Thần Tượng Toàn Năng
Chương 2: 2: Trở Về Quá Khứ 2
Sau buổi tối kì lạ kia, tôi cảm thấy bản thân mình khá thoải mái, không còn mệt mỏi nữa.Vậy nhưng tôi cảm thấy có điểm gì đó lạ.Rõ ràng tôi đặt đồng hồ báo thức để hôm nay tôi dậy sớm đi làm, thế nhưng đồng hồ lại không kêu.Có lẽ vì tôi ngủ đủ giấc, nên tôi cũng khá phấn chấn khi đón một ngày mới.Hình như từ khi ra trường, tôi chưa từng có cảm này bao giờ.Thế mới nói lúc đi học là lúc người ta cảm thấy thoải mái nhất.Tôi cũng mặc kệ việc điện thoại không kêu, dẫu sao tôi cũng không mặn mà với công việc nữa.Tôi có ý định nghỉ việc vào ngày hôm nay.Tôi bước xuống giường, theo thói quen mà đi về một hướng.Tôi bỗng va sầm vào tường.Tôi có thể cảm thấy được một cục u bắt đầu xuất hiện trên trán tôi.Quái lạ, sao tự nhiên hôm nay lại có một bức tường mọc giữa đường đi thế này.Tôi bắt đầu nhìn lại căn phòng.Căn phòng này khác hoàn toàn với căn phòng đi thuê của tôi.Nói thật ra thì, đây là căn phòng trước đây của tôi.Căn phòng không rộng, hoàn toàn đủ đối với một thằng nhóc đi học.Một chiếc bàn gỗ đặt gần cửa sổ, bên trên là kệ sách hiện tại đã trống rỗng, chỉ có vài quyển truyện được đặt trên đó.Rẽ sang bên phải một chút là nhà tắm cùng nhà vệ sinh.Một chiếc tủ quần áo màu trắng đặt ở góc phòng, bên cạnh là chiếc giường đơn được trải ga giường màu lam sáng.Với một đống những poster được dán trên tường kia, nghĩ thế nào đi nữa cũng là lúc tôi học cấp 2.Tôi cảm thấy có chút hoang mang.Tại sao tôi lại đột nhiên bay trở về nhà cũ, lại quay trở về quá khứ thế này.Mọi thứ quá mức ảo diệu, không thể là sự thật được.Tôi tìm điện thoại quanh phòng.Tôi muốn xem xem hiện tại là lúc nào.Tôi cũng không nhớ rõ mình để điện thoại ở đâu, bởi lúc đó tôi là một con người có căn phòng lộn xộn, đồ đạc vứt bừa bãi.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chói chang.Mới buổi sáng nhưng tôi có cảm giác như gần trưa rồi, có lẽ bây giờ là mùa hè.Mùa hè thì tôi được nghỉ hè, do đó việc giờ giấc ngủ của tôi cũng không bị quản lí chặt chẽ lắm.Tôi có chút không được bình tĩnh.Phải nói rằng, không ngờ lời ông chú kia lại là sự thật.Thật sự là tôi có thể trở về quá khứ để bắt đầu lại một lần nữa.Theo như lời người đàn ông kia nói thì tôi bắt buộc phải trở thành một thần tượng nổi tiếng.Tôi không biết có chuyện gì xảy ra không nếu tôi không thể làm được.Phải chăng tôi không thể lên thiên đàng, mà phải chui xuống địa ngục, hay tôi sẽ phải bán linh hồn cho ác quỷ.Nói chung tôi vô cùng hạnh phúc và phấn chấn.Tôi không nghĩ đây là sự thật, làm gì có chuyện quay trở về quá khứ chứ, lẽ nào vì suy nghĩ nhiều quá mà tôi nằm mơ.Tôi tự nhéo mặt mình một cái.Tôi dùng lực khá mạnh, má tôi cũng truyền lại cảm giác đau điếng không nhẹ.Thật sự không phải là mơ!Tôi thực sự quay trở về quá khứ!Tôi nằm nhoài trên giường, lăn tới lăn lui.Sau đó, tôi lại nhìn lên trần nhà màu trắng sáng.Ông trời cho tôi một cơ hội thực hiện ước mơ của mình, tôi sẽ cố gắng hết mình.Tôi nằm đó, chờ cho cảm xúc phấn khích lắng xuống.Sau khi bình tĩnh, tôi đứng lên và đi xuống dưới nhà.Nhà tôi là một căn nhà 2 tầng bình thường ở một vùng ngoại ô thành phố.Bố tôi là quản lí công xưởng, mẹ tôi là giáo viên của một trường cấp 3 bình thường trong nội thành.Tôi là con út trong nhà.Trên tôi còn có một người anh nữa.Anh hơn tôi 8 tuổi, hiện tại đang là sinh viên năm cuối của trường đại học ở thành phố H.Gia đình tôi khá hòa thuận với nhau.Tôi nhìn quanh căn nhà mà tôi từ lâu đã không để ý tới mà cảm thấy mọi thứ như bừng sáng hẳn lên.Tôi bướcc xuống bậc cầu thang cuối cùng, sau đó đi ra phòng khách.Do học sinh được nghỉ hè nên mẹ tôi cũng không có việc gì trên trường.Hiện tại mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách xem tivi.Tôi đi về phía mẹ rồi kiếm một chỗ để bắt chuyện.Mẹ tôi vẫn chăm chú xem bộ phim truyền hình mà mẹ yêu thích.Tôi cũng không muốn làm gián đoạn, nên tôi lại vào phòng bếp để kiếm chút gì ăn."Có bánh bao mẹ để trên bàn ăn đấy, vào đấy mà ăn." - Có vẻ mẹ nhận thấy tôi đi vào phòng bếp nên mẹ nói to.Tôi chỉ mỉm cười đáp vâng dạ rồi đi vào trong phòng bếp.Tôi ngồi vào bàn, cầm lên chiếc bánh bao đã mất đi nhiệt độ.Tôi tặc lưỡi, sau đó ngồi dậy mà cho bánh vào trong nồi hấp lại.Có thể là vì lâu rồi tôi toàn ăn đồ ăn nguội chăng? Lúc đi làm, thực sự là tôi không có nhiều thời gian để ý tới việc ăn uống.Cơm công ty cũng toàn nguội, về nhà tối muộn thì chỉ đi qua một cửa hàng đồ ăn rồi mua về nhà ăn.Vậy nên tôi muốn để ý tới nó một chút.Dù sao tôi cũng muốn thay đổi để phù hợp với hoàn cảnh mới.Tôi ngồi lại vào bàn, suy nghĩ về những việc xảy ra.Thực sự mà nói tôi không thể tin chuyện này là sự thật.Vậy nhưng tôi lại trải qua điều này nên buộc tôi phải tin vào điều đó.Nếu như không có chuyện này xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn quyết tâm sẽ trở thành một diễn viên.Tôi không biết mình có thành công hay không, nhưng tôi nghĩ tôi có thể cố gắng hết mình để trở thành một diễn viên tốt.Tôi có một số kế hoạch cho tương lai vạch ra trong đầu mình.Trước tiên, tôi vẫn muốn nói chuyện này cho bố mẹ.Lúc trước, tôi có nói nhưng họ không đồng ý.Hiện tại, họ chắc chắn cũng như vậy.Quay về quá khứ chứ không phải là thay đổi số phận con người, dù họ có từ chối, có đe dọa tôi đi chăng nữa, tôi vẫn cứ tiếp tục.Nghĩ một hồi, tôi đi lấy chiếc bánh bao đã hấp ra.Chiếc bánh bao nóng hôi hổi, bên trong có nhân thịt.Miệng ăn từng miếng một, chốc chốc lại thổi một cái, trong đầu tôi suy nghĩ vẩn vơ.Một lúc sau, sau khi chén hết chiếc bánh bao cuối cùng, tôi đi ra phòng khách.Mẹ tôi vẫn ngồi đó, dán mắt lên tivi mà xem phim truyền hình dài tập yêu thích của bà.Tôi lần này muốn dứt khoát một chút, nên ngồi cạnh mẹ."Mẹ, con có điều muốn nói."Mẹ tôi vẫn không dứt mắt vào chiếc tivi, vừa xem, vừa nói."Chuyện gì thế con.""Con muốn trở thành thần tượng ở nước K.""Ừ."Tiếng "Ừ" phát ra khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng để ý ra thì mẹ chẳng để ý tới lời tôi nói.Tôi lại nói thêm một lần nữa, lần này cố ý nói to hơn:"Mẹ, con muốn trở thành thần tượng ở nước K."Lần này vì tiếng nói to của tôi mà bà quay lại nhìn.Sau khi ngẫm xong lời tôi nói, bà chỉ nhìn tôi chằm chằm, trên mặt toát ra vẻ dọa nạt trẻ con."Không được.""Nhưng con muốn.Con sẽ cố gắng hết sức mình." - Tôi cố bày ra vẻ mặt cầu xin, trong mắt đầy kiên định."Mẹ nói không được là không được.Đấy còn chẳng phải một nghề, nếu con thích thì cứ xem, nhưng nếu con làm thì không được.Mai sau nhỡ không nổi thì con biết lấy tiền đâu ra mà ăn."Lần này cũng giống lần trước, mẹ tôi cũng phản đối việc tôi trở thành thần tượng.Tôi biết mọi thứ bố mẹ đều chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng tôi hiểu bản thân muốn gì và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi hành động của tôi."Con nói rồi, con sẽ trở thành thần tượng."Nói xong, tôi thoạt chạy đi lên phòng, không để mẹ tôi nói tiếp.Nói chung, nếu hiện tại tôi cứ khăng khăng việc đó, mẹ tôi cũng sẽ không cho phép.Vì thế cứ để mẹ nói chuyện với bố, rồi suy nghĩ một thời gian là được.Tôi lên trên phòng, khóa trái cửa lại.Hiện tại, về học tập, tôi lười quan tâm, bởi lẽ tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể nắm vững được những kiến thức đã học.Mặc dù quên chút ít, nhưng nếu tôi luyện tập lại, tôi nghĩ tôi vẫn có thể vào được trường chuyên như lúc trước.Điều tôi cần làm hiện tại là cải thiện một số kĩ năng làm thần tượng.Tất nhiên một viên đá không mài cũng là một thứ giá trị.Hiện tại tôi không đánh giá quá cao bản thân, tôi biết tôi có một gương mặt đẹp, giọng hát sau khi dậy thì của tôi rất phù hợp cho việc hát: không quá trầm, có thể dễ dàng lên nốt cao được.Nếu như tôi tập luyện thêm kiến thức thanh nhạc, tôi hoàn toàn có thể góp mặt trong dàn main vocal (hát chính).Đoạn nghĩ về nhan sắc của mình, tôi chạy ầm ập vào trong phòng tắm.Soi vào trong gương, tôi chỉ thấy một cậu bé da trắng như sữa, mắt nâu ánh vàng, tóc đen, bộ răng đều tăm tắm trắng sáng, chiếc mũi cao thẳng và khuôn mặt nhỏ nhắn rất phù hợp với tiêu chuẩn sắc đẹp.Tôi làm khùng làm điên mà bày ra nhiều kiểu dáng khác nhau, đánh giá đừng góc mặt một rồi ậm ừ chỉ tay vào gương, nói:- Cậu sẽ trở thành một siêu sao trong tương lai đó.Nói xong, mặt tôi không hiểu vì sao mà đỏ như gấc.Tôi cười phá lên, đánh răng rửa mặt rồi đi ra bên ngoài.Tôi hiện tại muốn tham gia vào một lớp học thanh nhạc.Điều cần quan tâm bây giờ chính là tài chính.Tiền không mua được tất cả nhưng tiền lại là thứ tiên quyết của những thứ mà mình muốn.Tôi cố nhớ xem bản thân mình cất tiền tiết kiệm ở đâu.Mặc dù gia đình tôi không giàu, nhưng bố mẹ vẫn cho tôi quyền tự do chi tiêu.Họ mỗi tháng đều gửi cho tôi một chút tiền tiết kiệm.Tôi nhớ khi đó, tôi rất muốn trở thành thần tượng, tự nghĩ rằng bản thân phải tiết kiệm tiền để có thể sang nước ngoài.Thế nhưng sau khi nói chuyện với bố mẹ, bị sự phản đối kịch liệt, cũng như bị đã thông tư tưởng mà tôi từ bỏ mơ ước đó.Tôi vẫn còn nhớ vì không được sự đồng ý của họ mà tôi đã tiêu tiền vào nhiều thứ linh tinh để giải sầu.Tôi đi tới đi lui trong phòng, lục lọi một số nơi như tủ quần áo, cặp sách, ngăn kéo tủ, kệ sách,...!Lúc với tay xuống dưới tấm đệm trên giường, tôi sờ thấy một cái gì đó cồm cộm.Tôi lôi nó ra.Hóa ra là một quyển sổ.Tôi còn nhớ quyển sổ này.Quyển số này mang theo giấc mơ của tôi, sau khi từ bỏ, tôi nhớ là tôi đã đốt đi.Khi đó, trước khi nói chuyện này với bố mẹ, tôi đã tự trốn bố mẹ để tham gia một buổi audition nho nhỏ của một công ty không có nhiều tiếng tăm cho lắm.Tôi may mắn được chọn, họ nói sẽ lo liệu cho tôi mọi thứ.Tôi nói chuyện với bố mẹ, nhưng họ nói với tôi rằng công ty đó là lừa đảo, không biết có phải bắt cóc đi bán nội tạng gì không.Sau đó, họ cấm tiệt tôi không được đi theo con đường này nữa.Tôi biết lúc đó mình thực sự trẻ người non dạ.Tôi cũng đồng tình việc bố mẹ tôi không cho tôi đi theo công ty đó.Dẫu sao nó không có nhiều tên tuổi, hoàn toàn có thể là lừa đảo.Nhưng họ dập tắt ước mơ của tôi, tôi lại chấp nhận từ bỏ, đó là lỗi của tôi.Tôi mở cuốn sổ ấy ra.Đây là cuốn nhật kí của tôi.Bên trong là những dòng chữ lộn xộn, được viết lúc tôi bắt đầu biết viết chữ.Những dòng chữ nguệch ngoạc, mang nét trẻ con kể nể từng chuyện mình thích ca hát ra sao, hâm mộ người này người nọ.Dòng cuối cùng luôn tự nói với bản thân mình phải cố gắng, cố gắng, cố gắng để đạt được giấc mơ trở thành một thần tượng.Mở từng trang, tôi không hiểu vì sao mắt mình lại cay lên.Những dòng chữ như những nét chì nhỏ vẽ lên bức tranh lớn.Tôi hận vì sao mình lại hèn yếu như thế.Đến lúc trưởng thành thì như một cái xác không hồn, bỏ phí cả chục năm chỉ vì thỏa mãn người khác.Đến trang cuối cùng, tôi thấy một tấm thẻ ATM trong đó.Thẻ này là bố mẹ đưa cho tôi, hàng tháng sẽ chuyển tiền tiêu vặt và cả tiền học thêm.Tôi cầm tấm thẻ đó cho vào trong ví của mình.Dưới tấm thẻ là một tờ giấy nhỏ bằng một tấm vé.Tôi cầm tờ giấy lên, những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt như có cơ hội mà tuôn ra, làm ướt trang giấy ấy.Tôi thực sự cảm ơn ông chú kia đã cho tôi một cơ hội quá giá trị thế này.Tôi không biết vì sao ông ấy giúp tôi, tôi không biết mình có phải đã cứu rỗi cả thế giới vào kiếp trước hay không mà có thể nhận được điều này.Giấc mơ của tôi đã tắt, nhưng tôi biết hiện tại trong tim tôi, trong đầu tôi, trong bất kì bộ phận nào trên người tôi đang bùng cháy ngọn lửa thúc dục tôi phải hoàn thiện cuốn sổ còn dang dở này, trở thành một thần tượng được nhiều người yêu quý.Tôi ngồi đó mà khóc.Tôi chưa từng khóc nhiều như thế này bao giờ.Tôi tưởng mình đã thôi không còn cảm xúc này nữa.Tôi nhớ trước đây dù có mệt mỏi bao nhiêu, có chán thế nào với công việc của mình, tôi cũng không bao giờ khóc.Giọt nước mắt này là giọt nước mắt của sự biết ơn, hạnh phúc.Tôi hứa từ giờ dù thế nào đi nữa, dù có ứa máu vì chông gai, khó khăn, tôi cũng sẽ phải biến nó thành hiện thực..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương