Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai

Chương 11: Nụ Hôn Trên Núi Tuyết



Đến mùa đông. Giám đốc Lý tổ chức hoạt động nhóm cho mọi người đến khu trượt tuyết.

Mặc dù Giang An là một thành phố ở phía nam, nhưng chỉ mất khoảng hai tiếng là có thể đi đến một khu trượt tuyết có cảnh đẹp. Tháng mười hai, sân trượt tuyết bị bao phủ một lớp tuyết, trắng xóa từ chân núi đến đỉnh núi. Từ trên cáp treo nhìn xuống, có thể nhìn thấy hồ nước trong xanh và những ngọn cây xanh tươi. Tiêu Diệc Vãn, An Phong và Đa Đa ngồi ở ô cáp treo đầu tiên, Triệu Phi và giám đốc Lý ngồi ở ô sau, Đại Đinh, Hạch Đào và Tiểu Mỹ thì ngồi ở ô cuối cùng.

“Thật là đẹp!” Đa Đa cong mắt cười, phấn khích kêu lên.

“Không ngờ tới giám đốc Lý cũng có thể mang chúng ta tơi nơi tốt như thế này.” An Phong vui vẻ nhìn cảnh đẹp bên ngoài cáp treo. “Lần này quả thật giám đốc Lý đã bỏ hết vốn liếng, căn biệt thự gỗ cho chúng ta ở cũng rất ấm áp.” Tiêu Diệc Vãn cười tham gia cuộc trò chuyện. Đa Đa chớp chớp mắt, cười hì hì nói: “Tôi nghe nói, con trai của giám đốc Lý sắp kết hôn, nên dạo này tâm trạng ông ấy rất vui vẻ.”

“Ồ, thì ra là thế. Thảo nào lần này ông ấy hào phóng khó tin đến thế.” An Phong chợt nhận ra.

“Đúng vậy, con của ông ấy cũng đã 36 tuổi rồi, giám đốc Lý giục kết hôn mãi, rốt cuộc cũng thành công.” Đa Đa cảm thán nói. “36 tuổi, cũng không lớn tuổi lắm mà?” Tiêu Diệc Vãn khó hiểu nói. “Hả? Không lớn sao? Vậy cậu thấy đàn ông bao nhiêu tuổi mới là độ tuổi thích hợp kết hôn?” Đa Đa ngạc nhiên nhìn Tiêu Diệc Vãn.

Tiêu Diệc Vãn suy nghĩ một chút, trả lời: “Tuổi tác cũng không phải là vấn đề, tôi cảm thấy phải chờ đến lúc một người đàn ông thật sự muốn ổn định đi.”

Nghe được câu trả lời của Tiêu Diệc Vãn, trong lòng An Phong có chút buồn phiền. Mặc dù cô và Tiêu Diệc Vãn yêu đương thật sự rất vui vẻ, nhưng liệu hai người bọn họ có thể đi được đến bước kết hôn không? Cậu ấy hiện tại chỉ mới 22 tuổi, đợi đến lúc cậu ấy 36 tuổi, chính mình cũng đã 44 tuổi rồi. An Phong tự nói với bản thân mình là không cần suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục tận hưởng thôi, chuyện của sau này bước tới đâu tính tới đó, xe đến trước núi ắt sẽ có đường đi.

Nhóm người đi đến trung tâm cho khách du lịch ở lưng chừng sườn núi. Có một số đường mòn trượt tuyết chính ở gần trung tâm, phía trên nữa là cáp treo để đi đến khu vực đường mòn trượt tuyết trung cấp và cao cấp. Tiêu Diệc Vãn, An Phong và Triệu Phi quyết định tiếp tục đi lên nữa để đến đường mòn trượt tuyết trung cấp trong khi những người khác đều chuẩn bị đến đoạn đường trượt tuyết sơ cấp.

Ba người ngồi chung một ô cáp treo, Tiêu Diệc Vãn ngồi giữa, An Phong ngồi bên trái, Triệu Phi ngồi bên phải.

Triệu Phi cười hì hì nói với Tiêu Diệc Vãn: “Mặc dù anh trai Triệu Phi này của cậu chỉ mới trượt tuyết có bốn, năm lần nhưng mà huấn luyện viên trượt tuyết nói tôi rất có năng khiếu, nên bây giờ tôi trượt ở đường mòn trung cấp cũng không thành vấn đề. Em trai Tiêu, bình thường có hay đi trượt tuyết không?” Tiêu Diệc Vãn trả lời: “Có, lúc trước vào kỳ nghỉ đông, tôi cũng thường xuyên đi trượt tuyết, hình như cũng hai mươi ba mươi lần gì đó.” Triệu Phi cười nịnh nọt: “Chú em giỏi quá nha.” Triệu Phi liếc nhìn An Phong hỏi: “An Phong, trình độ của cô cỡ nào?” An Phong nghiêng đầu nhìn Triệu Phi trả lời: “Tôi cũng chỉ mới trượt có sáu bảy lần thôi.”

“Ôi, vậy thì trong chúng ta thì trình độ của tôi là kém nhất rồi. Em trai Tiêu, chốc nữa phải dẫn theo anh nha, để anh có thể học tập theo.” Triệu Phi nói.

An Phong nghiêng đầu, trợn mắt lên nhìn thẳng phía trước, chửi thầm trong bụng, Triệu Phi, anh cho rằng tôi không nhìn thấy âm mưu của anh sao? Trượt tuyết thôi cũng phải lôi kéo người khác? Anh có biết tôi và Tiêu Diệc Vãn có quan hệ thế nào sao?

Tới đường mòn trượt tuyết, ba người dễ dàng từ ô cáp treo trượt xuống. Độ cao của đường mòn trượt tuyết trung cấp cao hơn nhiều độ cao của đường mòn sơ cấp. Đi lên nhìn ra, thấy được những ngọn núi được tuyết bao phủ trắng xóa dưới chân, hồ nước phía xa có màu xanh lam như đá quý, trên bầu trời thỉnh thoảng có một vài con chim trắng bay ngang qua, cảm giác như đang ở trong xứ sở thần tiên.

An Phong hít vào một hơi không khí lạnh lẽo sảng khoái này, cô cảm thấy tất cả phẫn uất phiền não đều được trút ra ngoài hết, chỉ còn lại một trời một đất và một linh hồn cùng tồn tại nơi đây.

Tiêu Diệc Vãn bị Triệu Phi bắt trượt xuống dốc sườn tuyết phía dưới trước, An Phong cố ý dừng lại ba phút, sau đó nghiêng người rẽ trái trượt trên ngọn núi phủ đầy tuyết. Tốc độ mang đến cho An Phong một niềm đam mê siêu thực, cô cảm thấy linh hồn của mình đang trôi tuột khỏi thể xác, tùy ý trong gió bay múa. Trong vũ điệu của tâm hồn này, cô cảm nhận được sự tự do tột cùng. Một loại cảm giác sinh mệnh là quý giá, tình yêu càng đắt giá hơn, nếu là vì tự do thì cả hai đều có thể tự do trải nghiệm.

Khi trượt tới phía dưới đường mòn, An Phong nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn và Triệu Phi đang đứng đợi cô, chuẩn xác mà nói chính là Tiêu Diệc Vãn đang đợi cô, mà vẻ mặt của Triệu Phi không vui cho lắm. Vừa nhìn liền biết, Triệu phi không muốn đợi cô nhưng bị Tiêu Diệc Vãn từ chối.

Trong khung cảnh đẹp đến rung động lòng người này, An Phong không muốn so đo với loại học sinh tiểu học như Triệu Phi, cô quyết định rời khỏi hiện trường cạnh tranh nhàm chán này. Vì vậy cô ngạo nghễ nói: “Tôi muốn lên trên trượt tuyết, các người muốn đi không?” Tiêu Diệc Vãn lập tức hiểu ý cười nói: “Được nha, tôi đi.” Sắc mặt Triệu Phi trở khó coi, anh ta chua chát nói: “An Phong giỏi thật, mới trượt có năm, sáu lần mà giờ dám đi lên đường mòn trượt tuyết cao cấp. Người bình thường như tôi chịu, vẫn nên luyện tập thêm vài lần nữa vậy.”

Cứ như vậy, An Phong và Tiêu Diệc Vãn bỏ lại Triệu Phi, ngồi lên cáp treo đi lên đường mòn trượt tuyết cao cấp.

Núi càng ngày càng dốc, cáp treo cũng càng ngày càng cách xa mặt đất, xung quanh bọn họ chỉ còn lại những tảng đá gồ ghề trên sườn đồi và tiếng chim rên rỉ. Tới đỉnh núi, An Phong và Tiêu Diệc Vãn bị cảnh đẹp trước mặt thuyết phục. Cô còn tưởng rằng, khung cảnh ở giữa lưng chừng núi đã khiến người ta điên đảo, bây giờ tới được đỉnh núi mới biết được tầm nhìn hạn hẹp của mình và sự hùng dũng của núi rừng là như thế nào.

Bứt ra khỏi cảnh đẹp, An Phong xoay người nhìn lại núi tuyết chênh vênh, cô sợ tới mức hít hà một hơi, không nghĩ tới đường mòn trượt tuyết cao cấp lại đáng sợ như thế. An Phong lập tức cảm thấy chân mềm, run bần bật ôm lấy cánh tay Tiêu Diệc Vãn, lắp bắp nói: “Em không dám... Cái này thật là đáng sợ...”

Tiêu Diệc Vãn cười nắm lấy tay cô nói: “Cáp treo là đường một chiều, bây giờ em chỉ còn cách trượt xuống mà thôi, không còn cách nào khác cả.” Giọng An Phong hơi nức nở nói: “Em thật sự không dám, nơi này quá dốc, em sẽ ngã chết đó.”

Tiêu Diệc Vãn ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Không cần sợ, còn có anh.”

An Phong ôm chặt lấy Tiêu Diệc Vãn, cực kỳ hối hận nói: “Em quá ngu rồi, chỉ vì tránh né Triệu Phi mà thể hiện đi tới đây, em làm không được... Em sẽ không bao giờ làm điều ngu ngốc như thế này nữa đâu...”

Tiêu Diệc Vãn nhẹ nhàng vỗ lưng An Phong, an ủi nói: “Không cần sợ, trượt từ từ là được, em phải tin vào chính bản thân mình. Đường mòn cao cấp cũng chỉ là tổng hợp của rất nhiều đường mòn trung cấp. Đường mòn trung cấp em trượt giỏi như thế, đường mòn này em nhất định cũng có thể.”

Nghe Tiêu Diệc Vãn cổ vũ, An Phong cũng tự tin hơn một chút. Cô buông tay Tiêu Diệc Vãn ra, đeo kính trượt tuyết lên, run rẩy cầm lấy gậy trượt tuyết, chuẩn bị trượt xuống dưới. Tiêu Diệc Vãn ở phía sau cô nhẹ nhàng nói: “Không cần sợ, cứ bình tĩnh trượt xuống dưới, anh ở phía sau bảo vệ em.”

An Phong hít sâu một hơi, bắt đầu trượt xuống phía dưới, sườn núi tuyết cực kỳ dốc tạo cho An Phong một cái tốc độ trước nay chưa từng có, cảm giác sợ hãi và hưng phấn đan xéo nhau trỗi dậy. Dần dà, cô phát hiện, hình như mình cũng có thể khống chế được tốc độ và độ dốc này, đột nhiên có một cảm giác thành tựu nảy sinh trong lòng. Thì ra, chẳng qua là cô đang sợ hãi chính bản thân mình mà thôi.

Tâm trạng An Phong thả lỏng hơn nhiều, cô hạnh phúc tận hưởng khung cảnh núi non tuyết trắng bao la, trong tầm mắt không hề nhìn thấy một ai, chỉ có một mình cô mà thôi. Cô cảm thấy như thể mình là người sở hữu ngọn núi tuyết này, bầu trời này, thế giới này. Ở trong cái thế giới tĩnh lặng này, giống như cô có thể làm chủ cuộc đời này mà không hề e ngại bất kỳ điều gì cả.

Đột nhiên, không kịp đề phòng, An Phong mất thăng bằng, cô ngã xuống dốc tuyết rồi lăn quay, bởi vì sườn núi tuyết này là dốc đứng nên cô rất khó kiểm soát được thân thể của mình, lăn lộn rất nhiều vòng, cuối cùng cô ngã vào một chỗ sườn núi có vẻ bằng phẳng hơn những chỗ khác, cũng may không có đụng vào cây mọc trên sườn núi, nếu không chắc cô sẽ bị vỡ đầu chảy máu mất.

An Phong khốn khổ nằm trên nền tuyết, giãy giụa một lúc lâu mới ngồi dậy được. Lúc này, Tiêu Diệc Vãn ở phía sau la lên: “An Phong, em không sao chứ?” Tiêu Diệc Vãn xoay mình một cái, vững vàng ngừng ở trước mặt An Phong, sau đó nhẹ nhàng quỳ gối xuống nền tuyết trước mặt cô.

Trước tiên Tiêu Diệc Vãn tháo xuống bao tay rồi kiểm tra cánh tay và chân An Phong, phát hiện không có bị thương mới yên tâm thở phào. Cậu đẩy kính trượt tuyết của mình lên trên đầu, sau đó tháo xuống kính trượt tuyết của An Phong, thấy đôi mắt An Phong chứa đầy nước mắt. An Phong uất ức khóc nức nở nói: “Làm em sợ muốn chết, lúc nãy em còn tưởng mình sẽ chết. Em lăn rất rất nhiều vòng, không có cách nào dừng lại được…”

Tiêu Diệc Vãn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chảy xuống trên mặt An Phong nói: “Không sợ nữa, thật ra lúc nãy em làm rất tốt, chỉ là lúc rẽ tốc độ quá nhanh cho nên mới té ngã.”

An Phong nhíu chặt mày, nức nở nói: “Em thật sự làm không được, trình độ của em không đủ, em không thể trượt xuống núi được…” Tiêu Diệc Vãn ôm đầu An Phong vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đợi tiếng khóc của An Phong từ từ nhỏ lại, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Tiêu Diệc Vãn buông An Phong ra, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô. An Phong có hơi ngạc nhiên, ngơ ngác mà nhìn Tiêu Diệc Vãn. Ánh mắt Tiêu Diệc Vãn đầy dịu dàng mà nhìn cô, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn môi cô. Nụ hôn vừa dịu dàng vừa kiên định này đã làm cho An Phong nhất thời quên đi sự sợ hãi và cảm giác đau đớn của thân thể, cô cũng nhắm mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn đầu tiên của cô và Tiêu Diệc Vãn.

Ánh mặt trời dịu dàng, tuyết trắng bao la, trên sườn núi tuyết yên tĩnh không bóng người, ngay cả một con chim bay ngang cũng không có, chỉ có An Phong, Tiêu Diệc Vãn và nụ hôn triền miên không dứt giữa họ.

Không biết là do vấp ngã nên có kinh nghiệm hay là do Tiêu Diệc Vãn mà An Phong đã lấy lại được lòng tin và dũng khí. Đoạn đường xuống núi cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều, An Phong không còn bị té ngã nữa. Hai người an toàn trở lại trung tâm cho khách du lịch tập hợp với mọi người.

“Ai nha, cuối cùng hai người cũng trở lại! Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.” Tiểu Mỹ lớn tiếng nói. An Phong có hơi ngượng ngùng trả lời: “Cũng không có chuyện gì, nhưng đúng là tôi có té một cái.”

Tiểu Mỹ phản bác nói: “Trượt tuyết mà, nhất định phải té ngã chứ, cô nhìn Đại Đinh đi, té bầm dập mặt mũi, té thành một Đại Định mập mạp luôn kìa!”

Hạch Đào thình lình nói thêm một câu: “Cậu ta vốn dĩ cũng không ốm.”

Đại Đinh vừa bực vừa tức kêu lên: “Các người nhìn đi, Hạch Đào đây là bỏ đá xuống giếng hãm hại đồng nghiệp mà!”

Giám đốc Lý cười nói: “Được rồi, được rồi, hôm nay mọi người trượt tuyết đều vất vả, chúng ta trở lại nhà gỗ ăn lẩu đi!” Tiểu Mỹ phấn khích hoan hô: “Oa! Quá tuyệt vời! Trong thời tiết mùa đông rét lạnh, ngồi trong nhà gỗ ăn lẩu đúng là hạnh phúc quá đi thôi!” Đa Đa gật đầu đồng ý.

Triệu Phi cười nói: “Giám đốc Lý chọn nơi này thật sự quá tốt! Có khung cảnh tuyệt đẹp lại có nhà gỗ ấm áp.”

Tiêu Diệc Vãn nghiêng người nhỏ giọng hỏi thăm An Phong: “Em có ổn không? Chân còn đau không?”

An Phong mỉm cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, có anh ở đây, dù cho thân thể có đau thì trong lòng cũng rất ấm áp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...