Thằng Đức
Chương 95: Anh Đức I Love You
Hôm nay Tổng Giám đốc Đức Lập không đi làm...ít ra buổi sáng không thể đến Đức Lập chủ trì công việc...thư ký thông báo như vậy...Chuyện Tổng Giám đốc Loan không đi làm rất hiếm...nàng là người năng động..sáng nào cũng thức sớm,tập thể hình,tắm rữa,ăn sáng...sau cùng là thay đồ đi làm...hôm nay đang ngâm mình trong bồn tắm...thình lình nghe tiếng bên ngoài...có người trần truồng mở cửa nhà tắm ngang nhiên bước vào...Còn ai trồng khoai đất nầy nếu không phải là ‘cựu’ Tỗng giám đốc Đức chứ?chỉ có hắn mới có chìa khóa nên vào nhà dể dàng như vậy...-“Dử hông….tưởng ‘chết’ rồi đó chứ…” Loan ‘mai mĩa’ nhưng trong bụng đang mở cờ..buổi sáng…đàn ông nứng cặc…đàn bà cũng thèm muốn mà…-“Wow …mồm miệng độc địa vậy sao…phải nghiêm khắc trừng trị mới được…Thế là nàng bị hắn vồ lấy ‘ngược đãi hành hạ’ đủ điều..từ phòng tắm ra tới bên ngoài...suốt cả gần hai giờ đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng...cứ hùng hục từ phía sau …Loan tham lam đón nhận…phối hợp nhịp nhang…hắn nắc tới..nàng đẫy ngược về sau…sàn mông qua lại…vô cùng khoái cãm…Lúc nào hắn cũng dũng mảnh…dai sức…đưa nàng lên tột đỉnh của khoái lạc…-“Ây da..bộ muốn giết người sao...người ta mệt lắm rồi...nghỉ một chút đi...”Loan rúc cục ‘năn nỉ’ ...mong được ‘thương hương tiếc ngọc’...nơi ấy thốn lắm rồi...cặc hắn dài,to..cứ thụt ra thụt vô hoài chổ đó...tuy sướng điên người,nhưng sức người có hạn,nàng đã lên đỉnh mấy lần rồi bây giờ cãm thấy nơi đó thốn...cần ‘đình chiến’...nếu không sẻ đi không nổi...Ngày thường đã đụ dai rồi...hai ngày nay từ lúc ở Cao lảnh về...cánh tay bị thương nên Nancy và song Kiều quản giáo vô cùng nghiêm ngặt...không cho chạy loạn...nhưng bù lại ở trong biệt thự cơm nước dâng tới miệng...và dĩ nhiên là ...hắc hắc...cặc cũng vô cùng bận rộn ...ba chị em tha hồ ‘xa luân chiến’...nhất là Kiều Nga...ra sức đêm 7 ngày 3 ra vào không tính...nhất định cũng phải được có em bé như chị em mình...Hôm nay,tay coi như cũng OK ...bóp vú sờ lồn không thành vấn đề…có việc quan trọng cần làm...50 triệu mỷ kim và 1500 cây vàng..tỗng cộng gần 53 triệu mỷ kim....tương đương 1200 tỷ tiền việt...đã đến lúc thực hiện những bước đầu tiên để Đức Lập công ty trở thành Đức Lập tập đoàn...công việc nầy còn ai thích hợp hơn Tổng Giám đốc Loan chứ...Nancy tinh thông về quan trường...Loan xuất sắt về thương trường...một vỏ một văn...có hai người nầy bên mình...cơ nghiệp của Đức Lập từ nay sẻ phát triển như diều gặp gió...-“Mình tấn công vào lãnh vực bán lẻ như Big C ...thời trang...giãi trí...ẩm thực..khách sạn..cô nghỉ sao?Đây là lý do sáng nay Đức đến nhà Loan...thay vì ‘miếng trầu là đầu câu chuyện’…Đức lấy cặc đưa Loan lên mãi chín tầng mây xanh…-“Nói thì dể...làm thì khó...Đức Lập hiện nay tuy làm ăn khấm khá nhưng vốn lưu động không có nhiều...”Loan uể oải đáp...Lúc Đức rút cặc ra nàng trong tư thế nằm sấp...bây giờ vẫn trong tư thế đó...mắt lim dim. Một bàn tay lần mò mơn trớn con cặc của người tình trẻ...-1200 tỷ cũng đủ rồi chứ?-“Cái gì?”Loan bật ngồi lên như một lò xo...hai mắt sáng ngời nhưng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc...1200 tỷ?từ đâu tới vậy? Nhưng nàng cũng không cần quan tâm...cái quan trọng là nếu có số tiền này ...sẻ làm được rất nhiều chuyện lớn...Loan là người có tài, tích lũy nhiều kinh nghiệm nhưng không có dịp để tận dụng sở trường...lúc nào cũng có hoài bảo làm chuyện lớn...Trong quá khứ, trên con đường sự nghiệp...tuy rằng nàng đã từng đãm trách những vị trí quan trọng nhưng dù sao cũng còn thượng cấp ở trên...thường bị trói tay trói chân...khó mà phát huy sở trường theo ý muốn...Bắt đầu với chức vụ Phó tổng giám đốc của một công ty nhỏ như Đức Lập. Tuy là công ty nhỏ... nhưng nàng vô cùng hài lòng...Đức tin dùng nàng...việc trong công ty chẳng bao giờ hỏi tới mà hắn cũng không biết gì nhiều để hỏi tới...Từ đó Loan ra sức ..coi công ty Đức Lập như sân nhà của mình để phát huy sở trường...Đức Lập hiện nay đang bành trướng và sắp niêm yết lên thị trường chứng khoáng...đây là niềm tự hào...trong thâm tâm nàng còn muốn nâng Đức Lập lên thêm nửa...một tập đoàn trong nước và nếu có thể cho cả vùng Đông Nam Á...nhưng không phải muốn là được...đoạn đường còn quá dài và yếu tố quan trọng là tài chánh...Bây giờ...’đùng’ một cái...có 1200 tỷ trong tay? Loan mừng run...tưởng mình nghe lầm...-“Khoảng 54 triệu mỹ̉ kim...” Tuy trong phòng chỉ có hai người nhưng Đức cũng nhỏ giọng...sơ lượt kể...Loan nào có nghe gì...trong đầu đang hình thành một kế hoạch...làm sao biến Đức Lập thành tập đoàn...-“Sao hả?không đủ sao?” Thấy Loan ngồi ‘thừ’ ra...Đức hỏi..-“Đủ..đủ rồi...từng bước từng bước một...với số tiền này..lên kế hoạch xây cái nền tảng...lúc đó mượn ngân hàng không thành vấn đề...tôi đang suy nghỉ nên bắt tay vào lãnh vực nào trước đây. Thôi không được...nằm nghỉ đi...tôi đi làm...” Loan hôn lên trán Đức tổng xong cười hi hi bước xuống giường...tinh thần phấn chấn…nhiều kế hoạch hiện lên trong đầu…đang chờ nàng bắt đầu...-khoan đã...còn chưa nói hết...tôi đang nghỉ nếu có thể...liên hiệp với Huỳnh Tuấn Anh có tốt không?-Dỉ nhiên là tốt rồi...nhưng bên mình phải nắm quyền chủ động...tối đa chỉ có thể 30 phần trăm cổ phần...sao hả?Cậu quen biết ông ta?-“Ha ha..chút chút. Chuyện này...để tôi lo...khoan đã...vậy cái này bây giờ sao đây?” Đức chỉ con cặc đang cứng đang đong đưa qua lại của mình...-“Hi hi...cậu không phải chỉ có mình tôi chứ hả?tìm người khác thế đi...hi hi” Loan trần truồng chạy vào nhà tắm......-“Ụa? Sao còn ở đây? tưởng em trở lên Sài Gòn rồi chứ..” Bước vào nhà...thấy Hồng Phượng,Thủy , Nhàn đang nói chuyện rôm rã trong nhà bếp...mùi thơm thức ăn bay khắp nhà...vừa từ nhà Loan về...trong bụng chưa ăn gì nên cãm thấy bụng đói...-“Con nha...bớt làm những chuyện nguy hiểm như vậy có được không?” Giọng Nhàn oán giận...tuy biết nó bình yên nhưng chưa thấy người bằng xương bằng thịt thì chưa hết cơn sợ...vừa thấy thằng con xuất hiện liền cằn nhằn...-“Chị hai à...bọn trẻ ngày nay thích làm anh hùng đó mà...chị có nói cách mấy cũng như đàn gãi tay trâu thôi...” Thủy cũng cay cú không kém...giận cành hông...liếc thằng cháu...nếu cái nhìn là lưỡi dao có lẻ hắn đã toi mạng rồi...nếu bây giờ chỉ có hai người. Nàng sẻ ngắt cặc nó cho hả giận...-“bác Hai. Thanh niên choai choai bây giờ thích làm anh hùng...soái ca để dụ gái đó bác Hai...anh Đức bây giờ nổi tiếng lắm rồi...”Hồng Phượng thích thú khi Đức bị bác Hai ‘mắng’ nên ‘đổ thêm chút dầu vào lửa’...-“Ây da...có gì chứ...chuyện nhỏ thôi mà...ha ha..wow..nấu gì thơm vậy? ăn được chưa?con đói quá rồi...” Đức đánh trống lảng...lèo lái chủ đề câu chuyện...cách tốt nhất là than đói...Nhàn ,Thủy nghe nó than đói. Quên hẳn chuyện ’nguy hiểm’...nhanh chóng dọn thức ăn ra...bày cho một bàn...-“Em quyết định rồi...chuyển về Cần thơ học...không ở Sài Gòn nửa...” Hồng Phượng tuyên bố...-“Tại sao?đang học ngon lành ở Sải gòn mà...có phải bị đã kích gì hông? Không phải thất tình ai đó chớ?ha ha ha”. Đức được dịp ‘trả thù’ bằng cách trêu đùa..-“Đức còi..anh..” Hồng Phượng tức tối..dám nói nàng thất tình...buột miệng kêu ‘Đức còi’...sực nhớ đang trong nhà bác hai. Liền cãm thấy không ổn...-“Nói bậy nói bạ...Thím ba con có thai...Hồng Phượng về đây học là chuyện tốt...” Nhàn cốc đầu Đức...-“Ờ há..đúng là chuyện tốt...Wow..cũng biết suy nghỉ đó chứ...” Đức nói một đàng nhỉ một nẻo..liếc mắt nhìn Thủy ...trong tương lai phải thập phần cẩn thận mới được...con nhỏ Hồng Phượng nầy biết minh ‘chịt’ thím ba là đại họa lâm đầu…-“Nè..nè...có nghe bác hai nói chưa...” Hồng Phượng đắc ý...nàng cũng đang nói một đàng nghỉ một nẻo...học ở Sài gòn bấy lâu nay cũng chán rồi...chơi cũng đã rồi...cặp bồ cặp bạn cũng nhiều rồi...nàng cũng muốn thay đỗi hoàn cảnh một chút...nàng thấy ở Cần thơ lúc nầy sao vui quá...nhất là cái màn văn nghệ, đàn ca hát xướng...cái thằng anh bà con chú bác của mình sao bỗng nhiên như một người khác...phải khai thác hắn mới được...-Được rồi ..nghe rồi...em muốn làm đứa con có hiếu í mà...giỏi lắm..vậy hài lòng chưa?hihi...-Tha cho anh...còn nữa..em muốn tham gia vào đội văn nghệ...chị Gia Kỳ cũng có hứng thú đó…coi như anh gặp may rồi…-Em?em hát dở òm..quên đi...no way...Cô nàng Gia Kỳ kia…em quen thân với cô ta lắm sao?-“Em thông báo cho anh biết thôi...không phải là xin phép…Em và chị Gia Kỳ… OK...” Hồng Phượng ngang ngược… lì lợm trừng mắt nhìn Đức...-“Con nha...sao thích chọc tức Hồng Phượng vậy..thiệt là...hi hi...làm anh mà không biết điều chút nào...” Nhàn ra mặt bênh vực ...-“Đúng đó…đàn ông con trai phải phong độ một chút…ừm…cô Gia Kỳ kia dể thương…binh dân lắm…”Thủy cũng ra mặt nói lý lẻ dùm cho đứa con gái…-Thôi được..nể mặt má...nể mặt thím ba...nhận em và bạn em vô đội...rót ly nước...làm ly cà phê...coi như làm lể bái sư...được chứ hả?hihi-“Đừng có hòng ...”Hồng Phượng vênh mặt...-haha...bốn người bật cười vui vẻ......-“Lâu rồi không gặp ổng ha...” Thủy và Hồng Phượng vừa ra về...Đức làm bộ màu mè hỏi Nhàn về hành tung của Tuấn...-“Hỏi làm gì?con ít về đây..má ở nhà cũng ít thấy ổng...coi bộ có gái bên ngoài rồi...” Nhàn dững dưng khi nói về chuyện Tuấn có đàn bà bên ngoài...-Hihi..hỏi cho biết thôi í mà...má à...con lên tắm cái...nóng quá...-ừm...Nhàn đóng cửa cài then cẩn thận rồi cũng bước lên lầu...lòng rạo rực đi vào phòng tắm...vừa mở cửa...đã bị thằng con vồ lấy...chấn nàng vào tường...quần áo trên người nàng nhanh chóng vun vãi đó đây...Một chân nàng cặp eo, hai tay quàng qua cổ thằng con... lưng dựa vào tường…cặp vú và người run chuyển theo từng cú nắc...Sáng nay…đem Loan ‘hành hạ’…Loan xin tha…nói hắn đâu phải chỉ có minh nàng…Bây giờ Nhàn thay vào chổ Loan…cho thằng con dập…Nhàn trẻ hơn Loan gần một con giáp dĩ nhiên sung sức hơn Loan nhiều…hơn nửa đang ở tuổi hồi xuân …hám đụ…đôi khi còn chủ động đòi kiểu nầy ….tư thế nọ mới chịu…Hai mẹ con cứ thế mà dính nhau suốt mất tiếng đồng hồ… ***-“Chủ tịch Quang...Nghe nói hai bửa nay ‘ồn ào’ lắm phải không?” Lý Gia Thành miệng cười mà lòng không cười...tay cẩm ly rượu Hennessy nhấp môi...mặt âm trầm...Trên mạng ‘phây bù’….không biết bao nhiêu lời tán dương …đi tới đâu cũng nghe người ta bàn tán khen lấy khen để thằng cặc kia… khiến trong bụng hắn vô cùng khó chịu…ghen tức…Tuy nói là tiệc tẩy trần...nhưng hiện nay trên bàn tiệc chỉ có ba người...ngoài Lại Đức Quang, chỉ có Thu Hoa...Lại Đức Quang muốn giử Lý Bình, Minh Hiếu lại nhưng thái độ cao cao tại thượng của Lý Gia Thành khiến lảo bất đắc dỉ phải để hai người nầy ra về...thầm lắc đầu...tên COCC nầy không phải là người làm nên đại sự...không biết dùng đầu óc...chỉ biết dùng cặc để nhìn sự việc...Lý Gia Thành vừa ra phi trường nhìn thấy Thu Hoa làm hắn động lòng muốn đụ... hắn không phải động lòng vì sắc...Thu Hoa tuy là mỷ nử...nhưng cũng không mê hoặc được hắn...Lý Gia Thành là COCC...mỷ nử nào chưa từng đụ qua chứ...Chỉ là,trước giờ…hắn dùng tiền dụ gái…Bây giờ,vào Nam,hắn chỉ muốn hưỡng thụ mùi vị của quyền lực...hắn là con của bộ trưởng...bản thân chỉ là Phó Chủ tịch quận thôi...nhưng Lại Đức Quang không phải cũng xum xoe khúm núm nịnh bợ sao? Lảo mang Thu Hoa ra phi trường đón hắn...Lý Gia Thành còn không hiểu sao? Vì vậy trước mặt Lại Đức Quang không ngần ngại dưới gầm bàn...đưa tay mò vào váy của Thu Hoa...Thu Hoa sửng sốt...nhưng bình tỉnh lại...nàng muốn lên thuyền của Lý gia...sớm hay muộn cũng phải hiến dâng...nhưng không ngờ tên COCC nầy lại bạo vậy... liếc nhìn Lại Đức Quang...lảo thản nhiên làm như không thấy gì...nếu đã như vậy…cũng không cần e ngại...lảo cũng đụ nàng rồi...vú lồn của nàng ,lão đâu còn lạ gì...nếu lảo muốn nhìn nàng và Lý Gia Thành đụ nhau…Thu Hoa cũng sẻ không ngại đâu…Lại Đức Quang cũng rất trơ trẽn...biết Lý Gia Thành dưới gầm bàn đang mò lồn Thu Hoa nhưng lảo làm như không có gì...nghe Lý gia Thành hỏi,lảo trầm ngâm...hai ngày nay...đúng là quá ồn ào...thằng kia quậy tưng bừng...trên mạng coi nó như là anh hùng diệt xả hội đen...-“Chó táp phải ruồi thôi...Nó không oai phong được bao lâu đâu...” lảo ngần ngừ một chút...liếc nhìn Thu Hoa...mặt nàng đang đỏ ửng...ngón tay của Lý Gia Thành đang thọc sâu vào khe thịt...khều…móc…không giựt gân thì không phải là người.-“bọn kia không tầm thường đâu...tin tức có nói...là bọn buôn lậu quốc tế...tôi không nghỉ là bọn chúng sẻ để cho hắn yên...chỉ là vấn đề thời gian thôi” Lại Đức Quang nhỏ giọng...-“Ông biết bọn họ sao?.”Giọng Lý Gia Thành đầy nham hiểm...-“Tôi có người quen…người nầy có chút giao tinh với họ…Có điều là Thiếu tướng...” Lại Đức Quang có vẻ ngần ngừ...lảo sợ …-“Chủ tịch Quang...chuyện nầy là người khác làm...không liên quan tới tôi và ông...hahaha...tôi thật muốn thấy bộ mặt của Nancy lúc nghe tin dử...hahaha...” Lý gia Thành cười gian ác...tay hắn không ngừng hoạt động khiến Thu Hoa uốn éo người…hơi thở dập dồn...-“Đúng vậy…chuyện nầy không liên quan đến mình..haha..ừm..tôi còn bận việc...cậu nghỉ ngơi chút đi...”Lại Đức Quang nói xong bước ra ngoài...Lý Gia Thành cười dâm đãng...kéo phẹc mơ tuya quần xuống...móc cặc ra đưa ngay miệng Thu Hoa …không chút ngần ngừ,nàng ngoan ngoản há miệng cho hắn đút vào......Lại Đức Quang bước ra ngoài nét mặt âm u...lảo đang suy nghỉ làm sao tiếp tay tạo thuận lợi cho đám người kia đưa Trần Đức một chặn đường để hắn đi gặp ông bà hắn .Có vậy mới hả mối hận trong lòng lảo...nhưng không thể lộ liểu được...nếu có đổ bể thì đổ lên đầu của Lý Gia Thành là được rồi...-“Ngọc Nương...thằng Quân đâu rồi?” nhìn quanh không thấy gả cận vệ...Lại Đức Quang hỏi Ngọc Nương đang lui cui dọn dẹp gần đó...-Anh ấy ra ngoài rồi...nghe nói đem xe đi tới ga ra thay dầu nhớt...lảnh đạo ông có cần gì sao?-“Ừm...theo tôi vào đây…có việc nhờ...”Lại Đức Quang cười dê nhìn Ngọc Nương hất hàm về căn phòng cuối hành lang...lúc nãy Thu Hoa uốn éo người, mặt đỏ ửng khiến lảo nứng cặc...lảo không ngờ nhìn người khác lại kích thích như vậy...cặc lảo đang cứng…cần được giãi tỏa...thằng Quân đi ra ngoài cũng thật đúng lúc…-“Ừm..lãnh đạo...” Ngọc Nương sung sướng...lại sắp có vài triệu bỏ túi rồi... Căn biệt thự của lại Đức Quang phút chốc biến thafnh nơi hành lạc…Ngay tại phòng khách…Thu Hoa đang chỏng khu cho cậu hai nhà Lý Bộ trưởng nắc…trong một căn phòng khác…Lại Đức Quang vừa bóp vú vừa đụ miệng vợ người thuộc hạ… … Ngô Tài căm tức...thằng khốn kia làm hắn bẻ mặt trước người đẹp còn chưa tinh sổ…Tú Nhi thẳng thừng từ chối …cũng là do thằng khốn nầy…Đụ đỉ mẹ…cái nhục nầy không rửa…mặt mủi để ỏ đâu?-“Anh hùng hả?bắn được mấy thằng xã hội đen oai lắm sao?Vậy được…bố cho mầy có dịp làm anh hùng …lúc lên bàn thờ ngồi đừng trách bố mày…” Mặt Ngô Tài bổng nhiên đanh ác vô cùng.-Trình…cái thằng nhà quê kia…tao không muốn thấy nó sống lâu trăm tuổi…chuyện nầy giao cho mầy làm…cần bao nhiêu tiền cũng được…Hiểu ý tao chứ?-“Yên chí đi …cậu hai…cậu đã nói như vậy…hăc hắc…coi như nó đoãn mạng đi…”Trình đắc ý…vì được dịp kiếm một mớ…gả cầm di động gọi…Thời buổi nầy có tiền làm gì lại không được?Bọn COCC là vậy…tự coi minh là bất khả xâm phạm…ai dám hổn láo…phán án tử cho chúng…Lê Đức Thọ…Lý Gia Thành,Ngô Tài đều là cá mè một lứa… ***Krong Prey Veng…CambodiaNarith mặt đen như đít nồi...Hắn không quan tâm đến cái chết của Ngọc Sơn ...nhưng đường vận chuyển bột từ Miên qua Việt Nam để phân phối sẻ bị gián đoạn...đây mới là vấn đề nghiêm trọng...hơn nữa...cho tới giờ phút nầy...tỗng cộng 6 thân tín mất đi...cái thằng Trần Đức kia lại không mất một cọng lông...Trước hết phải lập lại đường dây mới được...đây là huyết mạch của túi tiền...đồng thời bằng mọi giá cũng phải triệt thằng khốn nạn kia ...nếu không bọn đàn em sẻ nhìn mình ra sao đây?Tuy hiện nay là lảo đại nhưng lảo đại phải có khả năng dìu dắt đàn em trên con đường phát tài...an toàn...bây giờ thì sao?không hay rồi...tổn thất ngày căng trầm trọng…uy tín của lảo đại Narith sa sút…Mấy ngày nay có những ánh mắt nhìn Narith rất lạ...nhiều lúc Narith nghỉ có lẻ mình đã quá nhạy cãm ...nhưng dù muốn dù không cũng phải làm một cái gì đó...-“Chuyện gì mà mặt bí xị vậy?”Thấy Narith mặt mà ủ dột...Mỷ Chi hỏi...-hi hi..Đâu có gì...ừm..chuẩn bị xong chưa...có lẻ mai mình qua Việt Nam ...ghé Cao lảnh trước xong xuống Cần Thơ...đưa em đi chơi một vòng…-Sao nói chờ con Tiên gọi?...nó gọi anh rồi à?-“Chưa...nhưng chắc cũng sắp rồi...mình chuẩn bị trước...cô ta gọi ...mình đi liền...”Narith trầm ngâm trù tinh…...... Akra và Bourey là hai trợ thủ của Narith..Akra năm nay 40 tuổi là người miên gốc hoa...có thể nói được 4 thứ tiếng Miên,Thái,Tàu phổ thông và việt...tánh tình hắn tàn độc...biết cách lấy lòng người nên rất được Narith tin dùng...Bourey là người Miên chính thống…biết nói tiếng việt là nhờ thường ra vào Việt Nam như cơm bửa...tánh tình Bourey ít nói..suốt ngày làm lì ...cũng tàn độc không kém Akra nhưng có phần nham hiểm hơn... Cả hai là cánh tay phải và cánh tay trái của Narith...ai cũng nghỉ rằng hai người rất hợp rơ nhưng thật sự không phải vậy...lúc nào cũng ngầm tranh nhau...nhất là gần đây…cuộc đấu tranh càng lúc càng quyết liệt...Narith không con...không anh em...gần đây câu hỏi được đặt ra là ai cò khả năng ngồi lên vị trí ‘Lảo đại?’ nếu một mai lảo đại nằm thẳng cẳng xuôi tay về trời? Đời mà..chuyện khó nói lắm….nhất là sống trong nghề nầy…Không cần phải chờ khi lảo đại thẳng cẳng….bất tài thì kéo xuống…nhường chổ cho cường giả…Sáu người anh em do lảo đại sai ra ngoai làm việc…một đi không trở lại…Narith coi bộ già rồi…Bọn đàn em bắt đầu nghỉ cho tương lai…... Akra và Bourey đều có đàn em…bên nào cũng muốn đại ca mình sau nầy sẻ là người chủ trì đại cuộc…vì thế xãy ra những cuộc va chạm nhỏ…-“Bourey…bọn nhỏ không hiểu chuyện…tụi nó nói gì thì nói…mầy đừng để trong lòng nha mậy…mình là anh em…sát cánh bên lảo đại mười mấy năm rồi…aiz….tao thiệt không biết nói sao nửa….”Akrai than thở ra dáng nuối tiếc…hăn gắp một miếng mắm bò hóc bỏ vào miệng,thêm vào vài miếng thịt ba rọi luộc…cắn nửa trái ớt hiểm..nhai ngon lanh…nuốt xuống bụng…cầm ly Rémy Martin nốc một hơi …-“Ai mà rảnh háng đi nghỉ chuyện bao đồng…mấy lời anh vừa nói …phải là tui nói với anh mới đúng…Akra…chúng ta luôn là huynh đệ tốt…ly nầy…tui uống cạn…coi như xin lổi anh nếu bọn nhỏ bên tui có làm gì không phải…” Bourey nốc cạn ly rượu..lật úp ly để lên bàn…đốt thuốc hút…hít một hơi tận buồng phổi…hắn ghiền thuốc…hàm răng vừa vàng vừa đen…gương mặt rổ chằn chịt ,hơi men làm gương mặt hắn đỏ gai…hai mắt ti hí nhìn rất khủng bố…-“Hay lắm…đúng là anh em tốt…có lời nầy của mầy…tao an tâm rồi Bourey…nà…làm thêm một ly…” Akra cười vui vẻ…vô cùng thân thiết…-“Không được…uống thêm một chút là cho chó ăn chè ngay…tui chịu hết nổi…thôi tui dìa…sáng sớm mai đi Phnom Penh ăn đám cưới con em gái…”Bourey vừa nói vừa xiêu vẹo bước ra cửa…xem ra hắn xỉn lắm rồi…-“Haha…mầy thiệt có phước…được đi ăn cưới…vậy dìa sớm đi…: Akra cười ánh mắt vô cùng thân thiết…nhưng khi bóng Bourey vừa khuất khỏi cửa…ánh mắt trở nên âm lảnh……-“Đại ca…thằng nầy không thể tin được đâu…” Bourey vừa đi…Vyna….đàn em thân tín bước vào …-“Tao cần mầy nhắc sao?mầy chỉ cần theo dỏi sát là được…nó muốn qua mặt ta hả?hắc hắc…nó còn non tay lắm…chưa đủ tư cách…”Akra cười khinh thường…-“Vậy thì phải…hắc hắc…ừm…đại ca…kỳ nầy anh có dịp qua Cao Lảnh với lảo đại…hay là…”Vyna đưa tay lên ngang cổ …cứa ngang…hắn là tâm phúc của Akra…biết rỏ đại ca đang có âm mưu ‘soán ngôi’ của lảo đại Narith…Vyna chỉ mong Akra ra tay càng sớm căng tốt…nước lên thì thuyền lên…đại ca trở thành lảo đại…Lúc đó…Vyna sẻ là số ‘2’ của tổ chức…VyNa căng nghỉ càng hưng phấn…Vyna còn có một ham muốn thầm kín chôn sâu tận đáy lòng…hắn phải chiếm cho bằng được vợ của lảo đại…người đàn bà mà hắn cho là một vưu vật của trời …Chuyện đụ đéo Akra không quan trọng…cũng chinh vì vậy mà vợ Akra bỏ đi…như vậy sẻ không ai dành đàn bà với hắn…-“Suỵt…mầy ra ngoài làm việc đi…coi chừng cái miệng chó của mầy…tai vách mạch rừng…đừng làm hư chuyện của tao”Akra trừng cặp mắt dử tợn nhìn Vyna nghiêm giọng….-“Ah..xin lổi ..đại ca…em ra ngoài đây”…bị đại ca quở trách Vyna không giận…trái lại có phần hưng phấn…coi bộ đại ca sắp ra tay rồi…Vyna đã đoán trúng…Akra đang âm thầm dàn trận…chỉ cần qua khỏi biên giới …người của hắn sẻ giải quyết Narith …hắn sẻ đổ lổi cho phía Việt Nam…sẻ không ai nghi ngờ…Akra hắn và Narith tình như thủ túc …hơn nửa…hắn sẻ tiêu diệt tụi Viêt nam…trước là trả thù cho lảo đại Narith…sau là lấy lại số hàng…Bọn đàn em có ai không phục?lúc đó Akra hắn sẻ danh chanh ngôn thuận đăng đàng làm lảo đại…Một kế hoạch hòan hảo……Bourey xiêu vẹo bước nghiêng ngã đi về hướng chiếc Honda Accord đang đậu cách đó không xa…Kriensak,ngồi ở vị trí tài xế đang nghe nhạc…liếc nhìn kiếng chiếu hậu…thấy đại ca đi không vững,hắn vội vàng mở cửa xe chạy lại đở…dìu đại ca lên xe…hắn đặt Bourey nằm trên băng ghế phía sau…Bourey ngủ như chết…Kriensak cho xe chạy…không mấy chốc…mất hút ở cuối đường…Ngay lúc nầy…một gả miên mặt mày bặm trợn từ trong căn nhà gần đó rút di động gọi…-“Sao rồi?”….giọng Vyna vang lên…-Đi rồi…không có gì lạ…thằng cha Bourey say như chết…thằng Kriensak từ đầu tới cuối chỉ nghe nhạc…-Ừm..biết rồi……Chiếc xe vừa ra khỏi địa bàn của Akra….Bourey đã ngồi bật dậy…hai mắt hắn long lên…cơn say hoàn toàn biến mất… -Hắc hắc…đại ca…em thiêt phục anh…giả say hay thiệt…nếu anh không nói trước….em cũng tưởng anh quắc cần câu rồi…-Cho bọn chúng không đề phòng minh…thằng Akra ...thằng Vyna…haha..đụ má…tao sẻ cắt cổ hai thầy trò tụi nó…-Từ đây tới Cao Lảnh cũng 3 giò đồng hồ…đại ca..ngả lưng chút đi…-Ừm được…chuyện tao căn dặn mầy làm…xong hết rồi chứ?-Haha…yên chí đi đại ca…đầy đủ hết…không thiếu thứ gì ….…. ***Cần thơ….Buổi chiều trời vừa tắt nắng…trong nhà của Phó Trưởng ban Tuyên Giáo Tố My có khách viếng thăm…Tố My cãm thấy phiền…hai ba năm nay…Ông nội của Đồng Giao không ngừng gởi người tới nhà coi mắt Đồng Giao…Làm cho người ta tưởng là con gái của bà ế…Lúc trước Tố My cũng lo sốt vó…nhưng lâu ngày…tâm lý bà thay đổi…bọn trẻ có tư duy của tuổi trẻ…bà có cuộc sống của bà…Thế kỷ 21 rồi…hai đứa con gái có lấy chồng sinh con là chuyện của tụi nó…-“Aiz…ngoài đường phố…nếu gặp được cháu…cô cũng không nhận ra đâu…nháy mắt một cái…hai mươi mấy năm…lần chót gặp anh Ân…lúc đó cháu hình như được 7 hay 8 tuổi gì đó…ừm…năm nay châu bao nhiêu tuổi rồi Gia Thành?” Tố My thầm quan sát Lý Gia Thành đang nề nếp ngồi trước mặt…Ngày hôm trước nhận được điện thoại của ba …ý ông cụ muốn gả Đồng Giao cho Lý Gia Thành…Tố My thầm kêu khổ…mấy ông già bà lảo quan niệm cổ lổ xỉ…bây giờ là thời đại gì chứ…làm gì có chuyện ông bà cha mẹ đặt đâu…con châu ngồi đó…Đồng Giao,Thụy Vủ…cả hai đứa con gái bà đều cứng đầu…Gia Thành có lẻ hơn Đồng Giao vài tuổi…nghe nói đã ly dị với người vợ trước…cũng không sao…miển Đồng Giao vừa ý là được…nhưng coi bộ khó …Tố My biết ‘gu’ con gái…không có cãm tinh với các cậu COCC…hơn nửa tuy Lý Gia Thành có vẻ bảnh trai nhưng ngủ quan không đoan chinh…-“Dạ thưa cô…cháu năm nay băm hai rồi ạ…” Gia Thành lể phép đáp…Hắn viếng thăm nhà cô Tố My là do ‘mệnh lệnh’ của ông già …Hắn không tinh nguyện chút nào…một đứa con gái xấp xỉ hàng băm rồi mà chưa có chồng thì nhất định là có vấn đề…nếu không là chị Doãn thì hôi nách hay hôi miệng hoặc là mông xẹp vú lép…Ông già hắn muốn hắn ‘coi mắt’ người con gái như vậy..coi hắn là thằng khờ à?hôm nay hắn tới đây là để chào hỏi thôi…cho có lệ..dù sao hai gia đinh cũng là thâm giao…nhưng đó là thời ông nội ông ngoại kìa…-“Cháu lớn hơn Đồng Giao của cô 3 tuổi…” Tố My gât gù…nét mặt có vẻ hài lòng…khiến Lý Gia Thành càng nghỉ mình đoán đúng…Ông già hắn muốn hy sinh đời trai của hắn để tiến hành một cuộc hôn nhân chính trị…Lần trước…hắn may mắn…Nancy đẹp như tiên…nhưng hắn bất tài …không giử được nàng…Lần nầy hắn không bảo đảm …Đại hội Đãng sắp tới rồi…ông già hắn có lẻ đang lo sốt vó nên gấp rút tiến hanh cuộc hôn nhân nầy…-“Dạ..cháu xin phép cô…cháu phải ghé ủy ban nhân dân làm thủ tục nhậm chức….Hôm khác châu sẻ quay lại ạ..”Gia Thành lể phép lấy cớ ‘chuồn’…chưa gì đã khoe con gái trẻ hơn minh 3 tuổi…ý đồ muốn gã con gái quá rỏ ràng…đừng có hòng nha…-“Ừm…vậy được…khi khác…cháu tới…sẻ gặp Đồng Giao..” Tố My gật đầu..bà chưa nói với Đồng Giao..vây cũng tốt…Ngay lúc nầy…có tiêng mở cửa…Tố My ngạc nhiên…sao hai đứa con gái hôm nay về sớm vậy?-“Mẹ..hihi..tụi con về rồi..hôm nay tụi con không ăn cơm nhà đâu…đi tập văn nghệ rồi đi ăn tối với bạn…Ụa..vị nầy là…” Thụy Vủ vừa vào nhà đã líu lo…mãi một hồi sau mới nhận thấy trong nhà có người khách…-“Hai đứa về đúng lúc…Để mẹ giới thiệu…Đây là Lý Gia Thành…con của Lý Hoàng Ân…Bộ trưởng Bộ Công thương…Lý bộ trưởng cũng là bạn thân của ba mẹ….À…haha Gia Thành..đây là Đồng Giao và Thụy Vủ….hai đứa con gái của cô….-“Xin chào Đồng Giao,chao Thụy Vủ….anh là Gia Thành…hân hạnh được gặp hai em…” Gia Thành cười tươi ..niềm nở…hắn sững sốt…chấn kinh…hai người con gái trước mặt….quá đẹp…quý phái…không thua kém Nancy…Mình đã quá lo xa rồi…hihi…Gia Thành từ lo âu biến thành mở cờ hân hoan chỉ trong vòng một nốt nhạc…-“Chào anh…Gia Thành…” Đồng Giao lịch sự theo lể tiết…Thụy Vủ chỉ gật đầu…liếc Tố My và Đồng Giao …cười hóm hỉnh…Hình như đoán biết điều gì….Đồng Giao quắc mắt nhìn em gái 1 giây…-“Mẹ…Tụi con không ăn cơm nhà…ây da…trể rồi…con đi tắm thay đồ trước…nóng quá..Đồng Giao nói xong quay nhìn Gia Thành gật nhẹ đầu coi như chào…lại mĩm cười hóm hỉnh với Tố My…ý muốn nói…mẹ muốn ‘gả’ ra ngoài thì tự nhiên ngồi chơi trò chuyện với anh ta đi…con không hứng thú…-“Haha..cháu bận việc thì về trước đi…khi nào có dịp…ghé nhà …cháu nhé…”Tố My khách sáo đẩy đưa…Đồng Giao …con nhỏ nầy lại chê rồi…-“Dạ được…hôm khác châu sẻ trở lại xin làm khách…” Gia Thành ‘bấm bụng’ ra về…lòng thầm quyết ý cua Đồng Giao tới tay…cưới nàng làm vợ…-“Sao rồi?mẹ vừa mắt anh ta chứ?hihi…”Gia Thành vừa ra khỏi cửa…Thụy Vủ liền trêu chọc…-“Ây da…con nhỏ nầy…dám nói với mẹ như vậy à?thiệt là….” Tố My ‘quát mắng’…không hiểu sao khi nghe con gái trêu chọc..bà lại nghỉ tới tên kia…lòng rạo rực…chưa thấy ai dũng mảnh dai sức như hắn…bà với chị Tư xa luân chiến vậy mà cũng ‘đấu’ không lại…mấy ngày nay…bà cũng có theo dỏi…làm bà hú hồn…nay biết hắn không sao là tốt rồi…đến hẹn lại lên…-“Hihi…mai mốt hắn tới nửa cho coi…ai biểu mẹ mời hắn làm chi…hihi..coi bộ hắn vừa thấy chị hai đã iêu rồi…ủng hộ mẹ…hihi…” Thụy Vủ làm mặt ‘quỉ’ nhe răng cười…chạy đi tắm…Cả hai chị em mổi khi có buổi tập hát hò đều phấn khích……-“Cái gì không sợ?haha...lúc đó hả..tôi sợ xón đái luôn á...nhưng sợ quá hoá liều..cầm súng bắn bừa vậy mà...ai dè ...haha..chó táp phải ruồi thôi...haha”...Hắn là vậy….không khách sáo không màu mè…Trước mặt mỷ nử dám dùng cụm từ ‘xón đái’ mà không ngượng mồm…lại cười hihi haha…nhưng cũng chính vì vậy mà các nàng đêu thấy hắn thân thương…Ông bà có câu ‘iêu ai iêu cả đường đi lối về’….cũng là ý nầy…Về tới Cần Thơ đã hai ngày...chạy đôn chạy đáo trấn an người nhà...đưa cái mặt ra bằng xương bằng thịt chứng tỏ mình không sao họ mới tin...Chỉ tại trên phây bù và nhất là ở đài truyền THĐT...hình ảnh của cái áo pull màu trắng biến thành màu đỏ đậm quá dọa người...họ không lo sao được...cho đến khi thấy nó đứng trước mặt cười hi hi ha ha mới thở phào...coi như tạm yên...Buổi tập hát …biến thành buổi kể chuyện…cả bọn nhao nhao muốn nghe kể từ miệng của nhân vật chinh…chuyện thấy trên phây bù tuy là kinh người nhưng không có thuyết minh…Còn gì lôi cuốn hơn khi chinh tư miệng hắn mà mghe lại toàn bộ câu chuyện?Thế là hắn được dịp ‘khiêm nhường’ từ tốn kể…Cánh tay băng bó là chuyện thường...nhưng đối với mọi người ...không bình thường chút nào...ai cũng nhìn với cặp mắt sùng bái...Không phải chỉ một..mà là hai chuyện...chuyện nào cũng bắn nhau ì xèo như coi trong phim hành động...ai lại không phục?nếu không phục thì làm đi... ‘Khiêm tốn’ cho ngươi khác phục ...là nghề của chàng...Khiêm tốn nói là cả một nghệ thuật đấy...không dể đâu...đại khái là thay vì dương dương tự đắc...khoe thêm lên thì mình khiêm nhường..tự nhận là may mắn chó táp phải ruồi...ai muốn nghỉ sao thì nghỉ...tuyệt diệu là ở chổ nầy...hắn càng tỏ vẻ khiêm tốn thì người ta càng sùng bái...nhưng không được quá khiêm tốn…sẻ trở thành đạo đức giả…hỏng bét…Yến thì không nói... là người bạn gái của hắn...nàng vô cùng tự hào…hận giờ phút nầy không phãi là thế giới của hai người...nàng sẻ vồ lấy hắn...cho thỏa lòng....-“Cánh tay không sao là tốt rồi...anh có chuyện gì…ban nhạc mất một nhân tài…”Tú Nhi đang dối lòng…những lúc hắn ‘xông pha’…tim nàng như rớt khỏi lòng ngực…hắn nào biết…-“Có hoạn nạn mới biết chân tình…lần nầy mới biết tui được các mỷ nử thương iêu lo lắng…hi hi…thiệt không uổng kiếp nầy…-“Bớt nói nhãm đi…ngoài bạn gái anh…Ai thương iêu anh chứ?” Tú Nhi ‘trề môi’…-“Nghèo mà ham..” Đồng Giao ‘nguýt’…-“Muốn nằm mơ cũng phải chờ đến đêm” Thụy Vủ ‘khinh thường’…-“Người si nói mộng..hi hi…” Thanh Nhả cũng góp phần công kích….-“Chết anh rồi….dám đắc tội vói mỷ nử…tư lo liệu đi..hihi” Hồng Phượng ‘sung sướng khi Đức ‘gặp họa’…Gia Kỳ cười thầm…nàng nhìn ra các người nầy miệng nói vậy nhưng lòng không nghỉ vậy…rỏ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn làm bộ…Bất chợt …Gia Kỳ sửng sốt…sao tên nầy đào hoa thế?Tâm Đoan mím môi..muốn nói lại thôi….lần trước đã công khai bộc lộ …thiệt ngượng chết đi được…-“Có em…em quan tâm anh…anh Đức..I love you”…Tuyết Vân ‘nhảy’ ra công khai tỏ tinh…Người đẹp nầy trực tính…nghỉ sao nói vậy…mạnh dạn tỏ tinh…không ngại ngùng ……Im lặng…Lần trước..Tâm Đoan chỉ nói ‘Anh Đức…em ủng hộ anh’ đã là một trái bom…lần nầy Tuyết Vân nói ‘I love you’…quá dọa người rồi…ngay cả ‘vai chính’ cũng bối rối…-“haha…Cô thiệt là vui tánh..haha” Đức hihi haha cho qua chuyện…-“Chuyện gì chớ?em nói thật mà…Tuyết Vân nầy hôm nay tuyên bố…Tuyết vân thích anh…bắt đầu hôm nay…em sẻ cua anh…” Tuyết vân chỉ sợ chưa đủ loạn…hùng hồn tuyên bố……-“Anh Đức là bạn trai của Yến mà….mi làm vậy…” Thụy Vủ thở phì phì…một bụng tức giận…cãm thấy ghen ghen…-“Biết mà…đâu có sao chứ…anh Đức có thể có nhiều bạn gái mà…” Tuyết Vân thản nhiên….Cả đám đàn ông trong ban nhạc…bao gồm Tuấn Kiệt,Tuấn Hào âm thầm ganh tỵ…đồng thời đưa ngón tay cái lên…Hồng Phượng sửng sốt… Đức còi sao lợi hại vậy?Hương âm thầm cười trộm…hắn còn chưa ‘đụng’ tới cô đấy…mà đã mê hắn như vậy rồi…Một khi hắn đụng tới rồi…không biết sẻ mê hắn đến cở nào nửa đây…Nghỉ tới đó…hai má Hương đỏ lên…lòng rạo rực…Ngay lúc nầy…..di động vang lên…”hú hồn…thiệt đúng lúc” …Đức mừng rở nhanh chông bắt máy…-“Narith vừa gọi…hắn nói mình không cần đi tới Cao Lảnh…hắn mang vợ xương Cần Thơ…giao dịch luôn..-“Ừm..biết rồi…Chị cũng chuẩn bị đầy đủ đi……Krong Prey Veng Cambodia. Mỷ Chi nghe Narith ngáy…biêt hắn đã ngủ rất say…nàng rón rén ngồi lên..mở cửa phòng bước ra ngoài đi về phía cuối hành lang…nơi đó có căn phòng chứa đồ linh tinh…Mỷ Chi nhìn trước nhìn sau..thấy không có ai…mở cửa bước vào… -“Sao chị lâu vậy mới tới?Vyna vừa thấy Mỷ Chi liền mở miệng trách…gả đang nứng cặc… -“Thì bây giờ không phải đã tơi rồi sao?”Trong bóng tối…Mỷ Chi cười rúc rích…Tiếng cười nghe mê hồn khiến VyNa mê mẩn tâm hồn…gả đưa một tay mò vú nàng…một tay mò lồn… -“Chị hứa rồi đó nha…xong việc là cho tui đút vô đó…” VyNa ủy khuất…Mỷ Chi cho tới giờ …chỉ để gả bóp vú sờ lồn…rồi giúp gả giải quyết bằng cách sục cặc gả…điều nầy khiến gả điên lên được…cũng may..tuần tới thôi…ai cũng sẻ chết…gả sẻ là chủ nhân của cơ thể tuyệt vời kia…và cả một giang sơn… -“Hihi…thấy cậu làm việc siêng năng như vậy…hôm nay đặc biệt cho cậu…có muốn không?”..Mỷ Chi vừa nói vừa cỡi quần minh…hai đùi trắng ngần,mông căng cứng…mơ mơ trong bóng tối -“Muốn…muốn…”VyNa si dại ngồi xuống đưa miệng tới…lâu lâu nàng cho gả bú một lần đẻ động viên tinh thần gả…chưa bao giơ nàng cho hắn đút cặc vào. Mỷ Chi nhìn thằng miên đang bú liếm …khẻ nhếch miệng cười lạnh…hai năm nay mưu đồ đại sự…Rúc cục cũng sắp thành công rồi…Tất cả gia tài trong ngân hàng bên Thụy sỉ của Narith sẻ là của nàng… Narith…Akra….Bourey…đến lúc tụi mầy phải chết rồi… Mầy cũng vậy đó Vyna..muốn đụ bà à?Chờ kiếp sau đi…mầy đã hết giá trị ….sắp chết được rôi….nên hôm nay đặc biệt chút đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương