Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 11: Thôi thanh hủ



“Này người đi cửa sau, tới đây” Ta không nhịn được, hướng Thôi Thanh Hủ vẫy vẫy tau, hoàn toàn không có tí nhiệt tình cũng kiên nhẫn như trước.

Cái này cũng không thể trách ta hoàn toàn, ai biết được tiểu tử này còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, trưng ra bộ mặt nhóc tì ngây thơ, nhưng thực ra lại thông minh hơn bất kỳ kẻ nào, thậm chí còn khiến bổn tiên sập bẫy, bị hắn đùa giỡn.

Ta xách lỗ tai Thanh Hủ, chỉ vào những cái rương mà bọn cung nữ thái giám đã đặt trong đại sảnh, giận dữ hét lớn : “Hoàng kim đây sao ?”

Ta rõ ràng cảm thấy thân thể nhỏ bé trên tay run lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, đôi mắt nhìn ta tội nghiệp, nhưng lại có thể nói ra một câu khiến ta giận đến nghiến răng.

"Ta không biết chỉ có hai thùng trước mặt này là hoàng kim. . . . . ."

"Sao ngươi lại không biết? Ngươi không phải là thái tử sao? Hả? Phàm trần này không phải ngoài Hoàng Đế thì Thái Tử chính là lớn nhất sao?" Ta nghi ngờ quan sát Thanh Hủ, hiển nhiên hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của hắn.

Thanh Hủ hung hăng hít mũi một cái, thở dài nói: "Ta cũng thật không ngờ, trong lòng phụ hoàng ta chỉ đáng giá hai thùng hoàng kim. . . . . Ta. . . . . . Ta cho là phụ hoàng sẽ không bạc đãi ta, sợ ta thiếu thốn, mang cho ta rất nhiều hoàng kim đấy. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Người không phải thích nhi thần lắm sao. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Ta ngồi trên ghế, cảm giác đầu càng ngày càng nặng, nhìn Thôi Thanh Hủ khóc đến hoa lê đái vũ, giống như bị phụ hoàng vứt bỏ, nhận hết mọi uất ức. Ta vẫn chưa miễn dịch được với tiếng khóc của trẻ con, không thể làm gì khác hơn là phất tay thúc hắn đi ra ngoài. “Được rồi, được rồi, coi như vi sư ngậm bồ hòn làm ngọt vậy ! Đi xuống tìm Vân Liên nghe hắn giảng quy củ trên núi này đi …”

Ta còn chưa nói xong, Thanh Hủ đã thoắt cái xoay đầu chạy ra ngoài, ta nghi ngờ nhìn chằm chằm sau lưng Thanh Hủ, đến khi ta thực hiện chút tiên thuật nhìn được vẻ mặt của hắn lại càng thêm nổi trận lôi đình, bật dậy từ trên ghế.

"Thôi Thanh Hủ! Ngươi lại dám cười! Người là con hồ ly chết tiệt!"

Vốn cho là Vân Liên đã đủ cáo già rồi, thằng nhóc Thôi Thanh Hủ này còn cao tay hơn. Bọn nhỏ thời này ăn gì để lớn lên vậy ? Nghĩ đến thời điểm ta năm sáu trăm tuổi, vẫn còn bò dưới tàn cây móc trứng phượng hoàng đấy.

Trong vòng một ngày đã bị đứa bé chưa dứt sữa lừa đến hai lần, mặt mũi ta đây coi như lại triệt để mất sạch sẽ rồi.

Khi Vân Liên vào nhà tìm ta, thấy ta đang phồng mang trợn mắt thở phì phò đi qua đi lại, nhưng không dám cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi : “Sư phụ, sau này Thanh Hủ sẽ ở cùng con sao ?”

“Hừ, đương nhiên ! Đừng tưởng hắn là thái tử thì sẽ được ưu đãi ! Nếu là Hoàng đế có đến đây thì cũng không được nửa điểm ưu tiên đâu” Hai thùng vàng này ta còn phải nghĩ cách sử dụng cẩn thận, làm gì còn tiền dư cho con hồ ly thối kia tiêu xài.

“Vâng” Vân Liên nghe giọng nói của ta, biết ta đang nổi nóng, liền dứt khoát không nói một lời, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Đến khi ta đi đi lại lại đến mức chóng hết cả mặt mới ngừng lại thì thấy Vân Liên vẫn chưa đi, mà chỉ ngồi trên ghế nhìn ta chằm chằm không nói một lời. Ta ngồi xuống ghế dựa cạnh hắn cau mày hỏi : ”Sư phụ không giữ lời hứa, thu thêm một đồ đệ, ngươi có giận không ?”

Lông mi Vân Liên khẽ rung rung, hình như có chút gượng ép kéo kéo khóe miệng “Không giận”.

Rõ ràng đã nhìn thấu thái độ của hắn nhưng ta vẫn hỏi lại : “Vậy ngươi có vui không ?”

Vân Liên thận trọng quan sát vẻ mặt của ta nửa ngày cuối cùng mới cúi đầu thành thật trả lời : “Mất hứng”

“À” Rõ ràng ta đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn cố tình hỏi. Mặc dù Vân Liên là đồ đệ, nhưng là một đứa bé dù sao hắn cũng có quyền lựa chọn, vốn cuộc sống trên đỉnh Thanh Liên chỉ có hai người chúng ta, hôm nay lại có thêm một người thứ ba, nhưng ta lại không cho Vân Liên quyền được tham gia quyết định. Lúc này nghĩ lại, ta bị hồ ly kia lừa gạt cũng thật đáng đời. Ta liếc nhìn đôi mắt đen sáng ngời như diệu thạch của Vân Liên, trong lòng khó tránh khỏi chột dạ, nhỏ giọng nói một câu “Thật xin lỗi”.

Vốn ta cũng chỉ nói thế thôi, ai ngờ Vân Liên lại cười tươi rói, đứng dậy học theo bộ dáng của ta, vuốt vuốt tóc ta toét miệng nói “Không có việc gì”, lại khiến ta sững sờ.

Khi Thôi Thanh Hủ quay lại vào nhà liền nhìn thấy Thanh Liên vỗ đầu ta, mà ta lại đang mang vẻ mặt như nuốt phải trứng chim.

“Thật không nghĩ đến núi Huyền Hư này lại không phân biệt cấp bậc giữa thầy và trò như vậy, người người lại ngang hàng nhau, thật sự kỳ quái”.

Vừa nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện, ta liền nhất thời thay đổi sắc mặt, tiện tay nhặt lên một quyển sách bên khay trà, ném tới hắn : “Đừng có mà lên mặt với ta, ta không thèm quan tâm những thứ bộ dạng nho nhã kia” Trong lòng ta đã tỉnh táo lại một chút, uổng cả đời tu vi của ta, dù gì cũng là một thần tiên, cũng không nên tức giận với một đứa nhóc mười hai tuổi. Ta dùng sức day day huyệt thái dương, giao Thôi Thanh Hủ cho Vân Liên, khoát tay áo như đuổi ruồi : “Vân Liên, dẫn hắn xuống ngồi thiền đi, vi sư mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

Vân Liên xem chừng cũng đã hiểu ta tức giận chuyện gì, không nói hai lời liền kéo Thanh Hủ đi ra ngoài, hoàn toàn không cho hắn cơ hội tiếp tục gieo họa cho ta.

Có học trò như thế còn mong gì hơn.

Thôi Thanh Hủ bị Vân Liên kéo đi một đường ra ngoài phòng mới thả ra. Thanh Hủ sờ mũi một cái, tròng mắt lưu chuyển, cũng không biết trong đầu hắn lại đang có ý định gì.

"Ngươi tên là Vân Liên?"

"Ừ." Mắt phượng của Vân Liên chau lên, nhìn người lạ trước mặt lại bày ra bộ dáng nhẹ nhàng xa cách.

Chỉ cần một chữ đơn giản cũng đã đủ cho Thanh Hủ thấy thái độ của Vân Liên. Không thân cận cũng không lạnh nhạt. Hiển nhiên ở nơi này, thân phận thái tử cao quy của hắn đối với thầy trò họ cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi nào. Thanh Hủ dứt khoát vòng tay qua bả vai Thanh Liên, thân thiện nói : “Nhìn qua ta so với ngươi lớn hơn một chút, vậy ta là sư huynh ngươi là sư đệ đi !”

Vân Liên nhíu mày quan sát Thanh Hủ một chút rồi nói : ”Sư huynh sư đệ là dựa theo thứ tự nhập môn mà quy định, thái tử nhất định là sống lâu ở thâm cung nên không biết chuyện bên ngoài rồi !”.

Vốn là mình và sư phụ hai người ở trên đỉnh Thanh Liên này không bị người nào quấy rầy, hiện tại không biết từ đâu nhô ra một Thôi Thanh Hủ, nói không ghét thì đúng là gạt người. Còn chư a chờ Thôi Thanh Hủ phản bác, Vân Liên đã chỉ vào dưới tàng cây, nhàn nhạt nói : “Mời sư đệ ngồi xuống tu thân ngộ đạo đi, ta sẽ chỉ điểm ”.

Điệu bộ của Vân Liên trước mặt Phượng Dẫn lúc trước đã hoàn hoàn lọt vào mắt Thanh Hủ, Vân Liên lúc này cùng với lúc nãy là khác nhau hoàn toàn, cũng không kém hắn là bao. Nói dễ nghe là cùng chung chí hướng, nói khó nghe là kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ là Thôi Thanh Hủ từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, ngoài mặt và trong lòng khác nhau chính là đạo sinh tồn, thật không nghĩ đến một kẻ bình dân như Vân Liên cũng hiểu được như vậy, thật khiến Thanh Hủ thấy mới lạ.

"Sư phụ có biết ngươi như thế này không?"

Nhưng Vân Liên nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thôi Thanh Hủ liền đoán trúng bảy tám phần, mặt không đổi sắc nói “Không biết”.

Nghe Vân Liên nói như vậy, Thôi Thanh Hủ lại cười ha hả : “Vậy so ra người còn cao tay hơn ta một bậc, ta thật thảm, ngày đầu đã bị sư phụ nhìn ra, về sau chiêu này ta không thể dùng trước mặt sư phụ nữa”.

Ở chỗ này có thể cười, có thể khóc, không cần che giấu, bởi vì nơi này không có phân tranh.

Vân Liên như chợt nhớ tới cái gì, cau mày đánh giá Thôi Thanh Hủ : ”Không phải thân thể ngươi yếu ớt sao ?”

Đây vốn là bí mật của cung đình, nhưng Thôi Thanh Hủ cũng không kiêng dè, dù sao hiện tại cũng không cần kiêng dè, kể hết : “Phụ hoàng ta tổng cộng có chín người con trai, ngoài các hoàng tử, còn có các nương nương đều vì vị trí thái tử này mà quyết sống quyết chết, ta nếu không ra ngoài tị nạn chỉ sợ không sống nổi đến khi kế vị”.

Lông mày xinh đẹp của Vân Liên nhíu lại, tranh đoạt thái tử vị cái gì hắn cũng không thèm quan tâm. Nhưng điều này cho thấy Thôi Thanh Hủ cũng không đơn giản như hắn.

Thôi Thanh Hủ thấy Vân Liên không nói lời nào, cũng không giận, ngược lại cười hịp mắt, phất y phục màu vàng sáng ngời ngồi xuống dưới tàng cây, cũng không quan tâm áo bào cao quý của hắn có bị bẩn hay không. Cũng không đợi Vân Liên chỉ điểm, Thôi Thanh Hủ liền nhắm mắt ngồi an tĩnh, quanh mình chỉ còn âm thanh gió lạnh thổi qua. Đang lúc Vân Liên ngây người, Thanh Hủ chợt mở mắt, trong mắt mang theo nụ cười, nhìn Vân Liên nói : “Sao ? Coi như là ta cũng có biết chút da lông đúng không ?”

Dù không thích nhưng sau này vẫn phải sống chung. Vân Liên thở dài, ngồi xuống cạnh Thanh Hủ trầm giọng nói : “Tu thân ngộ đạo cũng không phải chỉ ngồi không như thế, tâm không tạp niệm, nhân thần hợp nhất, mới ngộ được”.

Thanh hủ thấy Vân Liên buông xuống thành kiến, trong lòng vui mừng, càng tự nhiên hơn: "Đây là sư phụ nói à?"

"Ừ." Vân Liên gật đầu một cái, đáp lại: "Ta mặc dù nhập môn sớm hơn ngươi, nhưng thật ra thì đến bây giờ cũng mới chỉ thuần thục cưỡi mây thôi. Sư phụ cũng không thường tự mình dạy cho."

Thanh Hủ có vẻ hưng phấn, không ngờ người phàm cũng có thể cưỡi mây giống thần tiên, chỉ là còn chưa chờ Vân Liên trả lời, Thôi Thanh Hủ đã bắt được trọng điểm trong lời nói của Vân Liên : “Ngươi nói sư phụ không thường tự mình dạy ?” Nói đến chỗ này trong đầu Thanh Hủ liền hiện lên hình ảnh cô gái nhìn có vẻ vân đạm phong khinh nhưng lại rất mê tiền. Trên mặt Thôi Thanh Hủ mang theo nụ cười, vừa như đang hỏi Thanh Liên lại như đang tự lầm bầm : “Sư phụ thật sự là thần tiên ư ?” Nói xong lại tự phát hiện mình hỏi không đúng, lắc đầu nhẹ giọng hỏi : ”sư phụ là người như thế nào ?”

Vân Liên giống như không nghe thấy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, âm thanh mang theo tia non nớt và có chút cương nghị tuổi thiếu niên trả lời : “Sư phụ …”

"Vân Liên! Ngươi khiến ta tìm mãi!" Một thiếu nữ mang một thân xiêm y vàng nhạt như cánh bướm nhẹ nhàng hướng Vân Liên và Thanh Hủ dưới tàng cây đi đến.

Núi Thanh Liên này càng ngày càng náo nhiệt rồi...
Chương trước Chương tiếp
Loading...