[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 30



Ngao Liên từ rất sớm đã nhận ra có một tầm mắt trốn trong bụi cỏ trên bờ nhìn mình.

Bởi vì hơi thở kia không giống phàm nhân, cũng không phải thần tiên, Ngao Liên chỉ nghĩ là tiểu yêu vừa mới tu luyện thành hình, do vậy cũng không để ý. Nhưng là tiểu yêu này cũng không sợ hãi long áp của mình, khiến cho y có chút tò mò.

Ngao Liên ở trong sông lớn vui chơi thống khoái một hồi, rửa sạch thân thể, liền chậm rãi hóa ra một thân trường sam màu vàng, bên hông đeo trang sức bằng ngọc trai, trên chân là một đôi giày bó làm bằng da cá tinh, mái tóc dài rám nắng cố định bằng một chiếc trâm san hô đơn giản.

Y chậm rãi bước về hướng Minh Tôn đang trốn, áo dài nhẹ tung bay, ống tay áo rộng phấp phới, mang theo phong lưu vô hạn cùng biểu tình tao nhã.

Cái miệng nhỏ nhắn của Minh Tôn mở lớn, đột nhiên cảm thấy có chút không thể hô hấp.

Đến gần kìa đến gần kìa, ta nên làm cái gì bây giờ!?

Minh Tôn biết con rồng kia đi về phía hắn, hắn cảm thấy mình hẳn là phải chuẩn bị để chiến đấu, tuy rằng sức mạnh hiện tại chưa khôi phục toàn bộ, nhưng hắn vẫn có tự tin là sẽ thu phục được một con mỹ long này (sau đó hắn cảm thấy vạn phần may mắn lúc ấy mình không có làm như vậy). Nhưng mà nhưng mà nhưng mà…. Vì sao hắn lại có loại cảm giác kích động đến mức luống cuống tay chân chứ, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào. Nói với y cái gì bây giờ?

Ha, chào ngươi. Ta tên Minh Tôn, ngươi có đồng ý làm vật cưỡi của ta không?

Kháo! Thật là ngu X!

Minh Tôn khẩn trương ngồi xổm ở bên trong, còn đang do dự không biết nên chào hỏi với con rồng này như thế nào, mỹ long đã nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.

“A?”

Ngao Liên đến gần nhìn tiểu hài tử trên mặt đất, trong đôi mắt màu vàng kim hiện lên vẻ kinh ngạc. Y thế nhưng lại không thể nhìn ra hài đồng này là loại yêu vật nào.

“Ngươi là vật gì, vì sao lại nhìn trộm bản vương?”

Ngữ khí của Ngao Liên rất thản nhiên, mang theo cảm giác thượng đẳng ưu việt trời sinh của Long tộc. Hơn nữa thân là Long vương, cho dù ngữ khí của y có ôn hòa đến mấy, cũng ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể bỏ qua.

Lòng tự trọng của Minh Tôn thân là Thái tử Ma giớikhiến cho hắn tức giận mà phục hồi tinh thần, nhảy dựng lên kêu la:

“Lớn mật! Vô lễ! Ngươi mới là vật gì! Cả nhà ngươi đều là vật gì!”

Ngao Liên hơi sửng sốt. Thầm nghĩ không biết tiểu tử này chạy từ nơi nào tới, lại dám hô to gọi nhỏ với y như thế.

Chẳng qua từ khi y sinh ra đến nay, Long tộc ở xung quanh đều đối với y rất cẩn thận, ăn nói khép nép, chúng tiên của Thiên giới cũng kính y ba phần, Ngọc đế cũng không dám tùy ý gây khó dễ cho Thần long Thượng cổ cuối cùng là y, bởi vậy nghe thấy lời nói cuồng vọng vô tri của Minh Tôn, ngược lại không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

“Ngươi từ đâu đến?”

Tính nết Ngao Liên ôn hòa, không giống những Long thần khác, bởi vậy cũng không tức giận. Huống chi bộ dáng hài đồng của Minh Tôn ngọc tuyết đáng yêu, mặc dù dáng người không còn mập mạp giống như lúc bé, nhưng trên gương mặt tròn tròn vẫn giữ lại vẻ đáng yêu của năm đó.

Ngao Liên sớm làm long phụ, tự nhiên sẽ không so đo với một tiểu tử còn nhỏ hơn cả con mình này. (Đây tuyệt đối là hiểu lầm, tuổi của Long thần đại nhân ngài con chưa cả bằng số lẻ của cục cưng Minh Tôn a)

“Hừ!”

Minh Tôn nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, ngạo mạn nói:

“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi là ai? Từ đâu đến?”

Ngao Liên mỉm cười, thẳng thắn nói:

“Ngô là Long vương Đông Hải. Vừa rồi ngươi đi theo ta đến nơi này, chính vì nhìn thấy nguyên hình của ta đúng không.”

Minh Tôn đỏ mặt, không ngờ rằng hành vi của mình đã sớm bị người biết.

Ngao Liên thấy hắn ảo não, không khỏi cười nói:

“Tiểu tử kia, ngươi tên là gì? Là tiên hay yêu?”

Minh Tôn buồn bực nói:

“Nhóc con vô lễ! Ngươi mới là tiểu tử! Ta tên là Minh Tôn, năm nay đã được ba trăm tuổi!”

Hắn cũng không ngốc, không nói ra tuổi thật của mình, mà căn cứ theo khoảng thời gian du đãng ở nhân gian, ba trăm tuổi hẳn đã là số tuổi tương đối ‘già’.

Ngao Liên mỉm cười:

“Bổn vương năm nay ba nghìn tuổi, ngươi nói xem ngươi còn không phải là tiểu tử sao?”

Nói xong, xòe bàn tay ra, muốn đặt lên đỉnh đầu của Minh Tôn. Y muốn dò xét thêm một chút về linh lực của Minh Tôn, nhìn xem rốt cuộc là vật gì tu luyện thành hình. Ai ngờ phản ứng của Minh Tôn cực nhanh, có thể tránh được long trảo của y chụp lên.

Mắt vàng của Ngao Liên chợt lóe, bàn tay chuyển sang, vẫn đặt trên đỉnh đầu của Minh Tôn trong phạm vi nửa thước.

Minh Tôn tránh trái tránh phải. Hắn cũng không phải là không thể thoát khỏi phạm vi bàn tay của Ngao Liên, nhưng như vậy sẽ khiến con rồng này chú ý. Lúc này hắn đã phát hiện ra sức mạnh của Ngao Liên vô cùng mạnh mẽ, mặc dù không bằng một nửa khi mình mạnh mẽ nhất, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Với sức mạnh còn lại của hắn, không thể trực tiếp đối kháng.

Minh Tôn có chút nhụt chí: Xem ra trước khi khôi phục năng lực thì không có cách nào bắt y làm vật cưỡi cho mình.

Bất quá hắn ngược lại dâng lên hứng thú mới với Ngao Liên.

Ngao Liên thấy hài đồng kia có thể kiên trì lâu như vậy dưới long trảo của mình, không khỏi càng thêm tò mò, tăng sức mạnh lên, long áp đánh tới, rốt cuộc chụp được Minh Tôn dưới bàn tay của y.

“A?”

Ngao Liên kinh ngạc trong lòng, nói:

“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Vì sao lại có hơi thở của thần linh Thượng cổ?”

Minh Tôn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hừ một tiếng, ngạo mạn nói:

“Ta không nói cho ngươi!”

Hắn từ nhỏ đã quỷ kế đa đoan, giỏi về tâm kế, thực lực ẩn giấu lại chân thật, lộ ra một chút hơi thở của phụ thân Thần đế, liền dễ dàng nói dối Ngao Liên. Vả lại hắn biết rõ có đôi khi càng giả trang bí hiểm, ngạo mạn vô lễ, ngược lại càng có thể có được sự tin tưởng của người khác.

Ngao Liên tuy rằng không phải hạng người không hiểu thế sự, nhưng kinh nghiệm của y so với Minh Tôn đã sống rất lâu, còn không bằng một cái số lẻ, sao có thể đấu lại được Minh Tôn giảo hoạt lớn lên ở Ma giới chứ?

Y quả nhiên mắc mưu, đoán Minh Tôn là tiểu thần tiên đi từ Cửu trọng thiên xuống. Dù sao thần tức Thượng cổ thuần khiến xa xưa như vậy cũng không phải thần tiên của Thiên đình hiện tại có thể có được. Mặc dù không bằng hậu duệ duy nhất của Thần long Thượng cổ đã tuyệt tích là y, nhưng tuyệt đối không đến nông nỗi ít ỏilại mạnh mẽ đến mức khiến chúng tiên phải lễ độ tôn kính.

Bởi vì niên đại quá lâu, ba vị Thần đế Thượng cổ sáng thế, ẩn cư liền ẩn cư (hoặc ngủ?), tu luyện liền tu luyện. Ngoại trừ Thần đế Đông Hoa thỉnh thoảng lộ diện trên Thiên đình, hai vị Thần đế khác mọi người đã sớm quên tên, rất nhiều chuyện thời Thượng cổ đã trở thành truyền thuyết.

Ngao Liên biết Thần đế Đông Hoa, bởi vì tính tình hai người đều thuộc loại ôn hòa, thỉnh thoảng cùng nhau bàn luận con đường tu luyện, cũng hợp ý. Bất quá hơi thở của Minh Tô cũng hoàn toàn không giống Thần đế Đông hoa, rồi lại có chút gần gũi, chẳng lẽ là đệ tử môn hạ hoặc là cùng họ?

Bởi vì có chút giao tình với Thần đế Đông Hoa, Ngao Liên vẫn chưa gây khó dễ với Minh Tôn, nói:

“Ngươi đi đi, đừng đi theo bản vương nữa.”

Minh Tôn bĩu môi không nói gì.

Ngao Liên cũng không so đo với sự vô lễ của hắn, chỉ cảm thấy tiểu thần tiên này dã tính chưa hết, tính tình khó thuần, nhưng không mất đi vẻ đáng yêu, cười cười, tự cưỡi mây rời đi.

Công lực của Minh Tôn chưa khôi phục, mặc dù Ngao Liên vẫn chưa dùng thân rồng bay lên, hắn cũng không đuổi kịp, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ Long vương Đông Hải sao? Ta nhớ kỹ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...