Thần Ma Cửu Biến

Chương 23: Hoang thú cấp ba Phún Hỏa Tích Dịch



Không thể không nói, hoang thú của cả sa mạc Đôn Hoàng còn nhiều hơn cả người, khó trách thợ săn nơi này giống hệ như lính đánh thuê trong tiểu thuyết, khắp nơi đều có, Trương Hiểu Vũ chỉ đi một đoạn đường đã chứng kiến rất nhiều cảnh chiến đấu giữa thợ săn và hoang thú..

Trên đường đi, có không ít tiểu đội thợ săn nhìn thấy Trương Hiểu Vũ dám một mình độc hành trên sa mạc, đều muốn kéo hắn nhập đội, dù sao nhiều thêm một người thì thêm một phần lực lượng, đánh hoang thú tới cũng thoải mái hơn rất nhiều, đương nhiên, kết quả đều giống nhau, bị Trương Hiểu Vũ chối, đi săn chỉ là vì sinh tồn hiện tại, hắn đã không cần vì sinh tồn mà sống.

Lưng đeo đại kiếm hành tẩu ở trên sa mạc, Trương Hiểu Vũ thỉnh thoảng cầm bản đồ sa mạc ra xem xét đường đi, sau đó lại so sánh với la bàn tìm phương hướng chính xác, tiếp tục đi về phía trước.

Bay qua một cái gò núi, đứng trên đỉnh núi cao vài chục mét, Trương Hiểu Vũ cau mày quan sát một mảnh sa mạc vô ngần phía trước, thầm nghĩ: Sa mạc Đôn Hoàng nam bắc kéo dài hơn vạn dặm, bằng tốc độ của ta hiện tại mỗi ngày bất quá đi được bảy tám chục dặm, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể rời khỏi sa mạc, đây còn chưa tính gặp tình huống ngoài ý muốn.

Hi vọng vận khí không kém như vậy! Trương Hiểu Vũ lắc đầu.

Đi về phía trước vài bước, Trương Hiểu Vũ chợt nhíu mày, phóng nhãn nhìn lại, trên sa mạc xa vài trăm thước, một bầy Sa Mạc Bạo Lang dữ dội vọt về bên này, mang theo tiếng kình phong nhấc lên cát vàng mệnh mông.

Đàn sói này tối thiểu cũng có ba bốn mươi con! Trương Hiểu Vũ âm thầm tắc luỡi.

Có thể nhìn ra được, mục tiêu của Sa Mạc Bạo Lang không phải Trương Hiểu Vũ, mà chúng nó đang chạy trốn, ở phía sau có một con quái vật khổng lồ đang ra sức truy đuổi, thỉnh thoảng phụt ra một ngọn lửa dài mười mấy mét, so với lửa của Sa Mạc Bạo Lang không biết to hơn bao nhiêu lần.

Mỗi một lần phun lửa ra, đều có mấy con Sa Mạc Bạo Lang cháy đen, ngã xuống đất, mà nơi ngọn lửa đi qua trở nên đen kịt như.

Hoang thú cấp ba: Phún Hỏa Tích Dịch!

Hoang thú cấp ba không giống với hoang thú cấp một cấp hai, bởi vì trong cơ thể có tồn tại nội đan, bọn chúng cũng giống Đại Võ Sư, có thể phóng năng lượng trong cơ thể ra cự ly khá xa, như hỏa diễm, hàn băng. Ở trước mặt hoang thú cáp ba, hoang thú cấp hai cũng chỉ có điên cuồng chạy trối chết, căn bản là ngăn cản không nổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ sau chốc lát công phu, tất cả Sa Mạc Bạo Lang đều bị giết chết, Phún Hỏa Tích Dịch bắt đầu hưởng thụ bữa ăn ngon của nó.

Ăn bốn năm con Sa Mạc Bạo Lang, Phún Hỏa Tích Dịch đảo tròng mắt một phen, chú ý tới nhân loại trước mặt, tất cả hoang thú đều vô cùng thống hận nhân loại, Phún Hỏa Tích Dịch cũng không ngoại lệ.

Ầm ầm, thân hình dài mười mấy mét của Phún Hỏa Tích Dịch bò về phía Trương Hiểu Vũ, lưu lại dấu vết cực lớn ở trên cát vàng.

Từ phía sau lưng rút đại kiếm ra, Trương Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn qua Phún Hỏa Tích Dịch đang xông lên, mặc dù đối phương là hoang thú cấp ba, nhưng chỉ cần trúng một kiếm cũng tuyệt đối không thoải mái.

Phún Hỏa Tích Dịch dừng lại ở vị trí cách Trương Hiểu Vũ hơn mười mét, vị trí này đối với nó là khoảng cách an toàn nhất, đã có thể công kích được địch nhân, mà địch nhân lại không đánh được nó.

Mở miệng rộng ra, hỏa nguyên khí trong thiên địa tập kết đến miệng Phún Hỏa Tích Dịch, trong chốc lát, một ngọn lửa màu đỏ cực nóng phun, dán sát qua sa mạc mãnh liệt phóng tới vị trí của Trương Hiểu Vũ.

Thân hình chợt lóe, Trương Hiểu Vũ né qua phạm vi công kích của ngọn lửa, thân hình lao về hướng bên trái của Phún Hỏa Tích Dịch, đại kiếm trong tay kéo lê trên mặt cát, lưu lại một đạo dấu vết tinh tế rất dài.

Lại là một ngọn lửa phun đến, thân hình Trương Hiểu Vũ lại lóe lên, ngọn lửa phụt sát qua cánh tay, nhiệt độ cực nóng thiếu chút nữa làm cho Trương Hiểu Vũ không cầm được đại kiếm trong tay.

Phún Hỏa Tích Dịch thấy phun lửa hai lần cũng không thể đốt được địch nhân, lập tức có chút căm tức, thân thể khổng lồ quét ngang, cái đuôi to chừng nửa thước quét ngang ra, kình phong kịch liệt đem mặt cát dày đặc lột bỏ một tầng lớn.

Đại kiếm giơ lên, năng lượng lôi điện màu lam nhạt quán chú lên thân kiếm, Trương Hiểu Vũ đón cái đuôi của Phún Hỏa Tích Dịch chém ra một kiếm.

Két!

Trương Hiểu Vũ ngăn không được thân thể, nhanh chóng thối lui mấy bước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đối phương.

Trên cái đuôi của Phún Hỏa Tích Dịch lưu lại một vết nứt sâu gần nửa thước, đại kiếm sắc bén cộng thêm năng lượng lôi điện có thể gia tăng lực cắt kim loại, khiến nó bị thương ngoài da không nhẹ.

Rống, Phún Hỏa Tích Dịch rống lên tức giận, tứ chi phat lực, đánh tới Trương Hiểu Vũ.

Đang muốn cận chiến với ngươi đây, Trương Hiểu Vũ lộ ra nét mỉm cười, cũng cầm theo đại kiếm xông lên.

Cái miệng như bồn máu mở rộng ra, một chùm lửa ngắn nhưng phạm vi lớn hơn mãnh liệt vọt tới, bao phủ không gian mấy mét quanh thân thể Trương Hiểu Vũ.

Súc sinh thật giảo hoạt, hoang thú cấp xem ra đã có trí tuệ sơ bộ, nhưng dù thế nào cũng không thể thông minh hơn nhân loại. Trương Hiểu Vũ hướng mặt cát dày đặc phía dưới chém ra một kiếm, một đạo sóng cát cao hơn hai thước dữ dội bắn lên, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa.

Đại kiếm đánh ra sóng cát, hai chân Trương Hiểu Vũ mãnh liệt đạp lên mặt đất, thân hình bắn lên cao phía trên Phún Hỏa Tích Dịch, tốc độ cực nhanh, chuyển biến đột nhiên làm cho Phún Hỏa Tích Dịch còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Đi chết đi!" Thân hình uốn lượn, Trương Hiểu Vũ hai tay cầm ngược đại kiếm, hung hăng đối đâm vào phần gáy của Phún Hỏa Tích Dịch.

Máu đỏ vẩy ra, Phún Hỏa Tích Dịch đau đến lăn lộn trên mặt đất, âm thanh gào rú vang lên không ngừng.

Từ trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch nhảy xuống tới, Trương Hiểu Vũ kịch liệt thở phì phò, nếu không phải thanh đại kiếm này có phẩm chất thượng thừa, cực kỳ sắc bén, còn có Trương Hiểu Vũ tu luyện Hắc Ma Thủ có được lực lượng rất mạnh, thì chỉ sợ không phá không được áo giáp rất dày của Phún Hỏa Tích Dịch.

Chứng kiến bộ dáng giãy dụa của Phún Hỏa Tích Dịch, Trương Hiểu Vũ linh cơ vừa động, nhân vật trong tiểu thuyết lúc sơ kỳ đều thu phục được một ít ma thú sủng vật, không biết hoang thú có thể thu phục được không. Nếu được thì về sau cưỡi nó, có thể di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Đi đến vị trí cách Phún Hỏa Tích Dịch mười mét Trương Hiểu Vũ quơ quơ đại kiếm, mang theo tiếng kình phong thê lương, lớn tiếng hỏi: "Có thể hiểu lời ta nói thì quấy đuôi một cái, nghe không hiểu thì lập tức giết ngươi." Nói xong giờ đại kiếm lên uy hiếp nó

Con mắt Phún Hỏa Tích Dịch nháy vài cái, cái đuôi có chút lay động, hiển nhiên là hoang thú cấp ba đã có thể hiểu được một ít ngôn ngữ nhân loại.

"Tốt lắm, nếu như ngươi nguyện ý làm đồng bọn của ta, ta sẽ cứu ngươi, nếu không muốn thì sẽ giết ngươi." .

Phún Hỏa Tích Dịch lắc cái đuôi lần nữa.

Thật là hiểu được, Trương Hiểu Vũ thật cẩn thận đi tới, cảnh cáo nói: "Nếu để cho ta phát hiện ra ngươi muốn hại ta, ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi."

Nhảy lên trên lưng Phún Hỏa Tích Dịch, Trương Hiểu Vũ thấy được một lỗ máu thật sâu ở phần gáy của nó, một dòng máu đang phun ra, nhuộm đỏ một mảng bì giáp lớn.

May là mua rất nhiều dược phẩm, nếu không còn thật không biết cứu ngươi như thế nào, Trương Hiểu Vũ lấy ra hơn mười bình thuốc nước trị thương từ trong nguyên giới, nhất nhất đổ vào miệng vết thương của Phún Hỏa Tích Dịch.
Chương trước Chương tiếp
Loading...