Thần Thám Chín Lục

Chương 38: Hung Thủ Sa Lưới



Khi Ôn Cửu Lâm trở lại ba căn “biệt thự nhỏ” này một lần nữa thì đã vào khoảng chín giờ sáng.

Từ sau khi xảy ra án mạng trước cửa nhà, ngoại trừ đến đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra ra, ông ta chưa từng trở lại nơi này mà tìm đủ loại lý do để tới nơi khác lánh tạm, đề phòng rước họa vào thân.

Bây giờ, khi nhìn mấy căn nhà trệt quen thuộc này, ông ta chỉ thấy cảm khái vô cùng. Đi vào trong nhà, bên trong phòng còn phảng phất mùi thơm, đây là thứ mùi thơm làm ông ta hoàn toàn điên cuồng, đắm chìm, mất khống chế, cũng là loại mùi hương làm ông ta thấy hạnh phúc, yên bình, thỏa mãn.

Ông ta xác định người phụ nữ này mới là vợ của mình, là tình yêu cả đời. Còn mụ già mặt mũi nhăn nheo ở quê nhà kia, tuy không đến nỗi nào nhưng ông ta hoàn toàn không thể chung thủy với bà ta được. Trong cuộc đời của ông ta, từ đầu đến cuối, bà ta chỉ là một người xa lạ mà không thể nào ly hôn được mà thôi.

Người thân ở quê nhà và cả cha mẹ ông ta chỉ thừa nhận người phụ nữ kia, mà bản thân Ôn Cửu Lâm lại chỉ thừa nhận người phụ nữ này, thế nên cả hai người phụ nữ ấy đều là người đàn bà của ông ta.

Người phụ nữ kia có thể bị vứt bỏ như một chiếc giày rách, nhưng vì người phụ nữ này, ông ta không chỉ kiếm thêm nhiều tiền mà còn không ngần ngại giết người, huống chi là chồng của người phụ nữ này – kẻ còn mạnh mẽ, cường tráng hơn mình. Thật ra, giết người cũng rất đơn giản, chỉ cần lừa người này uống hết một cân rượu trắng, cùng ngâm nga với gã mấy bài tình ca, sau đó từ phía sau, giơ mũi khoan sắt mà thợ nề hay dùng, đâm mạnh đột ngột thì dù là người có cường tráng đến đâu cũng sẽ lập tức mất mạng, không có ngoại lệ.

Cùng lắm thì đâm thêm một nhát coi như để đảm bảo, việc này chỉ tốn thêm hai giây đồng hồ.

Vì để người phụ nữ này vĩnh viễn thuộc về mình, đi làm “nghề” vốn đã quen tay hay việc từ lâu, Ôn Cửu Lâm hầu như không hề suy nghĩ gì, cũng không hề hối hận.

***

Hôm nay, trước khi trở về, ông ta nghe nói Đường Đông Châu đã tới Cục Cảnh sát để tự thú. Lão cáo già này, thế mà lại làm một việc không hợp lẽ thường như thế, không suy nghĩ cho anh em thì cũng nên suy nghĩ cho thằng em họ chỉ nghe lệnh của ông ta chứ.

Bao nhiêu năm nay, tôi vì ông kiếm được bao nhiêu tiền, gánh vác bao nhiêu chuyện rồi?

Ài, chết đến nơi rồi, làm gì có ai còn suy nghĩ cho người khác, cũng không thể trách ông ta được. Còn việc Đường Đông Châu có khai ra những việc xấu mà mình đã làm và chiến tích “huy hoàng” này hay không thì Ôn Cửu Lâm gần như không cần suy nghĩ đã hiểu rõ.

Trước đây khi còn trẻ, ông ta đã từng rất may mắn, thế nhưng hiện giờ đã sớm biết kết quả. Vào lần đầu tiên nhìn thấy vị trưởng phòng Lý kia thì ông ta đã biết mình không thể chạy trốn được số mệnh rồi. Ngay từ đầu, ánh mắt sắc bén nhanh như tia chớp kia đã nhìn xuyên qua lục phủ, ngũ tạng của ông ta, nhìn thấy bản chất ông ta rất rõ ràng.

Việc gì phải đến thì trước sau gì cũng sẽ đến, thế nên ông ta chấp nhận hiện thực, vô cùng nghiêm túc phối hợp điều tra. Ngoại trừ người phụ nữ này thì ông ta không muốn che giấu bất cứ chuyện gì.

Ông ta không phải là người vô cùng hiểu ngụy trang, với thân phận, địa vị thấp kém như mình, ông ta vốn dĩ phải là đối tượng tình nghi thứ nhất, huống chi vụ án còn trực tiếp xảy ra ở cửa nhà mình. Chỉ cần người biết suy nghĩ thì đều sẽ nghĩ tới mình là kẻ tình nghi lớn nhất. Nhưng bọn họ lại không hỏi lấy một câu, như vậy tức là mình đã không còn chỗ nào để trốn.

Ở mặt này, Ôn Cửu Lâm vẫn đủ thông minh.

Hôm nay về đây để làm gì, thu dọn hành lý? Hoàn toàn không cần thiết! Ôn lại mùi vị thân thiết này một chút? Chỉ có thêm đau lòng thôi. Ông ta đến là để bái tế…

Đầu tiên, ông ta đốt ba nén hương, cung kính chắp tay trước tượng Quan Công, người trong giang hồ thì chữ nghĩa phải đưa lên đầu. Không có Quan lão gia che chở thì đã không có ngày hôm nay, lại càng không thể thành người.

Sau đó, ông ta lại đốt ba nén hương, từ từ đi ra phòng khách rồi đi tới ao cá. Nơi này có hai vong linh, một người bị chính ông ta đánh chết dìm xuống ao, một người tự xuống nước rồi chết đuối. Dù sao thì chết thế nào cũng được, người chết là lớn nhất, chúc các người sống tốt ở chỗ ngài Diêm Vương.

Làm xong chuyện quan trọng này, ông ta xoay người đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt mũi để giải xui, sau đó bưng khay trà và ấm trà ra, tiện thể mang cả một hộp thuốc lá Trung Hoa chưa mở, yên lặng chờ một người khác đến.

***

Khi Lý Nhất Đình tới bên ao cá, từ xa đã nhìn thấy Ôn Cửu Lâm đang ngồi ngay ngắn ở khu đất trống trước phòng khách, khoan thai uống trà, trên mặt không có chút hoang mang nào, trong lòng ông cũng thấy kỳ lạ.

Đây lại là một người trầm ổn, bình tĩnh.

“Ông chủ Ôn.” Lý Nhất Đình chào hỏi, Ôn Cửu Lâm đứng lên, giơ tay mời ông ngồi.

Lý Nhất Đình cũng không ngốc, ông cười rồi nói: “Xem ra ông chủ Ôn đã sớm biết tôi đến vì việc gì rồi.”

Ôn Cửu Lâm gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên, chẳng qua, trước khi nói rõ mục đích đến thì có thể ngồi uống trà, nói chuyện như những người bạn một lúc được không?”

Lý Nhất Đình hơi mỉm cười, vui vẻ ngồi xuống, ông cũng không vội.

Lúc này, Ôn Cửu Lâm mới mở bao thuốc lá đỏ tươi kia ra, xé giấy niêm phong, bỏ giấy bạc, khách sáo rút hai điếu ra, Lý Nhất Đình nhận lấy một điếu.

“Cảm ơn trưởng phòng đã nể mặt.” Ông ta nói khá cung kính, là một người lăn lộn trong xã hội, thật ra thì ông ta vẫn phân biệt được cái tốt cái xấu, hiểu được thật giả.

Lý Nhất Đình cười: “Ông chủ Ôn khách sáo rồi. Điếu thuốc Trung Hoa tốt thế này, sao tôi lại không nể mặt được. Hơn nữa, tôi không phải trưởng phòng, không khác gì với ông chủ Ôn đâu, chỉ là một người dân bình thường không sống tốt bằng ông thôi.”

Ôn Cửu Lâm không hề kinh ngạc, cũng không phụ họa mà nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Trưởng phòng hay không phải trưởng phòng thì thật ra tôi cũng không để ý lắm. Nhưng người làm chức to hơn ông, tôi đã từng gặp nhiều rồi, nhưng tôi vừa gặp ông là đã biết thế nào ông cũng sẽ là khắc tinh trong cuộc đời của tôi rồi.”

“Lời này đúng là làm tôi nổi cả da gà đấy.” Lý Nhất Đình cười mỉa mai.

Ôn Cửu Lâm không nói tiếp nữa, ông ta đột nhiên nói: “Không biết tôi có thể hỏi ông một vấn đề hay không.”

Lý Nhất Đình gật đầu: “Có thể nói thì tôi sẽ nói hết.”

Ôn Cửu Lâm hơi ngẫm nghĩ: “Anh Lý có người phụ nữ nào mà mình vô cùng yêu hay không… Chính là người mà cho dù anh có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ ấy?”

Lý Nhất Đình lắc đầu rất nhanh: “Không có… Nhưng tôi có một chuyện vô cùng yêu thích, hoặc là nói có người đàn ông mà tôi vô cùng yêu thích.”

Ôn Cửu Lâm sửng sốt, không hiểu ý trong câu nói này.

Lý Nhất Đình cười lên: “Chuyện mà tôi yêu thích nhất chính là dọn dẹp những kẻ xấu xa, trả lại một xã hội công bằng, chính nghĩa. Người mà tôi yêu thích nhất chính là chiến hữu cùng chung chí hướng với tôi, có sự ăn ý do quanh năm kề vai sát cánh chiến đấu, chỉ sợ ông không thể hiểu được đâu.”

“Đúng là tôi không thể hiểu được chí lớn của ông, tôi chỉ có thể hiểu được chút việc nhà của bản thân mình mà thôi.” Ôn Cửu Lâm than thở: “Tôi chỉ có thể nói hai chữ, bái phục.”

Lý Nhất Đình nói: “Cái bái phục của ông thì tôi không dám xin chỉ bảo.”

“Ông có thể vì chuyện nhà mà giết người, tôi lại không thể. Ông có thể vì lợi ích mà giúp đỡ kẻ ác làm việc xấu, tôi cũng không thể. Ông có khả năng làm những việc độc ác mà vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, không hề hổ thẹn, tôi lại càng không thể làm được.”

Ôn Cửu Lâm cười, nói: “Xem ra anh Lý đã biết rõ tất cả mọi chuyện rồi… Đúng thế, xã hội vốn dĩ là như thế. Nếu không phải người khác ăn anh thì chính là anh ăn người khác. Chuyện ra tay trước đều là chuyện bất đắc dĩ. Anh không phụ thuộc vào người khác, người khác sẽ không quan tâm đến sự sống chết của anh, như vậy anh sẽ không có bất cứ địa vị nào trong xã hội này, suy cho cùng, đó chỉ là chuyện cực chẳng đã. Vì những chuyện này mà phải mất công hối hận thì còn không bằng ngồi xuống, vui vẻ thưởng thức trà, nói chuyện phiếm, mọi người đều là như thế cả, tội gì phải xoắn xuýt.”

Lý Nhất Đình cảm thấy trong lồng ngực mình có một cơn lửa giận dường như sắp trào dâng khỏi cơ thể, nhưng ông vẫn cố kiềm nén, giọng nói cũng không ôn hòa nữa: “Chuyện giết người, phóng hỏa mà ông lại nói ra nhẹ nhàng như thế. Lẽ nào ông không có anh em, cha mẹ, không có người nhà, bạn bè, cũng không có chút tính người nào hay sao? Nếu có người tùy ý giết chết bọn họ thì ông sẽ có cảm giác gì?”

Nhưng vẻ mặt của Ôn Cửu Lâm vẫn lạnh tanh: “Đương nhiên tôi có bạn bè và người nhà, nhưng bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Còn những người ở trong xã hội kia, tôi có thể giết bọn họ, nhưng chưa chắc bọn họ đã giết được tôi. Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu không phải là chuyện dĩ nhiên hay sao?”

Lý Nhất Đình giận dữ nói: “Hay cho cái câu kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là chuyện dĩ nhiên. Nếu không bắt đám người như ông lại thì xin hỏi thiên lý ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu?... Tứ ca nói không sai, nếu như các người còn có lương tri thì sao có thể làm những việc người người oán trách này được. Từ bi hoàn toàn không có nghĩa lý gì với các người hết, chỉ có pháp luật mới có thể bắt các người nhận lấy sự trừng phạt đáng phải nhận thôi.”

Dường như Ôn Cửu Lâm cũng hơi bị chấn động, nhưng ông ta chỉ hít một hơi thuốc thật sâu, rồi nói: “Xã hội này làm gì còn thiên lý.”

Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Lý Nhất Đình mới lạnh lùng nói: “Tạ Thuyên không có tội tình gì mà bị ông giết chết, cứ coi như là vì phụ nữ. Vậy Mạnh Tiêu thì sao, vì sao ông muốn giết cậu ta?”

Ôn Cửu Lâm hơi sửng sốt, một lát sau mới nói: “Mạnh Tiêu… tôi không có thù, cũng chẳng oán gì người này, bình thường vẫn hay uống rượu với nhau, tôi đâu đến nỗi nghiện giết người? Lẽ nào không phải cậu ta trượt chân rơi xuống nước rồi chết à?”

Lý Nhất Đình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua gương mặt chữ điền của ông ta, không hề phát hiện ra bất cứ thông tin gì mà mình muốn lấy.

Trong lòng ông chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên không rét mà run.

Xem ra, bản thân mình đã xem nhẹ điều gì đó rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...