Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )

Phần 2 - Chương 04 + 05 + 06



Chương 4: Con sư tử thức giấc

“Ô ô ta thật đáng thương.”

“Ô ô, Hoa Hoa, ta thật đáng thương.”

“Ô ô, ta là người đáng thương nhất thế giới này.”

Ô ô ô ô ô…

Cắn muốn đứt cả chiếc khăn lụa nhỏ bé, đôi hàm răng trắng bóc nghiến nghiến nghiến nghiến, đôi mắt to tròn chớp chớp chớp chớp chớp, cái cổ trắng ngần rung rung rung rung rung, Xuân Yến gào gào gào gào gào.

Nhưng, thật đáng thương, chẳng có ai để ý đến nàng

Xuân Hoa nhàn nhã ngồi uống trà, con bé con đắc ý nhón một miếng bánh ngọt, Lục Ngọc Thu Dung che miệng cười trộm.

Gào nửa ngày khát khô cả cổ, Xuân Yến cất khăn ngừng kêu la bước tới tiếp lấy chén trà trên tay Lục Ngọc, một hớp hết sạch. Quay lại! Tiếp tục nào!

Chờ cho nàng gào khản giọng lần thứ n, chờ ăn cho hết đĩa bánh trên bàn, con bé con mới lắc bụng lẫm chẫm chạy tới, giang đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn ôm thắt lưng dì an ủi:

“Ô ô, dì thật đáng thương a! Phù Nhi cho người ôm một cái!”

“Ô ô Phù Nhi ngươi tốt nhất…”

Xuân Yến hức hức, ôm con bé vào lòng, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Xuân Hoa thong thả uống cho hết chén trà trong tay, thản nhiên liếc nhìn tỷ tỷ đang ôm con gái mình khóc, chậm rãi nhả từng từ:

“Gào từ tối qua tới giờ, tỷ gào đủ chưa?”

Xuân Yến nghe vậy ngẩn người, lập tức đôi mi thanh tú nhăn chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp sụ ra, cái miệng xinh xinh trễ xuống, cố gắng sụt sịt mấy tiếng đáng thương mếu máo thút thít:

“Hoa Hoa, ngươi không quan tâm ta…”

Hoa Hoa cười khinh bỉ:

“Quan tâm tỷ không có nghĩa là ôm tỷ mà gào. Ngây thơ!”

“Ô ô, Hoa Hoa, ngươi khi dễ ta…”

Xuân Yến mếu máo, chùi chùi nước mắt thương cảm hề hề.

Hoa Hoa hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi:

“Đừng đóng kịch! Mắt to trừng mắt nhỏ đã mười mấy năm, chiêu này của tỷ ta rõ như lòng bàn tay. Dùng với ta vô ích!”

“Ha ha bị ngươi phát hiện…” Xuân Yến ngượng ngùng gãi gãi đầu, lại mân mê đôi môi đỏ mọng, không cam lòng mà nói. “Nhưng, người ta thực sự tức giận, thực sự thương tâm mà!”

“Đây là biểu hiện thực sự tức giận, thực sự thương tâm của tỷ hả?” Hoa Hoa lạnh lùng nói. “Thay vì ngồi đây mà thương tâm như thế, chi bằng chạy thẳng ra ngoài cung tìm Hắc Vô Thường gặp mặt một lần. Có lẽ, thời gian gấp rút sẽ giúp tâm tư, nếu các ngươi thật sự tâm ý tương thông, thì nhanh tay lên làm cho xong. Dù sau khi hắn về đã là võ tướng, chờ nói mấy tiếng với cha mẹ, chuyển đi không thành vấn đề. Sau đó ngươi rời nơi này, đến nơi hẹn với hắn, hai người ân ân ái ái, làm đôi uyên ương quên hết sự tình. Quá ổn!”

Nói một tràng coi như rẽ mây khai sáng, Xuân Yến kinh hỉ trợn tròn mắt, nắm chặt tay:

“Oa, Ý kiến hay! Hoa Hoa, từ khi nào ngươi thông minh như vậy?”

Hoa hoa trừng mắt tức giận:

“Là tỷ ngu ngốc!”

“Sao thế?” Xuân Yến gãi gãi đầu, ngây ngô cười. ”Có khả năng, tục ngữ nói đúng, quan tâm quá sẽ bị loạn.”

“Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa!” Hoa Hoa kéo tay nàng ra cửa. “Đi đi, ra khỏi cung một chút đi, thừa dịp Hòn đá kia không ở đây.”

Nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, Xuân Yến hơi nhướng mày, hoang mang hỏi:

“Hoa Hoa, thế nào ta lại cảm thấy, là ngươi muốn ra cung chơi nên mới nói nhiều với ta như thế phải không?”

“Ai nha, thuận tiện, thuận tiện thôi!” Hoa Hoa cười gượng vài tiếng, kéo tay nàng lệch xệch ra cửa.

“Nương, chờ con với!” Con bé hoa hoa tay lon ton chạy theo sau.

Ba người nghiêng ngả tiêu sái đi ra tới cửa cung, vừa vặn nhìn lên là bộ mặt đen sì của Phượng Dật.

Nhưng, thấy các nàng, tâm trạng tức giận của hắn đã biến mất tiêu, lại lấy lại được nụ cười tươi rói của mình, dường như lúc nãy các nàng thấy là hắn vẫn đang cười như thế này ấy!

“Mẫu hậu, dì ba.” Hắn chắp tay cung kính vơi các nàng. “Không biết hai người muốn đi đâu?”

Xuân Yến lườm hắn một cái, ngẩng đầu anh dũng bước qua hắn:

“Ai gia muốn đi đâu, Hoàng thượng không cần xen vào!”

Là nàng nhầm rồi sao? Xuân Yến nheo nheo mắt, vì sợ nhìn thấy thái độ rất xa cách của mình, khóe miệng Phượng Dật lại hơi nhếch lên, đáy mắt còn có… thản nhiên vui sướng?

Hỏng! Hắn thật sự bị ngược đãi thành điên?

Nàng vội kéo tay muội muội và con bé lùi lại phía sau hai bước.

Phượng Dật đuổi theo Xuân Yến, đi sau nàng rất lễ phép nói:

“Việc làm của mẫu hậu, dĩ nhiên nhi thần không có quyền quản. Chỉ là, ở Ngự thư phòng có rất nhiều tấu thư chưa phê chẩn, nhi thần hy vọng mẫu hậu có thể tới chỉ điểm một chút, nhi thần cũng muốn làm sớm.”

Xuân Yến vẫn phăm phăm đi lên trước, không thèm quay đầu lại:

“Hoàng thượng cứ tự làm theo cách nhìn của ngươi, cái gì không hiểu gom lại tới hỏi ai gia một lần là được.”

“Nhi thần đã xem qua, có rất nhiều điểm không hiểu, mới đến thỉnh giáo mẫu hậu.” Phượng Dật vẫn thản nhiên.

Xuân Yến dừng lại, xoay người nhìn hắn:

“Thật không? Không hiểu cái gì? Nói nghe thử xem?”

Phượng Dật lắc đầu:

“Rất nhiều, nhi thần nhất thời nửa ngày không làm xong. Xin mẫu hậu tới ngự thư phòng, xem qua tấu chương mới được.”

“Cái này…” Xuân Yến hơi khó xử liếc mắt nhìn Hoa Hoa, miễn cưỡng gật đầu. “Được rồi!” Đã bị theo dõi, hôm nay muốn ra cung cũng không có khả năng.

Hai mắt Phượng Dật hơi lóe lên, chạy nhanh tránh đường:

“Mời mẫu hậu.”

“Yến tử!”

Hoa Hoa nghẹn họng trân trối nhìn Phượng Dật quang minh chính đại bắt cóc tỷ tỷ gọi không về.

“Ai… thở dài… quên đi!” Quốc gia đại sự, quốc gia đại sự phải được ưu tiên hàng đầu. Nàng biết!

Xoay người, vẫn là nên quay lại uống trà đi! Nhớ lại mùi hương trà kia, nước miếng nàng đã tứa ra.

Không hổ là tô cát trà số lượng có hạn, so với trà của tửu lâu cao cấp nhất còn ngon hơn hàng trăm lần, khó trách hôm đó Yến tử mới uống một ngụm đã ói ra, thì ra là khẩu vị được bồi dưỡng tốt quá mà! Tranh thủ chưa ra cung, uống cho đã!

Không hổ là tô cát trà số lượng có hạn, so với trà của tửu lâu cao cấp nhất còn ngon hơn hàng trăm lần, khó trách hôm đó Yến tử mới uống một ngụm đã ói ra, thì ra là khẩu vị được bồi dưỡng tốt quá mà! Tranh thủ chưa ra cung, uống cho đã!

Nhưng chưa đi được  mấy bước, đã có một tảng đá chắn trước mặt, khom người:

“Tam tiểu thư, Hoàng thượng nói, biết ngài vẫn muốn ra cung chơi, ngài liền sai chúng nô tài đưa tiểu thư ra ngoài, chỉ cần về trước khi trời tối, nếu không Thái hậu sẽ lo lắng!”

“Hả? Bây giờ à? Gấp thế sao?” Xuân Hoa từ từ nhíu mày.

Có gì đó kỳ lạ nha!

Lúc nãy nhìn hai bóng người đi xa dần kia, khi Phượng Dật thể hiện ra cái khí thế “không được từ chối”, khi Xuân Yến đáp ứng, nháy mắt đó, đáy măt Phượng Dật sáng lên một ý kiến quyết, một ý cười thản nhiên dâng bên khóe miệng.

Thì ra, các nàng đều xem thường hắn, Hòn đá nhỏ này cũng đang tính kế.

Xem ra, dự đoán của nàng rất có thể là thật nha!

Nhưng nếu thế – một tia thương hại trong mắt nàng – Yến tử, tỷ thật thảm, bị một con sư tử vừa tỉnh ngủ theo dõi.

Mặc kệ, đây là chuyện của họ! Ôm lấy con bé, Hoa Hoa hân hoan vui mừng đi ra ngoài:

“Oa nhi, chúng ta ra cùng ăn mứt quả đi!”

Chương 5: “Trèo cây” và “thật mềm”

“Ta nhất định phải làm thịt hắn!”

“Làm thịt hắn!”

“Làm thịt hắn!”

“Làm thịt làm thịt hắn!”

“Làm thịt làm thịt hắn!”

“Hỗn đản! Vương bát đản! Trứng thối!”

“Quả trứng đà điểu thối í í í í í í!”

Một cái nghiến răng rống giận, một con vẹt bắt chước theo sau, chúng ta có một bản hợp tấu kỳ lạ.

Hoa Hoa biết mình không nên cười, nhưng nàng thật sự nhịn không được, cười phá lên ha hả.

Xuân Yến quay đầu, hung hăng trừng mắt.

Hoa Hoa coi như không thấy, vẫn cười:

“Mắng đủ chưa?”

“Chưa!” Xuân Yến chém đinh chặt sắt.

Chẳng cần nghĩ cũng biết đáp án này, Hoa Hoa nhún vai, đưa một ly trà:

“Tới đây, uống một ngụm trà, nghỉ ngơi hít thở một chút mới có sức mắng tiếp.”

Xuân Yến không nói lời nào đón chén trà ực ực hai ngụm nuốt vào bụng.

Uống xong rồi, ném chén trà đáng thương vô tội sang một bên, nàng trừng mắt nhìn Hoa Hoa:

“Hoa Hoa, có phải vừa rồi ngươi cười nhạo ta?”

Hoa Hoa nhìn nàng với một ánh mắt “Là ngươi nói đó” trả lời không có hảo ý:

“Tỷ tỷ, mắng một tháng rồi, tỷ còn chưa nguôi giận hả?”

“Làm sao có thể nguôi giận được!”

Xuân Yến căm giận nói:

“Tên hỗn đản này hại ta ngay cả cơ hội cuối cùng để nhìn mặt Hắc Vô Thường cũng cướp mất. Ta hận!”

Nàng giậm chân một cái, lại mắng:

“Mẹ nó! Phượng Dật! Tên hỗn đản! Ta xác định là hắn cố ý, hắn cố ý! Mỗi ngày sáng sớm đều đến kéo ta vào Ngự thư phòng, hỏi đông hỏi tây, mãi đến bữa tối mới thả cho đi. Ngày nào cũng thế, làm hại Hắc Vô Thường đi lúc nào ta cũng không biết.”

“Ô ô… mãnh nam của ta…” Lại bắt đầu gào!

Hắn muốn chính là kết quả này đó! Hoa Hoa thầm nghĩ.

Gào vài tiếng, bất quá nghiện, Xuân Yến nháy mắt mấy cái, nhìn Hoa Hoa:

“Hoa Hoa, ngươi nói, có phải gần đây ta tốt với tiểu tử kia quá, đâm ra hắn khi dễ ta, không kiêng nể gì?”

“Có lẽ.”

Hoa Hoa khẽ gật đầu, nàng rất nhớ ngày xưa khi mỗi ngày Yến tử đều nghĩ cách “dạy dỗ” Hòn đá nhỏ, mỗi ngày đều có kịch hay để xem. Tuy hiện tại, xem Yến tử bách chiến bách thắng bị phản đòn cũng rất thú vị, nhưng thân là nữ nhân, đương nhiên nàng hy vọng đồng chí đồng bào của mình chiếm thượng phong. Thất bại, một lần hai lần cho nàng đổi vị là đủ rồi.

“Nói vậy ta nên chơi cùng hắn một chút mới đúng!” Xuân Yến nheo mắt, thong thả nói, bẻ bẻ mười khớp ngón tay. “Ngồi không lâu, xương cốt của ta đều đã lười cả rồi, nên vận động một chút.”

Vừa hạ quyết tâm, đã nghe thấy một tiếng hô thật dài:

“Báoooooooooo…”

Ba giây sau, một nam tử tay giơ cao lệnh bài, thân mặc áo giáp chạy như điên vào trong, cao giọng báo:

“Bẩm Thái hậu, hôm qua Tiết tướng quân dẫn năm vạn quân lần đầu giao phong đại phá mười vạn đại quân, chiếm lại bốn tòa thành, còn phản công cướp được năm tòa thành!”

“Thật thế không?” Một trận kinh hỷ như gió xuân thổi qua tất cả mọi người, tất cả đều quên hết tất cả, trong lòng chỉ còn một cảm giác vui sướng tràn ngập, trăm miệng một lời, ba phần kinh ngạc bốn phần vui sướng lại thêm ba phần hoài nghi hỏi lại.

“Thiên chân vạn xác!” Người vừa chạy vào ngẩng cao đầu hưng phấn.

“Thật tốt quá!” Xuân Yến nhảy dựng lên, ôm chặt Hoa Hoa:

“Hoa Hoa, thật tốt quá, chúng ta thắng, chúng ta thắng rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Hoa Hoa cũng vui mừng không thôi.

Buông Hoa Hoa ra, Xuân Yến nhìn người tới báo tin lo lắng hỏi:

“Việc này Hoàng thượng đã biết chưa?”

“Đã có người tới báo cho Hoàng thượng.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, từ xa đã nghe giọng nói đầy kích động của Phượng Dật:

“Mẫu hậu, Tiết tướng quân thắng trận lớn!”

“Đúng vậy, thắng lớn!” Dường như bị cuốn theo sự kích động của hắn, lời nói của nàng cũng hơi run run.

“Đúng vậy, thắng lớn!” Dường như bị cuốn theo sự kích động của hắn, lời nói của nàng cũng hơi run run.

Tiếng cười sung sướng của nàng lan ra khắp gian phòng, nụ cười tươi tắn sảng khoái khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp mê người càng thêm vài phần hấp dẫn. Phượng Dật vừa đặt chân vào cửa, dập vào mắt là nụ cười của nàng, hít thở không thông.

Lại càng không tưởng được hơn, là Xuân Yến đột nhiên lao ra xông lên nhảy lên người hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân quắp lấy eo hắn, cả thân mình đeo trên người hắn như con khỉ con.

“Hoàng thượng, chúng ta thắng, thắng!” Nàng hưng phấn kêu to, hai gò má đỏ ửng, xinh đẹp vạn phần.

“Mẫu… mẫu hậu…” Phượng Dật khó khăn lắp bắp được mấy tiếng, hai tay chần chừ bên hông không biết nên giơ lên hay hạ xuống, cuối cùng vẫn là chậm rãi nâng lên, chạm vào… mông nàng.

Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá, giống hệt như lần trước khi Xuân Yến hôn Phượng Dật.

Chỉ có duy nhất một người không bị ảnh hưởng chính là con bé con còn chưa hiểu chuyện.

Chỉ thấy nó chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó nũng nịu chạy tới kéo kéo váy Xuân Yến:

“Dì, người đang làm gì thế? Trèo cây à? Phù Nhi cũng muốn trèo.”

“Trèo… trèo cây?” Xuân Yến ngây ngốc vẫn chưa hoàn hồn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt nóng rực của Phượng Dật, hai má đỏ hồng lên.

Oa! Thật mềm thật mềm, thật muốn cắn một cái. Hai tay hắn chậm chậm dần dần xoa xoa vuốt vuốt.

Phượng Dật nhìn nàng, không nói gì, nhâm nhi cái mông của nàng.

“Dì, Phù Nhi cũng muốn trèo cây. Phù Nhi cũng muốn được cõng.”

Xem bộ dáng thích thú của nàng, con bé con càng quyết tâm bám riết không tha lôi kéo váy nàng.

“Yến… Yến tử…” cuối cùng Hoa Hoa cũng hoàn hồn, ngây ngốc gọi tên nàng.

“Hử?” Xuân Yến quay đầu, trên mặt vẫn còn nụ cười trẻ con.

“Tỷ…” Hoa Hoa nhăn mặt, chỉa chỉa nàng, lại chỉa chỉa người đang được nàng ôm thật chặt. “Đang làm gì thế?”

“Làm gì là sao?” Xuân Yến ngây ngốc quay đầu, sau đó, hai mắt mở càng lúc càng to, to hơn, to dần, to nữa, cuối cùng:

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”

Liền sau đó là tiếng thét chói tai có thể sánh với âm vực nữ cao, khiến ọi người đều phải ôm tai chạy chối chết. Trừ Phượng Dật. Vì hai tay hắn còn đang bận.

Lập tức, theo phản xạ, Xuân Yến buông tay ra muốn nhảy xuống, không ngờ ôm Phượng Dật một lúc lâu, cái mông mình, sai khi được hắn xoa nắn một lúc… nóng nóng ấm ấm.

Đợi tới khi cách hắn được hơn hai thước, nàng vẫn còn cảm thấy mông mình nóng nóng ấm ấm chưa nguội tí nào.

Hít vào… thở ra… hít vào… thở ra… lại hít vào…

Một lúc lâu sau mới nheo mắt, chỉ thẳng vào cái mũi Phượng Dật, nữ vương bá đạo ra lệnh không – thể – không – theo:

“Ngươi, chính là ngươi, ta ra lệnh cho ngươi quên đi chuyện vừa rồi! Nghe rõ chưa?”

Phượng Dật nhìn thật sâu vào mắt nàng, ánh mắt biến hóa cực kỳ phức tạp.

Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

Xuân Yến nhanh chóng trợn mắt trừng trừng điểm mặt từng người một ở đây:

“Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, ngươi, ngươi, cũng quên hết đi cho ta. Biết chưa?”

“… Dạ.” Mọi người cùng ngơ ngác gật đầu.

Má ơi, hù chết nàng! Làm sao mình có thể làm ra cái chuyện mất mặt như thế? Mặt mũi của nàng… thôi xong rồi! Nam Cung Xuân Yến ôm ngực, trong lòng đang thầm hát bài ai điếu cho hình tượng của mình đang dần mất đi.

Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của mọi người, nàng lắp bắp:

“Ai… ai gia… ai gia mệt, ai gia phải nghỉ ngơi.”

Sau đó xoay người, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chạy như bay về tẩm điện của mình!

Chương 6: Bình minh trước đêm đen

Là ai? Là ai không muốn sống nữa, đi nói cái chuyện này ra? Rốt cuộc là ai? Nàng nhất định phải giết cả nhà hắn!

Xuân Yến nắm chặt hai tay, ngồi trên ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tím ngắt, toàn thân tức đến lạnh ngắt.

“Ha ha ha, Nam Cung Thái hậu không cam lòng tịch mịch chốn thâm cung, không để ý tới luân thường đạo lý, cường bạo đương kim Hoàng thượng…” Không thể nhịn được tiếng cười ha hả vang đến tận chân trời, Xuân Hoa ôm một góc bàn mà cười đến suýt rơi xuống đất. “Đây… đây là chuyện tức cười nhất ta từng nghe!”

“Ha ha ha, Yến tử, tỷ xong rồi, sau này danh tiếng của tỷ càng vang xa nha.” Hoa Hoa ôm bụng cười, cười đến cả người run rẩy.

“Cười – đủ – chưa?” Thái hậu mặt đen thui lạnh lùng gằn từng tiếng qua kẽ răng.

“Làm… làm sao… mà đủ được.” Tiếng cười càng lúc càng to hơn dữ dội hơn. “Trí tưởng tượng của những người này thật quá phong phú.” Hoa Hoa anh dũng không sợ chết tiếp tục trêu chọc, vì nàng biết tỷ tỷ đáng yêu cùng lắm chỉ là phát điên bên cạnh nàng thôi, chắc chắn không làm gì nàng đâu.

Càng nghĩ càng buồn cười! Không được, nàng ôm bụng, không hình tượng xụi lơ nằm chết trên ghế, miệng vẫn không ngậm nổi, vẫn cứ há thật to, cười ha ha.

Xuân Yến hung hăng trừng mắt:

“Cười cười cười, ngươi còn cười được! Ngươi không phải hảo tỷ muội. Mặt mũi của ta, thể diện của ta đều mất hết sạch, ngươi còn giống bọn họ, đứng đây ném đá xuống giếng!”

“Không phải ném đá xuống giếng. Mà là… Mà ai bảo trước mặt nhiều người như thế tỷ … khơi khơi nhảy lên người Hòn đá nhỏ kia không chịu xuống? Đây là tự làm tự chịu nha.” Hoa Hoa khổ sở nín cười cố sức lắp bắp.

“Ta… ta… chỉ là nghe được tin đại quân thắng lợi thì quá kích động thôi!” Nhớ tới tình huống hôm đó, Xuân Yến cũng hồng cả mặt, ngượng ngùng nói. “Không phải ta cũng ôm ngươi sao?”

“Nhưng không gống ngươi ôm Hòn đá nhỏ kia. Quắp chặt lấy người người ta còn gì!” Nhớ lại động tác nhanh nhẹn gọn gàng của nàng, Hoa Hoa nhịn không được cười chảy cả nước mắt.

“Đừng nói nữa được không?” Xuân Yến ảo não ôm đầu, bất lực gầm lên. ”Đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta!”

“Được rồi được rồi, không cười không nói nữa.” Hoa Hoa ngừng cười, vỗ vỗ vai nàng. “Sự tình đã đến thế này, tỷ tính làm sao bây giờ?”

“Có thể làm gì nữa?” Xuân Yến xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật, mặt mày vô cùng đau khổ. “Mặc dù có câu nói, lời đồn như gió thoảng, nhưng ta nguyện ý tin tưởng mà không vui vì những lời này. Nhìn khắp thiên hạ, còn có việc gì có thể là liều thuốc bổ cho thể xác và tinh thần hơn việc phỉ báng bề trên? Lại còn là chuyện giải trí có hiệu quả nhất. Huống chi trung tâm đồn đãi là ta và Phượng Dật! Ngươi không tin à, hôm nay tin truyền nhau là ta cường bạo Hoàng thượng, hai ngày nữa, nơi nơi sẽ nói ta nuôi sủng nam trong hậu cung, dâm loạn cung đình!”

Hoa Hoa lại bật cười:

“Xem ra ngươi hiểu rất rõ chuyện này nhỉ.”

“Chẳng có cách nào, trong cái vòng luẩn quẩn này, muốn tránh cũng không tránh được.” Xuân Yến khép hai mắt, rất bất đắc dĩ.

Lại mở mắt thật nhanh, nàng giống như bị ong chích vào mông nhảy dựng lên, lo lắng nói:

“Không được! Ta xem nếu chạy nhanh ta còn có cơ hội trốn. Đời này không bao giờ quay lại!”

“A? Nhanh vậy sao?” Hoa Hoa kinh ngạc, đồ ăn ngon trong cung nàng còn chưa ăn đủ mà!

“Không có cách nào khác, tình thế ép người!” Xuân Yến chớp mắt mấy cái, có vẻ vô cùng vô tội.

“Thật ra ngẫm lại cũng không có gì! Dù sao hình tượng của ngươi cũng đã sớm không còn. Có mất thêm một chút cũng chẳng có gì!” Hoa Hoa khoát tay nói rất vô trách nhiệm.

“Nhưng ta khó chịu!” Xuân Yến rống giận, đập tay bang bang lên bàn. Vì cái gì bọn họ ghép đôi ta vào cái tên hỗn đản ấy? Ta muốn mãnh nam, mãnh nam! Phượng Dật kia như con gà mái, có cái gì mà nhìn? Mỗi khi nghĩ đến hắn, ngay cả hứng thú YY cũng chưa từng!”

“Nhưng ta khó chịu!” Xuân Yến rống giận, đập tay bang bang lên bàn. Vì cái gì bọn họ ghép đôi ta vào cái tên hỗn đản ấy? Ta muốn mãnh nam, mãnh nam! Phượng Dật kia như con gà mái, có cái gì mà nhìn? Mỗi khi nghĩ đến hắn, ngay cả hứng thú YY cũng chưa từng!”

“Tỷ, mỗi lần nhìn thấy mãnh nam tỷ vẫn thường YY sao?”

Hoa Hoa ngã huỵch xuống ghế, không biết nói gì.

“Cho nên, ta cần phải chạy trốn thật nhanh! Hậu cung này không phải nơi có thể ở lâu.” Xuân Yến vỗ vỗ cằm, hạ quyết định.

Quyết định thì dễ lắm, nhưng Hòn đá nhỏ kia chịu thả người sao? Hoa Hoa thầm nghĩ thế.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Thu Dung vào nội điện, cúi đầu thấp giọng bẩm báo:

“Thái hậu, Hoàng thượng tới.”

“Cái gì?” Xuân Yến sợ hãi kêu một tiếng, lại lảo đảo đứng lên, cái ghế phía sau bị đẩy rột rột về phía sau cũng không biết, vội vàng nói: “Không gặp không gặp! Đã nói ai gia muốn đi ngủ.”

Nói xong xoay người, theo bản năng chuẩn bị chạy vào tẩm điện.

Mặc kệ, trốn được tí nào hay tí ấy!

Hoa Hoa tóm ống tay áo nàng kéo lại, buồn cười hỏi:

“Tỷ tỷ, giữa ban ngày tỷ ngủ cái gì?”

Đất trời đảo điên thế nào giờ đến lượt nàng phải trốn Hòn đá kia?

Sai một bước, tất cả tính toán đều thất bại.

Mắt thấy Phượng Dật đã vào tới nội điện, Xuân Yến đành trừng mắt nhìn Hoa Hoa phá đám, ngượng ngùng để Lục Ngọc đỡ ngồi xuống ghế.

Phượng Dật hành lễ, sau đó ngồi xuống, nói với Xuân Yến:

“Mẫu hậu, nhi thần có một việc quan trọng muốn bàn với người.”

Khi nói chuyện, ngữ khí vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn Xuân Yến rất ôn hòa, thản nhiên, như một đứa con ngoan biết nghe lời, không có một tia khác thường.

So với hắn, có vẻ Xuân Yến chịu ảnh hưởng của sự kiện kia sâu sắc hơn.

Xuân Yến phẫn nộ, khinh bỉ mình một trăm lần.

Nhấp một ngụm trà bình tĩnh tinh thần, nàng trầm giọng hỏi:

“Có chuyện gì mà khẩn cấp như thế? Hoàng thượng cứ nói đừng ngại.”

“Nhi thần quyết định ngự giá thân chinh.”

Đánh chết cũng không nghĩ được hắn sẽ nói cái câu này. Xuân Yến hoảng sợ, đứng phắt dậy đẩy cái ghế sau lựng lùi lại rột rột.

“Ngự giá thân chinh?” Nàng có nghe nhầm không?

“Vâng,” Phượng Dật bình tĩnh gật đầu. “Nhi thần nghĩ lại, cảm thấy sĩ khí biên quân thấp mê, hơn phân nửa là do bên ngoài tung tin đồn nhảm rằng nhi thần yếu đuối bệnh tật, không thể chăm lo quốc sự, mà bọn họ lại xem nhẹ năng lực của mẫu hậu, nghĩ đến nữ tử cầm quyền, người ngoài nghĩ rằng trong loạn tất không thể chiến, muốn nhân cơ hội này công thành đoạt đất. Nhi thần lần này ngự giá không chỉ khiến cho tướng sĩ quân ta hiểu được, mà còn để cho địch quốc hiển được, Đế vương Phượng Tường vương triều vẫn sống khỏe mạnh, Phượng Tường ta chắc chắn thiên thu muôn đời, vạn cổ trường tồn. Thủ chiến đại thắng, quân tâm phấn chấn, nhi thần lại tự lên tiền tuyến ủng hộ sĩ khí quân ta, cũng là đập tan các lời đồn khác, gia tăng thêm áp lực cho quân địch buộc chúng phải mau chóng chấm dứt chiến tranh.”

Nói có lý.

Xuân Yến gật đầu cảm thán:

“Đúng vậy, trận này đánh đã ba năm, bao nhiêu tướng sĩ có nhà không thể về, lại khiến cho biết bao gia đình tan vỡ. Cũng nên dừng lại đi thôi.”

“Nhưng,” ánh mắt lo lắng nhìn Phượng Dật, “biện pháp này của Hoàng thượng cố nhiên là nên. Nhưng người đi rồi, triều chính…”

“Mẫu hậu người buông rèm chấp chính ba năm, việc trong triều xử lý thế nào còn rõ hơn nhi thần.” Hắn thản nhiên lật bài: “Giao cho người, nhi thần yên tâm.”

Hắn tin tưởng nàng vô điều kiện khiến cho Xuân Yến giật mình sửng sốt, mà không biết tại sao, lại có một tia lo lắng.

“Như vậy,… có được không?” Nàng kinh ngạc hỏi. Chính mình cũng cảm thấy có vài phần không ổn.

“Việc này nhi thần đã thương lượng qua với Tả hữu tể tướng, bọn họ cũng đã đồng ý.”

Xuân Yến chấn động trong lòng.

“Như thế xem ra, Hoàng thượng người đã hạ quyết tâm.” Nàng cười nhạt: “Vậy được rồi, nếu Tả hữu tướng đều đồng ý, ai gia cũng không thể nói gì hơn. Đây là ngự giá thân chinh, chuyện rất trọng đại, mọi chuyện Hoàng thượng phải thật cẩn thận. Biên quan không giống như Hoàng cung, thủ vệ có nhiều cũng không thể đảm bảo vạn vô thất nhất (một vạn không mất một phần), trong chiến loạn, người trăm ngàn phải nhớ rõ cẩn bảo vệ chính mình.”

“Nhi thần biết, tạ ơn mẫu hậu quan tâm.” Phượng Dật đứng lên thi lễ. “Nếu mẫu hậu đồng ý, cho phép nhi thần quay lại thu xếp mọi việc. Nhi thần cho rằng, lúc này vẫn càng sớm thực hiện càng tốt.”

“Hoàng thượng xin trăm ngàn cẩn thận.”

Nhìn bóng dáng hắn bỏ đi rất nhanh, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy một sự mất mát mơ hồ.

Vậy là, hắn đã đi rồi.

Vẫn nhàn nhạt thản nhiên, Hoa Hoa đi tới, nhìn Xuân Yến vẫn đang ngơ ngác nhìn theo hướng Phượng Dật vừa rời đi, hỏi khẽ:

“Sao thế? Luyến tiếc?”

Xuân Yến quay đầu, cười một cái thản nhiên trả lời:

“Làm gì có chuyện đó. Chỉ là không nghĩ tới, hắn đã nghĩ được như vậy. Xem ra, hắn đã thành thục lắm rồi. Như thế, triều chính ta cũng có thể yên tâm giao cho hắn.”

“Ừ,” Hoa Hoa đồng ý gật đầu. “Hòn đá nhỏ nhà tỷ, dù là khí phách hay suy nghĩ, xem chừng cũng đã ra dáng đế vương. Xem ra tiên hoàng lựa chọn rất chính xác.”

Xuân Yến gật đầu không nói.

Nhất thời im lặng

“Hoa Hoa!”

Đột nhiên Xuân Yến lại nhảy dựng lên, hai tay hung hăng chụp mạnh vào bả vai Hoa Hoa.

“A!” Hoa Hoa biến sắc, rất bất ngờ.

Dường như Xuân Yến không nhận ra, chỉ nói với vẻ mặt hưng phấn:

“Ta quyết định! Chờ tiểu tử kia từ biên quan trở về, ta sẽ lấy cớ hắn đã đủ thành thục nắm quyền, sau đó xin đi Thái Miếu. Sau đó…”

“Hắc hắc, y kế hoạch mà làm!” Hoa Hoa tiếp lời.

Hai tỷ muội nhìn nhau, cười như hai kẻ gian.

Một tiểu cung nữ bưng trà vào, nhìn nụ cười gian quỷ của hai người, lập tức khựng lại, không tự chủ được run lên. Chậm chậm dò từng bước từng bước lên, lặng lẽ đặt ấm trà, xoay người, co chân chạy!

“Cuối cùng, cuối cùng, ta cũng đã chờ được đến ngày này!”

Ngay khi nàng vừa bước một bước ra cửa, đã nghe thấy tiếng Xuân Yến ở sau lưng đắc ý hô to, tiếng cười như yêu nữ dọa lũ chim nhỏ giương cánh bay vội không dám ngoái lại!
Chương trước Chương tiếp
Loading...