[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 24



Trọng Quang ở lại nơi của Ma Hoàng ba ngày, cục cưng Minh Tôn trong ba ngày liền được ăn ma đan thần hoàn đủ loại kiểu dáng của Ma giới cùng Thần giới, cho đến khi khiến cái bụng nhỏ căng tròn, khuôn mặt đỏ bừng. Đầu không thấy to ra, dáng người ngược lại còn tròn hơn vài vòng.

Ma Hoàng buồn bực: hài tử này thật là không giống mình. (Ngài cũng không chịu nghĩ xem hiện tại bàn anh mới bao nhiêu…)

Hôm nay là ngày cuối cùng Ma Hoàng phải đưa ra câu trả lời thuyết phục, y ở trong Thiên Ma cung triệu tập chúng Ma thần đến thương lượng vấn đề phân phối lượng tài nguyên cực lớn mà Cự Thái cùng Giác Sắc để lại sau khi làm phản như thế nào.

Hai vị Ma Tôn bị rơi xuống và thiêu cháy này hoành hành ở Ma giới đã nhiều năm, tài sản riêng tích lũy không biết bao nhiêu, còn chiếm cứ thêm mấy ngọn núi lớn phong phú giàu tài nguyên khoáng sản cùng vùng đất rộng lớn.

Mấy thứ gia tài của bọn hắn, Ma Hoàng tất nhiên không để vào mắt. Nhưng đối với hai vị mới thăng lên Ma Tôn mà nói thì lại có ý nghĩa khác. Ngoài ra lần biến động này, tiêu diệt một phần Ma tướng, cũng sinh ra nhiều Ma tướng mới khác. Tất cả những việc này yêu cầu phải phân chia một lần nữa.

Ma Hoàng đang xử lý vụ việc này, bỗng nhiên cung điện phía Tây bùng lên ma quang cực lớn, chúng ma trong Thiên Ma cung đều cảm nhận được, sắc mặt nhất thời không khỏi kinh ngạc thay đổi.

Loại ma nào có thể ở trong Thiên Ma cung trải rộng kết giới còn tuôn ra ma tức kinh người như thế? Là địch hay bạn? Vả lại ma tức này sao lại có cảm giác tương tự Ma Hoàng như thế chứ?

Ma Hoàng nhướng mày, không nhiều lời vô ích, nháy mắt đã chạy đến hiện trường. Chúng ma ở trong Thiên Ma cung tuy rằng không thể dịch chuyển tức thời, những cũng nhanh chóng bay qua.

Anh Hà đứng đầu Thừa Tôn điện một thân chật vật ngồi dưới đất, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi cùng tức giận, quần áo hỗn độn, phía dưới váy lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Toàn bộ cung điện phía Tây đều là nơi ở của thị thiếp của Ma Hoàng, trong đó cầm đầu là Anh Hà. Anh Hà có tu vi cao nhất trong đám nữ Ma thần, cũng là thị thiếp đi theo Ma Hoàng lâu nhất. Tuy rằng Ma Hoàng không chính thức sắc phong, nhưng chúng ma đều gọi nàng một tiếng là Anh phi.

Có thể trở thành thị thiếp của Ma Hoàng, tu vi cùng dung mạo tự nhiên cũng là cao cấp nhất. Vả lại nàng có thể đi theo Ma Hoàng lâu như vậy, cũng phải có thủ đoạn nhất định. Nhưng hôm nay khi tu luyện đột nhiên bị tổn hại, còn bị Ma Hoàng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình, không khỏi tức giận trong lòng, mặt còn mang vẻ lã chã sắp khóc, thút thít đầy thương cảm kêu lên:

“Bệ hạ…”

Ma Hoàng lạnh nhạt nói:

“Đứng lên.”

Y không thích nữ nhân làm ra dáng vẻ nũng nịu nhu nhược. Có thể làm nữ nhân của Ma Hoàng y, cũng không phải kẻ yếu.

Anh Hà cũng biết không thể làm đến quá mức, ngoan ngoãn đứng lên.

Ma Hoàng hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra?”

Anh Hà cắn răng nói:

“Vừa rồi thiếp thân đang tu luyện, bỗng nhiên đệm hương bồ dưới thân có dao động khác thường, nếu không phải thiếp thân phản ứng nhanh, sợ rằng đã bị cỗ ma lực kia nổ làm bị thương.”

Nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hiện nay nơi nơi trong Ma cung đều có cấm chế Ma Hoàng sắp đặt, ngoại trừ Ma Hoàng, những Ma thần khác đều không thể tùy ý sử dụng sức mạnh. Luồng ma lực có thể tấn công nàng trước đó lại không sinh ra chút dao động nào, cho đến khi bùng nổ mới để cho nàng phát hiện, khiến nàng không thể không sợ hãi. Hơn nữa cỗ ma tức kia cực kỳ giống với Ma Hoàng, lực đạo lại nhỏ hơn nhiều, không đủ để thật sự khiến nàng bị thương, ngược lại cảm giác giống như trò đùa dai.

Ma Hoàng nhìn lướt qua một mảnh hỗn độn trong Thừa Tôn điện, bước đi thong thả đến trước bàn gỗ thần màu đen, trầm giọng nói:

“Đi ra!”

Dưới bàn gỗ thần hình như có thứ gì động đậy. Chư ma ở đây thần thức hơn người, đều nhẹ nhàng quét qua đó. Ai ngờ lại chạm phải một lá chắn mạnh mẽ uy nghiêm, liền xơ xác tiêu điều bị bắn ngược trở lại.

Chúng ma cả kinh, chỉ thấy Ma Hoàng quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt liếc về phía bọn họ một cái.

Chúng ma giống như bị tưới một gáo nước lạnh xuống đầu, nhất thời tâm cũng lạnh thấu xương. Ma Hoàng không cho bọn họ thăm dò, bọn họ liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời âm thầm đoán xem kẻ đang trốn dưới cái bàn gỗ kia là ai.

“Đi ra! Đừng để ta phải nói lần thứ ba!”

Thanh âm của Ma Hoàng lạnh lùng, nhưng người sắc bén có thể phát hiện quan hệ của y cùng với ma ở dưới bàn không giống thường.

Chúng ma đều mở to hai mắt tò mò nhìn cái bàn, cuối cùng nhìn thấy một quả cầu tròn vo chậm rãi lăn từ dưới bàn ra.

Đây, đây là cái thứ gì chứ?

Bàn anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hơi mỉm cười lấy lòng với Ma Hoàng, mở miệng dùng giọng nói còn non nớt rõ ràng phun ra hai chữ:

“Phụ hoàng.”

Trải qua ba ngày dưới sự dạy dỗ (trêu chọc? Đùa bỡn?), nó đã có thể nói được rõ ràng một vài câu chữ cùng từ ngữ ngắn gọn đơn giản.

Chúng ma đồng thời hít một ngụm khí, sắc mặt Anh Hà vèo một cái thay đổi.

Đuôi lông mày của Ma Hoàng hơi giật, dùng ma lực di chuyển bàn anh đến trước mặt, giọng nói lạnh lùng hỏi:

“Sao ngươi lại ở chỗ này? Vừa rồi đã làm cái gì?”

Bàn anh hoa chân múa tay vui sướng chỉ và biển tên trước Thừa Tôn điện.

“Tôn! Tôn! Bảo bảo, tên, giống nhau.”

Nghĩ rằng hẳn là nó nhìn thấy biển tên của Thừa Tôn điên, nhận ra chữ ‘Tôn’ bên trong giống tên của mình, lúc ấy mới tiến vào gây chuyện.

Bất quá Ma Hoàng biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Đầu tiên, bàn anh cùng với vị phụ thân Thần đế kia của nó đều bị Ma Hoàng hạ ‘lệnh cưỡng chế’ đứng ở trong tẩm điện được che kín bằng kết giới, nó đi ra đây kiểu gì? Tiếp theo, Thiên Ma cung là một quần thể cung điện cực kỳ lớn, tẩm điện của Ma Hoàng ở chỗ sâu nhất, cách cung điện phía tây cực xa, bàn anh làm sao mới đến đây được? Lại nói, vì sao nó phải gây chuyện với Anh Hà? Ma Hoàng cũng không tin nó chỉ là cảm thấy chơi rất vui.

Ma Hoàng nheo mắt, trong mắt hiện lên một tía sáng lạnh.

Bàn anh lùi về phía sau, dường như có chút sợ hãi. Mấy ngày nay linh trí của nó dần dần khai thông, không chỉ có thể nói ra miệng mấy tiếng đơn giản, còn có thể xem hiểu chữ ma. Vẻ lại bất kể là ma ngữ hay ngôn ngữ thông dụng của Thần giới, nó trời sinh đều đã biết. Hơn nữa thời gian ở trong tẩm điện của Ma Hoàng, Trọng Quang cũng dạy cho nó không ít thứ này nọ.

Lúc này nó mẫn cảm phát hiện phụ thân không vui, không khỏi mím mím cái miệng nhỏ nhắn.

Ma Hoàng không muốn dạy dỗ nhi tử ở chỗ này, liền xách nó ôm vào trong ngực, quét mắt nhìn chúng ma một lượt, thản nhiên nói:

“Hôm nay đến đây thôi, các ngươi đều quay về đi.”

“Chậm đã.”

Chúng ma đang muốn cáo lui, Anh Hà lại tiến lên một bước, ôn nhu thi lễ, nói với Ma Hoàng:

“Bệ hạ, vừa rồi ma anh này gọi ra miệng bệ hạ là ‘Phụ hoàng’, không biết là có ý gì?”

Thực lực của Anh Hà tương đương với Ma tướng hoàng kim, có lẽ còn cao hơn một bậc. Chỉ vì nàng một lòng ái mộ Ma Hoàng, không có hứng thú với ngôi vị Ma Tôn, bởi vậy vẫn luôn trốn tránh ở trong hậu cung của Ma Hoàng. Nhưng này cũng không nói rõ nàng không can thiệp vào chính vụ.

Toàn bộ Ma giới đều lấy thực lực vi tôn. Thực lực của Anh Hà lớn mạnh, thủ hạ có vô số người theo đuổi, bên ngoài hay bên trong điện đều có ảnh hưởng cực lớn. Hơn nữa nàng đi theo Ma Hoàng nhiều năm, ở Ma giới cũng giữ một phần lãnh địa tương đối rộng lớn. Năm đó, ngay cả Ma Tôn Phong Hoàng cũng phải tôn kính với nàng vài phần.

Lúc này nàng đứng ra hỏi, thực ra cũng là vấn đề mà chúng ma khác đang tò mò trong lòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...