Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)

Chương 33: Hũ Nghe



Giờ Thân khắc một, trú điểm Phù Giang.

Lữ Xuyên không thể tay trắng trở về, cho nên sau khi nghe lão đường sứ nói xong hắn liền hạ quyết tâm, không dàn xếp được thì chỉ có thể cưỡng ép thôi.

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, thân hình Lữ Xuyên liền lao vút ra như chớp, trong lúc dịch chuyển tay trái hắn cũng nhấc lên tạo thành thế khóa họng, tay phải cầm lấy chuôi đao, chặn đường đường sứ ở cả ba hướng trước, trái, phải.

Đối phương không ngờ hắn bất thình lình dùng sát chiêu, lão hoảng hốt đứng đơ tại chỗ, ngay cả ý định chống đỡ cũng không có.

Với thế công ác liệt, chỉ thoắt cái Lữ Xuyên đã xông tới trước mặt lão, lòng bàn tay gần như đã cảm nhận được nhiệt độ ở cần cổ đối phương, nhưng đúng vào lúc ấy, một bàn tay lấm tấm sẹo vảy đột nhiên xuất hiện từ phía bên phải, chắn ngang giữa hắn và đướng sứ, sau đó giữ chặt lấy cổ tay hắn.

Cổ tay – một trong những mệnh mạch sống còn dễ dàng bị người ta giữ lấy, Lữ Xuyên giật nảy mình, cảm nhận được bản thân mình tài nghệ không bằng người, đối phương đang nắm ưu thế mà không hề tiến thêm một bước, rõ ràng là không muốn tranh đấu vô nghĩa với hắn, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn liền lập tức thu hồi sát khí toàn thân.

Đối phương cũng nể tình, khoảnh khắc tay Lữ Xuyên rời khỏi chuôi đao, gã cũng xòe năm ngón, thu tay về.

Bầu không khí căng thẳng thoáng chốc dịu lại, Lữ Xuyên bấy giờ mới rảnh rỗi lùi lại đánh giá cao thủ vừa kinh động mình.

Người kia chính là sứ giả đưa tin từ thượng cấp mà lúc nãy Lữ Xuyên không chú ý, giải nguy cho đường sứ xong, gã liền rũ mắt đứng bên cạnh như một cây cột, tư thế chuẩn bị nhận lệnh bất cứ lúc nào.

Lữ Xuyên quả thực không dám tin tưởng, lúc đến đây hắn chẳng quá xem trọng Khoái Tai môn trà trộn trong dân gian này, cho nên mới dám uy hiếp đường sứ.

Nhưng sự thật thì chỉ một người đưa tin trong môn phái cũng có thực sự trên cơ hắn, vậy thì thực lực của Bạch Kiến Quân sẽ càng cao hơn nữa, xem ra quyết định dùng bạo lực là quá đường đột rồi.

Lữ Xuyên bất giác có chút nôn nóng, tay không ra về thế này khiến hắn cảm thấy bản thân đã phụ sự tín nhiệm hiếm thấy của Lý Ý Lan, song hắn thực sự đã bó tay hết cách, đi cũng không đi, cứ đứng đó phát sầu.

Đường sứ hoàn hồn lại, vì bị hắn dọa sợ hết hồn nên thái độ cũng chẳng thân thiện gì nữa, lão giơ tay quyết liệt hô: “Tiễn khách!”

Đám người phía sau đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có kẻ len lén đá một người trong đám ra. Có lẽ vì cũng cần đến nơi đến chốn nên người tiến lên vẫn là thợ rèn mặt đỏ ban đầu, thanh niên khúm núm sợ hãi mời hắn rời đi.

Lữ Xuyên không thể gây khó dễ, đành phải kính phục ôm quyền thi lễ với người đưa tin cứng đơ như pho tượng kia, rồi nói với đường sứ: “Xin lỗi thưa lão tiên sinh, chúng ta chắc chắn sẽ phá giải bí ẩn của hạt sen, cảm phiền ngài sắp xếp nhân thủ tiếp ứng, xin cáo từ.”

Dứt lời hắn đi thẳng một mạch không ngoảnh đầu lại, chạy tới nhảy vào trong giếng, rời đi theo đường cũ.

Thanh niên mặt đỏ không đuổi kịp hắn, nhào tới miệng giếng hét xuống “Êêê…”, song đáp lại chỉ có tiếng vọng âm văng vẳng.

“Đừng ồn ào nữa, trở về đi.” Đường sứ đứng ở đại sảnh cất tiếng gọi, tiếp đó bảo với người đưa tin, “Ngươi đi theo ta.”

Người đưa tin cứng nhắc trả lời “Vâng” rồi theo đường sứ đi vào trong phòng.

Chờ tầm mắt của người canh gác bên ngoài bị ngăn cản, đường sứ đột nhiên thay đổi thần sắc, khom lưng hành lễ: “Chưởng giáo, sao ngài lại đích thân đến đây?”

Bạch Kiến Quân xuất thân từ Côn Lôn tuyết sơn, màu da trắng hơn so với người bình thường, sẹo vảy cũng bởi vậy mà rõ ràng hơn, ông ta quanh năm hành tẩu bên ngoài, mu bàn tay và gáy bị phơi rám nắng, cho dù đường sứ không biết võ công nhưng nhìn thấy bàn tay ấy thì cũng hiểu ngay.

Người đưa tin mới nãy còn cúi gục đầu nghe vậy thì khẽ cười, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, khí thế toàn thân cũng biến đổi theo, gã trút bỏ lớp vỏ bọc kính cẩn phục tùng, đổi sang khí khái của gia chủ.

Gã thảnh thơi ngồi xuống rót một chén trà nguội, sau đó giơ tay, hắt tất cả lên mặt mình.

Đường sứ đứng tại chỗ chẳng hề kinh ngạc, nhìn gã bỗng lấy đâu ra một ít phấn bột màu nâu đất, bôi lên đầu ngón tay, rồi nắm hàm dưới lột nhanh lên trên, gương mặt kia liền biến thành một gương mặt khác chỉ trong nháy mắt.

Mặt dài, lông mi dài, vầng trán rộng, xương hàm lại thu hẹp, tướng mặt kiểu này luôn cho người ta một cảm giác chẳng mấy trưởng thành, cho nên khí chất có ngông nghênh đến đâu thì vẫn toát lên nét trẻ con.

Không chỉ vậy, trên gò má bên trái của ông ta còn có một vết bớt hình quạt to bằng đồng tiền, vết bớt đỏ tím kia trở thành bộ phận bắt mắt nhất trên toàn bộ gương mặt, Bạch Kiến Quân – chủ nhân của Khoái Tai môn xưa nay không hề là mỹ nam tử như thiên hạ đồn đãi, ông ta luôn chiến thắng dựa vào thực lực.

Cái bớt kia hơi biến dạng theo biểu cảm của chủ nhân, Bạch Kiến Quân đặt chén xuống, hốc mắt sâu hơn người thường vừa toát lên vẻ uy nghiêm vừa ẩn chứa sự hứng thú, hỏi một đằng ông ta trả lời một nẻo: “Nhiêu Lâm tuyết lớn thật đấy.”

Nhưng cái đó thì liên quan gì đến ngài chứ, lão đường sứ cũng không biết quá nhiều nội tình, bởi vậy chỉ có thể oán thầm trong bụng.

Mấy năm nay chưởng giáo đi tới đâu là người ngã ngựa đổ tới đó, có câu này tuy đại nghịch bất đạo nhưng lại là lời từ tận đáy lòng, đấy là các bộ phận tầng dưới của môn phái đều chẳng hoan nghênh môn chủ của chính mình.

Tuy nhiên là Bạch Kiến Quân không chỉ đến mà còn mang theo một tin xấu như quạ đen ghé thăm.

“Chắc hẳn vị hảo hán vừa rời đi đã nói cho ngươi biết một ít nội tình rồi, có kẻ lấy đồ của ta, kéo Khoái Tai môn liên lụy vào bạch cốt án, cho nên ta mới đến để xem xem rốt cuộc là ai? Muốn làm gì chúng ta?”

——

Cũng trong lúc đó, hậu viện Nhiêu Lâm.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng.

Lý Ý Lan ngồi đó không tỏ rõ cảm xúc, Giang Thu Bình nhìn không thấu trong lòng hắn che giấu bao nhiêu tâm sự và bí mật, chỉ riêng việc hắn có hoài nghi mình hay không cũng khiến y thở không nổi.

Cũng chính bởi lẽ đó mà tất cả mọi chuyện cũ trong tháng này đều bị y lôi ra từ trong trí nhớ, cố sức nhét vào trong đầu, trở thành nghi phạm và vật chứng để y xem xét và loại bỏ.

Khung cảnh mọi người từ vui cười đến giận dữ thoáng hiện lên trong ý thức của Giang Thu Bình, lúc bắt đầu ai cũng đều đáng tin cậy, chỉ lát sau ngay cả chính bản thân mình cũng muốn hoài nghi, Giang Thu Bình dao động so sánh giữa lý trí và tình cảm, cuối cùng chẳng cách nào nghĩ sâu thêm được nữa.

Y dùng sức day day mi tâm, thở dài mệt mỏi thưa: “Đại nhân, đã nói đến nước này, trong lòng ngài đã có kẻ tình nghi nào hay chưa? Nếu có xin ngài cứ nói thẳng, dù sao có hiềm khích thì cũng chẳng thể nào cùng nhau làm việc được.”

Song Lý Ý Lan lại phủ định y một cách dứt khoát: “Chưa có.”

Giang Thu Bình ngẩn ra, trong tâm lý sinh ra những cái gai vô hình, y bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Đại nhân tin tưởng ta sao?”

Lý Ý Lan bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt y, nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp: “Tin chứ, trên thực tế, người duy nhất mà ta nghi ngờ là Ngô Kim, nhưng bức thư cha ta gửi tới đã chứng minh ta đoán sai rồi, đối với việc này, ta rất vui vẻ, cũng rất áy náy.”

Giang Thu Bình cảm giác được hắn nói thật tâm, lồng ngực dần thả lỏng, y rất muốn thay Ngô Kim đáp một câu không sao, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng y rốt cuộc vẫn mạnh hơn, Giang Thu Bình hỏi rõ ngọn nguồn: “Vì sao ngài lại nghi ngờ Ngô Kim? Ta không nhớ hắn từng làm ra chuyện gì không đúng.”

“Hắn không làm gì cả, mà chỉ nói một câu.” Lý Ý Lan cười khổ, “Ngươi còn nhớ không, lúc vừa tới đây chúng ta thảo luận vụ án, khi nhắc tới chuyện Hứa Biệt Thời qua đời, ta có đề cập tới tam hoàng phục hỏa phấn?”

Giang Thu Bình hồi tưởng lại rồi đáp: “Có nhớ ạ, ngày đó Ngô Kim còn hỏi ngài tại sao một thường dân nhỏ bé như Hứa Biệt Thời lại nắm giữ công thức bí mật của Hỏa Khí doanh.”

Lý Ý Lan nói: “Đây chính là nguyên nhân ta hoài nghi hắn.”

Suy nghĩ của Giang Thu Bình nhảy qua nhảy lại giữa Ngô Kim và phục hỏa phấn, cuối cùng y vẫn lắc đầu: “Ta không cảm thấy có gì không ổn.”

Lý Ý Lan giải thích: “Ngày chúng ta mới quen, phụ thân ta có giới thiệu cho ta về chức quan của các ngươi, ngươi là tụng sư, Ngô Kim là đô môn lang. Mà đô môn lang thuộc quản lý của Tuần Phòng doanh, chẳng có dính dáng quan hệ gì với Hỏa Khí doanh cả.”

“Ngươi, Trương Triều và Ký Thanh nghe đến tam hoàng phục hỏa phấn thì đều không có phản ứng gì, mà học thức của Ngô Kim kém xa ngươi, hắn không phải đứa trẻ si mê những thứ phức tạp tinh xảo như Hứa Biệt Thời, cũng không giống ta từng xem qua bút ký hồ sơ của Tiền đại nhân, thế mà hắn có thể chỉ ra được tác dụng chủ yếu nhất của phục hỏa phấn, điểm ấy đã khiến ta cực kỳ lưu tâm.”

Giang Thu Bình không ngờ hắn nắm bắt được một câu bình thường giữa bao nhiêu câu từ lâu như vậy, y bội phục cảm thán nhân ngoại hữu nhân, nhắc nhở bản thân mình phải biết khiêm tốn hơn nữa.

Tâm tình y không tệ, lại đang rảnh rỗi tán gẫu, bèn đoán mò: “Có phải ty ngục đại nhân nói trong thư rằng đại biểu ca của Ngô Kim làm chức gì đó trong Hỏa Khí doanh không ạ?”

“Hắn có đại biểu ca hay không thì ta không biết.” Lý Ý Lan buồn cười nói, “Cha ta chỉ nói, Ngô Kim trước đây từng làm một viên quan nhỏ ở Hỏa Khí doanh. Sau đó vì đô thống rớt đài nên hắn mới bị xáo trộn biên chế, phân đến Tuần Phòng doanh.”

Giang Thu Bình nhớ tới cái đức hạnh thô kệch ẩu tả của Ngô Kim, không tưởng tượng nổi bộ dáng hắn cầm mồi lửa đứng gác cạnh súng hỏa mai và pháo đài là như thế nào, tuy nhiên chỉ cần Ngô Kim không phản bội bọn họ thì trước đây hắn nhậm chức ở chỗ nào Giang Thu Bình cũng chẳng để tâm.

Vui mừng xong, y lại trở về với dòng suy nghĩ: “Ta muốn hỏi đại nhân, người phe ta là bao gồm những người nào?”

Lý Ý Lan hơi bài xích vấn đề này, song vẫn đáp thẳng thắn: “Nhóm năm người chúng ta từ Lê Xương, cùng với đại tẩu của ta.”

“Đạo trưởng hôm qua mới đến, trước đó cũng không lộ mặt, tạm thời loại bỏ gã ra khỏi diện tình nghi, cũng chỉ còn sót lại….” Giang Thu Bình bỗng nhiên liếc mắt nhìn hắn, chần chừ nói, “Lữ Xuyên.”

Sâu trong nội tâm Lý Ý Lan vẫn nguyện ý tin tưởng Lữ Xuyên, dẫu vậy hắn không phản bác, nhưng không chỉ đáp ừm giống trước đây mà hắn trực tiếp trả lời vấn đề này luôn: “Lữ Xuyên trước mắt không ở Nhiêu Lâm, ngày hôm nay đi tra xét Xuân Ý các vào lúc nào, bằng cách nào là việc của chúng ta. Đến lúc đó nếu như vẫn xuất hiện cản trở thì chứng tỏ nội gián không phải Lữ Xuyên, mà là……”

Hắn chỉ xuống nền đất lát gạch xanh ở bên dưới, nói hết sức khẽ khàng: “Người nơi này.”

Giang Thu Bình lập tức hiểu ngay, đây ý là tai vách mạch rừng, y lại nghĩ tiếp, rồi bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn, liền hoảng hốt nói: “Nhưng hai bên phòng của ngài, một bên là ta, một bên là, là đại sư mà.”

Tri Tân chưa bao giờ gia nhập bàn bạc với bọn họ, ngay cả ăn cơm cũng không ăn chung, ngược lại toàn là Lý Ý Lan mong ngóng chạy sang phòng bên cạnh, còn suốt ngày sầu khổ vì chẳng có thời gian.

Ở trong lòng hắn Tri Tân hoàn toàn là người đứng ngoài vụ án, Lý Ý Lan chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, Giang Thu Bình nói vậy cũng khiến hắn sững sờ, Lý Ý Lan dở khóc dở cười xua tay bảo: “Không liên quan đến đại sư, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.”

Giang Thu Bình mang vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn.

Lý Ý Lan thấp giọng bảo: “Sau khi biết được không phải Ngô Kim, ta liền nghĩ liệu có phải là người trong nhà ăn hoặc nha dịch canh gác ngoài phòng nghị sự hay không, bởi vì bọn họ là người thuận tiện nhất, cũng trực tiếp nhất có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.”

Giang Thu Bình cảm thấy hắn nói có lý, bèn thì thầm: “Vậy đại nhân đã có mục tiêu nào chưa?”

“Vẫn chưa, cho nên ta mới tìm ngươi để thương lượng một chút, ta có một kế hoạch đơn giản thế này, ngươi nghe rồi cân nhắc xem, lát nữa chúng ta lại bàn bạc xem có thực hiện được hay không.” Lý Ý Lan vẫy tay, Giang Thu Bình bèn ghé tai nghe hắn lầm bầm một hồi.

Nghe xong, gương mặt y hơi kinh ngạc và xen cả mấy phần là vui mừng, y nói phải trở về suy nghĩ thêm rồi đi thẳng ra ngoài không buồn nhìn dưới chân, hồn vía giống như lên mây vậy.

Ký Thanh không ở đây, Giang Thu Bình lại đi mất, căn phòng bỗng trống trải đến lạ thường, cơn gió mùa đông thổi vô định, bốn phương tám hướng dường như đều đưa tới hàn khí, Lý Ý Lan thấy hơi lạnh, bèn đứng dậy định đi đóng cửa, không ngờ cửa chưa khép lại hẳn thì bên ngoài bỗng xuất hiện một hòa thượng.

Hai mắt Lý Ý Lan sáng lên, lập tức kéo cửa ra.

Tri Tân đứng ở ngoài cửa, thấy cửa không khép mà mở, bèn đưa xấp giấy trong tay vào qua cánh cửa: “Đây là đơn thuốc mà sáng nay ta hứa sẽ kê cho ngươi, phần lớn là thuốc bồi bổ, nếu ngươi có rảnh thì tìm đại phu xem giúp xem vị thuốc nào thích hợp với người hơn.”

Lý Ý Lan muốn nói chuyện với y, liền nhận lấy đơn thuốc rồi mời y vào bên trong, cười bảo: “Chẳng phải đại sư chính là đại phu đó sao?”

Tri Tân vốn muốn nói ta chỉ là tay mơ mà thôi, làm sao khám được cho ngươi, nhưng khí sắc Lý Ý Lan không tốt, Tri Tân không muốn khiến hắn cụt hứng, liền nói “Cúng kính không bằng tuân mệnh” rồi theo hắn đi vào.

Sau khi ngồi xuống, Tri Tân ấn chặt cổ tay hắn, rồi lại quan sát tưa lưỡi của hắn, y muốn thở dài nhưng lại không nỡ lòng, đành kiềm chế lại, sắc mặt tuy không chùng xuống song cũng chẳng còn được tự nhiên như lúc thường.

Mạch của Lý Ý Lan yếu hơn mấy lần khám trước một chút, âm hư nội nhiệt, tưa lưỡi đặc vàng, có dấu hiệu can hỏa hơi vượng, dễ dẫn đến ho khan.

Tri Tân dời tay, chậm rãi kéo tay áo xuống cho Lý Ý Lan, có vài vị đại phu cũng chu đáo như thế, cho nên bản thân y không thấy có gì không ổn, kéo xong y còn vỗ vỗ cổ tay Lý Ý Lan tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ, rồi sau đó chuẩn bị đứng dậy đi đến nhà bếp một chuyến.

Dự định luộc hai củ cải mật ong gì đó.

Nhưng trong mắt Lý Ý Lan, sự che giấu ấy lại như cơn ngứa khi bị lông ngỗng quét qua, khiến trái tim trong ngực hắn đập thình thịch như đất rung núi chuyển, mà hắn còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân vì sao thì Tri Tân đã toan đứng lên rồi.

Trong tiềm thức, Lý Ý Lan hi vọng thời gian có thể ngưng đọng lại ở một khắc ấy, cơ thể hắn hành động trước lý trí, kéo lấy ngón tay Tri Tân.

Tri Tân khựng lại, nhìn đầu ngón tay bị nắm rồi lại nhìn hắn, y không gạt ra, chỉ điềm nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Đầu óc Lý Ý Lan ngày nào cũng lo nghĩ trăm bề, lúc này cần phải kiếm cớ thì hắn lại chẳng nghĩ ra được cớ gì, hai người bốn mắt nhìn nhau, bị Tri Tâm nhìn như vậy làm trái tim hắn càng đập càng nhanh, có chút căng thẳng, cũng có chút vui vẻ khôn tả.

Để không có vẻ ngớ ngẩn hay mạo phạm, hắn bèn tung ra kế hoãn binh: “Xin đại sư gượm đã, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”

Tri Tân nghe hắn nói có việc thì lập tức ngồi xuống cùng hắn.

Lý Ý Lan buông lỏng tay, thần trí cũng trở về, hắn nói: “Đại sư có biết dụng cụ gì có thể tăng cường thính lực không?”

“Có thì cũng có.” Tri Tân suy tư rồi đáp, “Ví dụ như ngươi và ta nói chuyện với nhau, ta chụm tay thành hình ống đặt lên môi phát ra tiếng, vậy là có thể khiến ngươi nghe được âm thanh ở khoảng cách xa một chút. Phương pháp thì ta cũng biết không ít, cụ thể vẫn phải xem tăng cường thính lực mà ngươi nói rốt cuộc là đến mức độ nào.”

Lý Ý Lan: “Đến mức độ ta ở đây nói chuyện, đại sư đứng ở cổng vòm có thể nghe thấy, có khả thi chứ?”

Tri Tân im lặng một thoáng, đoạn nói: “Hơi xa, phải thử một lần mới biết được. Trong phạm vi hiểu biết của ta, dụng cụ có thể truyền âm thanh ở khoảng cách xa nhất có tên là hũ nghe[1].”

******

★Chú thích:

[1]Hũ nghe: Thiết bị nghe lén thời cổ đại, là một cái hũ bằng gốm, miệng nhỏ bụng lớn được chôn dưới dất, áp tai lên trên để nghe lén. Đây là một trong những công cụ nghe lén thô sơ và nguyên thủy nhất, được phát minh cách đây khoảng 2500 năm, có thể nghe được tiếng động trong phạm vi mười dặm vuông. Thời cổ người dùng hũ nghe sẽ được huấn luyện đặc biệt để nghe được hiệu quả nhất, đặc biệt là người mù vì họ sở hữu thính lực vượt xa người thường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...