Thần Y Xuất Chúng

Chương 48: Bằng Chứng



“Đồng chí cảnh sát, các anh đến đúng lúc lắm”, Vương Húc Minh ngay lập tức tiến lên: “Chỗ chúng tôi có một kẻ bại hoại, bắt nạt một người phụ nữ, chắc là đã phạm tội”.

Nói rồi, anh ta chỉ Hoàng Hách, sâu trong khóe mắt tràn ngập đắc ý.

“Vậy sao?”, cảnh sát dẫn đầu cười khẩy ra mặt nói: “Nếu đã phạm tội thì dẫn đi”.

Nói rồi, anh ta tháo còng tay ở hông xuống đi về phía Hoàng Hách.

Hoàng Hách nhếch mép cười khẩy, chân khí trong cơ thể dồn lên mắt, muốn mở Vô Thượng Tiên Đồng. Sở dĩ Hoàng Hách vẫn luôn không giải thích gì chỉ vì anh cũng có át chủ bài của mình.

Song đúng lúc này, Lý Yên đột nhiên hét to: “Khoan đã”.

“Phó giám đốc Lý, xin hãy chú ý lời nói và hành động của mình”, Vương Húc Minh cười khẩy công kích: “Đừng vì tình cảm cá nhân ảnh hưởng hình tượng bệnh viện. Cô là một trong những lãnh đạo của bệnh viện, chắc biết phân biệt nặng nhẹ”.

Lời Vương Húc Minh nói mặc dù có vẻ là thực lòng đang nhắc nhở Lý Yên, nhưng thực ra cũng là đang ám chỉ giữa Lý Yên và Hoàng Hách có quan hệ không trong sáng, chẳng khác gì làm khó Lý Yên trước mặt bao nhiêu người thế này.

Nếu là bình thường, Vương Húc Minh sẽ không nói như vậy, dù sao, giữa anh ta và Lý Yên cũng cách một cấp bậc, bình thường nếu nói như vậy, thì là bất kính. Nhưng việc lúc này đặc biệt, anh ta vừa lên tiếng, bỗng chốc đã khiến Lý Yên rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó xử. Đặc biệt là lúc này còn có giám đốc ở đây, từ hôm nay, hình tượng Lý Yên ở trước mặt giám đốc chắc chắn hỏng rồi. Huống hồ, hiện trường còn có phóng viên, chỉ cần những người này vung bút, thì danh tiếng của Lý Yên sẽ hỏng hẳn.

“Ai bảo cô việc gì cũng chống đối tôi, không những cướp vị trí phó giám đốc của tôi mà còn bảo tôi quỳ trước Hoàng Hách”, trong lòng Vương Húc Minh hừ lạnh liên tục: “Một cô gái mà muốn đấu với tôi, còn non lắm”.

“Chủ nhiệm Vương, xin hãy ăn nói cẩn thận”, song Lý Yên không bối rối như Vương Húc Minh nghĩ, mà bình tĩnh nói: “Tôi lên tiếng chính là vì hình tượng của bệnh viện. Bệnh viện chúng ta nếu đến cả bác sĩ bị hãm hại cũng không bảo vệ được, thì mới buồn cười đó”.

Một hòn đá làm dậy nghìn tầng sóng, lời nói của Lý Yên khiến hiện trường thoáng cái sôi trào.

“Phó giám đốc Lý, cô có ý gì, chứng cứ đầy đủ, Hoàng Hách bị oan kiểu gì?”, Vương Húc Minh lớn giọng quát mắng: “Chú ý tình huống, đừng có nói linh tinh”.

“Sao, chủ nhiệm Vương, anh sợ tôi nói vậy sao?”, Lý Yên lạnh lùng nhìn Vương Húc Minh, bật thốt: “Hay là anh không muốn Hoàng Hách vô tội?”.

“Đừng có nói vớ vẩn, tôi đương nhiên hi vọng bác sĩ của bệnh viện chúng ta trong sạch”, Vương Húc Minh tái mặt, vội vàng nói.

Đùa à, giám đốc đang ở bên cạnh đó, nếu mình bị Lý Yên bẫy thì mất điểm lắm.

“Vậy thì câm miệng”, giọng Lý Yên đột nhiên trở nên không hề khách sáo: “Chú ý thân phận của anh, đợi phó giám đốc là tôi nói xong thì anh hẵng xen miệng vào, chủ nhiệm Vương ạ”.

Bốn chữ cuối cùng, Lý Yên nói rất mạnh, thoáng cái khiến Vương Húc Minh tức đến mức nổi cơn tam bành. Nhưng trong lòng có tức thế nào, Vương Húc Minh cũng chỉ có thể nhịn, dù sao cấp bậc của anh ta ở đó rồi.

Huống hồ, giám đốc thấy Lý Yên nói với mình như vậy, thế mà cũng không lên tiếng bày tỏ ý kiến, chứng tỏ giám đốc cũng ủng hộ Lý Yên.

“Được, phó giám đốc Lý, là tôi không suy nghĩ chu toàn, xin cô giải thích cho tôi”, bất đắc dĩ, Vương Húc Minh chỉ đành sầm mặt tỏ thái độ khiêm tốn nghe dạy.

Lý Yên liếc anh ta, sau đó bèn không để ý nữa, mà nói với giám đốc Khổng Thu Sinh: “Giám đốc, anh quan sát kĩ clip kia chưa?”.

“Việc này… chưa”, giám đốc lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhìn sơ qua mấy cái, dù sao cũng là việc riêng của người khác”.

“Giám đốc đúng là chính trực”, Lý Yên mỉm cười, sau đó nói với người xung quanh: “Ở đây chắc có người xem nghiêm túc chứ?”.

“Ha ha…”, một vãi gã đàn ông xấu hổ cười, khỏi phải nói, bọn họ chính là những người xem nghiêm túc. Dù sao clip thế này chân thực hơn phim điện ảnh của đảo quốc nhiều.

Lý Yên cũng không vạch trần, mà nhìn Trương Mộng Mộng đang khóc sướt mướt nói: “Cô này, cô chắc chắn người trong clip này là Hoàng Hách chứ?”.

“Đương nhiên là anh ta”, Trương Mộng Mộng kích động kêu lên.

“Đúng thế, mặc dù clip hơi mờ, nhưng nhìn ngũ quan thì vẫn rất giống”, những người khác cũng nhao nhao nói.

“Ha, ha, vậy sao?”, Lý Yên đột nhiên chỉ Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, anh ngẩng đầu lên một lát được không?”.

Hoàng Hách mỉm cười, hơi hất cằm lên.

“Mọi người nhìn đi, dưới cằm Hoàng Hách có một cái nốt ruồi, mà người đàn ông trong clip lại không có, mọi người chẳng lẽ không thấy lạ sao?”, trong giọng nói của Lý Yên như mang theo một ma lực, khiến mọi người chợt chìm trong suy tư.

“Đúng thế, người đàn ông trong clip không có nốt ruồi đen”, đến cả giám đốc Khổng Thu Sinh cũng trầm ngâm: “Hơn nữa quá trình hình thành nốt ruồi đen cần một thời gian rất dài, xét từ mức độ tích tụ sắc tố đen của nốt ruồi đen dưới cằm Hoàng Hách không giống như mấy năm nay mới mọc”.

Là giám đốc từng bước leo lên từ cấp thấp, sự hiểu biết về mọi mặt của ông ấy cực kỳ phong phú.

“Vậy cũng có nghĩa là, người đàn ông trong clip chắc không phải là Hoàng Hách, mà là một người cực giống Hoàng Hách thôi”, Lý Yên nói, cứ như phát biểu tổng kết: “Nạn nhân, có lẽ chỉ là chuyện nhầm lẫn, tìm nhầm người thôi”.

Mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, đúng vậy, người đàn ông trong clip kia trên cằm trắng bóc, chẳng có nốt ruồi đen nào.

“Không, chính là anh ta”, Trương Mộng Mộng đột nhiên hét ré lên, trên mặt đầy dữ tợn: “Chính là anh ta, trong clip không có nốt ruồi đen chỉ là vì chất lượng camera không tốt”.

“Vậy sao?”, thấy Trương Mộng Mộng hơi cuồng loạn, trên mặt Lý Yên lộ vẻ lạnh lùng: “Đồ xấu xa, tôi vốn còn định giữ cho cô chút mặt mũi, giữ cho cô chút thể diện. Nếu cô đã không cần mặt mũi, cứ muốn đổ tội cho Hoàng Hách, vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.

“Là cô ta”, trong lòng Hoàng Hách lặng đi, một cơn giận xông lên từ trong lòng
Chương trước Chương tiếp
Loading...