Tham Vọng

Chương 21



Nụ hôn này làm Khương Đình Đình mở ra thế giới mới, cũng giúp cô giải mã bí ẩn nghĩ mãi không ra – vì sao Thẩm Nam Tinh lại để ý anh trai như vậy?

Tạ Nguyên Nhất không hiểu vì cậu ta không có anh chị em, không có quyền lên tiếng. Nhưng Khương Đình Đình có một chị gái, hai chị em giữa các chị em nhà khác đã tính thân thiết lắm rồi nhưng cũng không làm được như Thẩm Nam Tinh, ba câu không rời anh trai.

Cô cùng Tạ Nguyên Nhất học múa từ nhỏ, ngoại trừ gặp mặt trên trường thì còn thường gặp nhau ở khóa huấn luyện sau giờ học.

Theo như cô thấy, tính cách Thẩm Nam Tinh tuy cởi mở nhưng vì diện mạo quá xinh đẹp, ngược lại làm người ta khó tiếp cận, hơn nữa cậu có một khí chất thanh lãnh đến ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, khi không nói không cười, người khác còn tưởng đây là người đẹp băng giá.

Nhưng khi quen thuộc thì sẽ nhận ra tòa băng ấy thật ra mềm oặt, không chỉ thích giúp đỡ mọi người mà còn thích hành hiệp trượng nghĩa.

Bạn đầu Khương Đình Đình bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của cậu, sau khi ở chung lại cảm thấy tính tình không tồi, so với đầu gấu Trần Khiếu không hiểu lễ phép thì hành xử của Thẩm Nam Tinh luôn ôn hòa lịch sự.

Sau đó muốn theo đuổi cậu, lại phát hiện cậu có một mặt hoàn toàn khác.

Hoặc là nói khác rất nhiều mặt – mà những mặt ấy đều chỉ triển lãm trước mặt một một người, không có ngoại lệ.

Ví như làm nũng, chơi xấu, cáu kỉnh hay mượn tạp chí thời trang của cô nghiên cứu găng tay mùa đông hoặc nhờ cô tư vấn sợ len nhà nào đẹp nhất.

Khi ấy gần tới mùa đông, Khương Đình Đình còn tưởng cậu đang ám chỉ mình cái gì, vì thế dẫn cậu khi mua len, sau đó phát hiện cậu thật sự muốn tự mình đan?

Đan xong thì lén giấu trong tủ đồ ở phòng vũ đạo, sau đó lựa một ngày đông rét lạnh, mang găng tay mình đan tới một siêu thị quy mô nhỏ.

Trùng hợp siêu thì kia cách nhà Khương Đình Đình rất gần, trên đường cô và bạn học xem phim trở về vừa lúc thấy Thẩm Nam Tinh đưa cho anh chiếc găng tay mình nỗ lực đan trong hơn một tháng.

Anh cậu làm thêm trong siêu thị ấy vào kì nghỉ, cơ bản đều là công việc thể lực, trên tay không thiếu vết tổn thương do lạnh.

Nói thật chất lượng của đôi găng tay kia không phải hoàn hảo, đường đan vẹo vọ, không chỉ khó giữ ấm mà còn lọt gió, Khương Đình Đình từng đeo thử một lần, ngón cái vừa xỏ vào lại thò ra từ một lỗ to như mắt lưới đánh cá, Thẩm Nam Tinh vốn định hủy đi làm lại, nhưng nhìn thời gian lại an ủi chính mình: “Không sao cả, ngón tay anh ấy to.”

Khương Đình Đình: “Sắp đến sinh nhật của ai à?”

Thẩm Nam Tinh: “Không phải.”

Khương Đình Đình: “Vậy cậu đan găng tay làm gì? Tự đeo?”

“Không nốt.” Thẩm Nam Tinh nói nhỏ, “Sắp tới có không khí lạnh, tớ không đan cho anh ấy thì anh ấy cũng không tự mua.”

Nói đến đây thì Khương Đình Đình mơ hồ đoán ra người kia là ai, hỏi tiếp: “Anh ấy không mua thì cậu có thể mua cho anh ấy mà, sao phải tự đan, phiền toái như thế?”

Thẩm Nam Tinh: “Anh ấy không chịu dùng tiền của tớ, mỗi lần mua đồ cho anh ấy thì anh ấy đều trả lại gấp đôi, vì chút tiền ấy không biết lại phải tăng ca thêm mấy ngày.”

Rất nhiều lúc Khương Đình Đình cũng quan tâm chị mình nhưng tuyệt đối không chu đáo được như Thẩm Nam Tinh, trước một tháng đã chú ý có không khí lạnh, không khí lạnh đến là tặng găng tay luôn.

Chẳng qua kết quả của chuyện tặng găng tay này cũng không hoàn mĩ, Khương Đình Đình không biết cụ thể, chỉ biết Dịch Phong Từ không đeo găng tay Thẩm Nam Tinh tặng khi làm việc mà tự mình mua một đôi ở hàng quán vỉa hè, điều này khiến Thẩm Nam Tinh tức giận không nói với anh câu nào hẳn mấy ngày.

Hiện giờ ngẫm lại, nhất định là Dịch Phong Từ rất quý trọng đôi găng tay kia.

Nào có ai muốn món quà mà người mình thích tặng dính một bút bụi bẩn cơ chứ?

“Haiz.”

Tạ Nguyên Nhất thấy Khương Đình Đình ngơ ngác nhìn nơi xa, hỏi: “Vậy lúc ấy không đến được với Thẩm Nam Tinh, cậu có đau lòng không?”

Khương Đình Đình quay đầu tiếp tục câu cá, cười đáp: “Sao phải đau lòng? Cậu ấy không thích tớ, sao tớ lại phải thích cậu ấy nữa?”

Chiều hôm dần buông, muỗi ngày càng nhiều.

Thẩm Nam Tinh thu chiếc cần câu siêu dài Dịch Phong Từ đặc chế cho mình, xách xô nước rỗng tuếch theo mọi người về khách sạn.

Hai ngày nay thể xác và tinh thần đều mệt, ban sáng còn chơi điên cuồng, không tới tám giờ đã buồn ngủ không mở nổi mắt, lung tung ăn xong bát cơm, không theo đám người tiếp tục tiết mục buổi tối mà cầm thẻ phòng Dịch Phong Từ về phòng.

Thẩm Nam Tinh rời đi, Dịch Phong Từ cũng không ở lại lâu, chờ Tạ Nguyên Nhất cơm nước xong thì vào lấy hành lý của Thẩm Nam Tinh, lấy xong còn quan tâm hỏi Tạ Nguyên Nhất có thể ở một mình không, nếu không thì để đổi một phòng ba người.

Câu nói ấy dọa Tạ Nguyên Nhất sợ tới mức vội vàng vẫy tay, tự đưa anh ra cửa, ý bảo mình ở một mình không thành vấn đề.

Về phòng, Thẩm Nam Tinh đã nằm dài trên giường, cậu vẫn mặc quần áo hôm nay, tuy không bẩn nhưng lăn lộn bên ngoài cả ngày, trên người nhất định không thoải mái.

Dịch Phong Từ đặt hành lý xuống, vào phòng tắm nhìn xem.

Bên trong phòng tắm khá đầy đủ, có bồn tắm ngâm mình, kệ bên cạnh có nước hoa, dầu gội, sữa tắm, còn có một vài đồ tình thú làm người ta mặt đỏ tim đập.

Dịch Phong Từ ở một mình đương nhiên muốn một phòng một giường lớn, người ta chuẩn bị mấy thứ này cũng không đáng trách, anh tùy ý liếc vài cái rồi gom hết mấy thứ đồ này lại đặt ở một nơi Thẩm Nam Tinh không phát hiện ra, sau đó tìm ấm điện đun nước tráng qua thành bồn tắm rồi điều chỉnh nước ấm, đi ra giúp Thẩm Nam Tinh cởi quần áo.

Thẩm Nam Tinh nhận ra có người chạm vào mình, mơ màng tỉnh lại, ý thức được người này là Dịch Phong Từ thì lại an tâm ngủ tiếp.

Cũng không biết ngủ bao lâu, mãi đến khi có người xối nước lên người, cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt.

Vừa mở mắt đã hoảng sợ vì bồn tắm chói lóa trước mặt, lại nhận ra mình đang trần trụi trong bồn tắm, căng thẳng khoanh hai tay ôm lấy hai chân.

Dịch Phong Từ đang cầm khăn lông giúp cậu tắm rửa, nước trong bồn không nhiều lắm, chỉ có hai phần ba, vừa vặn không vượt quá vòng eo cậu.

Nếu là trước kia, Thẩm Nam Tinh tuyệt đối không phản ứng lớn như vậy, dù không mặc gì lắc lư trước mặt anh trai cậu cũng không ngượng ngùng.

Nhưng từ khi phát hiện bản thân không thích hợp, lại đối mặt với Dịch Phong Từ thì những cảm xúc trước nay chưa từng có bỗng nhảy hết ra, ví như thẹn thùng, ví như căng thẳng, ví như cậu đã lớn như vậy rồi còn để anh tắm giúp thì có phải nên xấu hổ chút không?

Đang định bảo anh ra ngoài thì lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy tay cầm khăn lông của Dịch Phong Từ dừng lại giữa không trung.

Tựa như sững sờ vì một loạt động tác vừa rồi của cậu, anh cụp mắt nhìn chằm chằm mặt nước, đôi mắt xinh đẹp biến thành một đường thẳng.

Đây là biểu cảm thường xuất hiện nhất khi Dịch Phong Từ còn nhỏ, vừa quật cường vừa tủi thân.

Ít nhất dưới góc độ của Thẩm Nam Tinh, xem như là… tủi thân.

Cậu nhất thời không biết mở lời thế nào, câu đuổi người lượn trong miệng hai vòng còn chưa kịp nhả ra đã bị anh ôm chặt vào lòng.

“Thẩm Nam Tinh.”

“A…”

“Đừng trốn anh.”

~Hết chương 21~
Chương trước Chương tiếp
Loading...