Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Chương 6



Tống Thanh Vãn ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, tắm rửa xong, cô ngồi bên giường vừa lau tóc vừa gọi điện cho Thẩm Châm. Cố Nam Thành nói Cố Tích Hoa vừa về nước, có rất nhiều việc công phải xử lý, sắp tới có thể không rút ra được thời gian, Tống Thanh Vãn suy nghĩ một chút quyết định nói trước với Thẩm Châm.

“A lô, Thanh Vãn?… Cậu chờ một chút…” Bên kia thở hồng hộc như là lục lọi gì đó, “…Tớ muốn hỏi cậu một chuyện…”

“Ừ.” Thanh Vãn lên tiếng, đợi bên kia bận rộn.

“Cậu còn nhớ nửa năm trước tớ mua một chiếc váy jean bó sát không…chiếc ONLY đó…”

Tống Thanh Vãn đứng dậy, mở tủ quần áo, ngồi xổm xuống ôm ra một chiếc hộp màu xanh thẫm, cô mở ra —— váy jean bó sát người. Cô thở dài một hơi: “…Ở chỗ tớ này.”

“Ơ, sao ở chỗ cậu?”

“Cậu ghét nó buộc chặt cái bụng hoàn mỹ của cậu.”

Thẩm Châm: “…”

Cô quên mất, lúc trước khi thử cái váy này cô đang hấp tấp, ăn uống rượu chè quá độ, khiến mình tăng thêm năm cân, toàn bộ đều nằm vào vòng eo. Mặc dù Thanh Vãn không ngừng khen đẹp, cô vẫn không muốn thấy nó, mua về nhưng ném ở chỗ Thanh Vãn, vẫn lười lấy đi. Đó là một chiếc váy bó sát rất hợp với Thẩm Châm, từ vai trái đến bắp đùi, có một đường viền trơn tru, chỗ bụng có nếp uốn nhỏ, buộc vòng eo che giấu phần bụng nhỏ, bởi vì là bó sát, gợi cảm đến mức mê người. Làn da Thẩm Châm trắng nõn, có hai xương quai xanh quyến rũ, phối hợp với vải màu xanh thẫm, vừa xinh đẹp lại thanh thuần, đôi chân dài nhỏ lộ ra, ngay cả Tống Thanh Vãn cũng cảm thấy đỏ mặt. Qua cái nhìn đầu tiên chiếc váy này có vẻ trung lập, được Thẩm Châm mặc vào, lại mặc ra vẻ phong trần của nữ ca sĩ, đối với cách ăn mặc Thẩm Châm rất bình thường, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt trợn tròn, ngay cả thế cũng có vẻ quyến rũ… Cô kéo người đi nhưng Tống Thanh Vãn lại lén chạy về mua.

Quần áo hợp với khí chất của Thẩm Châm như vậy, sao có thể bỏ qua…

Tống Thanh Vãn cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Châm chẳng phải không muốn thấy chiếc váy này sao, mua về chưa mặc qua lần nào…

“Cậu tìm nó làm gì?”

“Đương nhiên là mặc.” Thẩm Châm mỉm cười, “Thanh Vãn, tớ thích một người…”

Được, không cần giới thiệu rồi. Tống Thanh Vãn: “Là người tối qua cậu đuổi theo ư?”

“Ừ, lần gặp đầu tiên đã yêu, lần gặp thứ hai cảm mến, lần gặp thứ ba định cả đời.”

“Tớ không còn gì để nói với người vừa gặp đã yêu một người ở trên đường.”

“Tớ thổ lộ với anh ấy ở ven đường.”

“…”

“Sau đó bọn tớ cùng tới Thục Lưu Hương ăn cơm.”

“…”

“Tớ trêu chọc anh ấy cuối cùng anh ấy trêu chọc tớ ngược lại.”

“…”

“Anh ấy đưa tớ về nhà, còn trao đổi số điện thoại và tóm tắt thông tin cá nhân.”

“…”

“Hôm qua trời mưa, anh ấy bị dính mưa, hai điểm đỏ sẫm, khiêu gợi muốn chết, còn có thể lờ mờ thấy được cơ bụng của anh ấy!”

“…”

“Tớ chọc ghẹo anh ấy, nói ra miệng còn nhắn tin.”

“…”

“Ở trong mộng tớ đùa giỡn anh ấy cả đêm.”

“…”

“Nhưng mà anh ấy ‘chà đạp’ tớ cả đêm.”

“…”

Tống Thanh Vãn cảm thấy thần kinh mình hơi suy nhược. Tình yêu của Thẩm Châm tới rồi cũng không đỡ nổi, sự hưng phấn của cô cũng kéo dài. Thấy cô còn muốn tiếp tục kể lại chi tiết nội dung trong mộng, Tống Thanh Vãn run giọng ngăn cô lại: “…Được rồi, được rồi, tớ đã biết…” Xem ra Thẩm Châm và Cố Tích Hoa không có duyên phận, chờ anh về rồi nói một tiếng.

“…Đúng rồi, anh ta tên gì?”

“Cố Tích Hoa.”

Tống Thanh Vãn nghĩ rằng —— rõ ràng rất có duyên phận nhỉ?

Buổi chiều Thẩm Châm chạy sang chỗ Tống Thanh Vãn lấy quần áo, sau đó hai người đến trung tâm mua sắm mua quần áo, đi dạo hai trung tâm mua sắm, Thẩm Châm mua ba chiếc váy, một chiếc kiểu thục nữ, dây lưng màu trắng buộc vòng eo, một chiếc kiểu chín chắn, váy dài màu xanh thẫm, một chiếc…sexy…màu đen váy ngắn lộ vai nếp uốn tại vòng eo, thật sự rất ngắn…

Tống Thanh Vãn: “Vì sao đều là váy?”

Thẩm Châm: “Tiện làm việc.” Cô lại lôi cô bạn đến trung tâm mua sắm khác.

Tống Thanh Vãn hỗn loạn trong gió.

Tình yêu khiến cho người phụ nữ điên cuồng, khiến Thẩm Châm phóng túng. Đây là tổng kết của Tống Thanh Vãn về hành vi sắp tới của Thẩm Châm.

Rất chính xác, rất hình tượng.

Sao lúc đầu cô không nhìn ra Thẩm Châm là một cô gái nhiệt huyết dâng trào…

Thẩm Châm nhìn bản đồ chỉ đường của trung tâm mua sắm, nói: “Chúng ta đi lầu ba.”

“Mua áo tắm?”

“Ừ.”

“…đồ riêng tư, miễn đi cùng.”

“Xin cậu lên với tớ được không?” Thẩm Châm nói, “Tuần sau công ty đài thọ đi du lịch, đến suối nước nóng Thiên Tứ hai ngày, tớ đã đặt mua trang phục.”

Cuối cùng hai người cùng vừa ý một chiếc áo tắm, dùng hồng nhạt làm màu chính, viền đen, kiểu dáng kín đáo, may vừa người, kiểu buộc ra sau gáy, để lộ đầu vai tinh xảo của Thẩm Châm, lại lộ ra vòng eo nhỏ, Thẩm Châm rất hài lòng.

Dạo phố xong, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi trong quán cà phê thường đến ăn chút bánh ngọt.

Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ, nói: “Thẩm Châm, cậu nghiêm túc ư?”

Thẩm Châm ngồi phịch trên sofa uống đồ lạnh, nghe được những lời này cô thản nhiên ngó nhìn người đối diện: “Không nghiêm túc thì sao tớ lại xài một tháng tiền lương để mua quần áo chưa bao giờ mặc?”

Tống Thanh Vãn nhìn cô.

Thẩm Châm ngồi thẳng lưng, thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Cậu có loại cảm giác này không, một người ở trong mắt người khác có lẽ rất bình thường hoặc là không có điểm gì nổi bật, nhưng khi cậu nhìn thấy anh ấy, lúc đối diện với tầm mắt của anh ấy, cậu chợt nghe thấy một âm thanh đâu đó ở trong lòng nói ‘à, đúng vậy, chính là anh ấy’?”

Tống Thanh Vãn nhớ tới khi cô vừa tốt nghiệp tham dự cuộc họp tuyển dụng, thời tiết rất nóng, cô đã đợi rất lâu mới đến phiên mình, đi vào phòng phỏng vấn, bốn người, ba nam một nữ, cô nói: “Xin chào…” Ngẩng đầu lên,  cô liền đối diện với khuôn mặt bình tĩnh nghiêm túc của Cố Nam Thành, câu nói kế tiếp liền tan biến. Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, rõ ràng mắt đối mắt, nhưng cô luôn có cảm giác ánh mắt kia đã gặm cắn toàn thân cô. Cô nghe trong lòng mình có tiếng nói: này, Tống Thanh Vãn, mi xong rồi.

Thẩm Châm nhìn đôi mắt lờ mờ của Tống Thanh Vãn, hai má ửng đỏ, biết cô bạn mình chắc chắn nhớ tới Cố Nam Thành. Lúc này, di động của Thẩm Châm vang lên, cô nhìn biểu thị cuộc gọi đến trên màn hình, nhịp tim bỗng nhanh hơn —— “Thẩm tiên sinh gọi đến”. Tống Thanh Vãn không phát hiện, chỉ thấy Thẩm Châm cố gắng đè nén khoé miệng nhếch lên rồi tiếp máy: “A lô.”Ánh mắt cười thành một đường, lấp lánh trong suốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...