Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 52



Chương 52

Vũ Văn Thịnh Hữu khẩn trương ôm Lam Y Y, thẳng đến nhìn đến nàng không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bất quá ở cảm giác được kia kề sát mình hai luồng mềm mại khi, Vũ Văn Thịnh Hữu trái tim đột nhiên nhảy dựng, lại một liên tưởng đến lẫn nhau thân phận, hắn này bụi hoa tay già đời, lại phá lệ mặt đỏ, thậm chí có chút chân tay luống cuống lên.

Bất quá, khi hắn nhìn đến mẫu hậu chôn mặt ở trong lồng ngực mình không chịu ngẩng đầu, cái lổ tai khéo léo lộ ở bên ngoài lại nhiễm một tầng ửng đỏ diễm lệ rặng, trái tim giống như bị cái gì hung hăng va chạm một chút, máu cả người cấp tốc lưu động, nhất thời miệng khô lưỡi khô, thậm chí ý tưởng hiện tại trong đầu hắn chính là cường ngạnh nâng lên cái cằm khéo léo tinh xảo của mẫu hậu, sau đó hướng về cái miệng nhỏ nhắn mềm mại thơm phức của nàng, hung hăng hôn xuống.

Trong mắt hoa đào của Vũ Văn Thịnh Hữu hiện lên một tia chua xót. Hắn rõ ràng là muốn chém đoạn nghiệt tình của hoàng huynh cùng mẫu hậu, nhưng hiện tại, hắn lại nổi lên tâm tư không nên có với mẫu hậu. Tự thân còn khó bảo toàn, hắn làm sao có thể giúp được người khác?

Hắn rất không hiểu, vì sao mình sẽ sinh ra loại ý tưởng này với mẫu hậu? Hắn cảm thấy khi mình cùng mẫu hậu ở chung, rõ ràng thực chú ý đúng mực, vì sao hiện tại lại có tà niệm với nàng?

Vũ Văn Thịnh Hữu nghĩ tới ngày đó, bộ dáng mẫu hậu bất lực rên rỉ ở dưới thân hoàng huynh, ánh mắt chợt trầm xuống, hầu kết cũng không tự chủ lăn lộn một chút. Hắn nghĩ, hắn chỉ sợ là ở một khắc kia, hắn đã sinh ra ý tưởng với mẫu hậu. Có lẽ ở thời điểm sớm hơn, hắn đã động tâm, chẳng qua chưa phát hiện thôi.

Hắn hiện giờ hiểu được tâm ý của mình, nhưng có thể làm gì chứ? Bất quá là tăng phiền não thôi. Bọn họ nhất không có tương lai.

Vũ Văn Thịnh Hữu hít một hơi thật sâu, cầm hai vai Lam Y Y, làm cho nàng tách khỏi mình. Hiện tại hắn hiểu được tâm ý của mình, nàng lại dựa vào gần như vậy, hắn không thể xác định mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Sau khi trở về, hắn nhất định phải ngẫm lại nên xử lý quan hệ của mình cùng mẫu hậu như thế nào.

Vũ Văn Thịnh Hữu hít một hơi thật sâu, cầm hai vai Lam Y Y, làm cho nàng tách khỏi mình. Hiện tại hắn hiểu được tâm ý của mình, nàng lại dựa vào gần như vậy, hắn không thể xác định mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Sau khi trở về, hắn nhất định phải ngẫm lại nên xử lý quan hệ của mình cùng mẫu hậu như thế nào.

Lam Y Y dù sao cũng là người có tâm tư thâm trầm, xấu hổ một chút, cũng liền điều chỉnh lại. Hai người tuy rằng không nói chuyện, nhưng cử chỉ đều mang theo một tia xa cách cố ý. Bất quá, dù vậy, Vũ Văn Thịnh Hữu vẫn chặt chẽ che chở Lam Y Y.

Được ba gã vệ mở đường, bọn họ rốt cục tìm được một chỗ trống trải, hai người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ba hộ vệ làm hết phận sự bảo vệ ở cách hai người một thước, để lại đủ không gian cho bọn họ, không cho dòng người tới gần.

Vũ Văn Thịnh Hữu tuy vô cùng không nỡ buông Lam Y Y ra, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, cánh tay che chở nàng thu hồi về, trong miệng cũng nói giỡn: “Không nghĩ tới đêm nay lại đông như vậy, nếu không, ta sẽ không mang ngài theo tới. May mắn không xảy ra chuyện gì, nếu không, ta chết ngàn lần cũng khó thoát tội.”

Lam Y Y sửa sang lại quần áo một chút, lại sửa sang mái tóc hỗn độn của mình. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Việc này không trách ngươi, ta cũng muốn đi ra nhìn xem.”

Lúc này, Lãnh Nguyệt rốt cục đuổi theo. Vừa rồi, nàng cũng bị đám người làm tách ra.

Lam Y Y liếc nàng một cái, nói với Vũ Văn Thịnh Hữu: “Thủ hạ của ngươi, thật sự là quá bất lực. Thời điểm mấu chốt, không có một chút tác dụng. Ta đề nghị ngươi, vẫn là đem loại bỏ nàng ta đi.”

Vũ Văn Thịnh Hữu cũng nhìn về phía Lãnh Nguyệt, một đôi mắt hoa đào ẩn tình, giờ phút này lại mang theo lạnh băng vô tận. Trong lòng hắn quả thật thất vọng đến cực điểm, mẫu hậu cùng hoàng huynh hắn giống nhau, hiện tại đều là người quan trọng nhất của hắn, nhưng nàng ta lại đặt mẫu hậu vào nguy hiểm, không có một chút chức trách hộ vệ. Người như vậy, còn dùng làm gì?

Vũ Văn Thịnh Hữu cũng nhìn về phía Lãnh Nguyệt, một đôi mắt hoa đào ẩn tình, giờ phút này lại mang theo lạnh băng vô tận. Trong lòng hắn quả thật thất vọng đến cực điểm, mẫu hậu cùng hoàng huynh hắn giống nhau, hiện tại đều là người quan trọng nhất của hắn, nhưng nàng ta lại đặt mẫu hậu vào nguy hiểm, không có một chút chức trách hộ vệ. Người như vậy, còn dùng làm gì?

Lãnh Nguyệt không biết ý nghĩ trong lòng Vũ Văn Thịnh Hữu, nghe nói lời ấy, trong lòng thật sự là vừa sợ vừa giận, nàng ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn về phía Lam Y Y, nàng đã bị ghen tị che lí trí, căn bản bất chấp chủ nhân ở đây, liền phản bác: “Ta từ nhỏ đã được đào tạo thành ám vệ, đã được huấn luyện nghiêm khắc, căn bản không phải loại nữ nhân không hiểu biết khó khăn nhân gian như ngươi. Ta thân là đội trưởng đội ám vệ ba, lại hạ mình làm hộ vệ cùng nha hoàn cho ngươi, ta còn không có kêu oan, ngươi lại còn mắng nhiếc ta. loại nữ nhân tâm địa lãnh khốc như ngươi căn bản không xứng làm nữ nhân của chủ tử, lại càng không xứng được chủ tử sủng ái.”

“Bốp ——”

Một thanh âm vang vọng, mặc dù ở trong đám người ồn ào náo động, cũng vô cùng rõ ràng.

Lãnh Nguyệt bị một cái tát này đánh bay ngược ra ngoài, lại bị một hộ vệ cản lại, ngã xuống đất. Nàng sưng phù nửa bên mặt, trong ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Thịnh Hữu phức tạp vô cùng, không dám tin, thương tâm, tuyệt vọng, yêu say đắm, không cam lòng đồng loạt hiện lên, trên mặt lại mang theo biểu tình thương tâm muốn chết. Vừa định mở miệng nói chuyện, khóe miệng liền tràn ra một dòng máu tươi.

Nàng làm sao cũng không có biện pháp tin tưởng, chủ tử từ trước đến nay đối đãi với nữ nhân kiên nhẫn ôn nhu, lại sẽ đánh mình. Tuy nàng cũng biết chủ tử là người bạc tình, nhưng đối với nữ nhân không có xung đột lợi ích và uy hiếp hắn, lại luôn luôn tốt lắm. Nhất là, nàng còn trung tâm như vậy. Hắn sao có thể vì một nữ nhân mang từ bên ngoài về mà đánh mình chứ?

Vũ Văn Thịnh Hữu căn bản không có để ý đến chất vấn của nàng, ngược lại lạnh lùng nói: “Ngươi không cần cảm thấy ủy khuất, khi ngươi bất kính với người quan trọng nhất của ta, ngươi cũng đã phạm vào tội không thể tha thứ. Nhưng xem xét lòng trung thành và tận tâm vài năm của ngươi đối với ta, lại lập công lao không nhỏ, ta bỏ qua cho tánh mạng của ngươi. Sau khi trở về, tự phế võ công, phế làm nô bộc.”

Dứt lời, khoát tay, lập tức xuất hiện một người áo đen, khiêng Lãnh Nguyệt lên, lắc mình biến mất.

Dứt lời, khoát tay, lập tức xuất hiện một người áo đen, khiêng Lãnh Nguyệt lên, lắc mình biến mất.

Lam Y Y đối với xử trí như vậy, mặt không có một chút biến sắc, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ giận. Kỳ thật, trong lòng nàng vẫn bất mãn. Dù sao thân là thái hậu, có người nói năng lỗ mãng với nàng, dựa theo tính tình ‘nàng’ trước kia, cát lưỡi là việc nhỏ, nói không chừng, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Mà Lãnh Nguyệt, bất quá là phế bỏ võ công mà thôi, kỳ thật vẫn là người bình thường. Huống chi, thân là nô bộc, tuy rằng địa vị thấp, nhưng dù sao gia tăng an toàn, không phải sao?

Quan trọng nhất là, hai câu nói cuối cùng của Lãnh Nguyệt, đã chạm vào cái vảy ngược của nàng.

Vũ Văn Thịnh Hữu thấy vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt mẫu hậu, trong lòng đột nhiên không yên, không khỏi hỏi: “Xử trí như vậy, ngài xem như thế nào?” Trong khẩu khí lại mang theo một tia thật cẩn thận.

“Ả là cấp dưới của ngươi, xử trí như thế nào đều là chuyện của ngươi.” Lam Y Y dứt lời, trong lòng thở dài một hơi. Quên đi, dù sao nàng hiện tại cũng không phải thân phận thái hậu, cho ả một giáo huấn là được. Không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Bất quá, nếu còn có lần sau, luận như thế nào nàng cũng không sẽ hạ thủ lưu tình.

Vũ Văn Thịnh Hữu biết trong lòng mẫu hậu hẳn là có chút bất mãn, nhưng cũng tôn trọng quyết định của hắn. Điều này làm cho hắn vui vẻ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau, tuyệt đối sẽ không làm ẫu hậu lại chịu nửa điểm ủy khuất. Nếu Lãnh Nguyệt chết vẫn không hối cải, hắn cũng không để ý diệt trừ nàng ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...