Thần Vương Lệnh

Chương 10: 10: Tự Phạt Một Chén



Bức tranh này lại có hai tầng? Tất cả mọi người tại hiện trường đều ngây ra.

Nhìn bức tranh trước mặt này, mặc dù rất giống với tầng bên ngoài vừa rồi, nhưng bức này lại có khí chất cổ xưa không lẫn vào đâu được.

Cho dù là kẻ ngốc hoàn toàn không hiểu đồ cổ, cũng biết đó là thứ tốt.

Chữ viết thật!

Nhìn thấy bộ dáng kích động của Tô Bắc Sơn, tất cả mọi người đều hiểu, đây là bức tranh thật!

"Bức tranh được lưu giữ tốt như vậy, thật sự rất khó có được!” bên cạnh có một ông lão tóc hoa râm lắc đầu cảm thán.

“Bối gia gia, ông cảm thấy đáng giá bao nhiêu tiền?" Tô Văn Bân vội vàng hỏi.

Ông già tóc hoa râm trầm ngâm một chút, nói: "Tôi nghe nói tranh do Đường Bá Hổ vẽ, giá hiện tại cũng mấy chục triệu tệ!"

Mấy chục triệu!

Toàn trường đều lắp bắp kinh hãi.

Bức tranh này so với mấy người bọn họ cộng lại còn giá trị hơn gấp mấy lần!

Lão già lại nói: "Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, đồ cổ tranh chữ hiện giờ, là dựa theo kích thước tính giá cả, bức tranh này mặc dù bảo tồn tốt thế nhưng kích thước quá nhỏ..."

“Nhưng mà tiện tay bán mấy trăm vạn vẫn không phải là không được.”

Mấy trăm vạn, vậy cũng không ít!

Giờ phút này, người hối hận nhất chính là Tô Văn Bân.

Hơn nữa, còn mất trắng mười vạn tệ!

Hắn đỏ mắt, cắn răng nói: "Họ Tần kia, mày đã sớm nhìn ra bức tranh này có hai tầng!"

“Mẹ nó, mày cố ý chơi tao!”

Trong tiếng rống giận, hắn nhặt lấy một chai rượu vang đỏ, muốn đập vào đầu Tần Thiên.

“Không được vô lễ!”

Tô Bắc Sơn mặt trầm xuống, nói: "Văn Bân, cho dù như thế nào, Tần Thiên là chồng của Tô Tô, xem như là người của Tô gia chúng ta.”

“Dựa theo bối phận, cậu nên gọi một tiếng anh rể.”

Tô Bắc Sơn lại che chở Tần Thiên trước mặt mọi người!

Toàn trường lại không nói nên lời!

Nhìn thấy Tần Thiên chỉ dùng một bức tranh, đã có thể lấy lòng được lão gia tử, rất nhiều người tuy rằng tức giận bất bình nhưng cũng không thể không tỏ vẻ hâm mộ.

Ở Tô gia, Tô Bắc Sơn chính là trời.

Hiện tại, nếu ông ta tỏ ý tiếp nhận Tần Thiên là cháu rể, như vậy người khác cũng không dám phản kháng.

“Tần Thiên, tốt lắm!”

"Anh Thiên, còn không mau đem tranh giao cho gia gia, lại đây uống rượu." Mấy tên kia, ngoài cười nhưng trong không cười, bắt đầu lôi kéo Tần Thiên.

Tô Văn Bân cũng kịp phản ứng.

Hắn biết trong tay Dương Ngọc Lan còn nắm phương thuốc dược cao độc quyền của Tô Tô.

Giá trị của bằng sáng chế đó, không thể đo lường được.

Hiện tại Tần Thiên đã trở lại, có phải giúp Dương Ngọc Lan Đông Sơn tái khởi hay không?

Hoặc là nói, gia gia lôi kéo Tần Thiên là muốn thông qua Tần Thiên lừa lấy cho được phương thuốc này.

Trong nháy mắt Tô Văn Bân liền ý thức được giá trị của Tần Thiên.

“Anh Thiên, lúc trước là do em không đúng, anh đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhặt với em.”

"Hiện tại em tự phạt một chén, bồi tội với anh Thiên!" nói xong, Tô Văn Bân rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Không hổ là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Tô gia, bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều đó của Tô Văn Bân, thật sự có thể so với Tô Văn Thành.

Mọi người vỗ tay hoan hô.

Nhưng mà có một điểm kỳ quái là, Tần Thiên đứng cầm bức tranh ở trước mặt Tô Bắc Sơn, vẫn cười lạnh không nói gì.

“Tần Thiên, còn không mau đưa bức tranh cho tôi.”

“Tôi phải cho người cẩn thận cất giữ.”

“Thứ trân quý như vậy, nếu như bị hư hại gia gia sống không nổi mất!”

Tô Bắc Sơn nói xong, kích động vươn hai tay định nhận lấy bức tranh ra.

Trong đôi mắt Tần Thiên hiện lên một nụ cười lạnh.

Chẳng những không đưa bức tranh lên, ngược lại là lui về phía sau một bước.

“Hả?”

Tô Bắc Sơn sửng sốt một chút, sắc mặt khẽ biến.

Đúng lúc này, bên ngoài cổng lớn, vang lên một tiếng còi xe to rõ.

Theo đó là một âm thanh ngông cuồng ha ha cười nói vọng vào bên trong: "Tất cả mọi người đến đủ chưa?”

“Là anh Văn Thành tới!”

“Văn Thành thiếu gia đến rồi!”

Mọi người kích động đứng lên.

Chỉ thấy ngoài cửa lớn, có một người trẻ tuổi ngông nghênh đi vào.

Anh ta mặc một bộ vest trắng, trong tay còn dắt một con chó săn Afghanistan quý giá.

Người và chó đều kêu căng ngạo mạng, tỏ vẻ đắc ý không coi ai ra gì.

“Anh Văn Thành!”

Một tiếng hoan hô, Tô Văn Bân vọt tới.

Hắn ta cúi đầu khom lưng nói: "Anh tự mình đi gặp viện trưởng sao? Xem ra lần này lượng tiêu thụ dược phẩm của chúng ta lại tăng mạnh rồi.”

Tô Văn Thành gật gật đầu, nói: "Có lợi cho tiểu tử cậu rồi.”

“Ngoại trừ bệnh viện nhân dân số 1, những bệnh viện lớn khác tôi đều giao dịch thành công.”

“Sau tối hôm nay cậu đi ký hợp đồng là được.”

Tô Văn Bân mừng rỡ vô cùng.

Mọi người xung quanh lại càng nịnh bợ không ngừng.

“Ông nội." Tô Văn Thành dắt chó đi về phía chủ vị.

Nhìn thấy Tần Thiên, hắn cười ha ha: "U, đây không phải là tên shipeer giao hàng đó sao?"

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thật đúng là cho rằng mình có thể bay lên trời!”

“Đúng rồi, thiên nga trắng của Tô gia chúng ta cũng tới sao?”

“Chị Tô Tô, trong lòng chị ôm cái gì vậy?”

“Ngửi rất thơm nha, để cho chó của tôi nếm thử.”

Nói xong Tô Văn Thành buông dây thừng ra, sai khiến con kia Afghanistan chó săn chạy về phía Tô Tô.

“Tô Văn Thành, cậu làm gì vậy!" Dương Ngọc Lan biến sắc, vội vàng bảo vệ Tô Tô trước mặt.

Những con chó săn Afghan không ngừng sủa về phía bà khiến bà sợ hãi.

Tần Thiên rống giận một tiếng, tiến lên một cước đá vào con chó.

Con chó kia gào lên lăn ra ngoài, nó bị k1ch thích thú tính, nhảy dựng lên muốn nhào lên đả thương người.

Thế nhưng, nó nhìn thấy ánh mắt Tần Thiên, bỗng nhiên cả người run lên, trong mắt lộ ra hoảng sợ.

Kẹp đuôi, chạy tới bên cạnh Tô Văn Thành.

Tô Văn Thành giận dữ!

Con chó săn Afghanistan này, là giống thuần chủng mà hắn đặc biệt nhờ người mang về từ nước ngoài.

Bình thường còn ăn ngon hơn cả người.

Có một lần hắn dắt chó đi dạo trên đường, một người mù không cẩn thận dùng gậy đụng vào con chó đã bị hắn cho người đánh gãy chân.

Có thể thấy được Tô Văn Thành đối với con chó này yêu thương như thế nào.

Bất kì ai cũng không được làm đau nó.

Hiện tại, lại bị một tên thối nát như Tần Thiên đá mạnh một cước.

“Mất dạy, có tin ông đây giết mày không?!”

Trong tiếng rống giận, Tô Văn Thành từ bên hông rút ra một khẩu súng lục, nhắm vào đầu Tần Thiên.

Có súng!

Tô Văn Thành lại có súng!

Toàn trường đại loạn.

Rất nhiều người sợ đạn không có mắt làm ngộ thương, đều cuống quít tránh né.

Tần Thiên, Dương Ngọc Lan và Tô Tô bị cô lập, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Dương Ngọc Lan sợ tới mức mặt trắng bệch, dù sao bà cũng là nữ nhân, khẩn trương nói không ra lời.

“Họ Tần kia, mày cho rằng chỉ một bức tranh chữ, là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Còn không mau quỳ xuống dập đầu với con chó của anh Văn Thành!" Tô Văn Bân đắc ý nói.

Tần Thiên cười lạnh, nhìn Tô Văn Thành: "Tao cam đoan, lúc tiếng súng vang lên sẽ lập tức đưa mày về Tây Thiên.”

"Mày..." Tô Văn Thành nhìn ánh mắt Tần Thiên, bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ áp lực từ đâu ập đến.

Giằng co một hồi, Tô Bắc Sơn đứng lên.

Nói: "Văn Thành, không nên kích động.”

“Dù sao Tần Thiên cũng là chồng của Tô Tô, là anh rể của con.”

“Cho dù nó có đắc tội con thì cũng nể mặt gia gia, bỏ qua đi.”

“Hôm nay là ngày đoàn viên, còn không mau thu súng lại.".
Chương trước Chương tiếp
Loading...