Thần Chết Trong Rừng

Chương 12



Người ta đã chôn cất thằng bé Joris. Lại thêm một đứa trẻ nữa. Thêm một chiếc quan tài nhỏ nữa. Chỉ nghĩ đến chuyện đó là tôi thấy buồn nôn. Chẳng thấy ai nghi ngờ điều gì cả!

Trời đang có gió mạnh khủng khiếp. Có cảm giác là những cơn gió to rất thích thú rung lắc cây cối. Tiếng cây cối ẩm ướt rung lên trong gió nghe thật thảm hại. Cô Yvette trước khi đi chợ đã bật cho tôi nghe cuốn sách nói Con thú có tính người của Zola. Tôi rất thích Zola, cho dù tên truyện không hợp lắm với hoàn cảnh của tôi. Cái băng cassette này là một món quà của ông Guillaume tặng tôi. Tối hôm nọ ông ấy đã mang nó đến. Ông làm cho tôi thấy rất vui, trừ việc tôi không thể ngăn mình tự hỏi không biết liệu ông ấy có thể là kẻ giết người hay không và việc ông ấy tặng tôi cái cassette có phải nằm trong mưu đồ ranh mãnh của ông hay không. Còn chuyện gì xảy ra nữa đây? Cuốn băng đã kết thúc rồi, tốt, thế là hết. Thật khó chịu làm sao! Tôi không thể làm được chuyện gì cả, tôi phải đợi cô Yvette quay về. A, hình như có ai đó ở trong phòng. Không, chắc là nhầm. Cái máy cassette đang làm gì thế không biết? Có những tiếng lách cách khác nhau. Cái máy chết tiệt. À, nó lại bắt đầu rồi.

“Đó không phải là một sự thích thú, cũng không phải là niềm vui sướng, mà đó là một sự cần thiết, một đòi hỏi ghê gớm, phải giết chết bọn chúng, phải bắt chúng về cho ta cho đến khi chúng không động đậy được nữa và chúng được tự do…”

Thật kỳ lạ, tôi không nhớ là có đoạn này.

“… trông chừng kỹ xung quanh để chọn lựa nạn nhân… hình dung ra da thịt của chúng mềm mại, rất mềm mại, bóp lấy quả tim của chúng, nghe chúng kêu la, chứng kiến thời điểm mà cuộc sống rời bỏ thân xác của chúng và khi chúng chỉ còn là một nhúm giẻ lau, nhăn nhúm, chứng kiến điều đó có thể xảy ra, chứng kiến chúng bị chết như thế nào. Cơ thể chúng đang từ nóng ấm và mềm mại dần trở nên lạnh lẽo và khô khốc? Xem chúng đã chết thật sự chưa?...”

Cái quái quỷ gì vậy?

“…làm sao để biết được điều đó? Làm sao biết được điều đó nếu không phải là đang ở đó, trong một thị trấn yên bình, giữa mọi người, chuyện trò với mọi người về thời tiết, nắng mưa, trả những khoản đóng góp trong câu lạc bộ, cắt cỏ cùng mọi người, tươi cười trước gương, một nụ cười dính đầy máu và nhận lấy gia tài của nó, một gia tài quý giá của ta được lấy ra từ những thiên thần nhỏ của ta… Những đứa trẻ hiến tặng của ta…”

Lạy Chúa! Đây là cái băng cassette khác! Cả giọng đọc cũng khác. Giọng trong cái băng này khàn đục, rất bịp bợm, đúng, một cái giọng điện tử… và câu chuyện mà nó đang kể… không thể như thế được, nhưng mà…

“… người ta sẽ nói đó là sự trả thù, thói loạn dâm gây đau đớn, nhưng mà ta yêu thích chúng. Ta muốn yêu chúng, muốn nắm giữ chúng, chỉ nắm giữ chúng cho riêng ta mà thôi, muốn ôm hôn chúng, nhưng chúng lại không muốn, chúng lại giãy giụa, chúng cố thoát khỏi ta, chúng không hiểu được là ta chỉ muốn giúp chúng được nghỉ ngơi mà thôi…”

Không, tôi không muốn nghe cái băng này! Ai đã nhét cái băng này vào máy?

“… nhưng chẳng ai hiểu được cả. Cần phải ẩn náu. Đẩy cái xe lăn của Elise Andrioli và nghĩ thật dịu dàng biết bao khi rạch bụng cô ta bằng một con dao mổ, thọc tay vào vết thương và biết rằng cô ta không thể chống cự hay kêu la gì cả, khi từ từ móc quả tim của cô ta ra, để nhìn thấy miệng cô ta đầy máu và nhìn thấy cô ta chết, thật trớ trêu làm sao, cô ta chết với con mắt mù của mình nhìn chằm chằm vào mặt kẻ giết người. Ta căm thù ngươi, Elise. Những kẻ khác thì ta không căm thù chúng mà ta lại yêu chúng. Ta rất yêu chúng, còn ngươi, ta căm thù ngươi…”

Dừng lại ngay đi!

Ai đã nhét cái băng này vào máy? Ai đã thay băng Zola bằng cái băng này? Một ý nghĩ khùng khiếp vụt đến: hắn đang ở đây, đang ở đây, ở cạnh bên tôi, hắn vừa nghe hắn nói vừa cười, tôi chắc chắn như vậy, hắn có con dao mổ ở trong tay và hắn vừa nghe băng cassette vừa nhìn tôi.

“… đúng, chính là việc đó, đúng là phải giết cô ta, loại bỏ con người vô dụng ấy, bắt cô ta phải chịu đau đớn khùng khiếp, phải trừng phạt cô ta…”

Tại sao? Tôi đã làm gì cơ chứ? Cái băng im bặt. Tôi không nghe thấy gì nữa, chỉ nghe thấy những tiếng thở mà thôi. Tiếng thở đó ở trong cái băng cassette hay là ở trong phòng? Tôi không biết, tôi không biết gì hết, tôi sợ quá, tôi… Cái băng đó lại bắt đầu…, lại cái giọn điện tử đó, và…

“Chào. – Xin trào”.

Ôi không, không, không, tôi không muốn nghe cái đó.

“Cháu đang gì vậy? – Cháu đang hái quả dâu tằm cho mẹ cháu. – Ta sẽ giúp cháu nếu cháu muốn… Cháu rất xinh đẹp, cháu có biết không… - Cháu phải đi về đây… - Hãy đợi một chút… ở lại đây với ta… - Không, cháu phải đi đây, cháu bị muộn rồi… - Lại đây nào! Ta có một sự bất ngờ dành cho cháu đấy. – không. – Nào lại đây nào, lại gần ta nào! – Không! A…a…a”

Tiếng thét vang lên, tôi không thể, không thể, dừng cái đó lại ngay đi, dừng lại ngay đi! Cái băng đã dừng lại. Tên khốn nạn đã tự ghi âm! Hắn đã ghi âm những vụ giết người và chắc chắn là hắn sẽ tua đi tua lại những cái băng đó ở nhà hắn rồi tự mình thưởng thức chúng vào các buổi tối. Phải giết hắn ta, hắn là một con quỷ và… và hắn đang ở đây.

Một bàn tay đặt lên cánh tay tôi. Ấm. Tay người… Tôi không nằm mơ, tôi cố kêu lên thật to trong cổ họng, to đến nỗi tôi có cảm giác là thanh quản của mình sắp vỡ, có một bàn tay nắm lấy cổ họng tôi, sau đó có một cái khác, một vật gì đó lạnh, con dao mổ, trời ơi, con dao mổ, nó ấn con dao mổ vào người tôi, nó làm tôi đau. Làm ơn đi, ai đó cứu tôi với! Không, đồ khốn nạn, hắn sắp chặt tôi ra nhiều mảnh, hắn sắp giết sống tôi. Ta sẽ giết chết mày, đồ khốn nạn! Nhận lấy này, vào mõm của mày này, đồ khốn nạn…

-Cô Andrioll? Cô ở đây à?

Ông Yssart! Nhanh lên! Nhanh lên!

-Tôi tự cho phép mình vào nhà vì cửa mở và không có trả lời cả…

Đóng cửa lại, nhanh lên, đóng cửa lại đi!

-A, cô đang ở đây… Tôi muốn đến nói chuyện với cô về… Nhưng có chuyện gì xảy ra vậy?

Yssart! Ông ấy đang ở đây! Tên điên rồ cũng đang ở đây, chắc là hắn ta đang ẩn nấp trong một góc nào đấy. Hắn có vũ khí, hãy cẩn thận. Chết tiệt, vì sao không thể nói được chứ?

-Tôi gọi cấp cứu rồi, họ sắp đến rồi.

Không, họ sẽ không đến đâu, hắn sẽ giết ông đấy, sau đó hắn sẽ giết tôi, hắn sẽ băm tôi ra thành từng mảnh mà tôi chẳng thể kêu la được gì. Đấy, hắn sẽ làm như vậy đấy, như hắn đã làm như vậy với bọn trẻ… Tôi thấy nước mắt chảy trên má, những giọt nước mắt tức giận và khiếp sợ.

-Đừng khóc nữa, mọi chuyện ổn rồi. Xe cứu thương sắp đến rồi. Cô có biết ai làm chuyện đó không?

Không, tôi không biết. Làm sao để có thể nói với ông ta là hắn đang ở đây… trừ phi là hắn đang trốn ở sau cánh cửa và đang theo dõi chúng tôi trong khi ông Yssart đang chăm sóc tôi…

Tôi cảm thấy có một cái gì đó nóng nhỏ giọt trên cánh tay tôi.

-Đừng làm gì cả. Chỉ cần cử động ngón tay thôi. Cô ở nhà một mình à?

Tôi giơ ngón tay lên.

Cái băng cassette. Ông ấy cần phải nghe cái băng cassette đó. Tôi giơ ngón tay lên cho dù nó đang đau và tôi cố gắng hướng về cái máy nghe băng cassette.

-Từ từ thôi… Cô muốn nói gì với tôi? Đồ đạc hả?

Tôi hạ thấp cánh tay xuống.

-Không, không đồ gỗ. Tường à? Lọ hoa à? Tranh phải không? Hay là cái radio?

Đúng, tôi giơ ngón tay.

-Có cái gì đó trong cái đài hả?

Đúng.

Ông ấy tiến lại gần cái đài và tôi nghe thấy tiếng lục lọi trong cái máy.

-Chẳng có gì ở bên trong cả, chỉ có cái băng cassette Con thú có tính người đặt ở bên cạnh máy thôi.

Tên khốn kiếp đó đã lấy cái băng của hắn ra trước khi ông Yssart đến! Còi xe cấp cứu dần dần rõ tiếng. Tôi cảm thấy người mình mềm oặt xuống. Tôi thấy lạnh. Ông Yssart vòng tay qua vai tôi, tôi ngửi thấy mùi nước hoa Colognes.

-Xe cứu thương đến rồi. Chúng tôi sẽ thu xếp cho cô. Cô đừng sợ.

Tại sao tôi lại phải sợ?

Có tiếng bước chân người, giọng nói, người ta đặt tôi lên băng ca, rồi nâng tôi lên, đầu tôi hơi bị nghiêng đi, tôi thấy rất lạnh, có phải tôi bị mất rất nhiều máu đúng không? Cửa ra vào mở ra rồi lại đóng lại, người ta nói với tôi, rồi tiêm cho tôi. Giọng nói bình tĩnh của ông Yssart “Cô đừng sợ”.

___ ___

Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường. Tôi đã ngủ thiếp đi. Không nghe thấy tiếng động nào, trừ tiếng rì rầm ở phía bên trái tôi. Có mùi của hoa. Chỉ trong một giây thôi, ý nghĩ đáng sợ là mình đang nằm trong quan tài và đã tình dậy lướt qua óc tôi. Chắ là tôi đang ở trong bệnh viện. Tôi thấy cánh tay phải rất nặng nề. Nó được đặt trên chân, dọc theo người tôi. Còn cánh tay trái thì bị gập lại và đặt trên ngực. Miễn là bàn tay của tôi vẫn còn có thể hoạt động được… Tôi cố gắng nâng bàn tay lên. Tôi làm được, nhưng thấy rất đau, đau khắp nơi. Cửa phòng mở ra.

-Chầm chậm thôi! Các bác sĩ vừa mới khâu lại cho cô!

Giọng của một phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, chắc đó là y tá.

-Vết thương trên bàn tay phải của cô hở đến 10cm và cô còn bị những vết chém ở cẳng tay trái khi cô đâm hắn.

Đâm? Tôi đã đâm một ai đó?

-Về phần đùi, cô không nên lo lắng, vết thương không sâu lắm. Cô sẽ không bị sẹo đâu.

Làm sao mà tôi có thể đâm hắn ta được chứ? Một người khác bước vào phòng.

-Cô làm chúng tôi sợ quá.

Điều tra viên Gassin. Anh ta ở rất gần tôi, tôi ngửi thấy mùi áo da.

-Chuyện gì đã xảy ra thế?

Anh ta nghĩ là tôi sẽ ca ngợi anh ta hay sao chứ? Anh ta nói tiếp:

-Bà Yvette của cô phát ngất đi khi chúng tôi báo tin cho bà ta. Bà ấy vừa đi chợ về thì thấy xe cấp cứu đang đi xa. Bây giờ thì bà ấy ổn rồi. Bà ấy đang chờ để gặp cô. Bạn bè cô cũng đang ở đây, gia đình Fansten ấy. Còn cuộc điều tra thì vẫn đang tiếp tục. Bên phòng xết nghiệm, người ta đang xem xét tỉ mỉ phòng khách của cô, chúng ta sẽ có kết quả vào sáng mai. Hắn có nói gì với cô không?

Không thật sự là hắn đã nói chuyện với tôi, nhưng làm sao để giải thích với anh ta bây giờ?

Tôi giơ bàn tay lên.

-Hắn có nói với cô hắn muốn gì không?

Có.

-Hắn có muốn…, ý tôi muốn nói là… hắn có muốn lạm dụng cô không?

Tôi không giơ bàn tay lên. Đột nhiên tôi hiểu ra là đối với anh ta, vấn đề đơn giản chỉ là tôi có bị tấn công hay không, mà việc đó chẳng liên quan gì đến những vụ giết trẻ con cả. Ngay cả ông Yssart cũng có thể không thấy mối liên quan của những vụ việc này. Người ta sẽ coi vụ này như là một vụ tấn công phụ nữ ở nhà một mình và rồi tội ác lại vẫn tiếp diễn. Dù sao thì tôi vẫn không thể làm cho họ nghe cuốn băng cassette mà hắn đã thu đó… Chỉ nghĩ đến điều đó là tôi thấy bị quặn cả ruột lại. Cái gì? Anh ta nói cái gì?

-… Cô nghỉ ngơi nhé… Tôi sẽ quay lại vào ngày mai.

Thế còn ông Yssart? Ông ấy đâu rồi? Tôi chỉ muốn gặp ông ấy thôi. Ông ấy là người duy nhất có thể hiểu được chuyện gì đó đang diễn ra!

Nhưng rõ ràng là điều tra viên Gassin đang bỏ ra ngoài mà không thèm nghe lời thỉnh cầu câm lặng của tôi.

-Ôi Elise bé bỏng của ta!

Cô Yvette! Tôi biết là cô ấy đang khóc.

-Ôi, lạy Chúa, tôi sợ làm sao! Tôi cứ nghĩ là cô chết rồi!

Cháu cũng nghĩ thế cô Yvette ạ.

-Là lỗi của tôi. Tôi cứ nghĩ là mình đã khóa cửa rồi. Tôi già mất rồi. – cô Yvette cứ vừa ấp úng vừa sụt sịt như thế.

Ngay cả đã khóa cửa thì hắn ta vẫn cứ vào nhà. Cô Yvette tội nghiệp! Tôi muốn ôm lấy cô ấy vào lòng mình để an ủi cô.

-May mà cô vẫn có thể cử động được cánh tay này. Nếu mà hắn đến đây từ tám ngày trước thì hắn đã giết cô mất rồi. Người ta tìm thấy con dao đó ở dưới đất, có lẽ là cô đã đâm vào giữa mặt hắn và hắn đã đánh rơi nó…

Đâm bằng dao, ra là cô y tá đã nói về điều này. Đúng, tôi nhớ ra rồi, cơn tức giận dâng lên trong tôi và tôi có cảm giác mình đã đâm, đã đâm ai đó..

-Cảnh sát hy vọng là hắn ta cũng bị chảy máu. Họ đã lấy mẫu máu, họ còn rắc đầy bột ra nhà để lấy dấu tay nữa, chúng ta cứ như là ở trong chương trình Năm phút cuối cùng ấy. Paul và Hélène cũng đang ở đây, nhưng y tá không cho họ vào, y tá nói rằng cô cần phải nghỉ ngơi vì cô bị sốc, huyết áp của cô tụt xuống có 8 thôi. Lúc ấy trong cô trắng bệch… Ôi, tôi vui quá, cô không bị gì nghiêm trọng cả…

Cô Yvette xúc động cúi xuống và hôn vào hai má tôi, hai cái hôn lớn kêu thành tiếng. Chắc là tôi đang khóc, có lẽ như vậy, vì tôi thấy má mình ẩm ướt.

-Sáng mai tôi lại đến, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé! – cô Yvette nói với tôi trước khi ra về.

Tôi sụt sịt một hồi. Bó hoa này chắc là của cô? Của gia đình nhà Fansten? Hay của ông Guillaume? Ông Guillaume… Chính ông ấy đã tặng tôi cái băng cassette của Zola. Có thể nó đã bị đánh tráo… Không, sai rồi, bởi vì ông Yssart đã trông thấy cái băng đó. Chẳng chứng minh được điều gì cả, ông ấy chưa nghe cuốn băng ấy… Chết tiệt, tôi lại bắt đầu suy nghĩ rồi đấy. Cánh tay tôi làm tôi bị đau. Họ đã tìm thấy con dao ở dưới đất, thế càng tốt, hy vọng là tôi đã đâm vỡ mũi hắn, tên khốn kiếp đó, hy vọng là tôi đã làm cho hắn ta bị đau, như là hắn đã làm cho tôi bị đau. Ôi, nếu tôi có thể, tôi sẽ làm cho hắn… Dù gì đi chăng nữa, trong điều trị y học, sự khiếp sợ cũng có ích! Nếu với mỗi một âm mưu giết người, tôi đều có thể nhận dạng được một người thì tôi sẽ yêu cầu được dạo chơi ban đêm trong những khu phố đầy nguy hiểm.

Hắn đã chuẩn bị cái băng ghi âm đó cho tôi, hắn muốn tôi nghe cái băng đó. Hắn muốn tôi phải khiếp sợ, vì hắn thích làm người khác sợ hãi. Sự tàn bạo và cái ý tưởng ghi âm những vụ giết người của hắn… tại sao mà một sinh vật sống lại có thể làm được những việc đó nhỉ? Bạn sẽ bảo với tôi là bọn Quốc xã đã quay phim về chúng vòi tiền trong những trại tập trung của chúng đấy thôi… Có thể là, sau khi đã vượt qua một rào cản nào đó thì con người ta có khả năng làm nhiều việc. Chắc là hắn ta đã làm cho giọng nói của mình biến đổi bằng một trong những cái máy mà người ta rao bán đầy qua mạng. Tôi nhớ có lần đã xem một quảng cáo, trong đó một gã thanh niên vừa cười đùa qua điện thoại vừa nói vào một cái máy nhỏ: “Hãy làm bạn bè của bạn ngạc nhiên bằng chiếc máy thay đổi âm thanh này. Thậm chí ngay cả mẹ ruột của bạn cũng không nhận ra bạn đâu”. Lúc đó tôi còn tự nhủ là cái loại phát minh này chắc chắn sẽ là niềm hạnh phúc của bọn người gàn dở hay bọn bị ám ảnh.

Tôi thấy buồn ngủ quá. Chắc là người ta đã cho tôi uống thuốc an thần. Tôi cảm thấy tôi đang ngủ. Ở đây, tôi được an toàn. Tôi không thấy nguy hiểm nào cả. Ở đây là bệnh viện.

-Elise! Tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy đi!

Hừm, lại chuyện gì nữa không biết?

-Hãy nghe tôi nói rõ đây!

Tự nhiên tôi thấy mình hoàn toàn tỉnh ngủ. Đó là ông Yssart. Ông ấy nghiêng đầu về phía tôi, nắm lấy vai tôi:

-Tôi không có nhiều thời gian. Kết quả phân tích trong phòng thí nghiệm không cho thấy gì hết: không có dấu tay nào khác ngoài những dấu tay của bà Yvette, ông Guillaume và của nhà Fansten. Không có dấu tay trên con dao…, một con dao hiệu Laguiole rất cầu kỳ, tôi chỉ nói qua thế thôi. Chẳng có vết máu nào khác ngoài máu của cô. Kẻ tấn công cô chắc chắn là đã mang găng tay.

Giống như ông nghĩ. Tôi đang cảm nhận lớp da của găng tay của ông qua chiếc áo bệnh viện mỏng manh đấy thôi.

-Chúng ta đang ở trong ngõ cụt. Không ai thừa nhận là kẻ tấn công cô có liên quan đến những vụ án giết người hàng loạt. Họ vẫn cứ cho là chính Stéphane là thủ phạm của những vụ giết người. Như vậy, hung thủ thật sự vẫn đang tự do tiếp tục tội ác của mình. Tôi không thể tiếp tục theo đuổi hắn một cách hợp pháp nữa. Tôi bị buộc phải làm những việc đột xuất không quan trọng. Thế nên cô nghe rõ tôi nói đây: tôi sẽ tự xoay sở theo cách khác, nhưng cô đừng lo, tôi vẫn sẽ để mắt đến cô, tôi hứa đấy.

Ông ta đang nói chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ông ta sắp đi làm du kích hay sao?

-Cả tôi và cô đều biết hắn ta đang ở rất gần cô. Và cả Virginie nữa. Hắn đang ở rất gần, tôi biết, tôi cảm nhận được điều đó, tôi chắc chắn về những dấu vết của hắn, tôi đang theo dõi sát hắn, chính vì thế mà hắn trở nên hung dữ, hắn đang sợ hãi. Tôi ngửi thấy mùi nỗi lo sợ của hắn.

Vẫn còn một người bị điên đây. Không phải là ông đâu, ông Yssart ạ, ông là người có suy nghĩ rất logic.

-Cô có biết vì sao người ta luôn tìm ra lời giải cho những câu đố không? Bởi vì không bao giờ có ổ khóa mà lại không có khóa, cũng như không bao giờ có chìa mà lại không có ổ khóa. Khi nghĩ ra một câu đố, người ta luôn phải có câu trả lời, nó thuộc về bản chất của câu đố. Chỉ cần biết lời giải là không phải sợ hãi gì nữa.

Tôi chẳng thể hiểu được những chuyện ông ta đang nói với tôi.

-Cô có biết truyện Isis và Osiris không?

Isis và Osiris? Nước Ai Cập của các vua Pharaon? Tất cả những chuyện này, vào lúc chưa tỉnh ngủ như thế này sao?

Ông ta đứng dậy:

-Hẹn gặp lại cô nhé, Elise.

Có một luồng không khí ùa tới rồi sau đó chẳng thấy gì nữa. Ông ta đã bốc hơi luôn. Chắc là ông ta đã biến thành một con dơi và bay vào bầu trời đêm. Mấy giờ rồi? Mọi vật đều im lặng.

Một cánh cửa mở ra. Có tiếng bước chân. Tôi cố gắng thở bình thường. Ai đó nghiêng người vào tôi, một bàn tay kéo ga trải giường lên. Tôi giơ bàn tay lên.

-Ô, cô đã thức rồi hả? Nào, phải ngủ đi, ba giờ sáng rồi! Đừng sợ gì cả, cứ mỗi tiếng tôi lại vào đây.

Cô y tá lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đã ba giờ sáng. Ông Yssart ở trong phòng của tôi vào lúc ba giờ sáng. Hay là tôi bị ảo giác? Ông ta còn gọi luôn tên tôi là “Elise” nữa và nói với tôi những chuyện không đâu. Hay là ông ta bị phê thuốc? Hay là sự quyến rũ không thể cưỡng lại được của tôi làm cho tất cả những người đàn ông mà tôi gặp đều phát cuồng lên? Isis và Osiris[1]… Với những gì mà tôi còn nhớ thì Osiris bị giết và thân thể bị chặt thành nhiều mảnh, còn Isis thì cố gắng khôi phục lại Osiris, tìm kiếm những mảnh thân thể rải rác để mang lại cho Osiris cuộc sống. Tôi chẳng thấy mối liên hệ nào giữa Isis và Osiris với những vụ giế người ở Boissy-les-Colombes trong thế kỷ XX này cả… Nhân danh Chúa! Những mảnh thi thể! Những con mắt, mái tóc, tay chân, một quả tim… nhưng để khôi phục cái gì mới được chứ? Renaud? Chẳng lẽ lại là Paul, sau khi Renaud bị sát hại đã hóa điên nên tìm cách khôi phục lại thi thể của Renaud? Nhưng mà những vụ giết người đã xảy ra trước đó cơ mà! Không, không được lạc vào những câu chuyện Ai Cập cổ đại này.

[1] Tên những vị thần trong thần thoại Ai Cập cổ đại.

Thế còn tôi, đang ở trong câu chuyện nào? Tại sao tôi lại dính vào những chuyện này? Có mối liên hệ nào giữa tôi và bọn trẻ đó? Liệu có phải là có hai tên giết người? Hai kẻ điên bị ám ảnh trong một thị trấn?

Ngủ, người phụ nữ dũng cảm ấy đã có được những giấc ngủ ngon, nhưng cô ấy không đón tiếp những nhân viên cảnh sát thật sự giỏi giang trong đêm sau khi súyt bị giết hại trước đó, trong buổi chiều cùng ngày… Đáng lẽ y tá nên tiêm cho tôi một mũi tiêm nhỏ, một mũi tiêm làm cho tôi ngủ ngay lập tức mà không lo sợ, không gì cả… Khi còn nhỏ, cứ mỗi lần không ngủ được là tôi lại tưởng tượng ra một quả bóng bằng cao su nảy lên nảy xuống trong hành lang hay trên cầu thang, còn tôi cứ nhìn theo quả bóng ấy, rồi tôi… cùng quả bóng… trượt dần,… trượt dần…

Tôi thấy đau đầu. Tôi đang nằm trên giường, cô y tá vừa mới tắm cho tôi, cho tôi một cái bô và thay băng cho tôi. Cô ấy nói với tôi là trời u ám và không lạnh lắm. Những vết thương có vẻ liền lại thành sẹo rất nhanh. Tên khốn khiếp đó đã chém tôi dọc cánh tay phải và đùi phải, những vết chém rất ngọt, sâu đến hơn một centimet. Cẳng tay trái, cánh tay mà tôi đã vung vào mặt hắn, đã trúng đích. Thật ra thì tôi không cảm thấy đau gì cả, chắc là họ đã cho tôi uống thuốc giảm đau.

Thế quái nào mà ông Yssart lại vào phòng tôi giữa đêm hôm như vậy? Chuyện đó làm tôi nhớ đến việc Stéphane gọi điện cho tôi bảo là anh ta phải chạy trốn. Cô y tá hỏi tôi có muốn nghe tivi hay không, tôi liền giơ bàn tay lên, cũng là một cách để giải trí. Cô ấy chuyện hết kênh này đến kênh khác cho đến khi tôi chọn chương trình tạp chí khoa học trên FR3 dành cho trẻ em. Ít ra thì tôi cũng biết được điều gì đó. Tôi lắng nghe trong khoảng nửa giờ, và cửa ra vào mở ra:

-Elise, cô ổn chứ?

Cô Yvette đến. Tôi giơ bàn tay lên. Một giọng nói khác cất lên sau lưng cô Yvette:

-Chào Elise!

Đó là Hélène.

-Bây giờ cô khá hơn rồi à?

Có cả Virginie nữa.

-Nhẹ nhàng thôi Virginie, cô Lise đang rất mệt.

Paul đang nói. Cả ba người bọn họ đều đến đây, những kẻ lắm chuyện đáng ghét.

Tại sao tôi lại có ý nghĩ như vậy nhỉ? Tôi không biết vì sao, nhưng ý nghĩ đó tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi thôi.

-Cô làm chúng tôi sợ quá! – Hélène nói.

-Cô có bị đau lắm không? – Virginie hỏi.

-Phòng này yên tĩnh nhỉ. – Paul nhận xét. Tôi hình dung anh ta đang đung đưa thân hình mình như những người trong bệnh viện thường làm vậy.

Tôi cứ nâng bàn tay lên nhiều lần, đấy là để nói mọi chuyện đều ổn.

-Tôi đã khai với điều tra Gassin là tôi tin chắc mình đã khóa cửa rồi, sau đó tôi còn nhớ là mình còn bị một cành cây làm cho phân tâm… cô thấy cơn gió ấy làm tôi đảo điên thế nào rồi đấy… - cô Yvette nói với giọng có lỗi.

-Ông thanh tra ông ấy chết rồi. - Virginie nói.

Tim tôi bỗng đập mạnh.

-Virginie! – Paul kêu lên, rõ ràng là anh ta đang rất không bằng lòng.

Yssart, đã chết rồi?

-Ông ấy bị đột quỵ sau một cơn đau tim, tối hôm qua tại nhà ông ấy ở Paris, khoảng chín giờ. – Hélène giải thích cho tôi trong một sự im lặng khó chịu. – Điều tra viên Gassin đã báo cho chúng tôi sáng nay. Đấy, chúng ta không gặp ông ấy thường xuyên, có lẽ chỉ hay tay ba lần gì đó…

Một cảm giác sợ hãi đến rợn người chạy dọc từ đầu đến chân tôi. Nếu như ông Yssart đã chết tối qua lúc chín giờ thì ai đã đến nói chuyện với tôi vào ba giờ sáng nay? Chẳng lẽ là tôi đã mơ thấy cuộc tiếp xúc đó?

-Phải công nhận là ông ấy trông không có vẻ khỏe lắm… - Paul nói thêm… - Ông ấy uống rượu quá nhiều…

Ông Yssart uống rượu? Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu ở ông ta cả. Những người đang nói chuyện với tôi là ai vậy? Họ có thật không? Tôi có thật không? Tôi cảm thấy bàn tay mình đang túm lấy khăn trải giường. Khăn trải giường là có thật. Thật là quái dị.

-Nhìn này, cô Elise có thể nắm bàn tay lại! – Virginie kêu lên đầy tự hào.

-Phải báo cho ông Raybaud biết mới được! Y tá!

Cô Yvette chạy ra, giọng phấn khích.

-Tôi lấy làm tiếc cho ông thanh tra, nhưng dù sao đi chăng nữa, theo điều tra viên Gassin thì ông già đáng thương đó không chịu được lâu nữa. Vài tháng nữa là ông ấy sẽ nghỉ hưu. Nói thẳng ra là tôi có cảm giác điều tra viên Gassin hơi mỉa mai một chút, anh ta nói là ông ấy “đã già rồi”, cô hiểu tôi muốn nói gì đấy.

Ông Yssart? Ông ấy sắp 60 tuổi rồi ư? Với cái giọng nói ấy?

-Tôi đã yêu cầu y tá báo với bác sĩ Raybaud. Với những gì xảy ra thì thật đúng là không biết chúng ta đang ở đâu nữa. – cô Yvette nói giọng buồn bã. – Còn ông thanh tra nữa, bây giờ thì… cứ như đó là sự trừng phạt của Chúa ấy!

-Nào thôi nào, mọi chuyện khá hơn rồi, mọi chuyện buộc phải như thế mà. Bao giờ có những lúc mọi chuyện trở nên tốt hơn. – Paul nói chen vào. – Còn ông thanh tra, ở tuổi của ông ấy thì không đúng lắm… Tự nhiên thôi, chắc là ông ấy làm việc quá sức.

-Đúng đấy, nhất là với bộ râu vàng khè của ông ấy, chắc là ông ấy phải hút nhiều thuốc như ống khói ấy. – cô Yvette tán thành.

Ông ấy chưa bao giờ có mùi thuốc lá. Không thể như thế được. Mọi người đang nói về người khác chứ không phải là đang nói về ông Yssart.

Tôi giơ bàn tay lên.

-Elise, có chuyện gì vậy? Cô muốn nói với chúng tôi chuyện gì à? – Paul hỏi tôi.

Tôi nắm chặt rồi nới lỏng nắm tay ra và thả cánh tay xuống cạnh người. Tôi muốn một cây bút chì! Giấy và một cây bút chì. Cánh tay tôi cử động, cứng nhắc như luật pháp vậy, rồi tôi đập mạnh cánh tay tạo thành tiếng.

-Lise, cẩn thận.

Có tiếng cốc đổ vỡ. Những tiếng thì thầm: “Căng thẳng… không nên nói về ông thanh tra… phải báo cho y tá biết…”

Đúng rồi đấy, báo cho cô ta đi. Mẹ kiếp, tôi phải được hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Cô y tá đến, lau chùi cho tôi và tiêm cho tôi một mũi.

-Cô cần phải chú ý. Cô không nên hành động như vậy.

Tôi hiểu ngay lời đe dọa ngầm trong lời nói của cô: “Nếu không, tôi sẽ cho cô một liều thuốc an thần”.

-Thôi nào, tôi nghĩ rằng cô ấy cần được ở một mình, cô ấy cần được nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người im lặng rời khỏi phòng, một sự im lặng của đoàn người rước đám ma. Tôi thấy đau ở cánh tay. Tôi còn nắm bàn tay trái thêm một hai lần nữa. Tôi tưởng tượng ra là tôi đang bóp cổ tên khốn kiếp đã làm tôi bị thương. Ý nghĩ đó làm tôi thấy vui. Nếu cái bàn tay hỏng này có thể cầm được cây bút chì thì cuối cùng tôi sẽ có thể giao tiếp được với người khác. Tôi cảm thấy mình toàn thân mềm nhũn ra, chắc chắn là do mũi tiêm vừa rồi. Tôi thấy người mềm nhũn, mềm nhũn…

Tôi tỉnh dậy, tôi ngủ lại, tôi gặp ác mộng khiến người tôi đầm đìa mồ hôi, và tôi cần thêm thuốc an thần nữa, chắc là từ hai ngày nay tôi đã phải chiến đấu với những cái bông nút tai, nó làm cho mọi tiếng động trở nên bị bưng bít. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó nói với tôi:

-Có một gói quà gửi cho cô.

Một gói quà? Tôi không thể mở gói quà đó ra được, tôi quá mệt. Mấy giờ rồi? Giờ đang ngày hay là đêm? Tôi thấy lạnh. Tôi thấy nóng. Tôi muốn tỉnh ngủ, muốn cử động chân tay. Tôi muốn được chạy nhảy! Tôi cảm thấy rất mệt. Tôi cần ngủ. Ngủ mà không nằm mơ, Ngủ, ngủ…

___ ___

Hôm nay, tôi cảm thấy sáng sủa hơn. Tôi muốn được yên tĩnh, tôi chỉ cử động bàn tay khi có người hỏi tôi và việc đó tỏ ra có hiệu quả. Người ta cho tôi uống nhiều nước, cho tôi ngồi lên giường, tôi được bảo vệ bằng một cái đai và những cái gối. Tôi đã quên với những bài tập phòng chống hoại tử, tôi để cho mình điều khiển bằng tay, tôi mở bàn tay ra và khép lại, tôi nâng bàn tay lên khi được yêu cầu. Người ta khen ngợi tôi rồi để tôi yên. Và thế là tôi lại đắm chìm trong những suy nghĩ của mình.

Ông Yssart. Đã chết. Không thể như vậy được. Ông ấy không thể vừa chết xong lại nói chuyện với tôi được. Hoặc cũng có thể Virginie nói đúng, người chết có thể đi dạo chơi quanh chúng tôi và rình mò chúng tôi. Tất cả những đứa trẻ đã chết nhảy nhót xung quanh tôi, nhìn tôi bằng những con mắt trống rỗng của mình… Cả Benoît với cái cổ họng bị cắt đứt của mình, đang cười vào mũi tôi cùng với mọi người… Cả ông Yssart, một người mới chết dài ngoẵng với những ngón tay dài của nghệ sĩ chơi dương cầm và giọng nói rất dịu dàng… Không thể như vậy được. Một cây bút chì. Giá mà tôi có được một cây bút chì…

-Cô có muốn tôi mở nó ra cho cô không?

Cô y tá ngu ngốc này làm tôi sợ quá. Tôi hoàn toàn bị lạc đường trong những suy nghĩ của mình. Cô ta đang nói gì ấy nhỉ?

-Gói hàng, cô muốn tôi mở nó ra cho cô không?

A, hóa ra là tôi không phải là đang ngủ. Một gói hàng, gửi cho tôi? Chắc đó là những thứ kẹo bánh chứ tôi gửi cho tôi? Tôi nâng bàn tay lên đồng ý để cho cô y tá mở gói hàng.

-Xem nào… Sao mà người ta lúc nào cũng dán nhiều băng dính thế?

Tiếng xoạt xoạt xé giấy, mở giấy…

-Đây rồi, xem nào… xem cái gì đây nào? À, cặp kính đàn ông gọng đồi mồi, găng tay da màu đen, còn cái này… xem nào, một bộ râu màu vàng, cái gì mà màu mè thế này, xem nào, một bộ tóc giả màu trắng có những sợi vàng. Lạ thật đấy, chắc cô phải biết đó những cái gì, tôi nghĩ là…

Không, cô y tá bé nhỏ của tôi, tôi chẳng biết gì hết. Tôi không quen nhận được những gói hàng toàn đồ đùa như vậy. Chắc là một anh hề gửi nhầm địa chỉ? Một anh hề. Râu màu vàng. Găng tay đen. Ông Yssart. Lạy Chúa, ông Yssart là giả mạo! Một thanh tra viên Yssart giả mạo cứ thoải mái dạo chơi mà không bị ai phát hiện trong vòng bốn tháng! Đó là lý do tại sao ông ta đã đến nói chuyện với tôi vào đêm qua, nói với tôi là ông thanh tra Yssart thật đã chết! Ông ta không thể tiếp tục đến nhà tôi nữa. Vậy thì… ai là ông Yssart giả? Vì sao mà ông ta lại biết rõ mọi chuyện như vậy? Tại sao ông ta lại đến nói chuyện với tôi?

-Thôi cô ở đây nhé, hẹn lát nữa gặp lại.

Đúng rồi, tạm biệt cô. Một ý nghĩ rất khó chịu chợt thoáng qua trong đầu tôi. Ông Yssart đã đến nhà tôi đúng lúc tên khốn nạn đó chém tôi bằng con dao của hắn. Ông Yssart, người vào nhà mà tôi không nghe thấy tiếng. Vậy thì nếu… nếu chính hắn là người đã trêu đùa tôi trong suốt những tuần qua như mèo vờn chuột?

Làm sao để có thể bảo cho mọi người biết được bây giờ? Làm sao để cho mọi người hiểu được bây giờ?

Nhưng, nếu ông Yssart là kẻ giết người thì tại sao ông ta lại đến chỗ tôi vào tối hôm qua? Tại sao ông ta không nhân cơ hội đó để mà giết tôi đi?

Thôi đủ rồi, đủ rồi, tất cả những câu hỏi đó! Tôi muốn có câu trả lời kìa!

Tôi thấy những giọt nước mắt bất lực và cảm giác bị tước đoạt lăn dài trên má. Tôi vò nhàu khăn trải giường giữa các ngón tay nắm chặt đau đớn.

-Thế nào rồi Elise? Có vẻ như cô có rất nhiều tiến bộ!

Tiếng ông Raybaud.

-Nhưng thật là tốt đấy. Tôi chưa bao giờ tin được là…

Ông ta ngừng lời, húng hắng ho.

-Tôi đã lên lịch hẹn vào tuần sau với chuyên gia phẫu thuật thần kinh. Tất nhiên là chúng ta không được vội vã, có thể là những dấu hiệu tiến triển sẽ dừng lại ở đây, nhưng như thế cũng là rất tốt rồi đúng không?

Tuyệt vời. Tôi dám chắc là ông sẽ rất thích thú đấy.

-Tốt, cô hãy nghỉ ngơi và chờ đợi đi, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.

Uỵch, ông ta bỏ ra ngoài.

-Xin chào.

Là điều tra viên Gassin.

-Tôi sẽ không ở lại lâu. Tôi chắc là cô đã biết tin về thanh tra…

Tôi nâng bàn tay lên. Anh chàng thân mến, giá mà anh biết được chuyện ông thanh tra!

-Cô có nhớ con dao mà chúng tôi đã thu được không? Con dao hiệu Laguiole ấy? Con dao đó có cán đồi mồi màu vàng, lưỡi dao dài 10 centimet, kiểu cách tinh vi, nó chẳng gợi lên cho cô điều gì ư?

Tôi suy nghĩ. Không. Thông tin ấy lờ mờ nói với tôi một đều gì đó, nhưng đó là điều gì? Chú tôi có một con dao hiệu Laguiole cán bằng gỗ sẫm màu. Nhưng ở đây… Tôi không giơ bàn tay lên.

-Thật đáng tiếc. Lẽ ra điều đó có thể giúp chúng tôi tìm ra chủ của con dao… Hắn có thể đã rình mò trong vườn, hắn đã nhìn thấy bà Holzinsky rời khỏi nhà và hắn đã thử cơ hội của mình. Có thể hắn bị ngạc nhiên đã bỏ đi mà không nói gì cả. Có một điểm mà tôi không hiểu. Ai đã gọi điện cho cấp cứu? Nhân viên cứu thương khẳng định là khi họ đến nơi, họ đã trông thấy một người đàn ông ở bên cạnh cô, cao khoảng 1m85, người mảnh khảnh, tóc đen, mắt đen.

Ông Yssart! Ông Yssart thật. Sau khi ông ta không cải trang nữa!

-Người đàn ông đó nói với nhân viên y tế là ông ta đang đợi cảnh sát tới. Không ai nghe nói đến ông ta nữa. Cô có biết đó là ai không?

Có, tôi có biết ông ta. Nhưng mà làm thế nào để nói cho anh ta hiểu? Tôi giơ bàn tay lên và xoay cánh tay sang một bên.

-Ờ, đợi một chút… cô muốn chỉ cho tôi cái gì à?

Tôi giơ bàn tay lên.

-OK, nhưng là cái gì chứ? Ở trong phòng à?

Đúng, ở trong phòng. Tôi lại xoay cánh tay.

-Thùng carton đúng không?

Tôi mừng rối rít giơ bàn tay lên. Tôi nghe thấy tiếng anh ta đi trong phòng, lục lọi trong hộp carton.

-Nào xem nào! Những cái này là cái gì? Xem nào… Mẹ kiếp, không thể như thế…

Thế đấy, chàng trai của tôi ạ, vậy mà lại có thể đấy. Tôi nghe thấy tiếng anh ta lục tung mọi thứ trong hộp carton. Có tiếng bíp bíp. Chắc là anh ta có một cú điện thoại di động:

-Alô, Gassin đây. Đúng, cho tôi nói với Mendoza. Gấp đấy… Cái gì ở trong nhà vệ sinh cơ? Thôi được, tôi đợi.

Im lặng. Anh ta vỗ vào cái nút làm cho giường dựng lên.

-Mendoza?... Nghe này, nói thật là tôi không quan tâm, vì tôi đang có những thứ còn kỳ quặc hơn ở đây… Tôi đang ở trong bệnh viện, ở chỗ cô Andrioll… Đúng, đúng rồi. Cậu biết là có một người đã báo cho cứu thương, một người đàn ông mà không ai biết ấy. À, có một gói hàng trong phòng của cô ấy, được gửi bởi, đợi tôi xem đã… “Hãng chuyển phát nhanh Express, 25 quảng trường Thiers, Saint-Amboise”. Trong gói hàng có một bộ tóc giả, một bộ râu và một cặp kính gọng đồi mồi. Cậu biết là gì không? Y xài cặp kính của sếp đấy! Với cả bộ râu nữa…, nhưng không phải những thứ quái quỷ này. Cậu cho người đến ngay Chuyện phát nhanh nhé, hiểu không?... Không, cô ấy không thuật lại được, cô ấy mù… Cái gì? Nhưng chẳng có ai biết mặt ông ấy cả, ông Yssart thanh tra cảnh sát chứ có phải là siêu sao đâu. Đủ để hắn ta hơi giống ông ấy… OK, hẹn lát nữa.

Anh ta dừng một lúc trước khi quay lạ hỏi tôi:

-Xin lỗi, tôi đã báo cho sở chỉ huy biết. Y tá mang những thứ này đến cho cô hả?

Tôi đưa tay lên.

-Dù gì thì cũng không thể nào tin được! Những thứ kỳ quặc này đáng lẽ phải được gửi đến cho tôi! Tôi sẽ bị biến thành một trò cười cho cả văn phòng. Cô có thấy không, nó không đúng lắm.

Anh ta bình tĩnh lại, hắng giọng, dữ dằn:

-Thôi, tôi phải đi đây, tôi mang gói này đi theo. Tôi sẽ cho người đến bảo vệ phòng của cô. Chúng ta không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

A, anh ta bắt đầu hiểu ra đó không phải là một vụ tấn công đơn thuần rồi đấy.

-Tôi sẽ cho biết rõ hơn.

Anh ta đi ra ngoài. Tôi nghe thấy anh ta nói chuyện với một cô y tá trong hành lang với giọng khô khan.

Liệu người đàn ông giả danh ông Yssart có thể là kẻ giết trẻ em được không? Tôi rất thích giọng nói, lúc chuyển giọng của ông ta. Có thật là đã tôi không cảm thấy…? Ồ không, tôi sẽ không bắt đầu suy tính mãi đâu. Giờ thì cuộc điều tra sẽ phải tăng tốc, tôi chắc chắn như thế.

Vóc người cao, da nâu. Hơi giống một chút những gì tôi hình dung. Có thể là tôi không nhầm lẫn đến thế khi vẽ nên gương mặt mọi người bằng việc đưa vào giọng nói của họ.

___ ___

Từ sáng đến giờ không có ai đến cả. Yên tĩnh. Tôi thấy bình tâm. Tôi đang mơ mộng. Tôi tưởng tượng ra mình đang ở Caribê, nằm dài trên bãi cát mịn, cảm nhận ánh nắng mặt trời trên làn da rám nắng của mình. Tôi đang nghe tiếng sóng biển rì rào, lười biếng xô vào bờ cát. Một cánh buồm trắng đu đưa giữa biển khơi, còn ở đây, mùi tôm hùm nướng đang bốc lên… Tôi với tay lấy một cốc Ti’Punch[1]. Hấp, thế là xong, một cốc Ti’Punch mát lạnh trên tay trái, một cuốn tiểu thuyết trinh thám trên tay phải, ôi thích quá. Ánh nắng mặt trời, những giấc ngủ trưa, và tôi đang ở xa, rất xa những thị trấn, thành phố buồn tẻ, xám xịt, người đông như kiến chạy tứ tung, với đầy những vấn đề phức tạp… Ôi, tôi muốn được ở lại Caribê!

[1] Tên một loại cocktail có rượu thường được uống như rượu khai vị, gồm đường, rượu rhum trắng và vỏ chanh. Thức uống được ưa chuộng ở các đảo Guyanne, Réunion… của Pháp.

Vấn đề là chuyện đó không xảy ra. Mặt trời không sưởi ấm tôi. Tôi không nghe thấy tiếng sóng mà chỉ thấy tiếng của cái monitor đặt trên bàn ngủ, và Ti’Punch chính là ba viên thuốc cùng với nước ấm mà cứ hai giờ một lần tôi phải uống.

Vì không thể ở lại biển Caribê nên tôi không ngừng nghiền ngẫm suy nghĩ: có phải ông Guillaume đã mang cho tôi chiếc băng cassette bị đánh tráo không? Nếu đúng như vậy thì chính ông ta là kẻ giết người. Nhưng tại sao lại là tôi? Đó chính là điều mà tôi không thể hiểu được. Ông Yssart là một thanh tra giả mạo. Tại sao ông Yssart thật chưa bao giờ đến điều tra tôi? Bởi vì ông chẳng thể cung cấp tí thông tin gì cho cuộc điều tra của ông ta cả. Chỉ có mình ông Yssart giả mới hay liên hệ với tôi, với Virginie và những vụ giết người. Điều đó dẫn tôi tới một câu hỏi khác tại sao người này đóng giả ông Yssart? Vậy người này là ai? Hay chính là kẻ giết người? Hắn là ai? Chẳng lẽ đó là một nhà báo chuyên săn những tin giật gân hay một thám tử tư nào đó được gia đình của một trong số các nạn nhân thuê để khám phá vụ án này? Dù sao đi chăng nữa thì kẻ giết người không thể vừa là ông Yssart vừa là ông Guillaume. Giá như có ai đó nghe được cuộn băng quỷ quái ấy… Nhưng làm thế nào mà điều tra viên Gassin có thể nghi ngờ cái băng đó có điều gì đó không bình thường? Thật vậy, tất cả những thủ đoạn của kẻ giết người đều tập trung vào điểm mấu chốt cơ bản là không thể giao tiếp với người khác được. Thế nếu tôi lại có thể nói được? Nếu tôi có thể viết được? Thì hắn buộc phải giết tôi vì tất cả những chuyện mà tôi biết được và nói với mọi người chắc chắn sẽ làm cho hắn bị bắt. Thế cho nên tôi cần phải tập trung cao độ vào những bài tập vận động, và phải luyện tập không ngừng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...