Thần Khúc

Chương 58: Họa Tâm Ma



Còn nhấn mạnh cái gì nữa chứ, cảm thấy mình thật ủy khuất chăng?

Khúc Duyệt hết nói nổi, nếu lời hắn nói là thật, làm được bước đó quả thật cũng không dễ nhưng muốn nàng khích lệ "làm tốt lắm", "vất vả rồi" thì không thể nào.

Nàng xụ mặt tiếp tục hỏi tới: "Sau đó thì sao, chàng bắt người về thí nghiệm thế nào?"

Cửu Hoang không nhận được sự an ủi nào, hơi chán nản, đáp: "Cách đó thật sự hữu dụng."

Khúc Duyệt nhớ lại lần đó có đến mấy con rắn bị tịch thu: "Cho nên chàng liền nuôi thêm nhiều nữa..."

Cửu Hoang ngắt lời: "Không nhiều."

Khúc Duyệt không tranh luận với hắn: "Chàng có thả những con rắn đó ra ngoài không?"

Cửu Hoang lắc đầu: "Không có, ta vẫn luôn do dự hết lần này đến lần khác, trong nửa năm ta nuôi ba con rắn nhỏ nhưng chưa thả đi ra ngoài lần nào, khi con thứ tư vừa ra khỏi trứng thì người cầm đàn kia đã dẫn người tới rồi, nào kịp đi đâu!"

"Chỉ là bởi vì chưa kịp?" Khúc Duyệt quay đầu nhìn, "Nếu Nhị Ca của ta tới chậm một chút, chàng đã thả bọn chúng ra ngoài?"

"Chuyện chưa xảy ra không xác định được." Cửu Hoang ăn ngay nói thật, "Nhưng lúc đó quả thật ta chưa làm gì."

Hắn thật sự không có can đảm ấy, vì luôn cảm thấy như Khúc Duyệt đang theo dõi nhất cửa nhất động của hắn. Sau này mới biết được không phải mình có tật giật mình, Khúc Duyệt quả thật vẫn luôn theo dõi hắn sát sao.

Thấy Khúc Duyệt không nói lời nào, Cửu Hoang thử thăm dò: "Lục Nương, nàng không tin ta sao?" Nhanh chóng bổ sung thêm, "Ta không có ý khác đâu, ta gạt nàng đi nuôi mấy con rắn ăn người ấy là ta không thành thật, nàng không tin cũng đúng."

Nói thật, đầu Khúc Duyệt hơi choáng váng, bản năng của nàng muốn tin tưởng nhưng lý trí lại nhắc nhở nàng không thể dễ dãi thế được.

Khúc Duyệt cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu mà kết nối Nhất Tuyến Khiên: "Nhị Ca, phái người đến Nam Man châu của thế giới Thập Cửu Châu, tìm bắt độc y của Lộc Minh Sơn. Công pháp mà Rau Hẹ học là do hắn đưa, không biết hắn có quan hệ thế nào với tên Quả Ác kia..."

Chờ Khúc Duyệt nói xong, Khúc Tống hỏi: "Giới Thập Cửu Châu là nơi nào mà chúng ta cứ thế tùy tiện đến bắt người?"

Từ khi rào cản giữa ba nghìn thế giới biến mất, sau nhiều năm chìm trong hỗn loạn, một qui tắc cố định đã được hình thành. Cho dù đối tượng muốn bắt là tà tu, người từ thế giới khác cũng không được tùy tiện chạy đến bắt người.

Vào năm vây bắt Cửu Hoang, họ bí mật điều tra trước, sau khi có được chứng cứ liền đưa đến chỗ Đại Liên Minh Thập Cửu Châu, nhận được sự đồng thuận mới có thể dẫn người đến động thủ.

Bây giờ chỉ bằng vào lời nói của một kẻ tà tu là Cửu Hoang, không thể coi là chứng cứ.

Khúc Tống nói thẳng: "Muội mang tâm ma, nó khiến muội chẳng còn lý trí, thiên vị cho Rau Hẹ."

Khúc Duyệt bị nghẹn, không dám phủ nhận.

Anh nói tiếp: "Đây thật ra cũng là một cơ hội tốt giúp muội nhìn thẳng vào họa tâm ma."

"Muội biết rồi." Khúc Duyệt không muốn nghe anh thuyết giáo nữa, nàng ngắt Nhất Tuyến Khiên.

Đan điền lại cuộn lên một trận đau, Khúc Duyệt cảm thấy sức cùng lực kiệt, hỏi lại Cửu Hoang: "Khi đó Nhị Ca ta bắt rắn con của chàng để kiểm tra, vì sao chàng không giải thích?"

Cửu Hoang không hé răng.

Khúc Duyệt nhíu mày: "Vì lý do thay máu khiến chàng thấy khó xử sao?"

Cửu Hoang: "Không phải."

Thôi được, Khúc Duyệt không truy vấn nữa: "Rau Hẹ, nếu chàng bị oan thật, chúng ta kết án sai vậy thì chúng ta đã sai rồi, nhất định sẽ bồi thường cho chàng. Nhưng không phải chúng ta đã không cố gắng hết sức điều tra..."

Phần vì âm mưu của kẻ đứng sau quá tinh vi, hắn từng bước bày ra một liên hoàn kế không chút sơ hở gài bẫy Cửu Hoan, không ai có thể tưởng tượng được nhiều đến thế. Một phần vì đầu của cái người Cửu Hoang này không giống người thường gì cả, khi thì như trống rỗng, lúc lại như hố đen, còn rất hung tàn đáng sợ.

Nếu đổi lại là Quân Chấp, chẳng có đến một phần ngàn khả năng hắn sẽ sa vào.

Năm đó trước khi Khúc Duyệt đi thực hiện nhiệm vụ, không nên nghiên cứu mớ tiểu thuyết ngôn tình kia, nên tìm chuyên gia cố vấn ở khoa tâm thần hay khoa tâm lý mới đúng, nhờ họ tư vấn làm thế nào đi vào thế giới nội tâm của người bệnh tự kỷ.

"Sẽ bồi thường cái gì cho ta?" Cửu Hoang nghe được hai chữ "bồi thường", ánh mắt không hiểu sao sáng rực lên.

"Bồi thường cho chàng..." Khúc Duyệt cũng không biết, bởi vì từ khi Bộ Đặc Biệt được thành lập, chưa từng xảy ra loại chuyện tương tự, "Còn quá sớm để nói chuyện này, hiện giờ vẫn chưa chứng minh được rằng chàng bị oan."

"Ừ."

Khúc Duyệt nghe thấy đảo bên cạnh truyền đến tiếng đàn của Đát Thi, nàng suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: "Ta đi qua đảo bên cạnh."

Nàng để mặc Cửu Hoang ở đó, đi về phía đảo của Đát Thi.

Bên thác nước quen thuộc, Quân Chấp ngồi xếp bằng trên tảng đá như thường lệ, vết thương cũ vết thương mới chồng lên nhau, sắc mặt vô cùng tái. Khúc Duyệt phát hiện Quân Chấp giống một nam châm thương tích, từ khi quen biết hắn, đi đến đâu cũng đều bị thương.

Thấy nàng đến, tiếng đàn của Đát Thi dừng lại, nàng gật đầu thật nhẹ: "Khúc cô nương."

Khúc Duyệt nhấy ra thái độ của nàng đối với mình có phần lạnh lùng, cũng phải thôi, Cửu Hoang đả thương Quân Chấp, trong lòng nàng ấy không oán giận nàng mới là lạ.

Khúc Duyệt chắp tay khom người: "Vãn bối xin cảm tạ, cũng xin tạ lỗi.''

Sau này còn phải đến gặp Cư viện trưởng để tạ lỗi, Đậu trưởng lão thì không cần, lão ta ra tay đánh lén Cửu Hoang, nàng nhìn thấy rất rõ ràng.

Khúc Duyệt lấy ra đàn tỳ bà, định chữa thương cho Quân Chấp.

Chàng cười lễ độ: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Đát Thi thu đàn, nhường vị trí cho Khúc Duyệt, nói mát một câu: "Khúc cô nương, đã biết vị bằng hữu kia của cô dễ tẩu hỏa nhập ma thì xin quan tâm nhiều hơn một chút."

"Nhất định." Khúc Duyệt khiếm tốn nhận sai.

Đát Thi cũng không hùng hổ quá đáng, nhẹ cúi người với Quân Chấp rồi rời đi, được một đoạn còn quay đầu nhìn lại.

Khúc Duyệt nhìn thái độ này của nàng, nghĩ đây đâu chỉ đơn giản là ái mộ. Song xem ra Quân Chấp hoàn toàn chẳng biết gì. Với sự thông thấu vốn có, đáng lẽ chàng ta phải hiểu được, nhưng có lẽ vì hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với tình yêu nam nữ nên chàng xem ai cũng là vãn bối. Phỏng chừng Quân Chấp chăm sóc Đát Thi như con gái nên căn bản không thể ngờ rằng con gái lại ái mộ mình.

"Tiên sinh?" Thấy nàng thất thần, Quân Chấp gọi một tiếng.

Khúc Duyệt hồi thần, ôm tỳ bà ngồi lên tảng đá mình thường ngồi, vừa định vận khí gảy đàn thì cổ họng cảm nhận được một mùi tanh ngọt, suýt nữa phun ra một búng máu.

Quân Chấp nhíu mày: "Tình trạng này của tiên sinh đâu mạnh hơn ta bao nhiêu."

Khúc Duyệt quả thật rất khó chịu, đan điền quặn đau: "Hao nhược quá độ, xin lỗi, e là không cách gì giúp ngài chữa thương."

"Không sao." Quân Chấp quan tâm nói, "Trở về nghỉ ngơi đi."

Khúc Duyệt gật đầu, nhưng nếu đã tới rồi sẵn tiện nói chút tiến triển của vụ án: "Tiền bối, ngài có biết dưới đáy chum nước đặt trước cửa học viện có rất nhiều bích họa..."

Sau khi nghe nàng kể hết, Quân Chấp kinh ngạc: "Ta đã từng vào, thấy không khác gì những biển bình thường khác nên đã đi ra."

Khúc Duyệt đề nghị: "Lúc nào đó lại nhờ Huyễn Ba đưa chúng ta cùng xuống xem." Lại bổ sung thêm, "Nhưng lúc trước ngài tính kế Huyễn Ba, hắn chưa chắc chịu đưa ngài đi."

Quân Chấp cười nói: "Ta tin tiên sinh sẽ có cách, Huyễn Ba tương đối dễ dỗ."

Khúc Duyệt gật gật đầu, lại nghe chàng nói tiếp: "Không biết Huyễn Ba và Cái Thế tiền bối ai dễ dỗ hơn?"

Khúc Duyệt đáp bất đắc dĩ: "Không khác nhau mấy, vãn bối toàn gặp phải mấy người kỳ kỳ quái quái thôi."

Quân Chấp nói: "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm đều có đạo lý cả."

Khúc Duyệt liếc chàng một cái, ý nói nàng cũng không bình thường sao chứ?

Nàng đáp: "Cho nên vãn bối mới quen biết ngài."

Quân Chấp cười, không đùa với nàng nữa, nói chính sự: "Thì ra thế giới ma chủng có quan hệ với Thiên La Tháp của các cô. Nhưng theo ta hiểu Thiên La Tháp là nơi phát ra chính khí, vì sao có thể tăng cường sức mạnh cho ma chủng?"

"Không rõ lắm." Khúc Duyệt cũng không hiểu điểm này, nàng vẫn còn muốn xuống biển nghiên cứu bích họa lần nữa. Trực giác nói với nàng rằng bức bích họa ấy ẩn chứa nhiều bí mật, "Chờ Nhị Ca ta thẩm vấn phạm nhân xong lại tính tiếp. Nhưng vãn bối có chuyện muốn nhờ ngài, ngài có thể đưa vãn bối ra khỏi thế giới ma chủng được không?"

"Ta không biết, ta từng thử mang một đồ vật trên người đi ra ngoài nhưng không được. Tuy nhiên đã rất nhiều năm rồi, bây giờ ta đã trưởng thành không ít, không biết đã được chưa." Song Quân Chấp lại lắc đầu hoài nghi nói, "Không phải tiên sinh có bảo vật gia truyền có thể đi ra ngoài sao?"

"Thật không giấu diếm, vãn bối trở về thông qua đàn tỳ bà." Khúc Duyệt nâng đàn tỳ bà trong tay lên, "Nhưng vãn bối có thể trở về, đàn lại không, hơn nữa cũng không thể dẫn người đi ra ngoài. Hiện tại vãn bối muốn đưa Cửu Hoang đi một chuyến đến giới Thập Cửu Châu..."

Qui định của ba nghìn thế giới là tu đạo giả từ thế giới khác không thể tự tiện đi vào khi chưa được phép. Nhưng Cửu Hoang là người của giới Thập Cửu Châu, hắn đi Lộc Minh Sơn điều tra tên độc y kia và dẫn nàng theo, có thể lách luật ở điểm này.

Quân Chấp đồng ý: "Để ta tu dưỡng mấy ngày rồi thử một lần."

"Đa tạ tiền bối."

— —

Khúc Duyệt quay lại đảo của mình, đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Cửu Hoang ngồi trên đất, trước mặt có rất nhiều gỗ, có thể nhận ra hắn đang làm quan tài cho Giang Thiện Duy. Thân phận của Giang Thiện Duy đã bị vạch trần, đâu còn là thần y chữa mắt nữa. Nhưng một khi Cửu Hoang đã hứa thì nhất định phải làm được, vì vậy nàng không ngăn cản.

Bên cạnh quan tài còn có một lu nước.

Hôm qua sau khi Huyễn Ba đưa nàng lên xong, nói rằng phải xuống đáy biển tiếp tục tĩnh dưỡng, khẳng định đã chẳng nghe được gì về chuyện xảy ra trên này, bằng không với tính cách của hắn, nhất định sẽ nhảy ra xem náo nhiệt.

Khúc Duyệt ngồi trên giường đả toạ, bình ổn khí huyết đang dâng trào của mình.

Cửu Hoang ngẩng đầu lên khỏi đống gỗ của mình: "Cần ta giúp nàng không?"

"Không cần."

"Ừ."

Lòng Khúc Duyệt không thể bình tĩnh nổi, sau nửa canh giờ, nàng thu khí, mở mắt: "Rau Hẹ, chàng thật sự không hận ta sao? Một chút cũng không có?"

Nàng sợ hãi bao nhiêu năm như vậy, cảm giác bây giờ hoàn toàn khác với dự đoán của nàng trước đây.

"Giận chút chút." Cửu Hoang không ngẩng đầu, "Nhưng rất nhanh đã nghĩ thông."

Nếu nàng không đến điều tra, hắn đã không gặp được nàng. Sư phụ thường nói, một người muốn trở nên tốt hơn thì phải trả giá càng nhiều hơn so với người khác. Tựa như sư phụ muốn hắn sớm học được phi hành liền ném hắn xuống vực sâu, xương cốt toàn thân bị ngã gãy vài lần, hắn liền học được rất nhanh. Đó gọi là trả giá, hắn chấp nhận.

Khúc Duyệt không kìm được hỏi: "Vậy bây giờ chàng ở chung với ta thì có cảm giác gì? Không thấy kỳ lạ sao?"

Cửu Hoang không hiểu: "Kỳ lạ?"

Khúc Duyệt nói: "Người ở bên chàng trước kia không phải là ta, là giả dối, là do ta diễn ra thôi."

Cửu Hoang càng tỏ ra không hiểu: "Trừ chuyện nàng không phải người mù, thì có gì không giống nhau?"

Khúc Duyệt liệt kê ra vài điểm: "Tính cách của ta mạnh mẽ, không có chút nào mềm yếu..."

Cửu Hoang càng thêm khó hiểu, vừa kinh ngạc: "Nàng trước kia... mềm yếu ư?"

Khúc Duyệt sửng sốt, lời này là có ý gì?

Cửu Hoang thận trọng nói: "Khi nãy lúc ta kể chuyện mình học Niết Bàn Quyết, thần thái muốn lột giày đánh ta của nàng giống hệt như khi xưa nàng nghiến răng giận dữ lúc ta đặt tên hay sau khi ta giết người cắt lưỡi vậy."

Khúc Duyệt:...

Nàng hỏi thêm: "Đó là trong tình huống đặc biệt, ngày thường chẳng phải ta giống những động vật nhỏ chàng nuôi, mảnh mai đáng yêu sao?"

Cửu Hoang im lặng không dám nói.

Khúc Duyệt đen mặt: "Nói đi, ta không trách chàng."

Cửu Hoang càng thêm thận trọng: "Ban đầu ta giữ nàng lại bên cạnh là vì cảm thấy nàng có chút giống sư phụ, ái quản ta, còn rất dữ."

Khúc Duyệt:???

Lời hắn nói quả là một đòn trí mạng. Kỹ thuật diễn của mình năm đó thì ra kém đến vậy sao?

Cửu Hoang thấy biểu cảm quỷ dị của nàng liền chuyển đề tài: "Lục nương, đã mười năm rồi vì sao tu vi của nàng không tiến bộ chút nào?"

Câu hỏi này kéo suy nghĩ của Khúc Duyệt trở về: "Ta bị họa tâm ma."

"Họa tâm ma?" Cửu Hoang lo lắng, hắn là tà tu không có họa tâm ma nhưng cũng biết họa tâm ma lợi hại bao nhiêu đối với người tu chính đạo, "Là tâm ma gì?"

"Một cái là cha ta, một cái là ánh mắt chàng nhìn ta năm đó." Khúc Duyệt nói ngắn gọn, "Ánh mắt chàng nhìn ta khi đó ảnh hưởng đến ta không nhỏ."

Cửu Hoang nhíu mày: "Ta nhìn nàng?"

Khúc Duyệt cụp mắt: "Là lúc ta bắn chàng một mũi tên, chàng nhìn ta."

Ánh mắt ấy chứa quá nhiều cảm xúc và chỉ trong một khoảng ngắn ngủi hắn liền dời mắt đi.

"Cái đó tính là tâm ma sao?" Cửu Hoang cẩn thận hồi tưởng, rồi từ từ nhớ ra, "Ta quên mất lúc ấy là ánh mắt gì rồi, chỉ nhớ ta đỏ mắt đánh nhau với bọn họ thôi. Ngay lúc ta sắp đánh chết tên cầm đàn kia thì nàng lao ra, bắn vào ngực ta một mũi tên. Ta không hiểu vì sao nàng lại muốn bắn ta, muốn giải thích với nàng rằng bọn họ ra tay đánh trước, ta chỉ đánh trả lại."

Dừng một chút, thật sự không muốn nói thẳng ra nhưng vì tâm ma của Khúc Duyệt, Cửu Hoang cố gắng: "Ta phát hiện mắt của nàng đã hồi phục thị lực, cảm thấy vui vui, nghĩ là thuốc của thần y đã có tác dụng rồi. Sau đó ta lại nhớ ra, ta đã đánh nhau với mấy người đó mười ngày, chưa từng rửa mặt gội đầu, chắc là rất... không có thể diện cho nên mới nhìn đi chỗ khác."

Sống lưng Khúc Duyệt cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn: "Chàng nói thật? Ánh mắt phức tạp lúc ấy của chàng không phải bởi vì ta lừa gạt chàng ư?"

Cửu Hoang thề: "Thật sự, lúc đó ta nào biết nàng cùng phe với họ, khi bị bắt về, nghe Nhị Ca nàng nói ta mới biết được."

Khúc Duyệt nghe xong hai mắt tối đen, bây giờ ngẫm thấy cũng đúng, trong hoàn cảnh đó, với cái đầu ấy của hắn làm sao có thể ngay lập tức nghĩ ra cái gì chứ?

Cho nên nàng cảm thấy ánh mắt ấy chứa nhiều cảm xúc phức tạp chỉ bởi do nàng cảm thấy áy náy?

Cho nên, tất cả chỉ là "Phật xem chúng sinh là Phật, ma xem chúng sinh là ma" mà thôi?

Nội tức đan điền càng thêm hỗn loạn, Khúc Duyệt cảm giác được dấu hiệu của sự tăng tiến tu vi.

Phụt một tiếng, nàng phun ra một búng máu.

Cửu Hoang vội bật dậy: "Lục Nương, sao nàng lại thổ huyết?"

Khúc Duyệt phất tay ngăn hắn đến gần, dở khóc dở cười: "Không, không phải ta thổ huyết, là tâm ma của ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...