Thần Y Toàn Năng

Chương 20: C20: Con Người Không Thể Chỉ Nhìn Bề Ngoài Đâu



Nghe ông lão nói xong, ông chủ đau lòng đấm ngực dậm chân, vội vàng đuổi theo ông cụ lúc nãy, ông cụ ngoại trừ bát sứ Thanh Hoa, còn có mấy cái bình hoa nữa, có khi đều là đồ cố có giá, nếu có thể thu mua được biết đâu cũng có lợi nhuận khổng lồ.

Lục Phàm và Lâm Khả Nhi đi trên phố đồ cố, thấy ông chủ lúc nãy hoảng hốt như vậy, tính nhiều chuyện nối lên, có chút tò mò.

Không lâu sau, ông chủ quả nhiên tìm được ông cụ: “ông lão, bình hoa kia của ông còn không?”

“Còn chứ.” Ông cụ vừa ăn bánh bao vừa nói: “Tôi bán một cái bát tận ba ngàn, mấy cái bình hoa này giá trị hơn, có lẽ phải hơn một vạn đấy!”

“Đây không phải tăng giá quá rồi sao?” Sắc mặt ông chủ tối sầm: “Mấy cái bình hoa này tôi ra giá năm ngàn, ông thấy thế nào?”

“Hừ, lúc trước tôi chỉ cần cậu thêm ba trăm thôi cậu còn không chịu, đúng là mặt trời mọc ở phía tây.” ồng cụ vẻ mặt kinh ngạc sau đó cười nói:” Thấp hơn một vạn, tòi cũng sẽ không bán.”

Ông chủ bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Một vạn thì một vạn, mấy bình hoa này tôi mua hết:”

ông cụ cũng rất dứt khoát, nhanh chóng bán bình hoa cho ông chủ, kỳ thật trong lòng lão biết rất rõ vật tố tiên đế lại cũng chỉ có cái bát là Lục Phàm đã nhanh tay mua kia, còn mấy cái bình hoa này thì do lão hồi còn trẻ mua về trang trí trong nhà, căn bản chả đáng mấy đồng.

Ông chủ cửa hàng này chắc là thấy Lục Phàm mua bát sứ Thanh Hoa, cho nên mới hào phóng như vậy.

Giao dịch xong, ông cụ sốt ruột rời đi ngay, không muốn ở lại lâu thêm, bình hoa là đồ giả, nếu bị ông chủ phát hiện thì lão phải trả lại tiền đó!

Ông chủ cửa hàng đồ cổ vẻ mặt sung sướng, cầm bình hoa hàng giả mà cứ như vừa kiếm được mấy trăm vạn.

Đụng mặt Lục Phàm, hắn còn cười nói: “Em trai à, cái bát kia của cậu giá trị một trăm vạn, vậy mấy cái bình này của tôi có khi phải được mấy trăm vạn!”

“Chưa chắc đâu ông chủ.” Lục Phàm lắc đầu cười nói: “ông chủ, mạch não của anh đúng là tuyệt vời thật đây, bình hoa này mà có giá trị, ông chủ nghĩtôi còn để lại cho anh mua sao? Mua một món là mua mà mua ba món cũng là mua, mắc cái gì mà tôi không lấy hết cho nhanh, cũng có đáng bao nhiêu đâu!”

Ông chủ hơi sửng sốt, đột nhiên sáng dạ hẳn

ra: “Ý cậu… bình hoa này là giả?”

“Đương nhiên là giả, bình hoa này màu sắc hoa văn cái gì cũng lỗi đầy hết kìa, làm sao có thể là hàng thật được? ông chủ, anh cũng xuất thân từ buôn bán đ’ô cố, ngay cả cái này cũng nhìn không ra?” Lục Phàm cạn lời.

Ông chủ phục hồi tinh thần, vội vàng cấn thận quan sát, quả nhiên phát hiện rất nhiều lổ hống, sắc mặt cũng dần dần u ám: “Cái lão nông dân chết tiệt kia dám lừa ông đây!”

“Một người muốn đánh, một người nguyện chịu đánh, đây cũng là quy tắc của giới đồ cổ mà ông chủ.” Lục Phàm cười nói: “Tục ngữ nói ngã một lần khôn hơn một chút, ông chủ anh sau này bớt lổ mãng đi!”

Ông chủ ngồi trên mặt đất tuyệt vọng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhà hắn kinh doanh đồ cố qua nhiều thế hệ, đến đời của hắn thì ngày càng đi xuống, làm cho hẳn cũng thấy bất lực.

Ông cụ xách theo túi da rắn, trong nháy mắt đã đi tới trạm xe buýt, sau khi lên xe thì thở phào nhẹ nhõm, không ngừng lấm bẩm: “Thành phố ở không quen, mau mau quay về nông thôn!”

Nhìn bộ dạng đáng thương của ông chủ, Lâm Khả Nhi chợt thấy thương hại: “ông chủ này thật đáng thương, lại bị người ta lừa.”

“Khả Nhi, em đừng thấy anh ta bây giờ đáng thương, lúc bán hàng lừa người khác cũng dứt khoát lắm đấy không có thương hại người ta đâu.” Lục Phàm nói thẳng: “Giới đổ cố là như vậy, ăn miếng trả miếng!”

“Anh Lục Phàm, anh biết rất nhiều thứ!”

Lâm Khả Nhi cười vui vẻ, nắm chặt cánh tay Lục Phàm, tựa hồ có chút hưởng thụ, cũng không biết tại sao, mỗi khi tới gần Lục Phàm, cô luôn có một cảm giác xúc động khó hiểu.

Lục Phàm xấu hố trên mặt đỏ bừng, hắn là cơ thể cực dương, Lâm Khả Nhi là cơ thể cực âm, hai loại thể chất này ở cùng một chỗ nhất định sẽ phát sinh những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập, cũng may phước Lục Phàm anh sức nhẫn nại lớn, không thể doạ Khả Nhi sợ.

Vài ngày sau, Lục Phàm lại dẫn theo Lâm Khả Nhi đi dự đại thọ tám mươi của Bạch lão gia tử, mang theo lễ vật là chén sứ Thanh Hoa đã mua vài ngày trước.

Khách sạn Thất Tinh, toạ lạc trên con đường sầm uất bậc nhất thành Thanh Châu, mỗi ngày đều nhộn nhịp, tấp nập, khách khứa nối liền không dứt.

Hôm nay khách sạn Thất Tinh cũng có không ít người đến, đa số đều lái xe sang, bên ngoài khách sạn có treo một tấm bảng cực lớn

viết lời chúc mừng đại thọ.

Hai người Lục Phàm vừa mới xuống xe taxi đế đi vào bên trong thì lại bị vài tên bảo vệ ngăn lại: “Hôm nay khách sạn Thất Tinh đã có người bao trọn, hai người không được tự ý đi vào!”

Lâm Khả Nhi có chút nhút nhát, không tự giác lui về phía sau Lục Phàm, khách sạn lớn như vậy cô từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy qua, trong lòng có chút tự ti.

“Tôi tới dự đại thọ của Bạch lão tiên sinh.” Lục Phàm lên tiếng: “Tôi tên Lục Phàm, ở quầy lễ tân chắc là có thể tra được tên tôi đấy!”

“Chúng tôi chỉ nhận thiệp mời!” Mấy tên bảo vệ nói thẳng, có chút khinh thường liếc nhìn Lục Phàm, hai người này đều mặc quần áo bình thường, Bạch gia ở Thanh Châu địa vị gần như đứng đầu, hai người bình dân như này sao có thể được mời đến đại thọ của Bạch lão tiên sinh chứ!

Đúng lúc này, một chiếc Maserati chạy vụt qua, chả thấy ai giữ người lại hỏi thiệp mời thì đã có vài tên bảo vệ chủ động mở lan can với vẻ mặt cung kính.

“Bọn họ cũng không có thiệp mời, vì sao được vào?” Lâm Khả Nhi kinh ngạc.

“Người ta lái Maserati đó!” Bảo vệ cười lớn: “Nếu mấy người cũng lái một chiếc như vậy tới đây, đương nhiên không cần thiệp mời!”

Lâm Khả Nhi có chút tức giận, cũng không biết nói như thế nào.

Lục Phàm gọi một cú điện thoại, sau đó không lâu một người phụ nữ bên trong chạy ra: “Thật sự là ngại quá, Lục tiên sinh, để cho ngài đợi lâu rồi!”

“Xin chào quản lý!” Mấy tên bảo an cúi đầu khom lưng, nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu, đây là quản lý của khách sạn Thất Tinh, địa vị rất cao, có quyền lực lớn trong khách sạn này, vậy mà đich thân đi xuống đây đón khách?!

“Làm ăn cái kiểu gì vậy? Có còn muốn làm ở đây nữa không?” Nữ quản lý mắng to: “Nếu để cho Bạch tiếu thư biết, không chỉ bát cơm của các cậu mất đâu, ngay cả tôi cũng phải chịu liên luỵ đấy!”

Mấy tên bảo vệ vội vàng cúi đầu, không dám phản kháng, trong lòng vô cùng hối hận, bọn họ đều phải nuôi gia đình, nếu như mất việc thì đúng là không biết phải làm sao!

“Bạch tiểu thư đã đến chưa?” Lục Phàm nhẹ giọng hỏi.

“Bạch tiểu thư đã xuất phát, lập tức sẽ đến ngay, dặn tôi đich thân tiếp đãi tiên sinh, nói răng tiên sinh là khách quý quan trọng. “Nữ quản lý luôn miệng khách sáo: “Lục tiên sinh đi theo tỏi đi.”

Sau khi nói xong, nữ quản lý liền dẫn đường cho hai người Lục Phàm, không dám chậm trễ.

Lục Phàm và Lâm Khả Nhi đi theo phía sau, nhìn qua có chút phong độ, cho dù là lái Maserati cũng phải tự mình đi bộ đến đại sảnh, nhưng hai người Lục Phàm vậy mà đã có người tiếp đón, đây chính là tiếp đãi khác biệt rõ rệt!

“Mẹ ơi, làm tôi sợ chết khiếp!” Một nhân viên bảo vệ kêu lên: “Giới thượng lưu bây giờ khiêm tốn vậy hả? Đi taxi, mặc quần áo bình dân?”

“Ai! Suy nghĩ của người giàu khó nắm bắt lắm. May mắn không làm cái gì quá đáng với bọn họ, nếu không đừng nói công việc, thậm chí ngay cả mạng cũng khó giữ được.” Một gã bảo vệ khác cười khố nói: “Về sau tốt nhất không nên đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, nói không chừng ngày nào đó có nguy cơ đắc tội người không nên đắc tội!”

Mấy tên bảo vệ nhìn nhau, bọn họ làm bảo vệ cũng đã lâu, đối nhân xử thế không đến mức nào ngu đần mà đi chọc vào mấy người vừa giàu sang vừa phú quý này, chỉ là… Lục Phàm ăn mặc quá mức bình dân nên bọn họ mới thờ ơ.

Lâm Khả Nhi đi theo Lục Phàm tới phòng thọ yến, bên trong đẹp đến mức làm cô thấy giống như vừa bước vào cung điện vậy, nhìn rất uy nghiêm và hào nhoáng, đồ trang trí bày la liệt khắp phòng!

“Lục tiên sinh, mời đi bên này!” Nữ quản lý khách khí dẫn đườnq:”Bên này là phònq nqhỉ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...