Thằng Đức

Chương 43: Không Ham Lợi Không Phải Là Người



Bí thư Hải mặt nghiêm túc suy nghỉ...lảo đang kích động nghỉ về cú điện thoại vừa nhận được...chỉ cần phối hợp cho tốt,làm theo chỉ thị của lảnh đạo thì không bao lâu...cái vị trí Phó Chủ tịch tỉnh sẻ tới tay...và nếu làm tốt...lảo sẻ còn có thể tiến xa hơn nửa.Có nằm mơ Hải củng không nghỉ rằng một ngày nào đó mình sẻ có vị trí trong hàng ngủ lảnh đạo tỉnh...Trước đây.lảo cứ tưởng mình ngồi ở vị trí Phó Bí thư Thành ủy cho đến ngày về hưu ai dè chuyển biến lại long trời lở đất khiến lảo có thể bước lên ngai vàng của thành phố..bây giờ lại có thể tiến xa hơn...

Hải suy nghỉ,ánh mắt đăm chiêu,thỉnh thoãng thò tay vào quần gãi ...Lúc suy nghỉ chuyện gì trọng đại,lảo có tật xấu là thường gải dái rồi đưa lên mủi ngửi...đây là thói quen từ lâu đời ,1 đặc điểm riêng biệt của bản thân lảo...Cũng may mắn là Hải chỉ gải trong lúc một mình trong văn phòng...Hải củng biết được mình có tật xấu nầy,lảo đã cố gắng tiết chế lắm rồi nhưng đôi khi theo phản xạ mà làm, ngay lúc đó chính bản thân lảo củng không ý thức được.

Hải không có gì giỏi ngoài cái việc biết vâng lời,không thắc mắc cũng không có câu hỏi...lảnh đạo muốn sao thì lảo cứ thế mà làm...đây là lý do mấu chốt khiến lảo luôn luôn thuận lợi trong quan trường.

Hải không học cao,từ lúc nhỏ chỉ biết làm thuê,chăn bò,chăn trâu,không có dịp đến trường nên có thể nói là mù chử,dốt đặc cán mai...Sau ngày 30 tháng 4 năm 75 ,đùng một cái,từ trên trời rơi xuống cho Hải 1 người cha liệt sỷ thế là vận mệnh Hải bắt đầu đổi mới..Hải gia nhập đội ngủ thanh niên xung phong,nhờ bản chất lao động đã quen cực khổ,hơn nửa Hải siêng năng cần mẩn nên mau chóng được kết nạp vào hội,đoàn rồi đãng viên.

Tuy dốt nhưng đầu óc Hải rất thông minh,lanh lợi nhất là biết đón “chiều hướng gió thổi” rồi ngả theo,nhờ vậy mà Hải luôn thuận lợi trong việc thăng cấp,lảo cũng biết cố gắng phấn đấu ,chịu khó nên hiện nay trình độ văn hóa cũng không tệ,đại khái là chỉ vừa đủ biết đọc,biết vài phép tính đơn giản như cộng trừ nhân chia thôi...Chử viết lảo như cua bò nhưng lảo ký tên rất đẹp...Hải bỏ công luyện tập ký tên mình rất nhuần nhuyển,hai chục năm nay cứ thế mà ký nên nhìn vào thấy chử ký lảo rất “khí thế” rất có ấn tượng của người lảnh đạo...Lúc ký công văn giấy tờ...mặt Hải luôn nghiêm túc...giả bộ nhìn nhìn đọc đọc ra vẻ đăm chiêu suy nghỉ...thật ra lảo đang chờ thư ký,hoặc Chánh văn phòng nhắc nhở,gợi ý...Hải chỉ cần nghe câu “phù hợp” với tinh thần văn bảng của Đãng và nhà nước là lảo ký vào...hoặc chuyện nào không quan trọng,không ảnh hưởng đến “tiền đồ” mà được “hiếu kính” thì Hải cũng lẹ làng đắt bút ký tên không do dự.

Nói mà nghe giật mình...nghe nói Hải có bằng “Tiến sỉ” đấy...lại là do một đại học có tiếng ở Mỷ cấp đàng hoàng..hàng thật giá thật hay không thì khó biết...nhưng có bằng chứng đấy...đó là trong văn phòng Bí thư Thành ủy,trên vách tường,ngay sau bàn làm việc...một cái bằng to tổ bố được lộng kiếng với tên tuổi của lảo,tốt nghiệp Tiến sỉ ...

Nhưng mà Hải một câu tiếng Anh cũng ngọng...cái nầy cũng là sự thật...

Rồi sao chớ?không quan trọng...cái quan trọng là ăn trên ngồi trước..thăng quan phát tài ,tiền bạc đầy mâm mới là chánh đạo...Cái gì Tiến sỉ? Thạc sỉ?Cử nhân, Giáo sư? chứ? Đều là bọn nhìn mặt lảo mà sống thôi...Trong văn phòng Thành ủy thành phần nầy không ít mà,lại có lắm nàng vừa trí thức vừa có chút nhan sắc đang sắp hàng chờ cơ hội bú cặc lảo...Hải chỉ cần ngoắc 1 ngón tay thôi...là cả đám xô đẩy chen lấn nhau dành chổ đấy...Bằng cấp cao rồi sao?chẵng là cái đếch gì cả.Hải khinh thường bọn nầy...toàn là bọn đạo đức giả,hám lợi...

Chỉ cần phải quán triệt chỉ thị của lảnh đạo mới là khôn ngoan...

Và chìa khóa của sự khôn ngoan là Đức...”quới nhân” trên con đường sự nghiệp của lảo...

-Vào đi...nghe có tiếng gỏ cửa nhè nhẹ,Hải vội cài khoá quần lại rồi nghiêm chỉnh nói vọng ra:

Cửa mở...một người con gái khá đẹp bước vào...tay bưng ly café còn đang bóc khói...

-Chào Bí thư..hôm nay Chị Thảo sẻ đến rất muộn...nên em mang café cho Bí thư...Yến ( trùng tên với Yến,bạn gái của Đức thôi...xin xem phần 1 ).

Hải hân hoan :

-ừm..được được..lúc nầy công tác có suông sẻ không?có gì nói với tôi...

-cảm ơn bí thư quan tâm...em...

-Cái gì cảm ơn chứ..em thiệt...sao khách sáo vậy...Yến vừa đặt ly café trên mặt bàn liền bị Hải kéo nàng ngồi lên lòng lảo...bàn tay Hải không khách sáo lòn vào áo nàng sờ bóp loạn xạ....Yến không ngừng uốn éo người,mông nàng cạ lên cục thịt càng lúc càng cứng phía dưới...

-Em ráng chờ thêm một chút nửa thôi...cái vị trí Phó Chánh văn phòng sẻ là của em...Hải vừa sờ bóp vừa hứa hẹn...

Yến mừng rở...mục đích chính nàng hôm nay vào đây chính là vì muốn nghe những lời nầy...len lỏi vào làm việc cho Thành ủy đả hai năm nay...Yến thừa biết nếu không vận dụng quan hệ để trèo lên thì có chết già cũng chỉ là cái biên chế thôi...Yến là người có tham vọng mãnh liệt...tuy mới lấy chồng gần được hai năm thôi nhưng vì muốn được cái biên chế trong thành ủy...nàng đã cho lảo cựu Chánh văn phòng đời trước đụ qua...cách đây mấy tháng,lúc Hải “đăng cơ”,với sắc đẹp và thông minh khôn khéo,Yến nhanh chóng được sự chú ý của Hải và cuối cùng đã bú cặc được lảo...rồi được lảo hứa hẹn...nàng đang chờ lảo cất nhắc ,nàng sẻ được cái vị trí Phó Chánh văn phòng vào tay...Chuyện nầy chỉ là vấn đề thời gian...Yến tin tưởng sẻ không lâu.

-nè..là Bí thư nói đấy...đừng để em chờ dài cổ đó nha...Yến liếc mắt đưa tình rồi trườn người ngồi xuống,đưa tay xuống kéo khoá quần....nàng thừa biết lảo thích gì...tuy trong bụng ‘rủa’ thầm cái lảo biến thái nhưng mặt thì “đầy vẻ” đam mê ngồi xuống kéo cặc lảo ra ngoài ngậm vào...đầu gục gặc...

-Được..được mà yên chí đi...Hải ngả người ra , dựa lưng vào ghế,một tay ấn đầu tóc người đẹp,tay còn lái tiếp tục sờ bóp vú nàng,mắt lim dim hưỡng thụ.

....

Yến chùi mép miệng ,liếc mắt đưa tình với Bí thư Hải thêm một cái rồi bước ra ngoài...Hải thỏa mãn,tâm tình bí thư hiện giờ cực tốt...con đường thăng quan phát tài rộng mở,vừa rồi lại được người đẹp bú một cái,liếm sạch đầu cặc lảo...Hải sướng rên mé đìu hiu...tay lảo gỏ gỏ lên mặt bàn gổ lim rồi cầm lấy điện thoại đích thân gọi cho Tường...Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố...người cùng phe với lảo.

-Alô...Tôi là Văn Tường...là Bí thư sao?xin hỏi anh có chỉ thị gì ?Tường là Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật...thân tín của Hải,lúc nầy lưng hơi khum xuống khi nói điện thoại với lành đạo,Tường làm việc ở ban Kỷ luật cũng gần 6 năm rồi,ngồi ì một chổ,đít đã chai,gần đây muốn dựa dẫm Hải để thăng tiến.

-Anh Tường à...gần đây có một số đồng chí đã quá hủ bại rồi...đã đến lúc chúng ta phải hành động để ngăn chận tình trạng nầy.Đường dây vừa thông,Hải liền nghiêm túc nói...

Tường chợt động tâm tư...Bí thư đã nói như vậy có nghĩa là tên nào đó sắp “đi điện” rồi và Uỷ ban kỷ luật phải châm ngồi...mà người châm ngòi nổ không ai khác chính là mình...Cái nầy không dể làm nha...Hiện nay Chủ nhiệm Uỷ Ban kỷ luật là lảo Trọng...thân tính của Chủ tịch tỉnh...

Rồi Tường lại sực nhớ hôm qua...có nghe phong thanh rằng Cục trưởng Cục Xây dựng...đụng chạm với nhân vật phong vân ghê gớm nào đó...người của Chủ tịch tỉnh lại bị xức đầu mẻ trán...chẵng lẻ...

-À..xin hỏi Bí thư có gì chỉ thị?Tường dè dặt hỏi...

-Tường à...Dưới bầu trời nầy..tất cả do Đảng quyết định...phần tử hủ bại quan liêu cần phải được thanh trừ..cho dù là có ai chống lưng cũng vậy thôi..lảo Tường ...anh không cần phải sợ áp lực nào... trực tiếp báo cáo cho tôi...tôi chờ tin tức của anh...Nói đến đây...Hải cúp máy...lảnh đạo không cần phải nói nhiều,hiểu nhiều hay ít tùy theo ngộ tính của thuộc hạ.Đó là nghệ thuật làm lảnh đạo,nếu sau nầy,chuyện phát triển theo chiều hướng tốt,có thành quả tốt thì đó là nhờ sự chỉ đạo sáng suốt của lảnh đạo còn nếu như chuyện phát triển theo chiều hướng xấu thì là do thuộc hạ không quán triệt chỉ thị của lảnh đạo nên tạo ra sai lầm...nói một cách chính xác là nếu có công thì lãnh đạo chiếm phần lớn,còn như có chuyện gì xãy ra thì là thuộc hạ lảnh đạn...không liên quan lảnh đạo.

Đến lúc nầy,nếu Tường không hiểu ý Bí thư Hải thì cái chức Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật không cần làm nửa rồi và cũng nên về quê chăn bò là vừa...Chủ tịch thành phố đang nằm khám...Phe Chủ tịch tỉnh đang yếu thế...không cần phải nhìn mặt lảo Trọng để làm việc...mình cần phải chụp lấy cơ hội mới được.Biết đâu đây là cơ hội để hạ bệ lảo Trọng?

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày nhưng trong chính trường Cần thơ lại một cơn sóng gió nổi lên...

Cục trưởng Cục xây dựng Lý minh Hiệp... được Ủy ban kỷ luật tỉnh mời đi “uống café”...dỉ nhiên là một khi đã được ban kỷ luật mời đi thì khó mà có con đường trở về nhà... Thường là :”một đi không trở lại...one way ticket”

Thói đời là “dậu đổ bìm leo”,ngày thường lảo Hiệp hống hách đầy uy quyền nên ai cũng nhăn răng cười,khúm núm nịnh bợ,tiền hô hậu ủng,nay mới vừa bị ủy ban kỷ luật “mời” thì cả đống hành động lợi dụng chức quyền,gian dâm thuộc hạ liền phơi bày ra ánh sáng,nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ.Chuyện lớn là với cả đống bằng chứng “như núi”...làm sao giãi thích được tiền đâu có cái nhà như cái lâu đài,tiền đâu đưa con ra nước ngoài học hành vậy?tiền đâu mua xe xịn,tiền đâu mua đất,mua ruộng,nhà lầu xe hơi với số tiền lương của Cục trưởng?Trước đây những “bằng chứng to tổ bố nầy không ai thấy nhưng bây giờ đứa con nít cũng thấy”... vì thế Cục trưởng Hiệp á khẩu...ú ớ rồi khóc rống lên...giờ nầy lảo hối hận cũng muộn rồi...lảo muốn chết đi...sao lại xúc phạm người không nên xúc phạm chứ?bây giờ Hiệp mới thấy mình ngu,nhưng trên đời không có thuốc “hối hận”...chỉ đành chịu cảnh “vạn kiếp bất phục”.

Đời là thế...mạnh được yếu thua...yếu thì phải cúi đầu nếu muốn an thân...nếu Hiệp biết điều...cúi đầu thì vinh thân phì gia...an nhàn suốt kiếp...sinh cường hả?vào tù gãi dái bắt rệp là cái chắc rồi...

Đức tỉnh bơ...đêm qua ngủ nhà dì Út...đem dì Út “hành hạ dưới cặc” kiểu nào không biết nhưng sáng dậy nét mặt dì Út tươi rói đầy xuân sắc,làm điễm tâm hầu hạ thằng cháu ăn uống ...nó ăn uống không bình thường,miệng nhai ngốn tay thì bóp trên sờ dưới trên thân thể dì Út rồi muốn dì hầu hạ bằng miệng ...Đức cứ tưỡng mình là vua chúa í...nhưng không biết ngày xưa ông vua bà chúa miền Đông nam Á có biết mấy trò bú liếm hay không?khó nói nha...(nghe nói là những màn bú liếm xuất phát từ bọn da trắng...)

Khi Đức bước vào bàn làm việc cũng gần 9 giờ...đi trể 1 tiếng đồng hồ đấy...cũng chẵng thấy ai “rầy rà”..trái lại ,chưa ngồi nóng đít đã có 2 ly café bốc khói đặt trước mặt...Phó Chủ nhiệm Huy mang café tới là chuyện bình thường rồi...hôm nay lại có thêm ly café của Phó Ngọc...Ngân cũng thập thò muốn tỏ chút lòng nhưng cũng nén dằn ...trước mặt hai người kia,Ngân cãm thấy mình chưa đủ “phân lượng”,muốn ”dành” với lảnh đạo à?muốn chết sao...vì vậy nên “bấm bụng” ngồi xuống chờ thời cơ...

-hahaha...hai vị lảnh đạo thật có lòng...cám ơn ha...Đức thản nhiên nhận lấy hai ly café từ hai “thượng cấp”,coi đó là chuyện thường...quả thật...giờ phút này.Đức không còn khách sáo màu mè nữa...không nên làm cho người ta thất vọng...nếu cho họ chút lợi ích cũng không thành vấn đề...người nào không vì ích lợi chứ?hơn nữa họ cũng không tệ...trong lúc Nancy cần người...

-Đã tới rồi đó à...Đức à...cậu vào văn phòng tôi một chút...Việt không biết khi nào cũng”xuất hiện” đúng lúc...mở miệng mời Đức vào văn phòng lảo...vẻ mặt vô cùnh thành khẩn..không thiếu vẻ hèn mọn nịnh hót...

-Chánh văn phòng à...có gì sai bảo nói một tiếng là được rồi mà...Đức “khách sáo” đẫy đưa...tỏ vẻ kính trọng lảnh đạo.

-cái gì sai bảo chớ?nói sao mà khó nghe vậy...chỉ là có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cậu...Việt cười hề hề...Huy,Ngọc hai người âm thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt thì cũng rất “phối hợp” ...

Việt nhanh chóng đóng cửa,rồi đích tay rót một tách trà nóng đặt lên bàn trước mặt Đức...

-Uống thử đi...trà Ô long thượng hạng đó nha...

-vậy à...vậy thì phải thử mới được...à nè Chánh văn phòng à...

-Cậu đừng cứ một là Chánh văn phòng...hai cũng là Chánh văn phòng có được không?...Cứ gọi tôi là chú hay là bác cũng được rồi..tùy cậu....Việt ra vẻ vô cùng thân thiết...

-vậy được...Chú gọi tui vào đây là có chuyện gì quan trọng sao?

-Chuyện là vầy...sẻ có khóa bồi dưỡng cán bộ trẻ có tiềm năng đi học trường Đãng..tôi thấy cậu rất có tiềm chất cho nên định đề cử cậu..không biết cậu nghỉ sao?Việt đằng hắng vài cái rồi nghiêm túc nói...

Đức muốn phá lên cười..cái lảo Việt nầy thiệt là biết đón gió nha...cái việc đi học trường Đảng,Nancy đã nói cho nó biết rồi...nó phải đi thôi... sau khi mãn khoá...nó sẻ được lên chức...cái lảo Việt nầy muốn nịnh bợ mình đây dỉ nhiên là muốn kiếm chút lợi ích rồi...thôi thì thuận nước đẩy thuyền...

-cám ơn Chú đã có lòng nâng đở...Đức “màu mè” ....

-không có gì...chỉ là làm chuyện nên làm thôi....Việt cũng màu mè khiêm tốn ...lảo không biết phải mở lời như thế nào cho chuyện của mình,Đức như đi “guốc” trong bụng lảo,nó buông lời bâng quơ.;

-Chú Việt là Chánh văn phòng cũng đã lâu rồi ha...

Việt run lên...người trẻ nầy thật là hiểu chuyện....

-Ây da...cũng gần 7 năm rồi cứ ngồi lì một chổ...cũng chịu thôi...

-không cần bi quan mà chú Việt..biết đâu sẽ có chuyển cơ..biết đâu sau nầy chú được làm Phó Chủ tịch thành phố ...Đức thãn nhiên nói...

-Tui chỉ hy vọng được như cậu nói thì tốt...Viết lại run lên nhưng cố gắng trấn tỉnh...

-thôi..tui ra ngoài làm việc đây...

-Ừm...sau nầy nên liên lạc thường hơn,có gì đừng ngại,cứ tới tìm tôi...à nè...khi nào rãnh mình ra ngoài làm vài chén?Việt thân thiết đề nghị...

-Để coi..hahaha...vậy nha...Đức cười rồi trở về bàn làm việc của mình...Việt nhìn theo với ánh mắt sáng ngời tràn trề hy vọng...

Ngồi chưa được nóng đít,Phó Ngọc lại đon đả:

-Đức à...gần đây có cái nhà hàng mới mở...có muốn đi thử cho biết không?Ngọc phong tình,cười như hoa nở,mắt “quyến rủ” nhìn Đức...

Đối với đàn bà đẹp...sức kháng cự của Đức rất yếu ớt...Phó Ngọc đứng gần..mùi thơm cơ thể nàng thoang thoãng bay vào mủi khiến cặc trong quần Đức lại rục rịch ngóc đầu...châm ngôn “ăn được thì không nên bỏ uổn...trời sẻ phạt” luôn là kim chỉ nam trong đầu...nhưng hôm nay Ngọc không phải là đối tượng hàng đầu...vì vậy Đức nói nhỏ vừa đủ cho nàng nghe.

-Chi Ngọc à...chị đã nói như vậy...sao không thể thử được..nhưng hôm nay không được..hay là vầy đi...chiều nay tui gọi chị hoặc là chị gọi tui...có được không?

Ngọc mừng rở...vậy càng tốt...buổi chiều sẽ có nhiều thì giờ hơn...trong lòng nàng nghỉ nếu có thể dụ dổ ,câu dẩn được Đức thì nàng sẻ không ngại đâu...đã cho Việt đụ rồi thì cho Đức đụ cũng không có gì .Vấn đề là mình không còn trẻ...Ngọc thật không biết là Đức háo đụ với đàn bà đẹp,có chồng... thích làm gian phu là bãn tánh trời sinh của Đức.

-Ừm...nhớ nha..đừng quên đấy...

-Sao lại quên được chớ..chị nầy...

Ngọc đi khi Đức liền ngồi vào bàn...khởi động máy vi tính...không phải chuẩn bị làm việc mà là ‘dê’ qua Skype:

-Khi nào có rãnh...tôi mời cô đi ăn cơm?....Đức “chăm chú” nhìn vào màn ảnh...tay gỏ vào bàn phím..gởi Ngân hàng ‘text’..

-“Phải là tôi mời cậu đấy...coi như cám ơn cậu về chuyện chiều hôm kia”..Ngân mặt thoáng hồng...gỏ vào bàn phím trả lời...nàng kich động...đang tìm cách gợi chuyện nhưng ngại...bây giờ “hắn” mở lời trước...vậy thì còn gì bằng?

-“Ai mời cũng được mà...tui thì rất hân hạnh được đi ăn cơm với hoa hậu phòng hậu cần..”đánh và gởi xong câu nầy..Đức liếc nhìn về phía Ngân 1 giây...Chỉ thấy nàng liếc xéo lại nó với vẻ mặt thật đáng yêu...

-“Có quỷ mới tin cậu”...

-“Chị tin cũng được..không tin cũng được..nhưng mà nếu chị không đẹp thì cái thằng cha Cục trưởng kia cũng không cần giở trò..chị nói có phả không?”

-“Nhắc tới chuyện nầy...tôi lại phải cám ơn cậu thật nhiều...nếu không có cậu..tôi...tôi thật không biết phải làm sao...à nè sáng nay nghe tin ổng bị mất chức rồi”...Sáng nay Lúc nghe tin Hiệp bi mất chức..Ngân cũng sững sờ...không ngờ ‘tên Đức’ nầy khủng khiếp vậy...không đầy 48 tiếng đồng hồ...

-“vậy sao?tui không biết..chỉ biết là đáng đời thôi...à nè..ông xả chị ..bây giờ sao rồi”...

-“tôi đã về nhà cha mẹ...hắn có chuyện gì cũng không liên quan tới tôi”.

-“Wow...chuyện lớn như vậy?” Đức trong bụng như mở cờ nhưng lại đạo đức giả màu mè...

-“thôi không nói nửa..phải làm việc...không ai sướng như cậu...”

-“OK..vậy chừng nào đi ăn cơm? Nói cho biết để tui chưng diện một chút...đi với người đẹp không thể loàng xoàng được”

Ngân cố nín cười..liếc Đức một cái rồi ra khỏi skype...chẵng thèm trả lời.

Ai dè tên nầy đứng lên,cầm theo tập hồ sơ đến sát bên cánh bàn ,tay chỉ chỉ vào hồ sơ nhưng miệng thì nói hỏ ...chỉ đủ để nàng nghe:

-Đã nói rồi thì không được nuốt lời...thì giờ..địa điễm...nói đi..chị không nói tui cứ ở đây cho tới khi nào chị nói đó nha...

-Sẻ gọi cho cậu sau...Ngân đỏ mặt gắt nhỏ...

-Vậy được...nhớ nha..nó vừa nói nhỏ vừa làm ra vẻ nghiêm túc ...khiến cho ai cũng tưỡng là nó có vấn đề muốn nhờ Ngân giải thích...

-Chà...chị thơm quá...Đức trước khi bước về bàn mình...hít hít mủi mấy cái rồi nói ...khiến Ngân ngượng chín người...nhưng trong lòng lại thấy như uống mật ong...

Mãi cho đến khi trước giờ ăn trưa...nó mới nhận được hàng ‘text’ của người đẹp:” ngày mốt...6 giờ...nếu cậu ránh...địa điểm sẽ cho biết sau”

Đức rộn lên...liền gửi phản hồi:” không rãnh cũng phãi rãnh...” chờ điện của cô đó nha...”

Vừa gỡi phản hồi xong,di động lại vang lên...là Chánh văn phòng Thảo gọi tới...Đức mĩm cười...người nầy coi bộ nóng lòng ha... mà mình cũng đã đụ người ta rồi...hơn nữa cũng là dì của Yến..đưa cho người nầy chút lợi ích cũng là phải đạo...

-A lô...nhớ tui sao?

-cậu...không gọi cậu thì có phải cậu sẻ không gọi tôi?giọng Thảo “oán giận”...ý như muốn ám chỉ là Đức đụ được xong rồi muốn chạy làng...

-đâu có nè...oan quá nha...hay là tối nay có rãnh không..mình qua Vỉnh Long ăn khuya?9 giờ mình qua đó...ăn khuya xong đi dạo chơi một chút rồi về...sao hả?

...

-Nếu không tiện...hay là để khi khác vậy....không nghe Thảo ừ hử ...Đức nói thêm...

-có gì không tiện chứ?vậy...vậy 9 giờ gọi cho tôi biết..mình gặp nhau ở đâu...

-Lúc gọi sẻ nói sau...Ừm...như vậy đi...

Thảo cúp máy nét mặt hân hoan...mục đích của nàng tối nay là dò hỏi ở Đức...có thể giúp nàng tiến thêm một bước...Thảo tin chắc nếu nàng tối nay “xuất sắc” thể hiện cho Đức hài lòng thì chuyện nàng nhờ cậy sẻ không là vấn đề lớn lao gì.Chổ dựa phía sau của Đức thật là khũng bố,Thảo tin tưởng chỉ cần Đức nói giúp một tiếng thôi...nàng có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu,hiện nay phục vụ Hải chỉ là tạm thời,ai lại muốn bú cặc lảo nầy chứ?nhưng trong tình thế hiện nay hình như Thảo không có con đường khác mà Đức là người có thể gíúp nàng...

-Ai vậy?Duệ hỏi...Duệ (Chồng Thảo,trùng tên với giám đốc Sở CA Tỉnh,xem phần 1)được thăng làm Cục trưỡng Cục tài chánh được hai tháng nay..cũng là nhờ vợ “biết hầu hạ” Bí thư Hải..lảo biết vợ mình đã lên giường với nhân vật số một thành phố nên lão mới có thành quả như vậy...Duệ không ghen...Thảo muốn cho ai đụ cũng được..chỉ cần giúp ích được cho con đường thăng tiến của lảo là được...

-Anh không cần biết...à nè tối nay tui về trể...có thể sáng về..Thão hất hàm ngang nhiên nói mình có thể suốt đêm không về...Thảo biết Duệ cũng hiễu nàng đã làm gì lảo mới có thể lên chức nên nàng cũng không ngại...có điều là quan hệ với Đức..nàng cần phải giử bí mật...không phải nàng sợ gì Duệ nhưng càng ít người biết càng tốt...dù sao Đức chỉ bằng một nữa tuổi nàng...nếu người ta biết nàng cho nó đụ thì xấu hổ nha...dấu được thì tốt...tốt khoe xấu che là chuyện thiên kinh địa nghỉa mà.

-Ừm...không nói thì thôi..Duệ đang nghỉ tôi nay mình cũng đi đụ dạo...liền hưng phấn lên cặc trong quần liền ngóc đầu...liếc nhìn thấy vợ,lảo nghỉ:”tối mới tính đi..”đầu nghỉ tay liền đưa tay bóp vú Thảo...

-Nè..làm gì vậy...không hứng thú...Thảo nhăn mặt...nàng đang “xốn xang” khi nhớ lại con cặc của tên trẻ kia...nó lại khỏe như trâu...tuy vậy nhưng khi Duệ tỏ ý muốn đụ...nàng thẳng thừng gạt phăng...Thảo muốn có thì giờ trang điễm cho đẹp,sạch sẻ chuẩn bị cho tối nay...

-Cho anh chơi một cái...Duệ lì lợm nham nhở gạ đụ.

-đã nói không được là không được...đừng lộn xộn...

Thấy Thảo nhất quyết cự tuyệt,Duệ trong bụng căm tức nhưng cũng không dám ép...tiền đồ quan trọng hơn...chọc giận Thảo...tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan.Lảo liền cười hề hề hề với vẻ mặt hèn mọn.

-Được..được..không chịu thì thôi...không cần nỗi nóng mà...

Thảo liếc mắt nhìn Duệ đang quay lưng đi,bỉu môi khinh bỉ...

*

* *

Đã đụ qua Thảo một lần,lại biết Thảo cũng là người hám lợi nên Đức cũng không cần khách sáo,màu mè hoa lá cành...hơn nữa đang lúc cần ngưởi,khả năng làm việc của Thảo cũng không tệ.Đức quyết định thu Thảo dưới cờ...sau nầy tùy theo thái độ mà có thể xét lại...

-Wow....tối nay đẹp hấp dẩn quá nha...Đức vừa nói vừa cười...tay trái điều khiển ‘vô lăng’ tay phải đặt lên đùi Thảo vuốt ve...

-Thiệt ? nghe cậu nói cũng mừng vì mình còn có sức hấp dẩn như vậy...Thảo liếc Đức với vẽ gợi tình, lưng dựa vào ghế,người hơi ngã ra phía sau một chút ,rỏ ràng trong tư thế “mời gọi”,như là khuyến khích bàn tay kia tha hồ làm gì thì làm đi...

-hahaha người khác thì không biết...Đức thì không chịu nổi nha...trước sự mời gọi của Thảo...tay nó muốn thọc tay vào vùng kín nhưng không được vì Thảo đang mặc váy dài,vén lên không dể dàng trong tư thế đang ngồi,thấy Đức cứ “loay quay” bên ngoài ,Thảo nhích người mở khóa lưng của chiếc váy ...thấy Thảo rỏ ràng muốn khiêu dâm mình,Đức kinh hỉ... bàn tay nó liền tiến vào bên trong, thọc vào quần lót,xoa đám lông mềm mại...Thảo thích thú,dang rộng hai đùi..một ngón tay liền chạm vào giửa hai múi thịt đang bắt đầu ẩm ướt....đây là cái Thảo muốn,Đức muốn gì nàng liền khuyến khích và tạo cơ hội dể dàng cho nó...trong đầu nàng luôn nghỉ vừa có thể thỏa mãn nó,mình cũng thỏa mãn mình lại đạt được lợi ích thì bảo nàng làm gì cũng được mà...có điều là nàng không nghỉ Đức tuy chỉ bằng một nửa tuổi mình lại rất có kinh nghiệm trong chiến trường giường chiếu,lại rất bạo gan...muốn là làm...

-hả..sao ngừng xe vậy?có chuyện gì sao?Thảo ngạc nhiên khi thấy Đức đột nhiên cho xe dừng lại bên đường...rồi nàng chợt hiểu khi thấy nó nhỗm mông lên kéo quần xuống...cái đó của nó như được giãi phóng hùng dũng ngóc đầu...

-nầy..nầy...không phải là ở đây chứ?cậu thiệt là...sao nóng lòng vậy?Thảo ngượng ngịu nhưng ánh mắt đam mê đầy dục vọng của nàng đã bán đứng nàng rồi.

-Gì chớ..cái nầy là tình điệu đó mà..Chánh văn phòng à...chìu Đức chút đi mà...nó cầm tay nàng lắc lắc vài cái rồi kéo vai Thảo...

-Cái tên nầy coi bộ cũng thuộc loại trời đánh thánh đâm mà... Thảo liếc Đức một cái muốn lủng mỏ ác luôn rồi cũng “miển cưỡng”vén tóc, cúi người xuống,chồm qua mở miệng ngậm vào..đầu gục gặc...

-Mình qua Vỉnh Long..sáng về...trong khi Thảo gục gặc đầu lên xuống ở dưới bụng....Đức đề máy cho xe chạy về hướng cầu Cần thơ...cãm giác vừa được bú cặc vừa lái xe là cãm giác thần tiên trong đời...không phải ai cũng được đâu à.

Lần trước là lần đầu tiên Thảo để Đức đụ mình trong xe...hối hả,vội vàng không có sờ bóp bú liếm gì nhiều,nàng chỉ biết cái đó của nó to bự...thế thôi...trong đầu cứ tưởng là nếu nàng đem hết tài nghệ ra “thi triển” thì trai tơ như Đức sẽ mê mệt nàng,trai tơ mê đàn bà kinh nghiệm giường chiếu là đạo lý nầy...nhưng đêm nay Thảo mới biết nàng lầm to...không phải Đức mê nàng mà là nàng mê nó...vì nó đã làm nàng như điên như dại...

Suốt đêm...đủ trò đủ kiểu...khắp mọi nơi từ phòng tắm,cho đến trên giường,ngay trên sàn nhà..đến nửa đêm,nó kéo nàng ra ngoài balcon khiến Thảo cả sợ...nhưng cuối cùng nàng cũng chõng khu gỉửa ‘trời quang mây tạnh”cho nó dập...cũng may đây là tầng lầu cao nhất của khách sạn và là lúc nửa đêm.,chẳng ai nhìn thấy hai người đụ giửa trời...

Thảo kinh hãi trước sự dẽo dai và dũng mãnh của Đức...nàng đã ‘ra’ nhiều lần nhưng nó chỉ ra có một lần...trong miệng nàng...vả dỉ nhiên là tất cả đều vào bụng Thảo rồi...

Khẩu kỷ của Thảo không tệ...Không có gì để ngạc nhiên...thời buổi nầy,đàn bà rất điêu luyện về chuyện bú liếm,ngay cả các em gái vị thành niên cũng có nhiều em khẩu kỷ rất tốt...

Chuyện mà Thảo làm Đức ngạc nhiên là ...lúc đút cặc vào nắc..cãm giác thật ‘bót’ nha...hình như “lổ nhị” ít được “khai thác”?Đức lấy làm kỳ quái...Thảo đã có chồng,có một con...có lý nào lại như vậy?nhưng thắc mắc thì thắc mắc...không tiện hỏi nha...chẵng lẻ hỏi:”ít đụ lắm sao?chổ đó còn ‘bót’ lắm”...

Dĩ nhiên rồi...Duệ và vợ ít đụ nhau..lảo muốn giử sức đụ dạo...cũng như các lảnh đạo khác...hơn nữa lảo biết Bí thư đụ vợ mình...biết rằng nhờ vậy lảo mới có địa vị ngày nay nhưng trong thâm tâm không thoãi mái lắm...ít nhiều cũng có khuynh hướng bài xích...đôi khi cũng làm bộ làm tịch muốn đụ vợ thì lại bị vợ từ chối....

Duệ không biết Bí thư Hải lại có bệnh thích đàn bà bú cặc...chớ không thích đụ...vì vậy “lổ nhị” của vợ lảo thường không được khai thác...cặc Đức lại to bự nên khi đút vào...làm cho nó có cãm giác ‘bót’ hơn bình thường...và dĩ nhiên là chỉ có người đụ nhiều đàn bà như Đức mới biết được sự khác biệt.

-Dì ở vị trí Chánh văn phòng được bao lâu rồi?

-gần 6 năm rồi...Thảo mân mê vuốt ve cặc người tình trẻ,mặt sáng ngời vui vẻ đáp...Đức đã mang đến những giây phút tuyệt vời của dục tình...không ngờ đấy...chỉ bằng nửa tuổi mình...

-Có muốn đổi không?Đức vừa bóp vú vừa hỏi một cách nghiêm túc...

-Sao lại không?...không muốn ở Thành ủy nửa...cái lảo Hải...nói tới đây Thảo dừng lại...không tiện nói ra là nàng từ mấy tháng nay phải dùng miệng phục vụ lảo Hải để giử chức vụ...Thảo sợ Đức khi dể mình...

Nhưng Đức là người hiểu chuyện..nó nói...

-Cứ làm việc như bình thường...chuyện khác..không cần chiều ý lảo nửa...cứ nói là dì là người của Đức là được rồi...

Thiệt...đơn giản vậy sao?Thảo mừng rở...có ai lại thích phục vụ lảo Hải kia chứ?là bất đắc dỉ thôi,lảo chỉ biết hưởng thụ một mình,chẳng biết cãm giác của người khác...nhớ lại những lúc nàng bú lảo,tay lảo sờ lồn ,bóp vú nàng ,khều móc đủ thứ khiến nàng điên lên được mà chẵng được giải quyết...khốn nạn thiệt mà...

-yên chí đi...cứ nghe theo Đức..nói vậy là được...không cho ai đụng tới...từ nay Đức độc quyền...Đức cười dâm ,đưa tay ấn đầu Thảo...

Liếc nó với vẻ ủy mị...Thảo chỉ chờ nghe những lời nầy....

-cậu nói sao thì sao đây..từ nay nhờ vào cậu đó...rồi mở miệng ra ngậm vào...đầu gục gặc..

*

* *

-Sao hả?có ngon không?

-Không tệ...được lắm...Đức gật đầu tán thưởng...

Ngọc dẩn Đức đến một quán ăn bình dân nhưng rất sạch sẻ,thức ăn thật sự không tệ...hai người ăn xong trời chỉ vừa 8 giờ mấy...còn sớm chán...

Hôm nay Ngọc thật quyến rủ tuy chỉ trang điễm sơ sài...Đức quả thật có sức kháng cự vô cùng yếu ớt đối với đàn bà đẹp ,tối hôm qua đem Thảo “hành hạ dưới cặc” đến nữa đêm,chiều hôm nay Ngọc mời nó đi ăn tối,lần trước bà cô nầy khều khều tay nó vài cái ...ý đồ đã rỏ...muốn lột quần bà cô nầy ...không phải là chuyện khó khăn gì...năng xuất làm việc của Ngọc cũng không tệ,chỉ cần có người dìu dắt ,thu nạp là có thể bay cao.Nancy đưa mình quyền lực..không lợi dụng một chút thì không phải là bản tánh của Đức mình rồi...đàn bà đẹp nếu đụ được mà không đụ à?có ai ngu vậy không?

Người không vì mình trời tru đất diệt nha...

-Chị Ngọc à...chị làm Phó chánh văn phòng cũng lâu rồi hả?Đức hớp một ngụm bia xong nhìn Ngọc hỏi...

-Ừm...đã 4 năm rồi...Ngọc hồi họp đáp...nàng thật sự mong Đức ra tay giúp đở..đây là mục đích Ngọc muốn làm thân với Đức...Ngọc biết sau lưng Đức rất khủng...nếu có Đức giúp đở thì con đường thăng tiến của nàng sẻ rất thuận lợi...nghỉ tới Chủ tịch Vân..nhảy một cái thăng ba cấp khiến nàng hâm mộ...Trong quan trường,đàn bà đẹp dùng thân xác để tiến lên là chuyện thường...đã 3 năm rồi,mổi tuần đều cởi quần cho Việt đụ,mong là có một ngày,Việt thăng tiến thì kéo nàng theo,nhưng khả năng Việt cũng không nhiều...Đã đến lúc tìm con đường khác,nay Đức ngay trước mặt đó thôi,Ngọc mong nó ra tay giúp ...nàng sẳn sàng ...nhưng nó còn quá trẻ, không biết nó có chê nàng già không?nàng đã 35 rồi...

-Những lời khách sáo đạo đức giả.Đức tôi không muốn nói...chị muốn tiến bộ?Đức biết Ngọc muốn gì nên chẵng do dự đi thẳng vào vấn đề...

-Cậu..cậu chịu giúp tôi?Ngọc mừng rở....nàng chẵng mong đợi gì hơn...

-cái nầy còn tùy..Đức tôi chỉ giúp người của mình...hơn nửa...tôi cần người trung thành...tuyệt đối trung thành.

-Cái nầy cậu không cần lo...tôi không phải là người phản bội...Ngọc hứa hẹn,nói như đinh đóng cột...

-Thay vì ở ủy ban,chị có muốn ra ngoài để rèn luyện không?thí dụ như Bí thư,Chủ Tịch huyện hay...Cục trưỡng....

Ngọc như hóa đá...cái nầy..cái nầy sao có thể?Chánh văn phòng đã không tệ rồi...Bí thư huyện,Cục trưỡng?hai cái vị trí nầy Ngọc có nằm mơ cũng không nghỉ tới...là vua một cỏi hoặc là chư hầu địa phương đấy...tiền bạc ào ào vô túi...không đùa chứ hả?nhưng nghỉ tới Chủ tịch Vân đã nhãy liền 3 cấp mới có địa vị hiện nay..Tuy nhiên Ngọc vẩn lắp bắp:

-Cậu..cậu không nói đùa chứ?

-Đùa?thôi được...chị cứ về...yên tâm chờ đợi..không lâu đâu...rồi sẻ biết tôi nói đùa hay không...Bây giờ mình về ...

-hả...về...cậu ...Ngọc đã chuẩn bị hiến thân nên trong đầu đinh ninh là Đức sẻ ám chỉ khéo léo vòi vỉnh,cái gì cũng có cái giá của nó...ai dè Đức chẵng thèm đề cập tới khiến nàng cãm thấy mất mát nghỉ:”chẵng lẻ mình không đủ hấp dẩn ?chê mình già? Thường thường con trai mới lớn thích đàn bà mà? có nên mở miệng không?nếu nó chịu thì tốt còn nếu nó lắc đầu thì...thật là ngượng chết...”

Thật ra Ngọc rất hấp dẩn ,mùi thơm cơ thể nàng thoang thoảng bay vào mủi khiến cặc Đức rục rịch ngóc đầu...mở miệng gạ đụ lúc nầy...Đức biết chắc là không thành vấn đề...Đức biết chắc Ngọc sẻ không từ chối nhưng mà làm vậy ...kỳ quá...có vẻ ép người hoặc là trao đổi...như là cho tôi đụ ..tôi cho cô lợi ích...Nhưng nếu Ngọc vì cãm động vì nó đã ra tay giúp đở...hiến thân thì là chuyện khác...có ngu mới từ chối...có người đẹp mời đụ,không thể đạo đức giả được đâu...

-Vậy ..làm sao để cám ơn cậu đây?Ngọc cuối cùng cũng đánh bạo mở miệng hỏi...nàng biết chắc một khi Đức ra tay..chuyện nàng thăng chức là chuyện dể dàng...mấy năm nay,đã cho Việt đụ thì cho Đức đụ cũng không là chuyện lớn gì...,nàng sẵn sàng nếu nó muốn...nàng không có gì khác...

-Đừng hỏi như vậy mà...khiến tôi phải phạm tội đó nha,tôi không thích đạo đức giả đâu à......Đức nhăn mặt khổ sở...cái lối ỡm ờ của Ngọc khiến cặc trong quần càng lúc càng cứng ngắt như muốn nổ tung...

-Tiền ...tiền bạc thì tôi không có...chỉ có lòng trung thành...sau nầy cậu sẻ thấy...ngoài ra..cậu thấy ..thấy tôi có..được không?nếu cậu muốn..tôi sẳn sàng...nói đến đây...Ngọc cúi đầu xuống...hai má đỏ bừng...tiếng nói như muổi kêu...

Đức không thiếu đàn bà...nhưng đôi khi tham vọng chiếm hửu rất mãnh liệt,vả lại sức kháng cự đối với đàn bà đẹp hầu như là số không.Lời Ngọc nói rất đơn giãn nhưng lại làm cho nó vô cùng kích thích...hiến thân đền ơn?được mà...vậy thì tui không khách sáo màu mè nha...

-Chị nói thiệt?Đức hỏi nhỏ...vừa cười cười...ý dâm lóe lên trong ánh mắt.

-Ừm..thiệt...tiếng Ngọc lí nhí...nàng đã quyết tâm...chỉ sợ Đức chê nàng già..không muốn tiếp nhận...giờ thấy nó có vẻ muốn mình,Ngọc liền không do dự...những chức vụ mà Đức nói khi nãy thật mê hồn...trong thể chế cũng đã lâu Ngọc biết cái giá cho hai cái vị trí kia không dưới 1,2 trăm ngàn Mỷ kim đâu...là giá hời đấy...nàng không có tiền nhiều như vậy nên chưa bao giờ mơ tưỡng...nay viễn ảnh tươi đẹp trước mắt...sao lại bỏ qua chứ?

Thật ra Đức vẩn còn rất lơ mơ trong việc hối lộ trên quan trường...nó chỉ cần “thu người” có khả năng cho sau nầy,không hề nghỉ rằng đây là cơ hội bỏ túi một mớ.Nancy không hề đề cập vấn đề nầy.Đức chỉ là không rành nên bỏ sót,không nhân cơ hội lấy tiền bỏ túi nhưng cũng nhờ vậy mà số người nó thu nạp dưới tay đều là những người trung thành...Đó là chuyện sau nầy...

Người ta đã nói như vậy rồi thì không cần hỏi thêm nửa...nhìn đồng hồ cũng gần 9 giờ...đêm nay muộn rồi...nó về khuya thì không sao...nhưng người ta có chồng con...không tiện...

-vậy bây giờ mình về...mai mốt liên lạc sau...nếu chị không thay đổi ý kiến...

-Không..không đâu...tôi chờ tin cậu..Ngóc mặt đỏ bừng,xác nhận lại quyết tâm của mình...nàng muốn hiến thân cho nó đêm nay...tiếc là không thể mở miệng được...

-Đức..Đức đưa chị về...

-Ừm...Ngọc bước lên xe..lòng xốn xang...cúi cùng thu hết can đãm nói:

-Còn..còn sớm mà...

-Chị...về khuya được chứ?ông xã không la chị sao?

-Không...không sao...

-hả?hahaha vậy thì mình không khách sáo nửa...đụ dã ngoại nha...Đức nghỉ trong bụng rồi cho xe chạy về khu vườn địa đàng...không cần chuẩn bị gì hết...mọi thứ cần thiết đã có trên xe...

Ngọc cũng phạm ‘sai lầm’ như Thảo,nàng không nghỉ rằng Đức rành chuyện giường chiếu như vậy...cứ tưỡng là trai mới lớn,với đàn bà kinh nghiệm như nàng ,nếu Đức có thể kéo dài 5 phút là giỏi rồi...ai dè...

Xe ngừng lại...đang muốn hỏi :”ụa..không đi mmướn phòng sao?” thì môi đã bị khóa lại...nàng chỉ còn biốt “ư..ư..trong cổ họng”...rồi thì cãm giác hai bàn tay sờ soạn khắp nơi trên người,chiếc ghế nàng đang ngồi được ngà ra phía sau...Ngọc không nhớ làm cách nào nàng nằm gọn trên sàn xe,quần áo trên người làm sao được cởi ra...Ngọc chỉ biết cái lưởi kia “rà” khắp người nàng,hang cùng ngỏ hẽm nào cũng rà tới...nàng như ‘chơi vơi ‘ giửa trời cho đến lúc chịu không nổi được sự khiêu khích,chổ đó của nàng vô cùng lầy lội rồi...Ngọc cầm cái đó...muốn nó đút vào...

Ngọc cau mài...không ngờ của nó “khủng” vậy...khi Đức đút vào...nàng liền bậm môi...rùng mình...rồi khoái lạc tràn trề...cả chồng và Việt đều chưa hề mang đến cho nàng cãm giác nầy...Ngọc lấy hai chân cặp eo Đức hổ trợ...Đức nắc bạo...nàng cắn trên vai nó mấy lần...không phải 5 phút như nàng nghỉ...mà là lâu..rất lâu...hôm may Ngọc mới biết thế nào là lạc thú của nhục dục...

Nàng mệt lã người vẫn chưa thấy nó ngừng và nàng cũng không muốn nó ngừng,mổi cú nhấp ra,nhấp vô làm nàng điên dại...cuối cùng nó cũng chậm lại...rút ra...nàng thấy ê ẫm chổ đó...nhưng cãm giác sướng rợn người...rồi nó đưa ‘cái đó’ ngay miệng nàng...Ngọc ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy...bú mút...nàng muốn nó sướng,thõa mãn nên không do dự chút nào...có như vậy địa vị của nàng trong lòng nó mới vững vàng,vã lại nó đã cho nàng những giây phút thần tiên...càng nghỉ càng có động lực...Ngọc say sưa bú mút...đây là những gì nàng có thể làm và sẳn sàng làm cho nó hài lòng...nếu thật sự được 1 trong 2 vị trí kia...trừ khi lấy mạng nàng...còn lại chuyện gì cũng được...huống chi ..nàng cũng đang hưỡng thụ mà....nó thiệt xuất sắc...nghỉ tới chồng và Việt...Ngọc lắc đầu:”không thể so sánh”...

Không chỉ một lần...ít nhất cũng 3 lần nó đút vào dập...cho đến gần 2 giờ sáng nó mới buông ra...rồi đút vào miệng nàng...Ngọc rêm cả người nhưng nét mặt lại đầy xuân sắc...Trong lòng thắc mắc nhưng không dám hỏi: chiếc xe nầy ...trang bị đầy đủ...mình không phải là người đầu tiên...

Không phải chuyện của mình...

Người như nó...nhất định có cả đống đàn bà... Ngọc nghỉ....

Rồi Ngọc lại nghỉ...Chủ tịch Vân...chắc cũng đã...Ngọc chợt hiểu ra mĩm cười...

Ậy...cũng phải mà...không có gì đáng ngạc nhiên...không ham lợi thì không phải là người...
Chương trước Chương tiếp
Loading...