Thần Y Đích Nữ

Chương 30: Sính lễ của Cửu hoàng tử



"Cái gì?" lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên, Trầm thị cùng kinh hô kêu lên, ngay cả người từ trước đến giờ ôn hòa không nhiều chuyện An thị cũng sửng sốt.

Phượng Vũ Hành nhát mắt mấy cái, Ngự vương là cái quỷ gì?"

An thị nhìn Phượng Vũ Hành bộ dáng khó hiểu, nhỏ giọng cùng nàng nói: "Trước hai năm Cửu hoàng tử xuất chinh, Hoàng Trượng trừ phong làm Trấn Viễn đại tướng quân bên ngoài, còn ban tước thừa kế Ngự vương."

Nàng không quá cố ý giấu thanh âm, lời này liền bị Trầm thị nghe được, ê ẩm nói trả: "Thừa kế là thế nào, nay con nối dòng cũng vô vọng, tìm ai kế thừa."

An thị nhíu nhíu mày, vô tình cùng Trầm thị nói nhiều, lập tức không nói nữa.

Đến lượt Phượng Vũ Hành nghe hiểu được, hóa ta Ngự vương chính là người kia! Xoay người nhu thuận cười với Trầm thị: "Mẫu thị vì A Hành bênh vực kẻ yếu sao? A Hành đa tạ mẫu thân."

Trầm thị đảo cặp mắt trắng dẫ, muốn nói ngươi đừng tự mình đa tình, bị Phượng Trầm Ngư ngăn cản.

"Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, mau đến tiền viện xem chút đi!" Trầm Ngư nhắc nhở mọi người, vì thế một phòng oanh oanh yến yến kéo nhau đi tiền viện.

Trên đường, Phượng Vũ Hành kéo An thị nhỏ giọng hỏi: "Cửu hoàng tử tên đầy đủ là gì?"

An thị nghĩ nghĩ, "Hình như là Huyền Thiên Mình."

"Huyền Thiên Minh." Nàng đem tên này nhớ trong lòng, "Nghe rất hay."

Mọi người cùng chờ đi vào tiền viện, quản gia Hà Trung cúi đầu khom lưng nói chuyện với một vị lão nhân.

Lão phụ nhân kia một thân màu mặc cung trang cáo mệnh, thân hình cao gầy, khí chất bất phàm, người đang lom lưng kia, sẽ không phải là quản gia Phượng phụ bồi chuyện rất tốt.

Chỉ thấy Hà Trung lộ vẻ tươi cười nói chuyện, lão phụ nhân lại thủy nhung nhìn về phía trước, cằm khẽ nhếch, không để ý câu nào.

Lão thái thái Phượng gia và Phượng Cẩn Nguyên vừa nhìn thấy người này, sao có thể không biết thân phận của lão phụ nhân. Cửu hoàng tử Huyền Thiên Minh chỉ có một vị nhũ mẫu Chu thị bên người, là do đương kim Thánh thượng ngự bút thân phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Chu thị này nửa đời chưa gả, chẳng những là nhũ mẫu của Cửu hoàng tử, hồi nhỏ còn là nha hoàn của Vân phi, năm Cửu hoàng tử hai tuổi, tẩm điện của Vân phi bị cháy, liều mạng đưa Cửu hoàng tử còn mặc tã lót ra, bảo vệ huyết mạch Hoàng thất.

Bất luận bây giờ Cửu hoàng tử như thế nào, Chu phu nhân này cũng là người được Hoàng Thượng coi trọng, mỗi khi có cung yến quan trọng đều mời nàng đến dự.

Nay Chu phu nhân tự mình đến đây, còn nói là đặt sính lễ, mọi người không khỏi nhìn Phượng Vũ Hành nhiều thêm vài lần, trong bụng nổi lên mấy phen đánh giá.

Phượng Cẩn Nguyên đi tới hai bước trước mặt Chu phu nhân, chắp tay thi lễ: "Không biết Chu phu nhân tự mình đến phủ, không thể từ xa tiếp đón, mong phu nhân chớ trách."

Lão thái thái Phượng gia được mọi người ở đây cứng ngắc nâng tới gần, muốn hành lễ, nhưng thắt lưng thật sự không chịu được, cúi nửa ngày cũng không cúi được, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Chu phu nhân đã quen thấy nhiều trường hợp, tự sẽ không so đo với lão thái thái thắt lưng có bệnh, chỉ thản nhiên nói: "Lão thái thái thân mình không tiện, không cần đa lễ."

Lão thái thái là không cần đa lễ, nhưng những người khác không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.

Trầm thị phía sau cùng chúng nữ quyến hạ bái, Phượng Vũ Hành cũng hành lễ theo, nửa ngày cũng chưa nghe được âm thanh kêu đứng lên.

Lão thái thái chú ý hành động của Chu phu nhân, chỉ thấy nàng nhìn xung quanh đám người đang hạ bái một vòng, như là đang tìm kiếm. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một thân thể gầy yếu.

Một lúc lâu sau, mọi người hạ bái rốt cuộc cũng nghe được một tiếng "Đứng lên đi, không cần đa lên", lúc chưa kịp đứng dậy, người bên cạnh được một đôi tay đỡ lên một bước.

"Vị này chắc là cùng với Ngự Vương điện hạ có hôn ước, chính nữ Phượng gia Phượng Nhị tiểu thư?" Chu phu nhân thu hồi vẻ mặt trang nghiêm, thay bằng khuôn mặt hiền lành.

Phượng Vũ Hành ngẩng đầu, đối diện là một khuôn mặt tràn ngập thiện ý.

Chỉ là một tiếng chính nữ Phượng gia này...

"Phu nhân hiểu lầm rồi." Phượng Cẩn Nguyên đem lời nhận lấy, "Đây đúng là nữ nhi thứ hai của Phượng mỗ, nhưng không phải chính nữ."

Trầm thị cũng ồn ào theo, "Đúng vậy, chính nữ Phượng phủ chúng ta là Trầm Ngư." Vừa nói vừa đem Trầm Ngư đẩy gần đến, "Trầm Ngư, mau chào hỏi Chu phu nhân."

Phượng Trầm Ngư thi triển hết khuôn mặt Bồ Tát của nàng, thản nhiên thi lễ: "Trầm Ngư tiếp kiến Chu phu nhân."

Chu phu nhân nhìn mà cũng chưa nhìn vài người nói chuyện, ánh mắt chỉ dừng lại trên mặt Phượng Vũ Hành, nhưng cũng nói lại: "Lão thân chỉ nhớ rõ lúc trước Cửu hoàng tử đính hôn với Nhị tiểu thư là chính nữ Phượng gia."

Phượng Cẩn Nguyên lúng túng, "Phu nhân có điều không biết, nhiều năm trước Phượng phủ có chút thay đổi, nay A Hành đã không phải chính nữ."

Một lời của hắn thốt ra, Phượng Trầm Ngư lập tức bổ sung: "Mặc dù trên danh nghĩa không phải chính nữ, nhưng Nhị muội muội ở trong phủ tất cả vẫn là phân lệ chính nữ đặt mua, một chút cũng chưa từng qua loa."

Nàng vừa nói như vậy, Phượng Cẩn Nguyên có phản ứng lại một chút. Hôm nay tình thế này, nếu Minh Vương phủ sống chết đính hôn vẫn là chính nữ Phượng phủ, thì buộc hắn không thể không đem Phượng Trầm ngư gả đi. Tuy Cửu hoàng tử bản thân đã bị hủy, nhưng quyền thế vẫn còn, ân sủng của Hoàng thường không giảm, hắn chỉ là Tả tướng của một quốc gia, căn cơ vẫn còn thấp. Huống chi cho dù có căn cơ thâm sâu, cũng không có cách nào chống lại hoàng tử!

Nhưng là Trầm Ngư, vạn lần không thể gả cho một phế nhân.

Nghĩ như vậy, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhanh chóng bổ sung nói: "Trầm Ngư nói rất đúng, A Hành... Phu nhân cũng biết sự việc của Diêu gia năm đó, liền... Đừng để Cẩn Nguyên khó xử." Hắn xưng tục danh, coi như cùng thân thiết với Chu phu nhân.

Chu phu nhân không để ý hai người phụ thân nữ nhi kia mở miệng giải thích, chỉ lôi kéo tay Phượng Vũ Hành hỏi nàng: "Những lời phụ thân ngươi và tỷ tỷ nói đều là sự thật?"

Ánh mắt Phượng Vũ Hành vẫn không rời ánh mắt của Chu phu nhân, ngầm dùng tinh lực nghiên cứu, đáp án là đối phương thật tâm đối đãi.

Nàng thấy cảm động, trả lời: "Đích nữ bất quá chỉ là một hư danh, mấy năm nay A Hành ở trong núi sớm đã lạnh nhạt mấy thứ này." Một câu, đã nói ra mấy năm nay nàng căn bản không sống trong Phượng phủ.

Chu phu nhân tự nhiên sớm đã biết việc này, hơn nữa hiển nhiên Phượng gia đối với chuyện này vội vàng thanh minh, thậm chí chuyện ái thiếp diệt thê đã không muốn gặp. Chỉ thấy nàng liếc Phượng Cẩn Nguyên một cái, lão thái thái và Trầm thị cũng liên quan nhìn một lần, sau đó lắc đầu, lại chuyển sang an ủi Phượng Vũ hành: "Năm nay chắc mười hai? Nhị thêm ba năm nữa."

Phượng Vũ Hành không nhịn được, xì một tiếng liền vui vẻ, "Phu nhân nói quá lời rồi."

Nháy mắt Trầm thị trầm xuống, nhưng lại không dám phát tác, đến mức thực sự khó chịu.

Trên mặt Phượng Cẩn Nguyên cũng không đẹp đẽ lắm, vài lần định mở miệng, lại e ngại thân phận của Chu phu nhân không thể không từ bỏ.

Chu phu nhân cũng không muốn cùng Phượng gia vì chuyện này mà so đo, dù sao hôm nay đến Phượng phủ có chính sự muốn làm.

Chỉ thấy nàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Phượng Vũ Hành, hòa ái nói: "Đứa nhỏ, chờ ma ma làm chính sự trước, sau đó chúng ta mới hảo hảo nói chuyện." Lúc này mới buông tay Phượng Vũ Hành ra, nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên: "Phượng đại nhân, việc hôn nhân của Ngự vương và Nhị tiểu thư Phượng gia từ nhỏ đã định, năm đó cũng đã tiếp nhận, vấn danh và thăm hỏi, hôm nay lão nhân được Ngự vương nhờ vả, đem đại sính lễ đứa tới."

Chu phu nhân nói, một bên cần danh sách sinh lễ trong tay nha hoàn, tự mình đưa cho Phượng Cẩn Nguyên, "Phượng đại nhân xem qua, xem có đúng quy định sính lễ nhà trai của Đại Thuận ta hay không."

Phượng Cẩn Nguyên cung kính tiếp nhận, mở ra cẩn thận xem qua. Trầm thị cũng đi theo tiến lên, ngay cả lão thái thái cũng tò mò, tiến sát lại.

Nhưng ba người vừa mới nhìn một lát, liền cùng trầm mặt.

Cái này gọi là danh sách quà tặng gì? Đường đường là Cửu hoàng tử, Ngự vương điện hạ cấp sính lễ?

Phượng Trầm Ngư thấy sắc mặt ba người không đúng, lặng lẽ đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trên viết:

Ba ngàn lượng bạch trắng, dùng để tạ ơn công nuôi dưỡng trong Phượng phủ.

Bánh lễ một gánh, hải sản tám thức (1), một đôi gà trống mái, thịt lợn năm cân, cá lăng hai con, rượu trắng bốn hũ, kinh quả bốn kiện, lá trà hai hộp, gạo nếp mười hai cân, đường cát ba cân hai lạng.

(1) Thức: cái đơn vị đo cân nặng này ta không biết.

Cuối cùng là vòng tay vàng một bộ.

Danh sách quà tặng như vậy tuy Phượng Trầm Ngư cũng xem đến choáng váng, mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiếp nhận như thế nào.

Chu phu nhân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khóe môi không khỏi nhếch lên, truy vấn nói: "Thế nào, Phượng đại nhân có gì dị nghị?"

Phượng Cẩn Nguyên kiên trì hỏi: "Xin hỏi phu nhân, đây chính là do Ngự vương điện hạ gợi ý danh sách quà tặng?"

Chu phu nhân gật đầu, "Đúng vậy. Phượng đại nhân không hài lòng?"

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy nếu mình không nói gì đó, vậy không phải vấn đề mặt mũi của Phượng Vũ Hành, mà là toàn bộ mặt mũi Phượng gia. Vì thế lại nói: "Danh sách quà tặng này chỉ sợ không ổn?"

Chu phu nhân cười hỏi: "Sao có thể làm trái quy định cưới vợ của Đại Thuận ta?"

Phượng Cẩn Nguyên lắc đầu, "Dĩ nhiên không phải, chỉ là nếu là dân chúng bình thường thì danh sách quà tặng này cũng thôi đi, nhưng đây là vương hầu... Sợ là không ổn?"

Chu phu nhân lại cười, "Phượng đại nhân biết đây là quy định của dân chúng bình dân là tốt rồi. Vạn tuế gia nói, Hoàng tử mặc dù là thân vị tôn quý, nhưng cũng đều là con dân Đại Thuận, cùng dân chúng bình dân không có gì khác nhau."

Một câu, nói ra Hoàng đế Đại Thuận, Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói gì? Chỉ phải đem danh sách quà tặng giao cho quản gia, hướng về phía Chu phu nhân thi lễ: "Nếu như vậy, Phượng mỗ liền nhận danh sách sính lễ này."

Thấy Phượng Cẩn Nguyên nhận sính lễ, Chu phu nhân gật đầu, "Phượng Đại nhân thâm minh đại nghĩa, không hổ là Tể tướng vì Đại Thuận." Dứt lời, vỗ hai tay, người cửa lập tức có người bắt đầu nâng sính lê vào trong phủ.

Điểm chết người là, chỉ đem những thứ này không nói, còn cố tình có Đại thái giám của Ngự vương phủ ở cửa nói to danh sách sính lễ. Mỗi một tiếng vang lên, Phượng Cẩn Nguyên đã xúc động muốn gọi người xé nát miệng của hắn thành ba mảnh, nhưng quả thật không dám. Loại thái giám này, chỉ có chủ tử trong cung mới có quyền phạt, nhưng người ngoài cung tuyệt đợi không có quyền động vào bọn họ,

Sau khi nói xong sính lễ, đừng nói mọi người trong Phượng phủ nghe xong sụp đổ, nghe xong mí mắt Phượng Vũ Hành cũng co giật, nàng bắt đầu hoài nghi trước đo mình nghiên cứu Chu phu nhân một phen có phải không ra hay không.

Mà thắt lưng lão thái thái đã cứng lại, nguyên bản đối với Phượng Vũ hành thái độ có chút ấm áp nhưng nháy mắt đã có điểm rét lạnh.

Những người khác trong Phượng phủ cũng không kém là bao, khi nói đến Chu phu nhận đại biểu cho Ngự vương phủ tự mình tới, đều cho rằng Ngự vương phủ đối với hôn ước này rất coi trọng, chỉ sợ có tầng quan hệ này, sau này Phượng phủ không dám khinh thường đối đãi với ba mẫu tử Diêu thị.

Nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác!
Chương trước Chương tiếp
Loading...