Thần Y Ngốc Phi

Chương 21: Uy hiếp



Thế nhưng…

Kỳ quái ghê , nàng không ngờ rằng, bỗng phía sau một chút động tĩnh cũng không còn nữa, không nghe thấy âm thanh hắn lên tiếng ngăn cản, dường như cả tiếng hít thở cũng không có.

Đi thêm vài bước, nàng lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện chỗ lúc nãy đã không còn một bóng người nào cả.

Không biết hắn sớm đã đi khỏi từ lúc nào rồi ?

Nam nhân này thất quá đỗi quái đản, đi đứng không tiếng động, võ công cao sâu không lường được.Nam nhân đáng giận này tự dưng xuất hiện, rồi cũng đột ngột biến mất khiến nàng sợ bóng sợ gió một hồi.

Nhưng hắn hẳn cũng biết rằng có một phần ngân lượng ở đây sẽ là kinh phí ngày mai Bạch Dật Thần phải cấp cho Hoàng Thượng .Nàng hiểu hắn vì sao cứ như vậy rời đi,có lẽ cũng vì biết ngân lượng sẽ được nàng giấu ở nơi nào.

Xem ra trong kế hoạch của nàng đã xảy ra chút ngoài ý muốn rồi ~.Chỉ không biết ngày mai hắn sẽ sắm vai loại nhân vật nào đây ?

Trong cơn trầm ngâm suy tư, Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày.

Ngày hôm sau,

Sáng sớm, từ chỗ Mạnh Như Tuyết nàng biết được rằng Bạch Dật Thần hẹn Hiên Viên Diệp ở Nguyệt Hồ.

Bạch Dật Thần hẹn Hiên Viên Diệp ở Nguyệt Hồ làm gì vậy ?

Về Bạch Dật Thần, nàng một chút cũng không lo lắng, nhưng Hiên Viên Diệp thì nàng có thể không lo lắng sao,tên nam nhân này thật sự là quá nguy hiểm.Nghĩ đến tối hôm qua, thái độ lập lờ nước đôi của hắn, khóe môi Mạnh Phất Ảnh theo bản năng khẽ mím lại.

Hôm nay, nàng mới biết được kinh phí lần này là do Hiên Viên Diệp phụ trách kiểm kê, nên giờ nàng không khó đoán ra được mục đích mà Bạch Dật Thần tìm Hiên Viên Diệp . Nhưng sao lại phải hẹn ở Nguyệt Hồ? Hơn nữa mới sáng sớm mà sao Mạnh Như Tuyết đã biết được tin tức rồi?

Việc này có vẻ như không phải là phong cách của Hiên Viên Diệp? Chẳng lẽ là muốn thông báo cho nàng biết?

“Thanh Trúc, đi, chúng ta đi du ngoạn Nguyệt Hồ.” Nếu hắn cố ý an bài, nàng đương nhiên phải nhanh chân đến xem để khỏi phụ tấm lòng hắn.

“ A? Vâng, thưa chủ tử.” Thanh Trúc sửng sốt, có chút ù ù cạc cạc nhìn nàng một lúc,sau đó mới liên tục đáp lời.

Hai người đi đến Nguyệt Hồ, Mạnh Phất Ảnh nhìn như đang thưởng thức cảnh sắc trong hồ, nhưng mắt vẫn đang tìm bóng dáng người kia.

Đột nhiên, nhìn thấy xa xa có một chiếc du thuyền mà người trên đó thì…. , khóe nàng môi hơi nhếch lên một tia cười khẽ , sau đó bước nhanh hơn đi qua đó.

Trên du thuyền, gương mặt Bạch Dật Thần âm trầm, trong mắt cũng là nặng nề âm lãnh, buổi sáng hôm nay, khi sáng sớm đi bảo khố lấy bạc hắn mới phát hiện ra tất cả bạc tự nhiên không cánh mà bay, lúc ấy hắn liền đổ một thân mồ hôi lạnh, chẳng phải đau lòng ngân lượng, mà là một đại bộ phận số ngân lượng là kinh phí hôm nay phải giao cho Hoàng Thượng.

Giờ phút này đột nhiên bị trộm, hắn làm sao giao cho Hoàng Thượng đây? Bạch gia dù có sản nghiệp lớn hơn nữa, muốn hắn trong một ngày phải kiếm đủ một số ngân lượng lớn như thế cũng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mà càng làm cho hắn kinh sợ chính là trong Bạch phủ có nhiều hộ vệ đề phòng nghiêm ngặt như vậy, vậy mà…

Người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất…

“Thất điện hạ, ngày hôm qua Bạch phủ có trộm, tất cả ngân lượng đều bị trộm, hi vọng Thất điện hạ có thể lượng thứ cho tại hạ, tạm thời không cần nói chuyện này ra ngoài , Dật Thần trong vòng năm ngày sẽ gom đủ ngân lượng, đặc biệt phái người đưa đi quân doanh.” Bạch Dật Thần nhìn đến Hiên Viên Diệp đang ngồi im lặng ở trên du thuyền, không biết đang suy tư cái gì liền thấp giọng thương lượng.

Phải nói rằng yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao số tiền đó là Bạch phủ bỏ ra, hơn nữa bị trộm là sự thật.Chỉ cần hắn gom đủ cho người cấp tốc đưa đi, không trì hoãn việc quân đội sử dụng, cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng mười phần gì.

Chỉ cần việc này không kinh động Hoàng Thượng.

Vì thế mới sáng tinh mơ hắn liền mời Hiên Viên Diệp đến đây.

Vốn là hắn sợ thỉnh vị Vương gia này không được nên cố ý nhờ Hiên Viên Phàm đi mời, còn kêu người thông tri cho Mạnh Như Tuyết là muốn để không khí dung hợp chút.

Trong mắt người khác, Hiên Viên Diệp là người không cho phép bất kỳ nữ nhân nào tới gần hắn, chỉ có Mạnh Như Tuyết được xem như là một ngoại lệ, tuy rằng mỗi lần gương mặt hắn thấy nàng ta cũng lạnh như băng, nhưng người ở bên ngoài đều nghĩ rằng hắn đối với Mạnh Như Tuyết có điều gì đó đặc biệt.

“Ý của ngươi là muốn bổn vương lừa gạt Hoàng Thượng sao ?” Hiên Viên Diệp nhíu nhíu hàng lông mày, môi chỉ nhẹ nhàng mở, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Bạch Dật Thần kinh sợ, tuy rằng Thất điện hạ bình thường lãnh khốc nhưng cũng không đến nỗi khó nói chuyện như vậy, hôm nay…

Chuyện vốn cũng không phải nghiêm trọng gì lại bị hắn nói thêm thành tội lớn như vậy.Rõ ràng việc này không phải việc nhỏ nhưng cũng chẳng phải việc lớn ngoài phạm vi của Hiên Viên Diệp.

Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Phàm ngồi ở một bên đều hơi kinh sợ, Mạnh Như Tuyết vừa chạy tới cũng đột nhiên cả kinh. Nàng ta có chút kỳ quái nhìn về phía hắn, nhưng từ trên mặt hắn vẫn không nhìn ra bất luận cảm xúc nào.

“Dật Thần không phải có ý tứ này, Dật Thần chỉ muốn…” Bạch Dật Thần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi có chút khẩn trương, liên tục giải thích.

Phát hiện ra ánh mắt Hiên Viên Diệp hơi nhìn về phía trước, trong mắt giống như đột ngột có chút cảm xúc, không khỏi âm thầm cả kinh, cũng quên mất cả nói chuyện, theo ánh mắt của hắn nhìn lại cho đến khi nhìn thấy bóng người đứng trên bờ thì ngớ ra, nàng làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?

“Phất nhi tham kiến Thất điện hạ, Bát Vương gia, Cửu vương gia, Bạch công tử.” Mạnh Phất Ảnh không né tránh mà cố ý đi tới, người nam nhân kia vốn là cố ý muốn dụ nàng tới, nàng sao lại dám làm trái ý của hắn.

Rõ ràng nàng đang cung kính hành lễ, nhưng thật ra câu cuối cũng chỉ là nhân tiện điểm mặt cho có , Bạch Dật Thần biết điều đó nên mặt lúc đầu đã âm trầm lại càng trầm xuống.

“Đứng lên đi .” Cánh môi khêu gợi của Hiên Vì Trần khẽ động, tiếng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đó có vẻ như có vài tia phập phồng.

Tất cả mọi người trên du thuyền ai cũng kinh sợ, cơ hồ là đồng thời đều khó có thể tin nhìn về phía hắn.Không thể tin được hắn sẽ chủ động mở miệng bảo nữ nhân kia lên thuyền.

Khi mắt Hiên Viên Mặc hơi chuyển hướng nhìn Mạnh Phất Ảnh thì chứa thêm vài phần phẫn nộ, lại thêm vài phần ngoan tuyệt, chuyện lần trước xảy ra ở Hầu phủ nhất định là nữ nhân này giở trò quỷ, hắn hiện tại hận không được đem nữ nhân này ném vào trong nước cho cá ăn.

Bất quá, bây giờ Hiên Viên Diệp ở chỗ này, hắn cũng không dám làm càn, bình thường mấy người bọn hắn ở trước mặt Hiên Viên Diệp so với ở trước mặt Hoàng Thượng càng quy củ hơn. Cho nên hắn chỉ dám thấp giọng nói: “Thất ca sao lại bảo nàng ta đi lên, chỉ sợ là không ổn.”

Tuy rằng hiện tại, nàng coi như là vợ chưa cưới của Bạch Dật Thần nhưng mọi người đều biết việc ngày hôm trước nàng ở trước mặt Hoàng Thượng yêu cầu từ hôn, nếu việc này để nàng biết chỉ sợ…

Nhưng Hiên Viên Diệp tựa hồ cũng không có nghe thấy lời nói của Hiên Viên Mặc , mắt hắn vẫn nhàn nhạt nhìn Mạnh Phất Ảnh.

Bạch Dật Thần mắt chợt lóe, ẩn quá vài phần mờ mịt không xác định.

Mạnh Như Tuyết thân người đột nhiên cứng đờ, song mắt vẫn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong lòng nhanh chóng ẩn dấu thêm vài phần ngoan tuyệt, cùng đố kỵ.

Qua nhiều năm như vậy, tình cảm của nàng đối với hắn như thế, hắn lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, nhưng giờ phút này sao hắn lại nhìn thẳng vào nữ nhân kia như vậy ? Hơn thế nữa hắn còn chủ động mở miệng muốn nữ nhân kia lên thuyền, làm sao có thể thế này?

Mạnh Phất Ảnh nhìn chiếc thuyền đang lay động phía trước có chút do dự.

Không phải là nàng không muốn đi lên, nàng thật sự sợ say tàu đến choáng váng.Mỗi lần ngồi thuyền nàng đều sẽ phun đến u mê hồ đồ .Hơn nữa trước kia còn có thể uống thuốc phòng ngừa, lần này đi lên chỉ sợ…

Chính là Hiên Viên Diệp vẫn thản nhiên nói tiếp chuyện vừa rồi, đầu lông mày hơi nhíu, môi khêu gợi lại động; ” Lúc tối ngày hôm qua, Bạch phủ rốt cuộc đã bị mất bao nhiêu ngân lượng?”

Vẫn là tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lần này lại thêm vài phần ý tứ hàm xúc làm cho người ta nghi hoặc không hiểu.

Bạch Dật Thần hơi giật mình, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng vẫn nói ra : “Toàn bộ đều mất hết, bao gồm tất cả kinh phí gom góp được.”

Nhưng lại âm thầm nghi hoặc, không rõ tại sao Hiên Viên Diệp hỏi như thế?

Mạnh Phất Ảnh cũng hiểu được nam nhân này bây giờ nói những lời này rõ ràng là đang uy hiếp nàng.

Quả thật là một tên nam nhân phúc hắc. Âm thầm thở dài một hơi, Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng bước chân lên, thuyền thoáng rung động.

Kế tiếp…
Chương trước Chương tiếp
Loading...