Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 34: Khuất nhục
Diệp Lạc đối mặt Tử Ảnh lớn mật kia mà ánh mắt không hề băn khoăn, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nói” Ứng Vương gia, ngươi hẳn là nên gọi bổn cung một tiếng Hoàng tẩu!”Tử Ảnh lại mỉm cười, đi lên vài bước, lấy tay nhẹ nhàng gỡ mái tóc Diệp Lạc bị gió thổi loạn, đưa lên mũi ngửi, lộ vẻ biểu tình say mê, sau đó bỗng nhiên cúi đầu bên tai Diệp Lạc, hạ thấp giọng nói” Hoàng huynh trong mắt chỉ có mỹ nhân muội muội kia, bổn vương cần gì phải tuân theo những quy củ này? Nếu ngươi không ngại, bổn vương sẽ gọi ngươi một tiếng Lạc nhi!”Diệp Lạc bị Tử Ảnh hành động bất thình lình, hoảng sợ, nàng lui về phía sau vài bước, cố nén tức giận trong lòng, tức giận nói“Ứng Vương gia! Thỉnh ngươi tự trọng! Chẳng lẽ đường đường Ứng Vương còn không biết nam nữ khác biệt sao?”Đối mặt chất vấn Diệp Lạc, khuôn mặt Tử Ảnh vẫn tươi cười vô hại, hắn ôn nhu nhìn Diệp Lạc, ngữ khí lại cực kỳ cuồng vọng nói“Ở trong mắt bổn vương, ngươi chính là U Lan đẹp nhất trong núi Vô Cốc kia, mà ở trong mắt hoàng huynh, ngươi cũng không bằng cành hoa dại trong góc tường, bổn vương tuy rằng không phải thái tử, nhưng là, bổn vương tự biết sẽ không kém so với hoàng huynh, ngươi muốn thứ gì, hoàng huynh không cho ngươi được, bổn vương có thể cho ngươi! Ngươi tội gì cự tuyệt bổn vương?”Diệp Lạc giận quá thành cười, nàng tức giận nói“Ứng Vương gia hảo toan tính, Bổn cung tâm lĩnh! Cáo từ!”Không nói thêm nửa câu, Diệp Lạc liền quay đầu lại về phía ngoài đình đi đến.Chẳng biết là do cung trang làn váy quá dài, mà Diệp Lạc lại đang nổi nóng, không có chú ý tới bậc thềm, không cẩn thận bị vấp ngã xuống, Thanh nhi kinh hô, cả người nàng dường như hướng đất ngã xuống.Diệp Lạc chưa kịp hoảng hồn, đã ngã xuống một cái áo bào ấm áp, một mùi hương long đàn xông vào mũi, ngay sau đó, trên đầu vang lên thanh âm của Tử Ảnh kia ẩn ẩn mang theo ý cười“Lạc nhi, như thế nào không cẩn thận như vậy?”Nghe được thanh âm mang ý cười của Tử Ảnh kia, khuôn mặt trắng noãn của Diệp Lạc ửng lên chút mây đỏ, nàng tuy rằng luôn luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, nhưng là, nàng dù sao cũng là một nữ nhi, lúc này bị một nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, không khỏi ngượng ngùng vô cùng.Nàng phục hồi lại tinh thần, vội giãy giụa, tưởng đẩy được Tử Ảnh ra, lại bất đắc dĩ, Tử Ảnh gắt gao ôm nàng, cư nhiên nàng giãy dụa một chút cũng không ra.Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên“Tiện nhân! Ngươi đang ở đây làm cái gì!”Diệp Lạc còn không có thấy rõ ràng người gầm lên là ai, đã bị người dùng sức kéo ra khỏi vòng tay Tử Ảnh, ngay sau đó, trên mặt liền nặng nề mà trúng một bạt tai, sau đó Thanh nhi kinh hô, Diệp Lạc bị đẩy xuống đất.Diệp Lạc bất chấp cơn đau đớn nóng bừng trên mặt, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Dạ đang đứng ở cách đó không xa, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, vẻ mặt nổi giận nhìn nàng.Tử Dạ nhìn thấy Diệp Lạc nhìn hắn, trong lòng lại nổi giận, hắn tức giận quát“Tiện nhân! Ngươi liền như thế chịu không nổi tịch mịch? Còn không mau theo bản thái tử trở về?”Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh lạnh như băng, sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt lấy môi dưới, dựa Thanh nhi nâng đứng lên, sau đó nhịn xuống khuất nhục, ở ánh mắt hèn mọn Tử Dạ kia, không nói được một lời xoay người rời đi.Từ khi Tử Dạ xuất hiện, Tử Ảnh không nói một lời, bỗng nhiên vươn tay, vô thanh kéo Diệp Lạc một lần nữa về trong ngực của hắn, sau đó hai mắt nhìn thẳng Tử Dạ, thản nhiên nói“Hoàng huynh nếu không thích nàng, sao không để nàng tự do?”Nói xong, không nhìn Tử Dạ kia ánh mắt giết người, lấy tay thương tiếc nhẹ nhàng xoa hai má sưng đỏ của Diệp Lạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương