Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 77: Hoa Âm Dương



*

Merry Christmas nha m.n ❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄

Noel mà ta vẫn nhớ viết chương tiếp theo để đăng cho các nàng nên mong các nàng ủng hộ nhiều nhiều ^0^

Các nàng đọc xong nhớ vote cho ta vui vẻ trong đêm giáng sinh nào!!!

.............................................................

Nhạc Phượng Hy tung tăng hướng đến thư viện...

Thư viện của học viện được xây tách biệt các đình viện. Thư viện là tòa nhà cao tầng hình trụ tròn. Xung quanh tòa nhà được bao kết giới rất vững chắc.

Nàng cầm thẻ bài bước vào... đến gặp một lão nhân già nua. Ông là người quản lý cả thư viện.

Đôi mắt đầy nếp nhăn nhíu lại nhìn nàng...

Nàng đưa ra thẻ bài rồi nói.

" Đệ tử muốn lên tầng cao nhất của thư viện"

Ông không đáp lại, chỉ cầm lấy thẻ bài lật qua lật lại rồi gật gật.

" Đi về bên phải có cửa truyền tống"_ Ông đưa thẻ bài lại cho nàng kèm theo một cái chìa khóa bạc, ông vừa hướng dẫn vừa lấy bút ghi chép vào sổ.

" Đa tạ"

Nàng nghe theo hướng dẫn của lão nhân đến cửa truyền tống. Nó như vòng xoáy trắng chuyển động không ngừng ở giữa có một chỗ trống nhỏ , dưới chân là hình vẽ truyền tống.

Nàng đưa chìa khóa đưa vào chỗ trống tức thì vòng xoáy chuyển động ngược lại, hình vẽ dưới chân cũng phát sáng lên làm nàng chói mắt. Khi nàng mở mắt ra thì đã thấy bản thân đã ở một căn phòng to lớn, xung quanh toàn là sách được chất cao trên kệ gỗ.

Nàng chọn bừa một quyển gần nàng nhất mở ra xem thử. Đây là bộ Linh pháp cấp cao dành cho Thuật Linh Sư mang hệ đặc biệt như Lôi, Băng, Quang và Ám.

Nàng đọc được vài trang liền cất lại lên kệ... trong sách nói rất rõ những điều cần thiết khi tu luyện nhưng đó chỉ là cơ bản (đối với nàng) hơn nữa cách tu luyện này hoàn toàn trái ngược với phương pháp tu luyện của nàng, nếu nàng tập theo cuốn sách đó chẳng khác gì nàng tự hủy hết công sức vừa qua để tập lại từ đầu.

Nàng đi vào sâu hơn... càng vào sâu thì càng có nhiều bí pháp cao cấp.

Bỗng nàng như nghe được tiếng mời gọi gần đâu đó... nàng nhắm mắt thử đi theo cảm nhận.

Khi tiếng gọi biến mất, nàng mở mắt ra. Trước mặt nàng là một quyển sách cũ kỹ đã ố vàng rất nhiều.

Nàng cầm cuốn sách lên, phủi hết bụi bám trên sách, lớp bụi bay đi thì có hàng chữ xuất hiện

" Hoa Nghi Âm Dương"

Hửm?! Đây là bí pháp gì vậy???

Nàng mở trang đầu tiên ra tức thì đập vào mắt nàng là hình vẽ kỳ lạ và có chút quen quen.

Nàng không kiên nhẫn mà nhớ đến nó, nàng tiếp tục mở trang tiếp theo...

Mặt giấy ố vàng nhưng nét chữ vẫn hoàn chỉnh, không bị hư hại gì.

Nàng càng đọc mắt nàng càng sáng lên. Bí pháp này rất mới lạ, trong đó dấu hiệu tu luyện được tượng trưng là... hoa âm dương.

Trong truyền thuyết, dương hoa gọi là hoa mẫu đơn bảy sắc sống nhờ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt nên mang theo sức mạnh tái sinh mạnh mẽ. Ngược lại âm hoa còn gọi là hoa bỉ ngạn chuyên sống ở U Linh, nơi có nhiều âm hồn, tử khí. Âm hoa mang sức mạnh tiêu diệt, âm khắc dương, âm dương đối lập...

Vậy mà trong bí pháp này... được lấy ý tưởng từ truyền thuyết đó, lấy âm dương làm chủ, âm dương vừa đối lập vừa hòa hợp một cách kỳ lạ và điều kiện ưu tiên là người luyện phải là đa linh căn. Trên thế giới này có ai là đa linh căn như nàng?! Bí pháp này sinh ra là dành cho nàng mà~

Nàng quyết định rồi! Nàng sẽ chọn bí pháp này mà học.

Nàng hí hửng đến quầy đăng ký mượn sách. Lão nhân cau mày nhìn cuốn sách cũ kỹ trên tay này... thư viện có loại sách cũ này sao? Ông đã quản lý nơi nàu hàng chục năm nay chưa bao giờ ông thấy có loại sách này a.

Ông thử mở sách ra đọc thử... phương thức tu luyện tầm thường, cái gì mà âm dương hòa hợp, rõ ràng là lừa đảo...mà ông sống cả đời cũng chưa nghe đến có người thuộc vô linh căn...vậy sách này hẳn là phế vật rồi.

" Ngươi nên chọn cuốn khác đi. Ngươi mà học theo cái này chắc chắn sẽ bị đứt đoản kinh mạch mà chết. Rõ ràng đây là lừa đảo mà... sao nó lại ở khu vực cao cấp được chứ???"

" Vậy cuốn bí pháp này không phải của thư viện?"_ Nàng hỏi.

" Đúng vậy! Nếu ngươi vẫn muốn nó thì cứ lấy đi nhưng đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi trước đấy!"

Nàng gật đầu liên tục... có được bảo bối luôn thì còn gì bằng...^0^

Nhạc Phượng Hy ra khỏi thư viện rồi tùy tiện bước vào kết giới khu vực tu luyện mà không cần biết là sẽ đến nơi nào.

Trước mặt nàng là một cánh đồng hoa Hoàng Hội màu vàng kim lấp lánh... không ngờ học viện lại có nơi tu luyện kỳ lạ như vậy a...

A! Mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy sắc đỏ nổi bật trong đám Hoàng Hội. Là Huyết Hội!!! Là loại thảo dược hiếm có, trồng cả trăm hoa Hoàng Hội mới may chăng mọc được một cây Huyết Hội. Nó là nguyên liệu của nhiều loại đan dược cao cấp nên rất được nhiều người âm mưu giành giật nó.

Nàng vừa định chạm vào Huyết Hội thì lập tức có luồng sáng xanh lục phòng tới tay nàng.

Nàng nhanh chóng né tránh...

" To gan! Dám đến đây trộm Huyết Hội của Ngạch Tâm sư tôn???"_ Một tiểu oa nhi xuất hiện, trên đầu chỉ có ba chỏm tóc.

" Ngươi là ai?"

" Ngươi có tư cách gì biết đến tên ta??? Tiếp chiêu đi!"

Tiểu oa nhi vận mộc linh, đám dây leo xanh mướt liền vươn lên chỉa thẳng vào nàng... nàng cứ né, nó cứ tấn công. Nàng không muốn phá hủy cả cánh đồng đẹp đẽ này nên miễn cưỡng né đòn và chạy.

" Không được chạy!!!"_ Tiểu oa nhi tức tối vì không đánh trúng nàng.

" Khi nào bắt được ta thì hẳn nói"_ Nàng như gió bay lên, chân đạp lướt qua những cánh hoa vàng mà không làm chúng bị tổn thương. Nàng cứ thế bước ra khỏi kết giới.

Tiểu oa nhi cũng định qua kết giới thì bị một giọng nói ngăn cản lại.

" Đừng đuổi theo nữa"

" Sư tôn... hắn dám xâm phạm cấm địa..."

" Cứ để hắn đi"

Ngạch Tâm lão sư vận bộ hắc y âm lãnh, râu tóc bạc phơ nhưng thần thái vẫn uy nghiêm, phong độ. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía kết giới mà nhớ lại tên đệ tử vừa rồi...

《 Tiểu tử đó... thật giống...》

Nhạc Phượng Hy nhìn lại phía sau, không thấy ai đuổi theo nữa... nàng bình thản ngồi trên hòn đá tròn cạnh thác nước.

Hình như vừa rồi tiểu oa nhi kia có nói đến Ngạch Tâm sư tôn?! Vậy cánh đồng Hoàng Hội kia là thuộc quyền sở hữu của ông ấy rồi. Thật tiếc là nàng chưa gặp được...

Không sao? Lúc khác nàng quay lại đó vậy, có gì buồn buồn chọc tiểu oa nhi kia cũng được hehehe ????????????

Nhạc Phượng Hy hít một hơi thật sâu... không khí thật trong lành, sảng khoái còn tràn đầy linh khí nữa... rất thích hợp để tu luyện a...

Nàng lấy "Hoa Nghi Âm Dương" ra đọc... ngẫm nghĩ... sau đó đặt sách xuống thử luyện...

Hệ linh lực chuyển động mạnh va đập vào kinh mạch... hướng về đan điền.

Thổ, kim, thủy, ám, băng mang hệ âm

Hỏa, mộc, quang, lôi mang hệ dương

Các linh hệ của nàng đều hòa trộn vào nhau, hệ âm màu đen, hệ dương màu trắng. Hiện trong đan điền nàng có hai viên linh châu trắng đen cách biệt.

Trong sách có nói, người luyện phải biến đổi hai hệ âm dương sao cho chúng hòa hợp với nhau nếu không... chúng sẽ cắn xé nhau trong đan điền cho đến khi tiêu vong... người luyện sẽ bị nội thương đến liệt phế.

Tình trạng hiện tại của nàng chính là như vậy... hai viên linh châu đen trắng đang so đo hơn thua làm nàng đau xé tâm can... làm ơn hòa thuận nhau đi T_T

Qua một canh giờ, nàng đau đớn, cắn môi đến bật máu để cố gắng kiềm chế lại sức mạnh của hai linh châu... âm ăn mòn phá hủy đan điền thì dương lại trị thương, tái sinh lại, tình trạng này cứ dày vò nàng mãi không dứt.

Nàng dần kiệt sức và mất đi ý thức...bỗng từ không gian của nàng bay ra một vật...

Đó là ngọc bội của phụ thân nàng!!!

Ngọc bội phát ra ánh sáng cam bay lơ lửng trước mặt nàng.

Thật ấm áp... thật dễ chịu...

Nàng mơ hồ lấy tay nắm chặt miếng ngọc bội rồi ngất đi.

... phụ thân... là người phải không?

Đến khi trời xế chiều... Nhạc phượng Hy bừng tỉnh dậy.

Trời sắp tối rồi sao? Nàng chỉ nhớ mình đang tu luyện rồi... sau đó... hình như nàng không còn biết gì cả.

A! Vậy nàng đã luyện thành công hay thất bại vậy???

Lập tức nàng ngồi thiền vận linh lực nhìn vào đan điền. Trong lòng hồi hộp... nếu thất bại thì đan điền của nàng sẽ bị tiêu thất, nàng sẽ thành phế nhân...

Thịch thịch thịch... may quá! Không sao hết!!!

Ểh?! Có cái gì đó trong đan điền nàng vậy?! °_°

Là hai nụ hoa!!! Không lẽ... là hoa bỉ ngạn và mẫu đơn bảy sắc???

Vậy là...

Aaaaaaa... thành công rồi!!! Đây là dấu hiệu cho biết nàng chính thức tu luyện Hoa Nghi Âm Dương tầng thứ nhất!!!

Hoa ơi hoa... ngươi yên tâm đi~ ta sẽ chăm bón ngươi thật chu đáo... cho ngươi trưởng thành rồi nở thành bông hoa xinh đẹp ahahaha... ^0^

Nàng hớn hở chuẩn bị trở về đình viện... lúc này nàng nhớ đến ánh sáng cam đã cứu nàng. Nàng nhìn tay phải vẫn còn đang nắm chặt ngọc bội mát lạnh. Bây giờ nó chỉ là ngọc bội bình thường như lúc đầu, không có linh khí, không có sức mạnh... nhưng lúc nãy chính nó đã cứu nàng...

Bất chợt sống mũi nàng cay cay... nàng nhớ phụ thân hay chính sâu trong tâm nguyên chủ đang rất nhớ phụ thân.

《Phụ thân... người yên tâm, nữ nhi sẽ đòi lại công đạo cho người》

" Ngươi là đệ tử Lãnh Phi?! Sao giờ ngươi còn ở đây?"_ Quy Bình lão sư đột ngột xuất hiện.

Nhạc Phượng Hy nhanh chóng thu lại cảm xúc, đeo ngọc bội vào thắt lưng rồi quay sang đáp lễ lại.

" Đệ tử vì mãi mê tu luyện nên nhất thời quên mất thời gian. Bây giờ đệ tử chuẩn bị trở về"

Quy Bình lão sư nhíu mày nhìn nàng một hồi sau đó phất tay cho phép nàng đi.

Và rồi... trong giây phút ngắn ngủi, ông vô tình thấy được chiếc ngọc bội khá quen trên thắt lưng của nàng...

Ông định gọi Lãnh Phi lại nhưng đã chậm... nàng đã nhanh bước vào kết giới mà biến mất.

" Nhạc Kiện?! Sao có thể???"_ Ông lẩm bẩm một mình.

Tên tiểu tử này là ai? Có quan hệ gì với Nhạc Kiện?! Miếng ngọc bội đó ông từng nhìn thấy Nhạc Kiện luôn mang theo bên người. Nếu ông nhớ không lầm thì Nhạc Kiện có hai đứa con, con gái là một phế vật, còn con trai thì chưa đến tuổi 14. Tên Lãnh Phi này thì đã khoảng 17, 18 không thể nào là con của Nhạc Kiện được!?

Xuất thân tiểu tử này rất bí ẩn, lại có vật riêng của Nhạc Kiện. Ông phải trình báo chuyện này cho Ngạch Tâm biết mới được!!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...