Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 42: Triệu hồi ma tộc



Ta không phải là người thích xen vào chuyện người khác nhưng một khi đã quản đến chuyện không liên quan thì sẽ quản đến mức không để ý người khác.

Cũng không biết có phải đời trước ta mắc nợ thằng nhãi Hỏa Tịch này hay không, bị hắn bắt đến Yêu giới rồi bị liên lụy thế này.

Tình hình trước mắt, Yêu giới đương nhiên phát hiện ta cùng Hỏa Tịch là kẻ khác tộc từ bên ngoài trà trộn vào lại còn bắt Yêu vương của bọn họ, Yêu tộc khẳng định không buông tha.

Hỏa Tịch bị thương nặng, một mình ta sao ứng phó nổi với bọn họ được.

Nhưng ta nghĩ, dù Hỏa Tịch không bị thương, cả ta với hắn càng không ứng phó nổi. Thừa dịp hai mắt hắn nhắm nghiền, ít nhất ta có thể thúc dục huyết chú triệu hồi viện binh từ Ma tộc.

Thường ngày, thằng nhãi này tuyệt đối không săn sóc ta như vậy, càng không nói đến hắn bị thương nặng còn cố đứng lên làm lá chắn cho ta. Ta đoán chắc vừa nãy bị đập trúng đầu ảnh hưởng đến não khiến thần chí hơi mơ hồ.

Nếu hắn đã giúp ta, tuy rằng ta không đủ can đảm thay hắn chắn hai đao nhưng vẫn theo đạo lý che chở hắn, coi như ăn miếng trả miếng.

Tuy nhiên, lần này, ta chưa được phụ tôn chấp nhận mà đã tự mình triệu hồi Ma tộc, lại còn đến Yêu giới để đánh nhau với Yêu tộc, nếu phụ tôn biết, chỉ sợ ta sẽ gặp kết cục cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng mà ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy, khẽ cắn môi mở cánh cửa không gian thông giữa Ma giới và Yêu giới. Ta nghĩ dù kết cục tàn nhẫn đến đâu, phụ tôn chung quy lại cũng không đánh ta thành từng mảnh.

Thoáng chốc, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên ở Yêu giới.

Biến cố này khiến nhóm Yêu tộc hoang mang, không biết chuyện gì xảy ra, dáo dác nhìn xung quanh. Ta nhanh chóng kéo Hỏa Tịch đang nằm trên mặt đất dậy, lùi về phía sau vài bước.

Rất nhanh, nóc nhà của Yêu điện bị gió hất tung, một hang động xuất hiện trên không. Cái động vốn trống rỗng bỗng trở nên đông nghìn nghịt.

Ta nén nước mắt vui mừng nhìn Ma tộc chúng ta uy phong tám phía đi ra từ động. Ta thầm nghĩ cuối cùng, ta cũng có thể đứng một bên, thưởng thức cảnh tượng lừng lẫy khi Ma tộc chúng ta xơi tái xương cốt Yêu tộc.

Nhưng mà khi ta thấy Lan Hưu từ từ đi ra, ý tưởng này nhanh chóng tan biến. Lan Hưu thế mà cũng đến Yêu giới!

Lan Hưu giống phụ tôn đều là ma khiêm tốn. Hắn chắc chắn sẽ ngăn cản cảnh Ma tộc đánh nhau với Yêu tộc. Theo như lời phụ tôn ta nói, đó là bởi vì thực lực của Ma tộc chúng ta tạm thời còn thấp, không nên gây ra động tĩnh lớn khiến Tiên giới chú ý. Trường hợp khoa trương như vậy rất không phù hợp với tác phong rụt rè của Ma tộc.

Không hề nghi ngờ, Lan Hưu vừa liếc mắt một cái đã thấy ta đứng giữa biển Yêu tộc mờ mịt. Vì thế, hắn, vẻ mặt không rõ, bay về phía ta.

Lan Hưu chính là Lan Hưu, mấy vạn năm như một ngày luôn mặc áo choàng màu xanh, không hổ là con rắn xanh một đuôi, mùi cợt nhả tỏa ra khắp mười dặm. Chuyện về sau, ta không dám suy đoán. Ta chưa từng thấy hắn thay quần áo, không biết mấy vạn năm qua, áo choàng của hắn đã từng được giặt hay chưa.

Ta định hỏi nhưng cố nhịn xuống.

Chắc là Yêu tộc chưa gặp qua cảnh Ma tộc chúng ta xâm lấn Yêu giới với trận thế như vậy, bọn họ lại đang là rắn mất đầu, đều hoảng hốt lo sợ, nhưng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần “địch bất động ta bất động, địch động đến ta liền rối loạn”, không dám lại hung thần ác sát hô đánh gọi giết với ta nữa.

Nguyên thần của Yêu vương cảm nhận được bầu không khí thay đổi, bắt đầu va trái đụng phải. Ta cúi đầu yên lặng vỗ vỗ ngực, đè hắn xuống.

Nháy mắt, Lan Hưu đi đến trước mặt ta, ta không nhịn được, rụt cổ, nghe hắn nói: “Chỗ nào cũng không tìm thấy nàng, thì ra là chạy đến Yêu giới.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...