Thâm Hải

Chương 25



Anh không hề nới lỏng tay, cũng không hề bỏ cô xuống, anh chỉ vác cô chạy vội vào trong hoa viên, hơn nữa một đường nổ súng phá hư các thiết bị giám sát có thể ghi hình ảnh.

Anh đang làm hỏng công việc của mình, nếu anh Võ biết nhất định sẽ tức đến lên máu, chị Lam lần này đại khái sẽ đuổi anh về quê nhốt ở nhà, nhưng anh không có cách nào, anh không thể để cho cô ấy cùng tên kia.

“A Lỗi! Bỏ tôi xuống! Anh có nghe hay không? Bỏ tôi xuống! Khắp phòng đều là phóng viên, ngoài phòng còn có mấy tên chó săn, chúng ta sẽ bị phát hiện! Tôi không muốn lên bìa tin tức, anh có nghe không? Chuyện này quá hoang đường rồi!” Cô vuốt tấm lưng cường tráng của anh, đè thấp thanh âm xuống: “Anh rốt cuộc bị điên cái gì? Mau bỏ tôi xuống….”

Anh khiêng cô vòng qua phòng chính, dùng súng phá cổng cửa sau, ngay cả dây điện nối đèn cũng vậy, sau đó một cước đá văng đó, đem cô đi ra ngoài.

Tiếng cảnh báo chói tai đồng thời cũng vang lên.

Xem cái cửa bị anh đá hư kia, nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa khoảng cách của cô cùng chiếc cửa lại càng lúc càng xa, Tú Tú cứng họng nhìn xem trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin được loại chuyện này sẽ phát sinh, nhưng anh cứ như vậy mang cô đem theo, trước sau đại khái không đến hai mươi giây.

Sau đó, anh chuyển qua góc đường, cô ngay cả góc phố cũng đều không nhìn thấy.

Gió vẫn còn đang thổi, trời thì mưa không ngừng, trên đường phố yên tĩnh dị thường, hiện tại đã nửa đêm mười hai giờ, không sai lắm, Đường Tú Tú mới lĩnh ngộ đến một việc…

Cô bị gã đàn ông này bắt cóc.

Tú Tú ở trên vai anh thở phì phò, trong óc một mảnh hỗn loạn, không thể tin được việc anh đã làm.

Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Thế nhưng bắt cóc cô? Anh rốt cuộc là loại người nào? Anh vì sao có súng? Còn có tài bắn súng chuẩn như thần?

Anh khiêng cô, trong mưa gió rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó bước chân chậm lại, từ chạy mau biến thành đi mau.

Cô không tiếp tục giãy dụa, cũng không lại tiếp tục quở trách anh, cô hẳn là nên kêu to cứu mạng, nhưng cô lại không hề làm bất cứ thứ gì.

Cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, không biết anh đang làm cái gì, đương nhiên anh bắt cóc cô, cô biết, nhưng là vì cái gì? Tiền sao? Hay là…

Bỗng dưng, anh chuyển vào một ngõ nhỏ, dừng bước chân, cô ngừng lại rồi cố thở, cô có thể nhân ra anh đang thở dốc, cảm giác được trên người anh bốc hơi nóng.

Chậm rãi, anh đem cô từ trên vai chuyển qua phía trước, chậm rãi đem cô thả xuống.

Cô thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đứng trong mưa thở phì phò, cúi mắt, dùng cặp mắt màu xanh mê người kia nhìn cô.

Trong nháy mắt, không thể nhúc nhích.

Đôi mắt xinh đẹp kia của anh làm cho tâm cô cảm thấy có gì đó kinh hoàng, bộ dáng kia của anh nhìn như thể… thâm tình…

Trời ạ, đó mới không phải là thâm tình, anh là người điên, anh đùa bỡn cô, lại bắt cóc cô, nhưng đầu cô cũng bị rớt hư rồi, đầu óc cô mỗi lần gặp anh đều sẽ bị phá hư.

Nhưng mà, lúc anh nhìn cô như vậy, giống như anh thực khát vọng cô, giống như anh thực cần cô, cô thực sự không có cách nào để suy xét rõ ràng.

Đột nhiên, từ xa có thanh âm nào đó vọng đến, tiến vào trong óc.

Đó là còi xe cảnh sát.

Anh nhìn cô, đôi mắt màu xanh thật sâu.

Anh không tiếp tục cầm tay cô, không hề đưa tay che miệng cô.

Anh chỉ cúi đầu nắm chặt khẩu súng trong tay, đứng ở phía trước cô, chờ.

Không bao lâu, đèn xe cảnh sát màu hồng xanh gào thét đi qua, một chiếc lại một chiếc, hai chiếc đi qua.

Cô hẳn là nên lớn tiếng gọi, lao ra khỏi ngõ tối, hướng cảnh sát cầu cứu, nhưng cô không có cách nào động.

Bởi vì anh có súng, cô tự nói với chính mình nhưng cô biết không phải vì như vậy.

Anh cũng biết.

Chiếc xe cảnh sát thứ ba gào thét đi qua.

Sau đó, âm thanh còi xe cảnh sát dần dần đi xa.

Trong đôi mắt xanh của anh ẩn hiện cảm xúc sung sướng, cô ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên rất tức giận, người đàn ông này biết cô sẽ không kêu, biết cô sẽ không cầu cứu, trong lòng anh biết rõ ràng.

Nước mắt, bỗng nhiên dâng lên.

Không chút suy nghĩ, cô giơ tay cho anh một cái tát.

Anh không hề tránh.

Cô giận dữ lại giơ tay đánh anh một tát nữa.

Anh không hề trốn.

Điều đó làm cho cô đã tức giận lại càng thêm tức giận, càng giận càng tức, cô gồng người, nắm tay đánh anh, nhấc chân công kích anh, đánh loạn xạ vào người anh.

Này vô sỉ ác ma, ti bỉ ma quỷ, tên khốn kiếp đáng giận!

Anh không hề né tránh quyền cước của cô, thậm chí không hề giơ lên khẩu súng kia, một lần cũng không có, anh ngoan ngoãn cho cô đánh.

Kết quả đến cuối cùng, ngược lại người đánh là cô tức giận đến bật khóc, dùng hết khí lực toàn thân, cô phẫn nộ đẩy anh ra, quay đầu bước đi.

Nhưng anh không cho, cô quay người lại, anh liền giơ tay đem cô kéo lại, cúi đầu hôn cô.

Chuyện này đúng là quá đáng, cô muốn đẩy anh ra, đá chết anh, nhưng cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, mặc dù anh đối với cô làm nhiều chuyện ác liệt như vậy, mặc dù là anh thật đáng giận như vậy, nhưng lúc anh hôn môi cô, toàn thân cao thấp của cô, các tế bào đều như bị thiêu đốt.

Biết rõ làm vậy là không đúng, cô vẫn là không tự chủ được hé miệng, vươn tay, ôm hôn tên ma quỷ anh tuấn trước mặt này.

Cô đúng là một người ngu ngốc, rất ngu ngốc! Đều là anh làm hại, đều là anh!

Anh nhận thấy nước mắt của cô, cảm giác được cô run run nghẹn ngào.

“Thực xin lỗi…!” Anh ôm chặt cô, hôn lên những giọt nước mắt nóng bỏng của cô, nói giọng khàn khàn, “Thực xin lỗi…”

Xin lỗi của anh, làm tim cô càng đau, khóc thảm hại hơn.

Cô gái trong lòng gắt gao níu chặt vạt áo của anh, khóc không thành tiếng, nhưng cô vẫn hôn anh, vòng đôi tay nhỏ bé vây quanh anh.

Anh là một tên khốn kiếp, nhưng cô vẫn ở lại trong lòng anh.

Mưa gió bỗng lớn hơn, đem hai người đều ướt đẫm, nhưng anh tuyệt không để ý, anh chỉ biết ôm chặt cô, sau khi cô khóc một trận thật lợi hại thì không khóc nữa, anh nắm tay cô, rời khỏi ngõ tối kia.

Cô chưa từng phản kháng thêm lần nào nữa, cô để cho anh nắm tay, thậm chí cũng không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu.

Đêm hôm đó, trời mưa thật sự rất lớn.

Anh ở trên đường gọi một chiếc taxi, mang theo cô trở lại khu nhà trọ cũ kỹ, lên lầu, đẩy cửa phòng trong đó đi vào.

Anh giúp cô tắm rửa, gội đầu, giúp cô lau khô thân thể, sấy khô tóc, lấy cho cô chiếc áo sơ mi của anh, sau đó để cô ngồi trên giường. Sau khi khóc một trận ở trên đường, cô luôn luôn an tĩnh, anh chỉ tùy tiện thay chiếc quần thể thao khác, sau đó rót cho cô ly nước ấm, cô không hề cự tuyệt, cô rất nhanh liền uống hết.

Cô gái ngồi trên giường anh, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, cô mặc quần áo của anh, mái tóc dài rối tung, thoạt nhìn tựa như một đứa trẻ.

Anh thay cô rót thêm một ly nước ấm, cô không hề nhìn anh, chỉ giơ tay nhận lấy, sau đó nhìn chằm chằm ly nước trắng đang bốc khói trắng trong tay.

Nhìn bộ dáng hai vai suy sụp của cô, anh không nhịn được, lại cùng cô nói xin lỗi.

“Thực xin lỗi.”

Cô cắn môi, thở sâu, sau đó nói.

“Tôi không thể… tôi không có biện pháp cùng ở với anh… Tôi không muốn…”

Tú Tú nhìn chằm chằm cốc nước, hạ giọng mở miệng: “Tôi không muốn chia sẻ cùng một người phụ nữ khác… Tôi xứng đáng được điều tốt hơn…”

Một giọt lệ, lại rơi vào trong chén nước, phù phù một tiếng, gợi lên vài vọng gợn sóng.

Anh thật sự là một tên khốn kiếp, anh biết. Cô quả thật xứng đáng với điều tốt hơn, anh cũng hiểu được.

Chỉ là anh thực sự không thể để cô đi, anh cần cô.

Cho nên, ngay cả như vậy, anh vẫn là nghèn nghẹn mở miệng.

“Đồ Hoan không phải vị hôn thê của anh.”

Thanh âm trầm thấp của anh, quanh quẩn trong phòng, sau vài giây, cô mới có phản ứng lại.

Tú Tú không thể tin ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ở trước mặt cô.

Anh ngóng nhìn cô, mang vẻ mặt thật có lỗi, khàn khàn mở miệng: “Cô ấy cũng giống như anh, là nhân viên của công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại.”

Cô giống như búp bê pha lê, không nhúc nhích trừng mắt nhìn anh, ngay cả hô hấp cũng đã quên.

Anh lo lắng, ngồi quỳ xuống trước mặt cô, nâng tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

Bỗng dưng, cả người cô chấn động, sau đó co rúm lại.

“Không cần…”

Cự tuyệt của cô, làm cho anh cứng đờ, trái tim co rút xiết chặt lại.

Giây tiếp theo, một giọt nước mắt nóng hổi từ hốc mắt cô chảy xuống, môi cô phát run, thống khổ dõi theo anh, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng gạt tôi… Cầu xin anh đừng gạt tôi nữa…”

Cô cứng rắn nuốt lời nói, vẻ mặt hoảng loạn, trong mắt thống khổ, giống như dùng kim châm vào tim anh từng mũi.

“Anh không gạt em.” Yết hầu anh co rút nhanh, mất tiếng nói: “Đây là phòng của anh ở Hồng Nhãn, phòng của Đồ Hoan ở vách bên cạnh, nhưng cô ấy hẳn là còn chưa có trở về. Nhưng phòng làm việc của bọn anh ngay ở dưới lầu, trên lầu này là ký túc xá bọn anh ở, anh không biết hôm nay còn ai ở công ty không, nếu em muốn, anh có thể gọi mọi người trong công ty dậy, em có thể tự mình hỏi.”

Cô lấy mu bàn tay che môi, hai mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn anh.

Cô thật hy vọng anh nói là sự thật, thật hy vọng tất cả đều như lời anh nói, cô hẳn là nên đi ra ngoài hỏi rõ, xem những lời anh nói có phải thực không, nhưng mà…

Cô rất sợ, sợ anh lại lừa cô.

Nước mắt lại rơi xuống một chuỗi, làm ẩm ước ngực cô.

Anh có thể nhìn ra sự thống khổ cùng giãy dụa của cô, kìm lòng không đậu, anh nâng tay muốn an ủi cô, muốn đem cô ôm vào trong lòng, lại sợ nhận lấy sự cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể đưa tay nắm chặt thành quyền, đặt ở bên sườn chân cô, nhìn cô chằm chằm nhỏ giọng giải thích.

“Cho tới bây giờ anh không cùng bất luận kẻ nào đính hôn qua, Đồ Hoan quả thật là thanh mai trúc mã của anh, nhưng cô ấy với anh tình như anh em, cho tới bây giờ cô ấy cũng không coi anh là đàn ông, anh cũng rất khó xem cô ấy là phụ nữ, cô ấy nói anh là vị hôn phu của cô ấy, vì bọn anh đang làm việc, buổi diễn thời trang của mẹ em bị người ta phá hư, cho nên anh mới cùng Đồ Hoan đi tham gia tiệc rượu tối nay.”

Cô quả thật có nghe đến chuyện này, nhưng…

“Em cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Tú Tú hoài nghi nhìn anh, bật thốt lên.

“Không phải vậy, cho nên mẹ em mới lén mời bọn anh điều tra.” Mạc Lỗi thở sâu, nhìn thẳng vào mắt cô, khô khốc nói: “Đến sáng hôm nay, anh vẫn bị cưỡng chế nghỉ ngơi, thẳng đến buổi chiều vì thiếu người mới gọi anh đi hỗ trợ, anh không biết Chu Lị Hinh là mẹ của em, anh không biết em sẽ ở nơi đó, bằng không anh sẽ không đáp ứng sắm vai nhân vật này.”

Cô thở hổn hển, rưng rưng lắc lắc đầu.

“Tin tưởng anh, anh biết anh rất khốn kiếp, mà anh chưa bao giờ nghĩ…” Anh đem nắm đấm cầm thật chặt, cổ họng co rút nhanh nhìn cô nói: “Anh sẽ không bao giờ cố ý làm tổn thương em như vậy…”

Trong mắt anh, xuất hiện khát vọng mạnh mẽ sự mềm mại ấm áp của cô.

Cô cắn môi, không thể thừa nhận, nhắm lại hai mắt đẫm lệ, làm cho nước mắt chảy xuống thành dòng.

“Thực xin lỗi…” Anh không nhịn được nữa, nâng tay vỗ về mặt cô, lau đi nước mắt của cô: “Anh thật xin lỗi…”

Tay anh là nóng như vậy, ôn nhu như vậy, làm cô khó có thể ngăn cản.

“Vậy… vì sao?” Tú Tú ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn kẻ quỳ gối phía trước, người đàn ông gần ngay trước mắt, khàn giọng hỏi: “Ngày đó… vì sao anh phải đi?”

Anh hơi cứng đờ, sự đau đớn khó diễn tả bằng lời bỗng nhiên hiện lên trong mắt anh.

Trong chớp mắt đó, cô cho rằng anh sẽ lại tiếp tục bảo trì trầm mặc, nhưng giây tiếp theo, anh hít một hơi, hé miệng.

“Bởi vì em.”

Cô ngẩng người, ngây dại, lại cảm giác anh ôn nhu vỗ về mặt cô, lau đi lệ của cô, chân thành tha thiết nói: “Em làm cho anh vui vẻ.”

Em làm cho anh vui vẻ.

Cô làm cho anh vui vẻ, cho nên anh mới đi? Đây là cái đạo lý gì?

Tú Tú không thể lý giải, há hốc mồm nhìn anh, cơ hồ cho rằng là anh đang nói đùa.

Nhưng người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, nghiêm túc và đau khổ đến như thế.

“Có ý gì?” Cô nghe thấy chính mình hỏi.

Anh ngóng nhìn cô, liếm đôi môi khô ráp, hầu kết không ngừng trượt lên xuống.

Cô biết chuyện này rất quan trọng, cô chưa từng nhìn thấy anh khẩn trương như vậy, anh bất giác căng thẳng thân thể, cô nhìn thấy anh hé miệng, thử một lần, sau đó lại một lần, mới có biện pháp phát ra thanh âm.

“Anh… Có một người em trai…”

Âm thanh của anh thực khàn khàn, giọng rất nhỏ, như là bị cưỡng ép thốt ra, giống như anh phải dùng hết sức lực mới có thể thốt ra những lời đó.

Cô không tự chủ được, nín thở, nhìn anh.

Anh nhìn cô, hít một hơi thật sâu, mới vô cùng gian nan mở miệng tiếp tục nói: “Anh… gọi là Mạc Quang…”

Nhiều năm như vậy, anh rốt cục đã nói ra, cái tên đó.

“A Quang…” Khóe miệng anh có chút vặn vẹo, gần như cười khổ nhìn từng chữ lăn lộn qua đầu lưỡi, “A Quang… anh là A Lỗi… anh là A Quang…”

Trong lồng ngực bỗng nhiên xót xa quay cuồng, làm cho nước mắt dâng lên.

Anh chua xót giật giật khóe miệng, nhìn cô, nói với cô.

“A Quang cùng với anh, bọn anh là song sinh…”

Song sinh?

Tú Tú lặng người, thật khó tưởng tượng, người đàn ông anh tuấn ma quỷ trước mắt này, lại có hai người.

Anh liếm môi, khó khăn lại nói: “Từ nhỏ bọn anh lúc nào cũng ở cạnh nhau. Bọn anh nhìn giống nhau như đúc, cho tới bây giờ cũng không cần dùng gương… Anh là gương của anh, anh là gương của anh… bọn anh thường nhắc nhở đối phương quần áo có mặc xong hay không, đầu tóc có rối không, trên mặt có dính bánh vụn không, sẽ lau giúp nhau. Bọn anh cùng nhau đùa dai, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau đánh lộn, cùng nhau bị xử phạt…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...