Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 4: Cuộc chiến quản gia



Tia vừa vào phòng ngủ, liền không để ý hình tượng, gục xuống giường, lớn tiếng oán giận nói: "Mệt chết ta! Ta hận tiếng Latin!"

Chương trình học bị gián đoạn một thời gian cuối cùng cũng tiếp tục. Đối với Tia, mấy môn công khóa không thành vấn đề, chỉ có hai môn ngôn ngữ, cũng không có phương pháp học tập. Thiên phú ngôn ngữ của nàng cũng chỉ bình thường, giáo sư dạy tiếng Latin lại rất nghiêm khắc, hận không thể đem hết toàn bộ chương trình học nhét vào đầu nàng, hai giờ học làm cho nàng cảm thấy tế bào não của bản thân đã bị mưu sát hơn một nửa.

Khó có khi Tia có biểu hiện trẻ con, Souren cười, lập tức lại có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, nếu ngài mệt mỏi như vậy, vậy nghỉ ngơi vài ngày đi."

Tia ngồi xuống, khoát tay: "Không cần, ta chỉ oán giận một chút mà thôi, đi học cũng là một loại lạc thú."

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Mey-Rin đẩy cửa bước vào, thi lễ với Tia.

"Có chuyện sao?"

"Vâng, về chuyện tân quản gia. Công ty đề cử vài người, nhưng người được chọn vẫn là do ngài quyết định."

"Đưa ta xem."

Tia lấy văn kiện từ Mey-Rin, đặt ở trên giường xem. Thông tin mỗi người được đề cử đều rất tỉ mỉ, xác thực, có bản lý lịch tường tận. Đương nhiên về điểm cảnh đẹp ý vui, vài người này cũng không hơn Sebastian, nhưng cũng không khiến nàng mất hứng thú.

"Mey-Rin, chọn người nào thì ngươi quyết định là được, ta chỉ có một yêu cầu, nhanh chóng tìm quý phủ nhâm." Nàng gấp lại văn kiện.

Mey-Rin nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chỉ có thể là ngài Djar Vince, vài vị nhiệm kỳ đều chưa tới."

"Đi, gọi hắn."

"Tôi gọi đến công ty, mời hắn chiều nay đến đây để tiểu thư gặp. Như vậy được chứ?"

"Như vậy tốt rồi."

"Còn có, ngài muốn dùng bữa trưa lúc nào?''

Tia quay sang hỏi Souren: "Buổi chiều có khóa học gì?''

"Là khóa học cưỡi ngựa, tiểu thư."

Tia hai mắt sáng ngời: "Vậy dùng bữa sớm một chút đi. Sau bữa trưa ta muốn nghỉ ngơi một lát, buổi chiều có sức học."

"Vâng, tôi đi nói phòng bếp chuẩn bị."

Sau khi nghỉ trưa, Tia thay bộ quần áo để cưỡi ngựa, đi đến chuồng ngựa không xa.

Gia tộc Phantomhive không chỉ có đầy đủ chuồng và đường chuyên dùng cho huấn luyện, còn có loại ngựa quý hiếm, trong đó nhiều tuổi nhất là tiểu mã tên Verney mà Tia hay ngồi. Toàn thân bộ lông màu nâu, chỉ có bốn vó và tai là màu trắng. Tiểu mã là do nàng cố ý mua khi bắt đầu học cưỡi ngựa, theo cách nói của Mey-Rin, đó là "Chỉ có loại ngựa có huyết thống cao quý như vậy, mới xứng với tiểu thư của gia tộc Phantomhive."

Giáo sư dạy cưỡi ngựa là lão sư Mary Dorothy hơn ba mươi tuổi, tóc hồng, làn da hơi đen, một thân kỵ mã quanh thân hình cân xứng, tư thế oai hùng hiên ngang, khiến Tia rất hâm mộ. Mary Dorothy từng tham gia vận hội cưỡi ngựa, làm người dạy cưỡi ngựa cho một vị tiểu thư quý tộc thật không lãng phí. Nàng bị hấp dẫn tới đây trừ chuyện lương cao còn có nhiều loài ngựa quý.

Tiểu mã Verney có vài phần quen thuộc với Tia, sau khi đi cùng nàng mấy vòng, hảo cảm lập tức bay lên. Sau khi thành lập quan hệ giữa người và ngựa, Mary Dorothy bắt đầu chỉ đạo một ít động tác cơ bản cho nàng.

Khi Tia đang học khóa cưỡi ngựa rất thuận lợi, cùng lúc đó có một chiếc ô tô màu đen chạy ở ngoại ô Luân Đôn, đi đến lâu đài Phantomhive.

Buổi chiều, Djar Vince đến công ty tìm người, hắn không thể tin vào tai của mình. Khi đó hắn còn đang không vui khi mình thất nghiệp. Chủ nhân cũ của hắn đầu tư thất bại mà phá sản, hắn là bộc dịch. Tuy rằng không phải lỗi của hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy suy sụp thất bại. Đúng lúc này hắn biết được gia tộc Phantomhive cố ý mời hắn làm quản gia.

Gia tộc Phantomhive, là gia tộc có huyết thống quý tộc. Có thể làm quản gia, không nghi ngờ là chức nghiệp lớn nhất kiếp này của hắn, vô cùng vinh quang. Hắn bắt đầu cảm thấy cố chủ phá sản cũng không phải là chuyện không tốt.

Djar Vince cố gắng khắc chế tâm tình hưng phấn của chính mình, suy nghĩ khi gặp nữ bá tước Phantomhive nên ứng đối thế nào, để đối phương có ấn tượng sâu với mình. Đột nhiên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước ô tô, ép thân xe chấn động mạnh. Sau đó hắn nhìn thấy một đôi mắt đỏ đậm chỉ có ở ác ma.

Djar Vince hoảng sợ hét, tay nắm vô lăng vô thức quay đi, ô tô mất không chế lao xuống quốc lộ.

Sebastian nhìn ô tô đã có khói trắng, khóe miệng lộ ra tươi cười vừa lòng.

"Tuy rằng hơi thô lỗ nhưng cạnh tranh là chuyện tàn khốc như vậy."

Sau đó bóng dáng của hắn như bị gió thổi biến mất.

Sau hai khóa cưỡi ngựa, Tia đã có thể cưỡi ngựa chạy chậm. Đối với người đầu tiên cưỡi ngựa như nàng mà nói, kết quả này khiến cho nàng rất vừa lòng và vui vẻ.

Nàng thay quần áo, ngồi trong hoa viên thưởng thức trà chiều, nói chuyện phiếm với Wendy.

Wendy là nữ bộc đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại ở thế giới này. Nàng là một cô nhi, được gia tộc Phantomhive giúp đỡ cuộc sống và chuyện giáo dục, làm một nữ bộc. Mey-Rin khuyên can vài lần không được, đành phải để nàng bên người, phòng ngừa tính trẻ con là gây họa. Tuy nàng gần tuổi Tia nhưng quan niệm chủ tớ của gia tộc Phantomhive nên hai người cũng không thân thiết.

Trò chuyện, bỗng nhiên Tia nhớ tới trước bữa trưa, Mey-Rin nhắc tới quản gia được đề cử sẽ đến vào buổi chiều, nhân tiện nói. "Wendy, ngươi thay ta hỏi Mey-Rin, lúc nào quản gia của chúng ta thì đến?"

''Tiểu thư, chúng ta cần có quản gia sao?" Wendy không nhiệt tình nói.

"Đúng vậy, ngươi không biết là một mình Mey-Rin làm rất vất vả sao?"

"Cũng đúng, nhưng ngài Herbert thật sự đáng thương!"

Tia vốn muốn hỏi vì sao 'ngài Herbert thật sự đáng thương', nhưng Wendy đã vội vàng đi tìm Mey-Rin, nàng đành phải từ bỏ.

Thời gian Wendy đi rất lâu, nàng ngồi chờ đến khi đã có chút không kiên nhẫn, mới thấy Mey-Rin đi tới.

"Tiểu thư, vừa rồi bệnh viện phụ cận gọi điện thoại tới."

Tia lắp bắp kinh hãi. "Cái gì?"

"Là ngài Djar Vince đến nhận lời, trên đường tới đây đã xảy ra tai nạn."

"Trời ạ! Hắn có sao không?"

"Tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng một chân hắn bị chặt đứt, não bị chấn động nhỏ, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, sợ là không thể đến nhậm chức quản gia trong thời gian ngắn." Mey-Rin cứng nhắc nói.

Tia thở dài. "Thật bất hạnh, nhưng không còn cách nào khác. Ngươi cho người đến bệnh viện thăm đi."

"Vâng tiểu thư. Vậy còn quản gia mới?"

"Chỉ có thể chọn lại. Ngươi nói cho bọn họ, chỉ cần có người đến, chúng ta có thể trả tiền."

"Ta hiểu, ta đi làm ngay."

Sau khi Mey-Rin rời đi, Tia nhìn rừng cây rậm rạp xa xa, nói nhỏ: "Chỉ là ngoài ý muốn, sao ta lại có dự cảm không tốt?"

Không may hai ngày sau dự cảm không tốt của nàng ứng nghiệm.

"Ngươi nói một vị khác được chúng ta chọn làm quản gia, không rõ lý do ở dưới sông Thames suốt một đêm, bị viêm phổi nghiêm trọng, ta nói vậy đúng chứ?"

Tia cố gắng bình tĩnh nhưng ngữ điệu không ngừng lên cao đã tiết lộ cảm xúc thật sự của nàng.

"Vâng, đúng vậy tiểu thư." Souren lắp bắp trả lời.

Tia nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, rất tốt!"

"Ngài không sao chứ?" Nữ bộc quan sát vẻ mặt của nàng, cẩn thận hỏi.

Tia bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng cười.

"Ta không sao, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi."

"Vậy ngủ ngon, tiểu thư. Nếu có việc gì cứ gọi ta."

Souren nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Tia lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm suy nghĩ. Trong phòng chỉ còn tiếng của đồng hồ. Bỗng nhiên nàng nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về một góc.

"Ngài Sebastian?"

"Cảm giác của ngài thật sự sâu sắc."

Thân ảnh của Sebastian từ bóng ma hiện ra, một tay phủ ngực, hai mắt đỏ đậm hơi nheo lại, như mang theo ý cười.

"Hành động của ngài thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Ngài đã gặp hai vị quản gia được đề cử của ta." Tia mặt không chút thay đổi nói.

"Không sai, đã có một cuộc gặp mặt nho nhỏ."

"Có phải bọn họ 'tai nạn xe cộ ngoài ý muốn' và 'bất hạnh rơi xuống nước' có liên quan đến ngài? Hay là ngay cả 'việc nhỏ' đó ngài cũng phủ nhận?"

"Kỳ thật chỉ là nhìn thoáng qua, đẩy nhẹ, không ngờ tạo ra kết quả như vậy." Sebastian cực kỳ vô tội trả lời.

Tia tức giận đến hộc máu. Ngươi là một ác ma, dùng loại thủ đoạn này ngáng chân nhân loại tìm bát cơm, không biết xấu hổ!

Nàng vẻ mặt giả dối tươi cười, hỏi: "Ta thật sự rất ngạc nhiên, chỉ là một chức quản gia, đáng giá để ngài làm vậy sao?"

Sebastian nhẹ nhàng xoa ngón tay. "Không không, ngài nói sai rồi. Ta làm tất cả là vì muốn chứng minh cho ngài thấy quyết định của ngài không chính xác, những người này không đủ năng lực đảm nhiệm chức quản gia của gia tộc Phantomhive."

"Nói như vậy là ta phải cảm tạ ngài sao?"

"Không cần đâu, ta rất thích cống hiến sức lực vì ngài, đương nhiên sau khi ký kết khế ước, ta sẽ còn làm nhiều điều cho ngài nữa."

Tia đau đầu xoa xoa thái dương. Sebastian này thật đúng là bám riết không tha. Khi nàng đang suy nghĩ nên làm thế nào để ứng phó, Sebastian đột nhiên lắc mình lui vào bóng đêm, đồng thời trên cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Nhìn người đẩy cửa vào là Mey-Rin, Tia có chút giật mình. Mey-Rin là người nghiêm khắc tuân thủ lễ nghi, sẽ không quấy rầy nàng.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Thật có lỗi, có chuyện quan trọng phải thương lượng với ngài, không thể không quấy rầy ngài nghỉ ngơi."

"Không sao, chuyện gì?"

"Về chuyện chọn quản gia có chuyện ngoài ý muốn, ngài đã nghe từ Souren rồi chứ?"

"Đúng vậy, nàng vừa nói cho ta biết."

Mey-Rin nghiêm túc nói: "Về chuyện này ngài thấy thế nào?"

"Thấy thế nào? Có chút kỳ quái. Một lần có thể quên đi, nhưng liên tiếp xảy ra.... Quả thực giống như có người cố ý đối nghịch với gia tộc Phantomhive."

Tia nói xong, cố ý liếc mắt về vị trí Sebastian vừa xuất hiện. Sau đó ánh mắt nàng quay lại trên người Mey-Rin, thấy nàng ta vẻ mặt vui mừng nhìn nàng.

"Ngài có thể nghĩ như vậy thật sự là đã trưởng thành."

Tia có chút mờ mịt. "Mey-Rin, ngươi....."

"Ta cũng cho rằng, chuyện cả hai người được đề cử gặp chuyện 'ngoài ý muốn' là có người cố ý!"

Tia kinh ngạc mở to mắt. Sao Mey-Rin nói như vậy? Chẳng lẽ.....chẳng lẽ nàng biết chuyện về Sebastian?
Chương trước Chương tiếp
Loading...