhỏ phát huy tiềm năng lớn nhất trong bộ môn điền kinh, nỗ lực muốn chạy trốn . . . . . .

"A --" cánh tay này bị bắt được, nàng bị dọa sợ kêu to, thân thể mảnh mai trong nháy mắt bị ép trên mặt đất, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. "Khốn kiếp! Mau buông ta ra! Cứu mạng . . . Ghê tởm! Buông ta ra!"

Nghe tiếng kêu, đồ đệ vốn đã chạy thoát đang định quay đầu lại cứu người.

"Ngươi muốn làm gì? !" Sư phụ xách cổ áo hắn lại, kéo trở về.

Lương tâm đồ đệ bất an. "Ta muốn quay lại cứu nàng. . . . . . "

"Ngươi muốn chết à? !"

"Nhưng mà. . . . . . "

"Ngươi quên nàng là ai sao? Dù gì thì nàng cũng là Vương Hậu, sẽ không có việc gì, đi mau lên!" Thật vất vả mới tống được cái cục nợ này, lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ.

Chung sống nửa năm, sẽ có chút tình cảm. "Nhưng cái gì nàng cũng không nhớ, nếu trở về có thể bị hạ độc chết. . . . . . " Đồ đệ lo lắng nói.

"Đó cũng là mệnh của nàng!" Sư phụ không nói hai lời, lôi hắn đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...