Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 77: Phát tác 1



Bình An Tự.

Trời đã nhá nhem tối, Bình An Tự văng vẳng tiếng chuông chiều, trong đại điện, các hòa thượng mặc tăng y xếp hàng ngồi xuống, ai nấy đều tập trung tinh thần ngồi thiền, ngẫu nhiên có người ngáp cũng vội vàng che miệng để tránh bị người khác phát hiện.

Vòng qua đại điện, sau một bức tường ngăn chính là hậu viện của Bình An Tự.

Bởi vì Bình An Tự cách kinh thành khá gần, lại là nơi tiên hoàng hậu tĩnh tu cho nên các phi tần hậu cung hay tới đây, hậu viện của nó do vậy cũng rộng rãi hơn các chùa chiền khác nhiều.

Trong hậu viện có hơn mười sương phòng và mấy chục gian nhĩ phòng, xung quanh hậu viện có vô số thị vệ đại nội đứng gác, canh phòng nghiêm ngặt.

Nhưng, trong không gian hậu viện nơi này có một người trốn trên ngọn cây cố ý ném viên đá thu hút sự chú ý của một bộ phận thị vệ, sau đó thân thể nhảy lên, dễ dàng lướt qua sân tiến vào bên trong.

Người đó toàn thân áo đen, mặt che vải đen, khi nhảy vào trong viện, miếng vải đen trên mặt hơi phất lên, lộ ra gương mặt của Ngưu Quang.

Trong một gian phòng cho khách, Nghi phi ngồi xếp bằng trên giường, chắp hai tay trước ngực, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, đôi mắt nhắm lại, trên gương mặt hơi có nét quyến rũ đầy vẻ thành kính, bên cạnh có hai nha hoàn im lặng đứng hầu.

Cả gian phòng yên tĩnh.

Khi Ngưu Quang đi ngang qua phòng có quan sát bên trong một lát rồi định rời đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào, Nghi phi khẽ cau mày.

- Thúy Trúc, Thúy Ngọc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?

- Nô tỳ đi xem thử!

Thúy Trúc thông minh đáp rồi đi ra cửa.

Ngưu Quang thấy thế nhẹ nhàng nấp ngoài cửa sổ.

Thúy Trúc cung kính lui ra, còn chưa đi đến cửa thì thấy Tề phi mang theo hai cung nữ và hai thị vệ áp giải một người tiến vào.

Thúy Trúc vội vã chạy vào.

- Nương nương, là Tề phi nương nương đến!

Thúy Trúc đứng một bên bẩm báo.

Tề phi nghênh ngang bước vào phòng, sai hai thị vệ kéo người kia ném trên mặt đất.

- Nghi phi tỷ tỷ, muội muội có chuyện muốn mời Nghi phi tỷ tỷ làm chủ.

Người bị ném xuống đất toàn thân chật vật, mái tóc dài xốc xếch xõa trên người, khi bò dậy thì tóc che kín mặt, không nhìn rõ dung mạo.

Dựa theo y phục và vòng tay của đối phương, Nghi phi nhận ra người quỳ trên mặt đất là Phương quý nhân.

Nghi phi thăm dò hỏi:

- Đây là……..

- Nàng ta là Phương quý nhân!

Tề phi châm chọc liếc người đó:

- Muội muội đặc biệt dẫn nàng ta đến gặp tỷ tỷ.

- Ồ? Gặp ta có chuyện gì?

- Là thế này, sáng hôm qua Phương quý nhân lén lút ra khỏi Bình An Tự, hơn nữa còn không cho người đi theo, Phương quý nhân, có phải ngươi nên nói rõ với Nghi phi tỷ tỷ không, sáng hôm qua ngươi đã làm chuyện tốt gì?

Tề phi đi một vòng quanh Phương quý nhân, chữ nào chữ nấy đều hùng hổ dọa người.

Phương quý nhân toàn thân chật vật, ngồi đó không nói một lời, đầu cúi xuống, cắn chặt răng, quật cường không chịu phun ra nửa chữ.

- Loại chuyện này, Tề phi muội muội nên để Tuệ quý phi tỷ tỷ xử lý chứ nhỉ?

Tuệ quý phi tỷ tỷ trước giờ luôn cùng Hoàng hậu nương nương giải quyết chuyện của lục cung, Tề phi muội muội dẫn nàng ta đến chỗ ta, nếu truyền đi, người khác há chẳng phải sẽ nói ta vượt quá chức phận hay sao?

Ánh mắt Nghi phi không hề nhấc lên, cười nhạt.

Loại chuyện hậu cung tranh đấu này, Ngưu Quang không muốn xem, sau khi quét mắt mấy lần bèn lặng lẽ chuồn đi chỗ khác.

- Quý phi tỷ tỷ hôm nay không khỏe, cả ngày đều không ra khỏi phòng, cho nên muội mới dẫn nàng ta đến chỗ Nghi phi tỷ tỷ, hai chúng ta xét xử trước, đợi sau khi sức khỏe quý phi tỷ tỷ khá hơn thì chúng ta lại xin tỷ ấy định đoạt cũng không muộn!

Tề phi sờ sờ búi tóc, mỉm cười đề nghị.

Phương quý nhân là người được Hoàng thượng sủng ái gần đây, Tuệ quý phi rõ ràng không muốn dây vào chuyện này nên mới cố ý đưa Phương quý nhân đến chỗ bà, để bà xử lý nàng ta.

Đến khi Hoàng đế hỏi, họ sẽ có thể danh chính ngôn thuận đổ lên người bà.

Tính tình Phương quý nhân trước nay có chút quật cường, từ lâu đã nghe nói bà ta có một người yêu thanh mai trúc mã nên luôn hờ hững với Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại thích tính cách này của bà ta.

Lần này Phương quý nhân có thể xuất cung cũng là nhờ Tuệ quý phi.

Sau khi Phương quý nhân đến Bình An Tự thì đột nhiên mất tích, e là có liên quan đến người yêu thanh mai trúc mã kia của bà ta.

Nghi phi cong khóe môi, cúi đầu nhìn tràng hạt trong tay, thản nhiên nói:

- Tề phi muội cũng có thể thẩm tra rồi giao cho Tuệ quý phi tỷ tỷ là được!

- Muội cũng nghĩ vậy!

Tề phi cười đắc ý nói:

- Nhưng mà, Phương quý nhân này ban đầu cứ luôn miệng nói là phụng lệnh của Nghi phi tỷ!

Nghi phi chợt nheo mắt nhìn Phương quý nhân.

Phương quý nhân vẫn không nói lời nào, đầu cũng không ngẩng lên, mái tóc dài che khuôn mặt, nhìn không ra được vẻ mặt hiện giờ của bà ta.

Sắc mặt Nghi phi hơi thay đổi, đôi mắt quyến rũ lộ ra vài phần sắc bén nhìn chằm chằm Phương quý nhân.

- Ngươi phụng lệnh của ta khi nào?

Tề phi nghênh nganh ngồi xuống bên cạnh bàn trong phòng Nghi phi, tự cầm lấy quả táo trên bàn mà ăn.

- Nghi phi tỷ tỷ, tỷ thấy chuyện trước mắt rồi đấy, muội cũng là vì muốn tốt cho tỷ nên mới dẫn nàng ta đến chỗ tỷ, nếu nàng ta ở bên ngoài nói bậy bạ gì đó……….

Nghi phi cau mày, lạnh lùng quát:

- Người đâu, đi bắt người gặp mặt Phương quý nhân đến đây cho ta.

Phương quý nhân nghe vậy, cuối cùng cũng biến sắc, bất thình lình bò đến gần Nghi phi, một tay nắm lấy cánh tay Nghi phi, một tay khác vén tóc ra hai bên, để lộ gương mặt mệt mỏi mà xinh đẹp.

Đôi mắt bà ta trong trẻo như ao nước mùa xuân nhìn Nghi phi, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói:

- Nghi phi tỷ tỷ, cứu muội, nếu hôm nay huynh ấy không sống được, muội sẽ công khai bí mật của tỷ.

Sắc mặt Nghi phi khẽ biến:

- Ta có bí mật gì?

Ngón tay mảnh khảnh của Phương quý nhân hơi dùng sức nắm chặt cánh tay Nghi phi, giảm thấp âm lượng gằn từng chữ nói:

- Chẳng hạn như, bí mật thân thế lục hoàng tử!

Nghe được câu này, gương mặt Nghi phi thoáng chốc trở nên rất khó coi, đôi mắt vừa kinh ngạc vừa bối rối nhìn gương mặt quật cường của Phương quý nhân.

Nghi phi là người từng trải qua sóng to gió lớn nên rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

- Ngươi cho rằng ngươi nói ra sẽ có người tin sao? Vả lại, Thần nhi có thể có bí mật thân thế gì chứ?

Nghi phi cười lạnh nói.

- Năm đó Nghi phi nương nương sinh ra một công chúa, nhưng, công chúa lại biến thành hoàng tử, chỉ cần Hoàng thượng và lục hoàng tử trích máu nhận thân là có thể chứng minh, nếu những lời này truyền ra ngoài, người cảm thấy Tề phi nương nương và cả Tuệ quý phi, Tương quý phi trong Bình An Tự đều là người tốt sao?

Chuyện này là bí mật trong lòng Nghi phi, nhưng bà ta lại biết!

Bà………..không thể đem tiền đồ của mình và lục hoàng tử ra đặt cược.

Hoàng gia kiêng kỵ nhất là huyết thống không thuần khiết.

Một quý nhân nho nhỏ mà lại uy hiếp bà.

Tay Phương quý nhân nắm chặt Nghi phi, cuối cùng nói:

- Nghi phi nương nương nếu không sợ thì cứ đánh cược đi!

- Lúc ngươi ra ngoài, có người theo dõi ư?

Nghi phi nhẹ nhàng hỏi.

- Không có.

Phương quý nhân bình tĩnh trả lời:

- Tề phi cũng chỉ là suy đoán, lúc nãy vẫn luôn ép ta thừa nhận mà thôi.

Bên kia, Tề phi thấy hai người ghé tai thì thầm gì đó thì trong lòng không vui, ăn xong một quả táo liền buồn bực đứng dậy.

Đuôi mày Nghi phi khẽ nhếch, mắt chớp một cái nhưng vẻ mặt vẫn như thường.

Bà đột nhiên nở nụ cười, dịu dàng đỡ Phương quý nhân đứng dậy.

- Ta còn cho là có chuyện gì chứ.

Tề phi kinh ngạc:

- Thế nào? Phương quý nhân đúng là do Nghi phi tỷ tỷ thả ra à?

Tề phi ngang ngược cười nham hiểm nhìn bà.

- Lúc nãy Phương quý nhân nhắc ta mới nhớ, kỳ thực ta luôn muốn ăn đặc sản của Sơn Thành nhưng trong chùa cấm ăn mặn nên ta mới sai Phương quý nhân ra phố mua.

- Đặc sản?

Nghi phi tiện tay lấy một gói thịt nướng trước đó Thúy Trúc mua về đặt trên bàn nhỏ.

- Chính là cái này!

Tề phi lạnh lùng nhìn lướt qua gói thịt nướng kia:

- Nghi phi, tỷ nói tỷ sai nàng ta đi mua đồ ăn, nhưng nàng ta ra ngoài lại là đi hẹn hò……..

Đối mặt với Tề phi nhiều lần hùng hổ dọa người, Nghi phi nghiêm mặt, vung tay áo xoay người.

- Tề phi, có những việc cần phải có nhân chứng vật chứng, nếu không thì chính là vu cáo, chẳng lẽ………muội không sợ chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng?

Tề phi nghe vậy, trong lòng hơi bối rối.

- Chuyện này mà cần nhân chứng vật chứng sao? Nàng ta rõ ràng………

- Nếu nói trước khi nhập cung có người nào đó thì ta cũng nghe nói Tề phi muội trước khi nhập cung cũng có một thanh mai trúc mã mà?

Thình lình nhắc đến chuyện này, mặt Tề phi hơi biến sắc, lắp bắp cãi lại:

- Đó là chuyện trước khi vào cung lâu rồi, sau khi vào cung, trong lòng muội chỉ có Hoàng thượng.

Phương quý nhân thông minh lập tức phụ họa theo Tề phi:

- Từ khi muội vào cung cũng chưa từng nghĩ muốn gặp người bên ngoài, trong lòng chỉ có mỗi Hoàng thượng, muội sinh là người của hoàng gia, chết là ma của hoàng gia!

- Xem ra, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

Nghi phi mỉm cười nhìn Tề phi, mặt Tề phi tái mét:

- Không biết Tề phi còn chuyện gì khác hay không?

- Ngươi………ngươi…………

Ngón tay Tề phi run run chỉ vào Phương quý nhân, Phương quý nhân không hèn mọn không kiêu ngạo ngẩng cằm, vẻ mặt không hề có chút e sợ nào.

Dứt lời, Tề phi tức giận phẩy tay áo bỏ đi, lúc đi vẫn chưa hết giận, cố ý quơ khay trái cây trên bàn rơi xuống đất, trái cây và những mảnh vỡ của khay văng đầy đất.

- Chúng ta đi!

Đám người Tề phi hung hăng đến, cũng hung hăng rời đi.

Tề phi đi rồi, cả căn phòng yên tĩnh lại, không khí căng thẳng đáng sợ.

Phương quý nhân không hề sợ hãi, cúi đầu hành lễ với Nghi phi.

- Đa tạ Nghi phi tỷ tỷ giải vây, muội muội cáo lui trước, không quấy rầy Nghi phi tỷ tỷ nữa!

Dứt lời, Phương quý nhân vô cùng lễ phép lui ra ngoài.

Sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nghi phi và hai cung nữ.

Hai cung nữ theo bản năng nhìn nhau rồi cẩn thận thu dọn đống bừa bộn trên mặt đất.

Vừa dọn được một nửa thì Nghi phi không kiềm chế nổi cơn giận trong lòng, quát hai người:

- Cút, hai ngươi cút ra ngoài cho ta!

- Dạ dạ dạ!

Hai người giật mình, một nửa mảnh vỡ vừa thu dọn xong lại rơi xuống đất lần nữa, hai người đều không dám nhặt, vội vã chạy ra ngoài.

Đến khi chỉ còn lại một mình, Trương Giai Nghi mới vịn cột giường chậm rãi thở ra.

- Phương quý nhân, con tiện nhân này!

Một tay bà vỗ mạnh lên giường, mạch máu trên mu bàn tay hằn lên dữ tợn, tốc độ lưu thông máu nhanh hơn, cơn giận trong lòng bà cũng nhanh chóng tăng cao.

Ả dám uy hiếp bà, bà nhất định sẽ khiến cho tiện nhân này trả giá thật lớn.

Mùa hè mười sáu năm về trước, Trương Giai Nghi đã sớm biết đứa trẻ trong bụng mình là bé gái, trước ngày sinh bà đã sai người chuẩn bị một bé trai sơ sinh đưa vào cung, sau đó cho người đưa bé gái kia ra khỏi cung nuôi nấng cho tốt.

Nhưng bé gái đó lại đột nhiên mất tích.

Một thời gian ngắn trước đây, tin tức Hạng Nguyên Hoán muốn tìm một tên trộm trên ngực có bớt hình trái tim đã lập tức khiến bà căng thẳng.

Bởi vì, nữ nhi của bà khi vừa sinh ra đời, trên ngực cũng có một cái bớt hình trái tim.

Trương Giai Nghi luôn muốn tìm nữ nhi ruột thịt của mình.

Năm năm trước bà đến Hạng thân vương phủ, vì tìm nữ nhi mà gặp thám tử của mình, đúng lúc bị Lý Thanh Nhã nghe lén được, sau đó bà đã sai người giết chết Lý Thanh Nhã.

Đáng tiếc, Lý Thanh Nhã đại nạn không chết, nàng ta vẫn còn sống.

Để vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn, khi Tuệ quý phi đề nghị đến Bình An Tự dâng hương, bà đã vui vẻ đi.

Hiện tại Lý Thanh Nhã không chết mà còn lòi ra thêm một Phương quý nhân.

Đang trong cơn phẫn nộ, một thuộc hạ lặng lẽ đi vào, đưa một trang giấy cho Trương Giai Nghi.

- Nghi phi nương nương, đây là tư liệu hôm qua ngài sai người đưa đến!

Nghi phi không thèm nhìn đối phương, vẫy vẫy tay cho lui.

Đợi khi không còn ai, Nghi phi mới mở thư ra.

Bức thư vừa mở, ba chữ Bạch Thiên Hoan liền đập vào mắt.

Trương Giai Nghi cười lạnh.

Đại nữ nhi của Bạch thượng thư, chỉ là một thứ nữ, dựa vào chút y thuật của mình mà muốn khôi phục trí nhớ cho Lý Thanh Nhã?

Phương quý nhân rất khôn khéo, e là còn giữ lại thủ đoạn sau lưng, tạm thời không thể động đến ả, đợi về cung rồi từ từ xử lý ả sau.

Vậy bắt đầu hạ thủ từ thứ nữ nhỏ nhoi này là được.

Tên là Bạch Thiên Hoan đúng không?

Biệt viện Lưu gia.

Sau khi Lý Thanh Nhã uống vài ly rượu với Hạng Nguyên Hoán thì bắt đầu nói nhiều, cứ luôn nói khi mình lần đầu gặp Hạng Nguyên Hoán thì rung động cỡ nào.

- Nguyên Hoán ca ca, lúc đó muội muốn ở bên huynh biết mấy, nhưng……..phụ thân lại bắt muội đi!

Lý Thanh Nhã khóc lóc kể lể đầy chân tình, nước mắt giàn giụa:

- Huynh không biết đâu, quãng thời gian đó muội ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.

- Sau đó phụ thân còn nhốt muội lại, che hết các cửa sổ không cho muội ra ngoài, bất luận muội dùng tay hay chân đều không phá được, không mở được mấy cửa sổ kia, nếu không, muội đã đến tìm Nguyên Hoán ca ca huynh lâu rồi!

Nghe Lý Thanh Nhã nói, trong lòng Hạng Nguyên Hoán tuy thông cảm cho nàng ta, nhưng…..cũng chỉ là thông cảm mà thôi.

- Thanh Nhã, bây giờ muội đã có Lưu Khải rồi, cậu ta rất tốt với muội, sau này muội theo cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không đối xử tệ với muội.

- Không!

Lý Thanh Nhã lắc đầu dữ dội, bàn tay nắm chặt tay Hạng Nguyên Hoán, kích động nói ra những lời yêu thương của chính mình:

- Nguyên Hoán ca ca, người muội thích là huynh, người muội yêu là huynh, chỉ một mình huynh thôi, muội không yêu nam nhân nào khác, cho nên, huynh đừng giao muội cho người khác.

- Thanh Nhã, không phải ta đã nói rồi sao? Hai chúng ta là không thể nào, vả lại, ta đã có Hoan muội muội rồi.

- Nguyên Hoán ca ca, đừng gấp gáp.

Mắt Lý Thanh Nhã chớp chớp, hiện lên ánh sáng hi vọng:

- Chỉ cần huynh bằng lòng ở bên muội, chỗ Bạch cô nương muội sẽ đi nói, cô ấy muốn nam nhân thế nào muội cũng có thể tìm giúp cô ấy, tìm đến khi cô ấy hài lòng mới thôi!

Tìm nam nhân cho Bạch Thiên Hoan?

Nghe mấy chữ này, sắc mặt Hạng Nguyên Hoán đen lại.

Hạng Nguyên Hoán kiên định và quyết đoán đẩy tay Lý Thanh Nhã ra.

- Thanh Nhã, ngoại trừ Thiên Hoan, ta sẽ không cưới nữ nhân nào khác, muội vẫn nên về bên Lưu Khải đi, sau này………

Hạng Nguyên Hoán gằn từng chữ phun ra những lời tuyệt tình:

- Đừng tới tìm ta nữa.

Lý Thanh Nhã thất thần ngồi xuống ghế, bàn tay đặt trên bàn không còn chút sức lực, đôi mắt nàng ta tràn đầy vẻ mê man, ngực phập phồng dữ dội.

Nàng ta không tin, không tin.

Nguyên Hoán ca ca mình yêu nhiều năm như vậy lại không yêu mình.

Ý nghĩ thay đổi, trên mặt Lý Thanh Nhã bỗng hiện lên nụ cười, trong nụ cười ấy pha lẫn những tâm tình mà người khác không thể nhìn ra.

Nàng ta đang đợi.

Hạng Nguyên Hoán vốn luôn ngồi thẳng ở vị trí của mình bỗng dưng cảm nhận được trong thân thể có hơi nóng bốc lên, cảm giác khô nóng này khiến hắn tinh thần bất ổn, luồng nhiệt kia quy tụ về một nơi.

Cảm giác này khiến cho lý trí mà hắn luôn giữ vững bị tổn hại mấy phần.

Nhìn sắc mặt Hạng Nguyên Hoán, Lý Thanh Nhã biết là dược tính trên người hắn đã phát tác.

Quá tốt rồi!

Huynh nhất định muốn cưới Bạch Thiên Hoan phải không? Chỉ cần muội không cho phép, huynh không thể cưới nàng ta!

Lý Thanh Nhã lập tức tiến lên đỡ Hạng Nguyên Hoán.

- Nguyên Hoán ca ca, huynh có phải không khỏe không? Muội dìu huynh đi nghỉ ngơi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...