Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 47: Mùi thơm



Tự mình động thủ? Sao có thể?

Phục Linh nhìn nàng, nhỏ giọng: "Tiểu thư..."

Thượng Trang không nhìn Phục Linh, hai tay vẫn chăm chú giữ lấy y phục. Nàng biết người Từ ma ma nhắm tới là nàng, nhưng nếu nàng để Phục Linh chịu nhục trước mặt mọi người, vậy nàng, quả thật là quá thất bại.

Từ ma ma nhíu mi nhìn nàng, mỉa mai: "Sao thế, còn chưa động thủ hả? Nếu không làm được, cô cô đây giúp ngươi."

Dứt lời, thấy Thượng Trang vẫn đứng bất động, bà ta nhịn không được, duỗi tay nắm lấy vạt áo của Phục Linh, ra sức kéo. Nhưng thật không ngờ, khí lực của Thượng Trang lại lớn như vậy.

Từ ma ma trừng mắt nhìn nàng, quay đầu nói với Nguyên Duật Diệp: "Khởi bẩm điện hạ, hai nô tỳ này không chịu phối hợp, có lẽ là có chuyện che giấu." Bà ta dừng lại, ngữ khí tăng lên, "Người đâu, cởi bỏ y phục trên người hai nô tỳ này, để điện hạ nhìn rõ!"

Thượng Trang chấn động, rốt cuộc nàng cũng biết, thì ra thứ Từ ma ma đợi, chính là kết quả như vậy.

Thái giám liền tiến lên, thời điểm duỗi tay qua, Thượng Trang không biết lấy hết dũng khí từ nơi này, giơ tay đẩy bọn họ, chạy tới phía Nguyên Duật Phong.

Mọi người đều kinh hãi, thái giám bên cạnh hắn lập tức ngăn cản, hai tay giữ chặt người nàng, quát: "Muốn chết hả, dám xông vào Thái tử điện hạ?"

Nguyên Duật Phong không ngờ tiểu cung nữ này lại to gan như vậy, không khỏi đưa mắt nhìn tới.

Thượng Trang quỳ trước mặt hắn, nói: "Điện hạ muốn tìm ngọc bội, nô tỳ không dám hai lời. Nhưng, nếu điện hạ để cô cô cho người cởi quần áo của nô tỳ, nô tỳ thà chết chứ không chịu khuất phục."

Nàng cứ nghĩ, thời khắc bắt đầu làm nô, tôn nghiêm, kiêu ngạo của nàng sẽ bị chà đạp. Lại không ngờ, thì ra, trong lòng nàng vẫn luôn có giới hạn. Cho dù thế nào, nàng cũng không buông bỏ.

Tuy rằng làm cung nữ, nhưng nàng vẫn là nữ tử trong sạch.

Phía sau nàng, Phục Linh cũng quỳ xuống.

Từ ma ma há lớn miệng, bà ta thấy Thượng Trang căn bản là không muốn sống nữa, lời nàng nói không phải ám chỉ Thái tử làm việc sai trái sao? Bà ta đắc ý, thật muốn nhìn nàng sẽ giải quyết cục diện rối rắm này thế nào.

Nguyên Duật Phong có chút khiếp sợ, cung nữ trước mặt này không chỉ lớn mật, nàng ta rõ ràng là không muốn sống tiếp nữa mà.

Hắn chậm rãi đứng dậy, phất tay ý bảo tất cả lui ra rồi mới tiến lên.

Thượng Trang cúi đầu, nàng cảm nhận nam tử đang tới gần, bất giác nắm chặt hai tay. Lời tuy chưa nói ra, nhưng so với sự trong sạch của mình, những thứ này đều không đáng là gì.

Chết, cũng phải chừa cho nàng một chút tôn nghiêm.

Nàng nhắm chặt hai mắt, hít vào một hơi thật sâu.

Nguyên Duật Phong đã tới gần nữ tử trước mặt, nàng cúi đầu rất thấp, thân thể nhỏ gầy.

Bước chân càng tới gần, trong không khí hình như có một mùi hương bay lên.

Hắn khẽ nhíu mày, rất nhạt, nhưng, hắn vẫn có thể ngửi ra được.

Mùi hương này, không ai quen thuộc hơn hắn.

Một khắc đó, trái tim hắn phảng phất như bị thứ gì đâm vào, bỗng dưng đau nhói. Đó là cảm giác mà nhiều năm rồi hắn chưa từng trải qua.

Mùi hương này...

Cung nữ trước mặt...

Con ngươi hắn thoáng buộc chặt, dừng trên người nàng.

Trong sân viện, không ai dám lên tiếng một câu, bởi vì không ai biết, Thái tử sẽ trách phạt cung nữ không biết tốt xấu này thế nào.

Từ ma ma nhịn không được muốn cười.

Nguyên Duật Phong cuối cùng đã lên tiếng, nhưng chỉ hỏi Thượng Trang: "Vậy theo ý của ngươi, việc này nên tra thế nào?"

"Điện hạ..." Từ ma ma mở miệng, lại thấy Nguyên Duật Phong quét mắt liếc nhìn, bà ta sợ tới mức nuốt lời vào miệng.

"Bổn cung đang hỏi ngươi." Ngón tay nam tử dùng lực nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, "Nói không được, bổn cung sẽ..."

Nháy mắt đó, trong lòng run lên, Nguyên Duật Phong giật mình.

Đã qua nhiều năm, hay là nói, cho dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, mùi hương này, hắn vẫn cảm thấy, ký ức đó vẫn còn mới mẻ. Mà hắn, lại cảm thấy bối rối.

Lời ngoài lề của tác giả: Đoán thử xem, Thái tử vì sao lại đột nhiên như vậy? HOHO~~
Chương trước Chương tiếp
Loading...