Thần Mộ
Chương 39: Long khiếu chấn thiên
Lúc này ma lực của Đông Phương Phượng Hoàng cơ hồ đã bị tổn thất gần hết, căn bản không thể thi triển được ma pháp có sức sát thương, miễn cưỡng chỉ có thể phóng ra được vài tia hồ quang điện nhỏ, vốn dĩ không thể uy hiếp được Thần Nam. Thần Nam dụng lực kéo nàng ta vào trong lòng, đương nhiên hắn lại càng không muốn bị đạp xuống đất. Sau tiếng thét chói tai của Đông Phương Phượng Hoàng, mắt thấy hai người cùng nhau rơi xuống, toàn bộ chúng nhân bên ngoài la hoảng, Thần Nam tay phải liên tục phát chưởng hạn chế sức rơi. Cuối cùng hai người cũng chạm mặt đất an toàn, sau đó hắn ôm Đông Phương Phượng Hoàng lăn ra xa bảy tám mét nhằm hóa giải phản lực cực lớn đó. Toàn bộ Diễn Võ Trường đều lặng yên, mọi người như ngây ngốc, đứng im như phỗng, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới kết quả này, trải qua khoảnh khắc ngỡ ngàng, chúng nhân thật sự thét lên phẫn nộ: "Thả ngay Đông Phương tiểu thư ra" "Bại hoại bỏ tay ra" ... Thần Nam tuy đang ôm tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng lúc này thực trong lòng hắn chẳng hề có chút thích thú nào, ngược lại còn cảm thấy có chút lo ngại, chỉ sợ chúng nhân ngoài trường bất kể ước định lập tức liên thủ tóm lấy hắn. Thần Nam nhảy bật lên, đồng thời nâng Đông Phương Phượng Hoàng dậy, đối với nàng chẳng có chút thương hương tíếc ngọc nào. Hắn không để ý đến lời chửi rủa của nàng ta mà nắm chặt hai tay nàng bẻ ra phía sau. Khải Văn liền vội vàng chạy tới, nói: "Thần huynh đã thắng rồi, sao không mau thả Phượng Hoàng ra?" Thần Nam nói: "Đợi chút đã". Hắn quay đầu nhìn đám người bên ngoài hô lớn: "Ta đã đánh bại đại biểu mà các ngươi chọn, xem như kể từ nay ta và các người nước sông không chạm nước giếng." Đông Phương Phượng Hoàng lúc này tịnh thật xấu hổ và phẫn nộ, trong tâm não hận hắn đến cực điểm, lúc Thần Nam buông tay thả nàng ra, nàng thật chỉ muốn liều mạng cho xong, nhưng lại bị Khải Văn giữ lại. Sau đó Tiểu Bảo Chúa cùng vài nữ học viên chạy nhanh đến dùng lực vừa giữ vừa kéo nàng ta ra ngoài. " Tên bại hoại, ta và ngươi vẫn không..." Đông Phương Phuợng Hoàng cố la với lại. Bên ngoài võ trường mọi người nhìn Thần Nam bằng cặp mắt giận dữ, độc ác trừng trừng nhìn hắn. Thần Nam xua tay, vừa cười nói " Hắc... hắc... , ta đã thắng, từ nay giữa chúng ta không còn bất cứ cừu oán gì." "Phì" "Vô sỉ" "Bại hoại" ..... Bên ngoài võ trường truyền lại một loạt những âm thanh thoá mạ, sau đó cà chua, trứng thối bỗng đâu từ trên trời bay xuống đầu hắn. " Ta XXXX......,đừng khoa trương vậy chứ, thì ra đã có chuẩn bị sẵn từ trước. Thật không ngờ Ma pháp hệ các ngươi lại vô sĩ đến vậy" Thần Nam chửi xong liền nhanh chóng thoái lui. Kim Phát mỹ nam tử Khải Văn đứng ra lớn tiếng hô: " Mọi người đừng kích động, tất cả môn sinh Ma pháp hệ dừng lại, không được đánh người" Lúc này tâm trạng những môn sinh phẫn nộ bình tĩnh trở lại, nhưng mỗi người vẫn hướng về Thần Nam với ánh mắt đầy thù nghịch, làm cho y cảm thấy toàn thân run run. Lúc bấy giờ một lam y lão nhân tinh thần quắc thước tiến tới trung tâm trường, trên thân thể ông xuất hiện một cổ đại cường lực, vừa nhìn đã biết là một cao thủ. Sau khi lạnh lùng liếc nhìn Thần Nam liền lớn tiếng nói: "Trận đấu đã kết thúc, mọi người hãy mau giải tán đi" Mọi người ngoài trường đối với lão nhân có chút kính úy, đại đa số vừa nghe liền giải tán, nhưng bất ngờ lúc này Thần Nam kêu lên một tiếng: "Thì ra là lão mao tặc, Đông Phương lão đầu tử hãy cùng ta quyết đấu một trận." Thì ra Lam y lão nhân vừa mở miệng, Thần Nam lập tức minh bạch ông ta chính là Đông Phương lão mao tặc, tại khu rừng ở ngoại thành đã đánh hắn đến bầm dập. Chúng nhân ngoài trường ồn ào, họ vốn nghĩ rằng Thần Nam dám cả gan giỡn mặt tôn nữ của lão ta, hơn nữa lúc nãy còn dùng tư thế thân mật phi thường chiến thắng Đông Phương Phượng Hoàng, lúc này đáng nhẽ phải tránh né lão, vạn lần cũng không ngờ hắn ta đột nhiên đòi quyết đấu với lão nhân. Lão nhân nhỏ giọng nói: "Xú tiểu tử dám khi phụ tôn nữ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ sửa ngươi thêm một trận" Lúc nàt trong tâm tưởng Thần Nam thì Đông Phương lão đầu và lão phó viện tưởng đáng ghét cùng đều giuộc, vừa nghe được lời này thì liền nhanh chóng lượm mớ ám khí đó lên, sau đó ném hết vào lão. Lão nhân hữu thủ khua nhẹ, một màn thanh quang mờ ảo xuất hiện phía trước mặt. Tất cả ám khí vừa ném ra, lập tức như rơi xuống biển biến mất trong màng thanh quang, sau đó song thủ phất lên, hàng loạt âm thanh " Lách, Cách" vang lên, đám phi đao, tụ tiển đó toàn bộ bị đoạn gẩy, hoá thành phế vật rơi xuống đất. Thần Nam giật mình biến sắc, không ngờ lão ta có thể dùng hộ thân chân khí chấn nát tinh thiết, tu vi như vậy hắn quyết không phải đối thủ. "Xú tiểu tử, hôm nay ta không gây khó dễ, nhanh rời khỏi đây, bất quá sau này đừng để ta gặp lại ngươi. Nếu không gặp ngươi một lần ta sẽ hành hạ ngươi đau đớn thêm một lần". Thần Nam lúc này u buồn đến cực điểm, đại cừu nhân tuy trước mặt, nhưng tiếc là hắn đánh không lại lão đầu đáng ghét này, hơn nữa còn bị đối phương uy hiếp. Vốn định chuyển thân bỏ đi, nhưng đột nhiên nảy ra chủ ý muốn trêu ngươi lão già này, liền mỉm cười nói: "Đông Phương lão đầu tối đó kỳ thực... hắc hắc..." Sau đó hắn cười lớn đi ra khỏi trường. Đông Phương lão nhân nhất thời trố mắt ngạc nhiên, cuối cùng minh bạch hiểu được cốt yếu sự việc, lão tức đến trán giật giật, bộ râu trắng sớm đã dựng ngược lên cả. " Thằng vô sỉ hổn trướng kia hãy nhớ lấy. Ta sớm muộn gì cũng sẽ chặt bàn tay hôi hám của ngươi" Lão cố kềm nộ hỏa trong lòng, mắt nhìn Thần Nam bỏ đi. Khi Thần Nam đi qua Khải Văn, nhẹ giọng nói: "Đa tạ" " Bất tất! Ta và ngươi sớm muộn cũng phải có một trận chiến" Khi Thần Nam đi xuyên qua chúng nhân cũng cảm thấy kinh sợ, lo sợ có người đột ngột tấn công hắn, dẫn đến mọi người cùng tấn công, nên sau khi an toàn ra khỏi Diễn Võ trường liền thở ra một hơi dài. " Bại hoại, chúc mừng đại toàn thắng, Cầm Long Thủ quả nhiên phi phàm" Long Vũ thần thái cao hứng, từ gần đó đi đến. "Đệ Đệ ngươi sao lại tới nữa, lúc này có người tưởng ta có ý cua cô, nhưng bọn họ đâu biết được là cô luôn có ý cua ta!" "Hừ, Bại hoại ngươi thật đúng là có cái miệng thúi. Mau mau nhanh chóng đem bí quyết Cầm Long Thủ viết ra cho ca ca, sau đó đem đến Thần Phong Học Viện đưa ta, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đó " Nhìn nữ tử mĩ lệ trước mắt ưu nhã mà vẫn không mất đi khí chất đẹp đẽ , cao quý mà vẫn không mất đi vẻ sắc đẹp sáng ngời, Thần Nam không biết làm sao hơn khẽ gật đầu nói: "Được rồi" Long Vũ nở nụ cười tươi: " Ngươi mà dám lừa ta, sau này đùng có mà hối hận" nói xong nhẹ nhàng bước đi.. Nhìn bóng nàng dần dần đi xa, Thần Nam tự nói một mình: "Đồ ngốc! Ngươi trước hết hãy đợi một trăm năm nữa đi". Sau đó hắn liền hướng ra ngoài học viện đi thẳng. Trận đại chiến của Thần Nam và Đông Phương Phuợng Hoàng thật sự hùng tráng vô cùng, làm cho những người ở ngoài thần ý rúng động. Nhưng sau khi cuộc chiến kết thúc, những môn sinh quan chiến tỏ ra thất vọng vô cùng, riêng những môn sinh thuộc ma pháp hệ càng chán nản đến cực điểm. Họ vạn lần cũng không ngờ được làm sao tên bại hoại làm cho bọn họ thống hận vô cùng đó cuối cùng lại giành được chiến thắng, chuyện này đối với họ mà nói thật là một đả kích không nhỏ. Đại chiến tuy đã kết thúc, nhưng phong ba vẫn chưa ngừng, cuộc chiến hùng tráng đó đã truyền đến mọi ngõ ngách trong học viện, người người đều biết bại hoại đỉnh đỉnh đại danh là một Đông Phương Vũ Giả cao thủ, các học sinh có tu vi tinh thâm đều thầm xem hắn là một đối thủ tiềm tàng. Tuy nhiên, phong ba không chỉ có như thế, Thần Phong học viên danh vang đại lục, các thế lực khắp nơi đều coi trọng những môn sinh ưu tú của học viện , thường dùng kim tiền, mỹ sắc dụ dỗ những nhân tài hữu dụng này, không ít thế lực ở học viện an bài nội gián, có một số người đã chú ý đến Thần Nam. Thần Nam tuy chiến thắng được Đông Phương Phượng Hoàng, tạm thời thoát khỏi sự truy sát của mọi người, nhưng hắn ngược lại chẳng có chút niềm vui chiến thắng nào. Hắn đương nhiên biết sự tình không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, Đông Phương Phượng Hoàng khẳng định không thể cho qua, đồng thời Đông Phuơng lão đầu mà hắn căm ghét sâu nặng cũng quyết không buông tha cho hắn. Sau khi trải qua trận chiến này, hắn thật sự rất mệt mỏi, phải đến trưa mới khôi phục hoàn toàn, nằm trên giường hắn tự nói: "Phó viện trưởng gian trá, Đông Phương lão đầu tử đáng ghét, Đông Phương Phương Hoàng cố chấp không tha, Long Vũ thật khó đối phó, Tiểu ác ma thì phiền phức cùng cực, bọn người đó đều xuất thân từ Thần Phong học viện. Phải chăng ta và cái học viện đó thật sự xung khắc với nhau. Nếu không sao lại gặp phải mấy tên mắc dịch nhức đầu đó chứ?" Hắn mỗi khi nghĩ đến Phó viện trưởng và Đông Phương lão đầu trong lòng đều phiền muộn vô cùng, từ tu vi của Đông Phương lão nhân khả dỉ biết được thực lực của phó viện trưởng, trước mắt hắn tuyệt không là đối thủ của hai lão này. "Cả hai lão đầu tử tu vi đích thực cao thâm, chênh lệch thật đáng ghét! Đông Phương lão đầu tử lại còn dám de doạ mình, thật là hận đến cực điểm." An phó viện trưởng lừa hắn năm vạn kim tệ, Đông Phương lão nhân ở ngoài thành đánh hắn một vố đau, mỗi lần nhớ lại Thần Nam luôn có cảm giác ngứa ngáy điên cuồng, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, quyết định buổi tối quay lại Thần Phong Học viện đại náo một phen. Hắn cảm thấy câu nói của lão yêu quái lúc trước thật hữu lý, Thần Phong Học Viện cao thủ như mây, hai lần trước hắn dạ thám học viện có khả năng đã bị cao thủ phát giác. Lần này hắn quyết định từ khu mộ địa hoang vắng nhất mà tiến vào học viện. Sau khi phân tích cẩn thân, hắn bắt đầu chuẩn bị cho hành động tối nay, sau khi hoá trang đã đi mua hơn sáu mươi cân bột tiêu, ớt cay. Màn đêm tĩnh lặng, đầy những ánh sao. Nhưng trong lòng một người đêm nay thật không hề tĩnh lặng chút nào. Thần Nam mang một bao bột ớt cay từ trong khách sạn Dược Tuờng đi ra, khinh công như gió như điện trên đại lộ, chớp mắt đã đến Thần Phong Học Viện. Lần này hắn không trực tiếp phi thân vào trong mà đi vòng qua chuồng thú, đến góc Đông Bắc của học viện. Đây cũng là một góc Đông Bắc của Tội Ác chi thành, lắng nghe xung quanh, lúc này chỉ còn âm thanh của con sông hộ thành chảy róc rách. Thần Nam tung người phi thân lên mặt tường cao, sau đó nhảy xuống. Bên trong khu mộ địa, hoả lân chập chờn, quỷ khí âm u, làm cho người ta lông tóc dựng cả lên. Trước mặt mộ địa là một cánh rừng rậm rạp, càng làm cho người ta có một cảm giác âm sâm áp bức. Thần Nam đi ra khỏi khu mộ địa, xuyên qua cánh rừng rậm, tuy nói người có tài cao thường mật lớn, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút lạnh người. Bên ngoài khu rừng có hai ngọn núi thấp ở liền kế nhau, kéo dài ra xa ba dặm, hắn đi qua ngọn núi thấp thì đến nơi cần đến, dưới chân núi là vô số sơn động to lớn, có nhiều vật to lớn lổm ngổm ở bên trong hang động hoặc ở bên ngoài sơn động. Đám long vật đó là thú cưỡi của bọn long kị sĩ của Thần Phong Học Viện, có địa long, phi long, á long, thậm chí còn có cự long, những con rồng đó cách vài ngày lại được chủ nhân dẫn tới thâm sơn gần đó đi ăn, bình nhật đều ngụ ở đây. Mục tiêu của Thần Nam chính là những con rồng này, hắn tự biết không phải là đối thủ của Phó viện trưởng cùng với Đông Phương lão đầu, do đó mới đánh động sự chú ý của cái đám long vật này. Nghĩ tởi cảnh mấy chục con rồng đồng thời phát cuồng, hắn trong lòng cảm thấy thật sảng khoái. Tuy nhiên Thần Nam cũng không dám đến gần những vật khổng lồ đó, hắn men vách đá leo lên bên trên sơn động, thận trọng nhìn xuống dưới dò xét, mượn ánh sáng sao mờ mờ, khả dĩ nhìn thấy hơn ba mươi con rồng ở bên ngoài động. Chính giữa có ba con cự long, đầu như ngọn núi nhỏ đập vào mắt. Hắn đoán rằng số lượng cự long không chỉ có thế, do đó trong cái đại sơn động này khả năng còn có một hai con, từ đó cũng có thể thấy được thực lực của Thần Phong học viện mạnh tới cỡ nào. Phía trên sơn động là nham thạch cao chót vót. Hắn tìm đến một đoạn đất bằng phẳng, đặt cái bao đựng bột ớt cay trên người xuống đất, chuẩn bị hành động, đột nhiên mặt đất dưới chân chuyển động, Thần Nam xém nữa là bị rơi xuống, hắn thất sắc kinh hoảng, nhanh chóng mang bao lên nhảy qua bên cạnh. Sau khi bình ổn lại hắn kinh nghi nhìn lại. Nguyên lai đó chẳng phải bình địa, mà là một hố đất không sâu lắm, một con tiểu long đang nằm ở đó làm cho hố đất giống như bằng phẳng. Nói là tiểu long là so với những con rồng khác, tiểu long có hai cánh, ước chừng dài hai trượng, thân thể màu nâu xám, gần giống như màu đá nham thạch. Bấy giờ từ trong hố tiểu long nhấc đầu lên, đang nhấp nháy đôi mắt to lớn ngây thơ ngó Thần Nam, bộ dạng rất dễ thương, phảng phất như uất ức vì bị giẫm lên. " Thì ra đó là một con long bảo bảo, trong thật dễ thương, được rồi, ta sẽ không giáo huấn ngươi" Thần Nam lấy mấy bao chứa bột ớt lớn nhỏ ra, hai tay nhanh chóng ném ra, gần như mỗi bao bột đều được ném trúng đầu từng con rồng.. Bột ớt trong bao bay tung toé, một tiếng rồng ngâm thất thanh từ dưới vang lên, đó là lúc mấy bao to rơi vào đầu ba con cự long, tiếng rồng gầm cự đại chấn động không gian, phía dưới bắt đầu sôi động.. Từ đầu đến giờ Tiểu long vẫn hiếu kỳ nhìn Thần Nam, sau đó trong mắt lướt qua một tia sáng dị thường, khi hắn đi qua bên cạnh, nó đột nhiên nhảy đến, đè Thần Nam xuống đất. Thần Nam định vận công đẩy nó ra xa, nhưng long trảo của tiểu long thình lình cử động, vừa khớp đè lên mấy đại huyệt của hắn, làm một thân công lực của hắn không thể thi triển được. Đối với những còn rồng khác thì tiểu long còn rất nhỏ, nhưng đối với Thần Nam thì nó đã tính là một vật cực to lớn. Hắn xém chút là bị đè đến xương cốt gãy vụn, nếu không phải lúc nguy cơ lâm đầu hắn đã tập kết được một chút nội lực thì hắn thật sự đã bị tiểu long đè thành một đống thịt rồi. Thần Nam cố gắng cử động mấy lần, nhưng không thể làm cho Tiểu long cử động chút nào, nên không phí lực nữa. Hiện tại trong lòng hắn thầm than xui xẻo, làm sao cũng không ngờ được lại bị con rồng nhỏ này đột nhiên tấn công. Bột ớt đã làm cho mắt đám rồng ở dưới cay đến không mở ra được, nước mắt tuôn ra như suối, mười mấy con rồng bay lên trời, nửa còn lại ở dưới đất mà lăn lộn, Tại bầu trời đêm yên tĩnh, mấy chục con rồng đồng thời rống lên, thanh thế kinh thiên động địa, tiếng rồng gầm chấn thiên chẳng khác nào tiếng sấm, làm náo động khắp bầu trời, truyền đến tận Tội Ác chi thành, người trong thành toàn bộ giật mình tỉnh dậy. Lúc này trong Thần Phong học viện nổi lên một trường đại loạn, mọi người đang trong giấc ngủ bỗng tỉnh dậy, ánh đèn mở lên khắc nơi, ánh sáng bao trùm cả học viện, nhiều bóng người cấp tốc xuất hiện. Long kị sĩ của học viên xông ra đầu tiên, người nào cũng khẩn trương vô cùng. Những con thú cưỡi của họ đều ở đó, thầm lo sợ con rồng của mình gặp phải bất trắc. "Trời ạ! Sao thế này!? Rồng của ta sao cứ liên tục nhảy nhót như vậy?" "Rồng của ta sao lại bay loạn trên trời vậy?" " Lạ thật tại sao mấy con rồng đều nhất loạt gầm rống, nhất định có chuyện cổ quái" ...... Người càng tụ tập càng đông chớp mắt đã tụ tập trên mấy trăm người. Thần Nam kêu khổ liên tục, hắn bị Tiểu long đè trên mặt đất không thể cử động được chút nào, nếu bị mọi người phát giác chỉ có nước thúc thủ chịu trói. " Các người nghe xem đây là mùi gì vậy?" " Nghe như là mùi bột ớt cay" " A! Nhìn đi, trên đầu mỗi con rồng đều có bột ớt" "Đáng chết! Nhất định có người trong thành làm loạn" "Trời ạ! Chắc là do hỗn đản tác quái?" "Nhanh nhanh lấy nước rửa mắt rồng, nếu để chậm trể có thể gây tổn thương cho chúng" ..... Mấy trăm người nhanh chóng quay lại, có người dùng thùng gỗ múc nước, có người lại triệu tập nhân thủ giúp đỡ, nhất thời toàn bộ Thần Phong học viện huyên náo hẳn lên. Thần Nam lúc này cũng khẩn trương vô cùng, nếu bị bọn long kị sĩ đang giận dữ bắt được, hậu quả thê thảm của hắn nhất định có thể tưởng tượng ra. Ngay khi lòng hắn đang lo lắng thì Tiểu long đột nhiên cử động, từ từ thu người về, Thần Nam vui mừng dị thường, "phì" môt âm thanh dưới người hắn phát ra. Hắn cảm thấy rất tức giận đối với con Tiểu long cổ quái này, thật muốn cho nó vài đạo kiếm khí, nhưng đầu tiểu long trên người hắn đột nhiên ngẩng lên, bộ dạng thật trìu mến, trông thấy ánh sáng trong cặp mắt của nó, Thần Nam không thể nào xuống tay. "Thật hết cách, tiểu thập vật ngươi xem ra cũng khả ái, ta sẽ không thu thập ngươi nữa." Lúc hắn định chuyển thân muốn bỏ đi thì Tiểu long hốt hoảng truy theo. "A! Tiểu tử ngươi thật là dính không ra. Ta không có thời gian ở lại chơi với ngươi đâu." Lúc này hiện trường không một bóng người, Thần Nam muốn chớp cơ hội này nhanh chóng bỏ đi, nhưng Tiểu long vốn dĩ không muốn tha cho hắn, mở miệng cắn lấy tay áo. "Long bảo bảo mau mở miệng ra, lần sau ta sẽ đến chơi với ngươi" Tiểu long đành buông ra, đột nhiên thè lưỡi ra liếm mặt hắn làm Thần Nam tức gần chết. Lưỡi của Tiểu long đích thực là rất dài, nước bọt trên mặt thấm lên người hắn từ đầu xuống chân. "Thật đáng ghét mà" Thần Nam nhanh chóng nhảy ra, sau cùng leo lên núi bỏ đi không quay đầu lại. Sau khi Thần Nam bỏ đi không lâu, có người lục tục mang nước tới đó, Thần Phong học viện lại một phen hổn loạn, đúng là một đêm mất ngủ. Trong khách sạn nhiều người bị tiếng rống chân thiên giật mình tỉnh dậy, nhưng không lâu sau lại tiếp tục ngủ tiếp, Thần Nam sau khi trở về liền cẩn thận tẩy rửa, còn may là nước bọt của Tiểu Long không có mùi gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương