Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 22: Leo Tường



Tống Sơ Chiêu lặng lẽ chuồn khỏi phủ Quốc công.

Mấy ngày nay nàng đã thăm dò các cửa nhỏ trong phủ cũng như tình hình hộ vệ tuần tra cho nên việc này không có gì khó khăn với nàng cả.

Thuận lợi ra khỏi phủ, nàng đi một đường tới nơi muốn đến một cách ung dung.

Chờ cho đến khi Tống Sơ Chiêu đi được nửa đường thì nàng mới nhớ đến việc Cố Phong Giản đã dời đi nơi khác.

Đứng trong cơn gió lạnh thấu xương vào đêm thu vắng lặng khiến cho nàng hắt xì hai cái.

Thân thể này của Cố Phong Giản đúng là quá suy nhược.

Suy nhược đến độ e ngại trước cơn gió lạnh nho nhỏ này!

Vậy nên Chiêu Chiêu nguyện ý chạy thêm một đoạn đường vì hắn, giúp hắn rèn luyện thân thể cho thật tốt mới được!

Tống Sơ Chiêu thay đổi phương hướng rồi không một chút chần chờ mà đi về phía phủ Quốc công. Có điều bước chân của nàng có chút nặng nề và mang theo một chút phiền não về nơi mình không biết kia.

Nàng mới vào Hạ phủ có một lần mà chỉ đi một đoạn đường ngắn từ cửa chính đến phòng khách; sau đó nàng đã bị đuổi đi, ngay cả cơm trưa còn chưa được ăn.

Nàng làm sao biết được nơi ở của Cố Phong Giản kia chứ?

Tống Sơ Chiêu chần chờ nhìn xung quanh ngoài bờ tường. Nàng đo đạc khoảng cách hai bên rồi suy đoán vị trí Cố Phong Giản ở.

Tường ngoài của Hạ phủ không có trang bị biện pháp chống trộm, phía bên trên được lát phẳng làm cho việc leo lên rất thuận tiện.

Hẳn là vì biết sẽ không có người vụng về nào dám đến trộm đồ vật của Hạ phủ; chưa kể đến việc tất cả người bên trong phủ đều viết võ công.

Nhưng mà như thế lại thuận tiện cho Tống Sơ Chiêu.

Nàng bò lên tường cao thật thuần thục. Nàng không dám để lộ đầu quá rõ ràng mà chỉ lén lút nhìn vào sâu trong phủ xem tình hình.

Những gia đình bình thường sẽ không trồng những loại cây quá mức cao lớn xum xuê bởi vì chúng dễ trở thành nơi cho kẻ trộm cắp trốn vào. Vậy nên chỉ cần lựa được vị trí tốt thì ngay cả khi đứng ở đầu tường vẫn có thể thấy không ít chuyện với tầm nhìn rộng.

Lý trí của Tống Sơ Chiêu mơ hồ có sự nghi hoặc: Nàng trở về nhà của ngoại tổ mình nên cần gì làm ra việc hèn hạ như vậy chứ?

Nàng đi vòng bên ngoài Hạ phủ, sau khi thay đổi hai bức tường, tiếp cận ba địa điểm thì cuối cùng mới phát hiện một cái sân trông có vẻ đặc biệt.

Đồ vật trang hoàng bên trong viện quá mức dày đặc, tất cả đều là vật mới tinh mà cửa sổ gian nhà chính vẫn còn lộ ra ánh đèn.

Hạ lão gia và lão phu nhân đều là người có tuổi nên sẽ đi ngủ từ sớm. Lúc này còn có người còn thức thì phần lớn là Cố Phong Giản.

Này Cố Ngũ lang à, ngươi nửa đêm còn không có ngủ…thì sẽ khiến cho đầu ta trọc sớm thôi!

Nàng nhất định phải nghiêm túc nói chuyện này với Cố Ngũ lang mới được.

Tống Sơ Chiêu lấy đà nhảy lên tường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nàng đi dọc theo đường nhỏ, rón ra rón rén đi về phía sân của Cố Phong Giản.

………..

Tuy rằng lúc này đã khuya nhưng Cố Phong Giản vẫn còn thức đọc sách.

Chỉ có bóng của hắn hắt ra từ phía cửa sổ.

Hôm nay Xuân Đông rất phấn khởi. Lúc nàng trở về thì đã muốn bỏ lỡ mất vở tuồng nên đành phải nghe tin tức từ miệng người khác. Nhưng mà dư âm vẫn còn đó nên nàng ấy lấy cớ phải thu xếp đồ đạc vẫn còn để ở Tống phủ của mình để quay lại.

Nàng thấy người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lại ném rác rưởi vào cửa Tống phủ. Lúc đó Tống Nhị cô nương thì khóc lóc sướt mướt hối lão phu nhân đè ép sự việc xuống; Tống lão phu nhân thì muốn ngất xỉu lần thứ hai, bà ta cay cú chửi bới Phó Trường Quân; còn Tống tam lão gia lại đóng chặt cửa phòng, ông ta thu dọn đồ đạc một cách lặng lẽ để chuẩn bị chạy trốn khỏi hình ảnh hỗn loạn chỗ này.

Tình cảnh bi thảm dường như muốn sụp đổ của Tống gia đã khiến cho nàng rất vui vẻ. Sau đó nàng nhảy nhót chạy tới Hạ phủ.

Lúc ấy người Hạ phủ đang bày ra mấy món đồ trên xe đẩy.

Khi thấy chồng đồ dùng trong nhà cũ nát ấy thì Hạ lão gia đã tức giận đến độ thổi râu trừng mắt, ông gọi người ném toàn bộ ra ngoài. Bữa trưa cũng vì vậy mà ăn không ngon, ông ăn ít hơn một chén cơm so với thường ngày.

Sau đó dường như để bổ sung cho chén cơm còn thiếu kia nên ông đã sai quản sự mang theo bạc ra ngoài mua những đồ vật mới.

Ông mặc kệ đồ vật đó đã có ở phủ hay chưa, chỉ cần mới nhất, quý nhất và lớn nhất là được! Sau đó lại kéo chúng đi vài vòng trên phố để cho mọi người biết Tam cô nương nhà bọn họ được người yêu thương, đừng hòng bắt nạt nó.

Ngoại trừ chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho ngoại tôn của mình thì Xuân Đông cũng được mua cho một bộ.

Thế nên Xuân Đông bắt đầu được mặc quần áo mới, ở nơi mới và ngủ ở giường mới.

Cả người nàng tràn đầy sự vui sướng, khi đi đường thì nhẹ nhàng như bay, vẻ mặt cũng mang theo ý cười; nàng ước gì có thể khoe một lần với nhóm mấy tỉ muội ở phủ mình.

Hơn nữa nô bộc ở trong Hạ phủ nếu là nam thì đều là những người dùng nấm đấm; nếu là nha hoàn thì đều là những lão nhân từng đi theo Hạ phu nhân nhiều năm, còn không thì là những lão bà được tuyển vào để làm những công việc nặng; cho nên người vừa trẻ lại vừa đẹp như nàng ấy gần như là không có.

Nàng mới đến nơi này nửa ngày thì đã hiểu được chữ thương hoa tiếc ngọc nghĩa là gì. Nhóm tráng hán kia cứ gọi nàng nào là “muội muội xinh đẹp” rồi lại “tiểu Xuân Đông” khiến cho đầu óc nàng choáng váng, gương mặt ửng đỏ. Nàng cảm thấy Hạ phủ thật sự rất tốt!

Hạ phủ vô cùng tốt— đối với việc cảm thấy sách được bảo quản rất tốt khi được để ở trên kệ sát tường kia thì Cố Phong Giản đã nghĩ như vậy.

Sau khi phòng đã được sửa sang lại cho tốt thì Hạ lão gia và phu nhân ông đều đến đây xem xét. Đại khái bởi vì bị Tống phủ kích thích quá lớn nên Hạ lão gia cứ lắc đầu mãi, ông vẫn cảm thấy không hài lòng.

Không đủ! Không đủ phú quý! Không đủ xa hoa!

Chiêu Chiêu nhà bọn họ cần phải có mặt mũi.

Vậy nên Hạ lão gia đã chuyển tất cả những báu vật để đầy trong thư phòng mình như bút mực, đồ chặn giấy, đồ cổ, tranh vẽ cũng như mấy bài thư pháp vào bên trong viện này.

Cũng may phòng này đủ lớn lại thông với phòng kế bên nếu không cũng không nhét được số lượng nhiều đến mức như vậy.

Mới đầu Cố Phong Giản còn muốn từ chối bởi vì hắn cảm thấy Hạ lão gia lớn hơn mình nhiều lắm nên không cần phải vì mình mà huy động nhiều nhân lực như vậy. Chờ cho đến khi hắn mở một bức thi họa ra xem thì đã nuốt hết toàn bộ lời nói chuẩn bị thốt ra. Hắn lại tiếp tục mở thêm vài bức nửa thì…

Tốt.

Thật sự rất tốt.

Tống Sơ Chiêu đáng giá nhận thứ mặt mũi này.

Bối phận chênh lệch nhau nên không chịu thân vậy thì khi nào mới thân? Nàng ấy đã chịu quá nhiều uất ức ở Tống phủ rồi.

Cố Phong Giản quyết định thay thế Tống Sơ Chiêu xắp xếp lại chút sách vở này nọ nên vẫn luôn ngồi đọc sách từ chạng vạng đến giờ.

Hôm nay Xuân Đông phấn khởi chạy tới chạy lui cả ngày giữa ba phủ đã làm cho nàng ấy thấm mệt. Nàng ấy cố chống cằm ngồi cùng với Cố Phong Giản đến nửa đêm thì đi về phía cách vách để nghỉ ngơi trong chốc lát bởi vì trước đó nàng ấy đã khuyên hắn rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không muốn ngủ.

Cố Phong Giản cũng không cần người hầu hạ, hắn đọc sách đến mức không biết mệt là gì. Nhưng mà trong lúc đang đọc sách say mê thì hắn lại nghe thấy âm thanh gõ lên cửa sổ vô cùng quen thuộc.

Âm thanh kia vang lên sáu bảy lần nhưng không chịu ngừng mới có thể làm cho Cố Phong Giản chú ý tới. Hắn ngẩn đầu một cách ngạc nhiên rồi men theo tiếng động mà đi tới.

Ở ngoài sân đang có một bóng đen đang đứng. Bóng đen vừa thấy hắn đi ra thì vui vẻ huơ huơ tay.

Lúc này đã là lúc nào rồi?

Cố Phong Giản xoa mắt đang muốn hoa lên, hắn cảm thấy có khả năng đã qua giờ Tý* .

*Giờ Tý: 23 giờ đến 1 giờ sáng.

Tống Sơ Chiêu vẫy tay với hắn rồi nhỏ giọng nói chuyện như mang theo một sự dụ hoặc: “Ta có lời muốn nới với ngươi, qua đây đi. Mau qua đây đi!”

Cố Phong Giản buông sách xuống rồi đi về phía nàng.

Kết quả là Tống Sơ Chiêu xoay người chạy mất.

Cố Phong Giản: “……??”

Tuy rằng không rõ vì sao nhưng hắn vẫn đuổi theo.

Ngay lúc đó hắn đã thấy Tống Sơ Chiêu nhảy nhót theo một hướng rồi nấp ở một chỗ ở nhỏ; sau khi nương theo chướng ngại vật ở ven tường để phóng lên đầu tường thì nàng mới ngồi xếp bằng ở nơi đó.

Nàng thở ra một cách nhẹ nhàng rồi vừa lòng: “Khá tốt, vậy nói ở chỗ này đi.”

Cố Phong Giản: “……”

Thật ra hắn có rất nhiều từ muốn nói để miêu tả nàng nhưng vì ngại việc thân phận không tiện nên đành chỉ có thể nói chuyện một cách thâm ý: “Vậy mà ngươi cũng dám trèo tường của Hạ phủ sao?”

Nội tâm Tống Sơ Chiêu có chút trống rỗng nhưng không có biểu hiện ra. Nàng nhìn trước nhìn sau một lần, sau khi xác nhận xung quanh hai mươi thước* đều không có người thì mới nhỏ giọng nói một cách yên tâm: “Không giấu gì ngươi, ta đã trèo tường vô số lần rồi nên mới có thể tính toán đại khái chỗ Hạ phủ như vầy.”

*Một thước gần bằng 40cm, 20 thước tầm 800cm.

Việc này cũng đáng để tự hào sao? Cố Phong Giản không nhịn được mà bật cười.

Lúc nàng nói lời này thì rất nghiêm túc, mặt mày sáng láng, trên mặt như có ánh sáng tỏa ra chỉ khiến cho người ta thấy đáng yêu chứ nào phải liều lĩnh gì.

Cố Phong Giản thấy khá nguy hiểm cho nàng khi ngồi ở chỗ đầu tường hẹp như vậy chưa kể đến ngôn ngữ cơ thể nàng phong phú, luôn thích múa may lung tung nên khuyên nhủ: “Hay là ngươi vào trong này nói chuyện đi?”

“Không không không.” Tống Sơ Chiêu liên tục nói lời từ chối, “Nếu như ta vào sân vậy thì không chạy kịp đâu, sẽ trở thành cá nằm trên thớt mất. Vị trí này khá tốt, nếu có người tới thì ta sẽ nhảy xuống từ đây làm cho bọn họ không bắt được.”

Cố Phong Giản: “……”

Tống Sơ Chiêu cười khiêm tốn.

Ta còn chưa nói đến việc trăm hay không bằng tay quen của mình đâu.

Cố Phong Giản dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể tiếp tục ngửa đầu nói chuyện cùng với nàng.

“Vì sao ngươi phải chờ đến tối khuya mới có thể nói? Trên đường tối đen như vậy mà ngươi cũng không thấy sợ hãi sao?”

Sự buồn bực của Tống Sơ Chiêu tạm thời bị quên lãng khi gặp được Cố Phong Giản nhưng lúc này được hắn nhắc lại thì chúng ồ ạt kéo tới. Nàng tức giận đến mức vỗ vào chân mình: “Chính vì nửa đêm nửa hôm thế này mà phụ thân ngươi lại đi lay ta tỉnh nên ta mới không ngủ được!”

Cố Phong Giản: “Phụ thân ta?”

“Ngươi đợi một chút để ta nhớ lại xem ông ấy đã nói cái gì.” Tống Sơ Chiêu bắt đầu lục lọi lại trong trí nhớ của mình, “Ông ấy nói nhiều lắm nhưng rõ ràng đã làm cho ta sợ.”

Cố Phong Giản ngạc nhiên nói: “Ông ấy nói rất nhiều với ngươi sao?”

Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Rất nhiều!”

Cố Phong Giản nhớ lại, rõ ràng Cố Quốc công là người lạnh nhạt ít nói, ngay cả khi mắng chửi người khác thì cũng nói từng từ từng từ, lúc nào đã trở nên nói nhiều?”

Người nọ ở trên tường lại bắt đầu nói chuyện.

“A đúng rồi, ông ấy muốn ta phải đọc sách.” Tống Sơ Chiêu vô cùng đau đớn, nàng ước gì mình có thể khóc thành tiếng. Nàng vỗ lên tường rồi tiếp tục nói: “Ngoài việc ông ấy cứ một hai bắt ta phải đồng ý việc tham gia kỳ thi mùa xuân thì còn canh cánh trong lòng việc gần đây ta không có đọc sách nên nằng nặc đòi đưa sách mới cho ta! Ngay cả việc ta đi ra ngoài với Tứ lang mà ông ấy cũng biết được. Nhưng mà ta đâu còn cách nào khác, ta không thích đọc sách dù cho chỉ một chút! Cố Ngũ lang này, vì sao ngươi lại có sở thích như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể ngồi xổm ở trong thư phòng hay sao?”

Mẫu thân còn chưa ép nàng đến mức như vậy, thủ đoạn của Cố Quốc công tuy mềm dẻo nhưng thật sự quá độc ác!

Bởi vì kích động cho nên Tống Sơ Chiêu nói chuyện có chút lộn xộn nhưng ý chính vẫn rất rõ ràng.

Cố Phong Giản trầm mặc. Hắn không biết nên bắt đầu đánh giá từ nơi nào; một lúc lâu sau hắn mới có thể hoang mang hỏi: “Người ngươi nói có đúng thật là phụ thân ta không vậy?”

Tống Sơ Chiêu chắc chắn: “Chính là phụ thân ngươi!”

Cố Phong Giản vẫn hoài nghi như cũ: “…… Ngươi có nhìn rõ không?”

Tống Sơ Chiêu nóng nảy trả lời: “Ta nhìn được rất rõ ràng!”

Cố Phong Giản chần chờ tự hỏi ông ấy tốt như vậy sao? Còn muốn chủ động đưa sách cho mình nữa.

Tống Sơ Chiêu nói tiếp: “Ông ấy vậy mà thật nhẫn tâm! Có thể chém vào lòng ta như vậy. A còn nữa, ngươi muốn mua sách gì thì viết đưa cho ta, ngày mai ta còn phải đưa cho ông ấy đi mua.”

……………

Trong đêm khuya này còn có Hạ lão gia trằn trọc không ngủ được.

Ông ngủ có chút nông, nửa tỉnh nửa mê. Thói quen nhiều năm của ông làm cho ông đột nhiên tỉnh dậy khi nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân lưỡng lự của ai đó. Ông có chút cảnh giác ngồi dậy.

Hạ phu nhân bị ông đánh thức thì bực bội hỏi: “Ông đang làm cái gì vậy!”

Hạ lão gia nói: “Ngoài cửa có người!”

Người bên ngoài nghe thấy ông đã tỉnh lại thì lên tiếng: “Lão gia, là ta.”

Hạ lão gia mắng: “Ta là con ma nào?”

Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh một lúc rồi sau đó lại có giọng nói vô tội của quản sự: “Lão gia, là ta, Hà quản sự.”

Hạ lão gia trách mắng: “Ngươi ở bên ngoài giả thần giả quỷ làm cái gì? Có việc thì nói thẳng còn không thì lui ra!”

Hà quản sự cũng không rảnh để nói vòng vo: “Lão gia, Cố gia Ngũ lang lại tới nữa.”

“Tới thì mời vào…” Hạ lão gia nhíu mày, ông nói được một nửa thì rốt cuộc phát hiện có chỗ không đúng khiến ông tỉnh táo hẳn: “Lúc này đã nửa đêm, nó vào bằng cách nào?”

Quản sự mở miệng một cách khó khăn: “Là trèo tường mà vào.”

Hạ phu nhân ở bên cạnh có chút mờ mịt nói: “Ơ?”

Hạ lão gia lao xuống giường, ông giơ tay phải lên rồi trừng mắt quát to: “Lấy đao của ta tới đây!”

……..

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Sơ Chiêu: Người cho rằng con sẽ sợ đao sao? Con chính là người có hai thanh đao trong tên mình đó [1]!

………

Chú thích:

[1]

Chữ đao (trong thanh đao) ghi là 刀.

Tên Tống Sơ Chiêu là 宋初昭: Trong đó Sơ (初) có một chữ đao, Chiêu (昭) cũng có một chữ đao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...