Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
Chương 7
“Vậy chỗ ở bây giờ của cậu như thế nào?” Tống Vũ cười một tiếng, biết cậu nói khá tốt thì chính là không tệ, thoạt nhìn công tác của cậu cũng không có vấn đề, không cần hắn phải quan tâm đến nhiều.“Tớ thuê phòng.”“Thuê một mình sao?”“Tớ thuê cùng một người” Lê Tuần cười nhạt một tiếng, vẫn như trước không có giấu diếm.Ánh sáng âm u đang nhấp nháy ở đáy mắt Tống Vũ, có loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ “Nam hay nữ vậy.”“Đương nhiên là nam.”Trong nháy mắt tâm Tống Vũ như rơi xuống đáy cốc, thật lâu, không nói một câu, Lê Tuần vậy mà ở cùng một chỗ với nam nhân, như thế, không phải là nam nhân kia mỗi ngày đềucó thể nhìn thấy cậu, tùy thời cũng có thể nói chuyện với cậu, nghĩ đến đây hắn đã đố kỵ như điên.Thấy hắn trầm mặc không nói, lông mày nhíu chặt, Lê Tuần uống một hớp rượu, chủ động hỏi thăm.”Cậu bị làm sao vậy?”“Không có gì.” Tống Vũ kìm nén lửa giận, ngẩng đầu lên lại, khôi phục sự nhã nhặn thường ngày: “Nếu cậu không chê, vài ngày nữa chuyển đến ở cùng tớ cũng được.”Lê Tuần cười cự tuyệt, “Tớ thuê phòng ở gần công ty, tất cả mọi mặt đều rất thuận tiện.” Huống chi đã có thói quen ở một chỗ rồi, không thích chuyển, cậu không muốn lại phải thích ứng với hoàn cảnh mới nữa.Tống Vũ trầm mặc, biết Lê Tuần nói như thế đại biểu chính là không thể thương lượng, trên mặt Lê Tuần thường xuyên mang theo ý cười, bộ dáng thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, kì thực xử sự lý tính, một khi cậu đã quyết định làm chuyện gì đó, người khác sẽ rất khó thuyết phục cậu thay đổi. Chính là bởi vì như thế, nên mới không dám thổ lộ tâm ý với cậu.Cậu là người có tính hướng bình thường, cậu cũng không thể hiểu cho hắn, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận tình cảm của hắn, bọn hắn giống như hai đường thẳng song song, rất khó để gặp nhau tại một chỗ, bất quá hắn không muốn buông tha, hắn muốn ở bên cạnh cậu, sớm muộn cũng có một ngày cậu sẽ phát hiện mình thầm mến cậu, thầm mến cậu đã lâu rồi.Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tuần, là buổi lễ khai giảng đón tân sinh viên, cậu đại diện du học sinh lên phát biểu, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười y hệt ánh sáng mặt trời, phảng phất lập loè giống như có kim cương bên trong ánh mặt trời thanh tịnh, trong nháy mắt mê luyến hắn.Bởi vì cùng hệ thiết kế quảng cáo với hắn, lại cùng chung phòng ký túc xá, cơ hội tiếp cận hắn của hắn nhiều hơn người khác, cố gắng trở thành bạn tốt của cậu, thường xuyên cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa vui cười.Cái đoạn thời gian đó rất hạnh phúc đấy… Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Lê Tuần tốt nghiệp về nước công tác, biến mất không thấy gì nữa, trong sinh hoạt không có bóng dáng của cậu, ảm đạm rất lâu mới khôi phục lại, quyết định đi theo làm tùy tùng cho cậu.Tống Vũ lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lê Tuần bưng lấy một ly rượu cocktail màu xanh da trời, màu sắc của rượu rất đẹp, màu xanh da trời, sáng long lanh óng ánh giống như trong bảo thạch trong bóng đêm, nhân viên phục vụ ở một bên cũng đưa một chén cho hắn.“Tiên sinh, đây là rượu cocktail mới ra của chúng tôi, màu xanh ngọc, hai vị có thể nếm thử xem.”Lê Tuần tò mò hỏi: “Miễn phí sao?”“Đương nhiên.”Nếu là miễn phí thì không cần khách khí, Lê Tuần nhấp một ngụm rượu, mùi rượu rất nhẹ nhàng, dung hợp với mùi hương trái cây kỳ lạ tạo nên hương vị ngọt ngào mát lạnh, không phải là mùi rượu đậm đặc.Xem vẻ mặt của cậu vì mỹ vị mà nheo mắt lại, Tống Vũ thầm kêu không xong ngăn cản, “Lê Tuần tửu lượng của cậu không tốt, đừng uống nhiều quá.” Đáng tiếc vừa mới nói xong, Lê Tuần bưng chén rượu uống sạch.“Tiên sinh…” Nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng bị hù dọa, không nghĩ tới có người dám uống như vậy, bởi vì đó là sản phẩm mới dùng vài loại rượu mạnh điều chế ra, mùi rượu không đậm đặc, độ cồn lại rất lớn, một ly liền say hoàn toàn có thể xảy ra.“Thêm một ly nữa, đêm nay gặp được bạn cũ, tớ thật cao hứng.” Lê Tuần nhìn ly rượu trống trơn, vẻ mặt hưng phấn muốn nhân viên phục vụ đổ thêm vào.“Cái này…” Vẻ mặt nhân viên phục vụ rất khó xử.“Thêm một ly cho cậu ấy.” Tống Vũ bất đắc dĩ nhìn Lê Tuần, muốn nhân viên phục vụ làm thêm một ly cho cậu, hắn nghĩ có lẽ nồng độ của rượu cocktail này không cao, Lê Tuần mới có thể uống hết mà không có phản ứng gì, thế là theo cậu luôn.Như thế vừa uống vừa trò chuyện, trò chuyện với nhau thật vui, phảng phất trở lại thời gian thoải mái lúc đại học.Sau khi tốt nghiệp đại học, công tác bình thường bận rộn, từng người có cuộc sống cùng các mối quan hệ của riêng mình, thời đại học được nhiều người ủng hộ, kề vai sát cánh, thời gian hồ ăn loạn uống rốt cuộc không có cách nào làm lại được.Trong lúc bất tri bất giác Lê Tuần uống rất nhiều, hoàn toàn không có nghĩ tới tửu lượng của mình không tốt, cho dù tư vị của loại rượu này khá ngọt, nhưng nó vẫn luôn là rượu, không thể uống quá nhiều, cho đến khi phát hiện không đúng, thì đã trễ rồi.Lê Tuần lắc đầu, đầu càng lúc càng nặng, giống như cậu say rồi, có điều chỉ mới vài ly rượu vào bụng, đã không chịu được nữa, rất chóng mặt, toàn bộ thế giới giống như đang xoay tròn, nhìn các thân ảnh lay động trong vũ trường rất phiền, cả thể cậu cũng lắc lắc theo.Á! Trong dạ dày cuộn lên… Chẳng quan tâm nói với Tống Vũ một câu, Lê Tuần đứng dậy chạy đến toilet, bảy lệch tám lượn, lắc trái lắc phải, bỗng dưng đụng vào một bức tường thịt rắn chắc: “Đau…”Sở Diệc Mạc mới từ toilet đi ra, bất đắc dĩ nhìn cái người liều lĩnh đâm tới, cẩn thận nhìn xuống, phát hiện là bạn cùng phòng của anh, đột nhiên bắt lấy cậu hỏi.”Lê Tuần sao cậu lại ở đây?”“Anh! Tránh ra!” Lê Tuần cúi đầu, dùng sức lực yếu ớt yêu cầu, thoạt nhìn đối phương có quen biết cậu, bằng không thì sao lại biết tên của cậu, có điều hiện tại cậu không còn khí lực để xem người đó là ai.Sở Diệc Mạc vẫn không nhúc nhích.“Mau tránh ra!” Lê Tuần nổi lửa quát lớn, hiện tại cậu rất khó chịu, người trước mắt thức thời cút nhanh một chút, bằng không thì cậu sẽ không nén được cơn cuồn cuộn chua xót trong dạ dày.“Sao cậu lại ra bộ dạng này!” Sở Diệc Mạc mất hứng hỏi, ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, nồng nặc không thể lầm được, lập tức trong lòng biết là không ổn, vội vàng muốn thả cậu, Lê Tuần lại nôn ra như mưa.“Người này! Muốn nôn cũng không chịu nói một tiếng!” Mặt Sở Diệc Mạc xanh lét, bởi vì Lê Tuần nôn lên ngực anh, một mùi vị chua nồng khó chịu, trời sinh đã thích sạch sẽ anh móc khăn tay ra chà lau.“Đáng đời! Không phải đã bảo anh tránh ra sao.” Lê Tuần bày ra bộ dáng người vô tội nhìn anh, ai bảo anh bất động y hệt khúc gỗ chứ, hại cậu nhịn không được nôn hết cả ra, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến cậu.Nhìn thấy ánh mắt vô tội của cậu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, khóe miệng Sở Diệc Mạc cong lên một cái, mặc dù có trăm ngàn chữ thô tục muốn thốt ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sinh động như vậy cũng không có biện pháp nào, thế là nhịn.”Cậu đến đây lúc nào, uống bao nhiêu rượu?”“Không nhiều lắm.” Lê Tuần nhìn Sở Diệc Mạc, mơ hồ trong tầm mắt cậu có rất nhiều khuôn mặt tuấn mỹ, cậu chóng mặt muốn hỏi bạn cùng phòng sao cũng tới quán bar này, thật là trùng hợp.“Cậu uống say, tôi đưa cậu về.” Sở Diệc Mạc đỡ cậu, hôm nay là tới uống rượu cùng khách, đã sớm muốn đi nhưng không có lý do phù hợp, hiện tại gặp được Lê Tuần say rượu, trùng hợp anh có thể dùng lý do này để thoát thân.“Tôi không có uống say” Lê Tuần đẩy anh ra, bất mãn lẩm bẩm, “Chỉ là rất chóng mặt ── ““Được được được, không có say, tôi đỡ cậu về.” Sở Diệc Mạc cầm tày cậu quàng lên vai mình, tự nhiên vòng quanh thắt lưng của cậu, chuẩn bị mang cậu ra khỏi đây.“Không cần làm phiền… Tôi có thể tự đi…” Lê Tuần tránh khỏi người anh, nhưng mà thân thể bị ôm lấy, muốn giãy dụa, nhưng đang say rượu khiến cậu không có chút sức lực nào.“Nói cái gì phiền toái không phiền toái chứ, chúng ta là bạn cùng phòng, vừa vặn tôi cũng phải đi về.” Sở Diệc Mạc ngăn chặn cậu cự tuyệt, vòng tay trượt ra sau lưng, thắt lưng của cậu rất mềm dẻo, xúc cảm cực kỳ mỹ diệu, trong nháy mắt không nỡ buông cậu ra.“Anh thật phiền, thả tôi ra ──” Lê Tuần giãy dụa đẩy anh.“Lê Tuần, cậu say, tôi đưa cậu về.” Sở Diệc Mạc dụ dỗ ngoài miệng, nhưng cưỡng chế quấn chặt cậu, thoải mái đỡ lấy thân hình cao lớn của Lê Tuần, chào hỏi khách hàng, cũng không thèm quan tâm tới khách hàng, dẫn cậu rời khỏi quán bar.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương