Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 21: Di xuân viện



"Đại tiên, đại tiên dừng bước a. Ngài không thể vứt bỏ dân chúng không để ý a!" Đường Thu Sơn kia lau nước mắt đầm đìa, nắm chặt vạt áo của ta : "Tại hạ biết đại tiên tâm địa Bồ Tát, hiện tại bách tính như đang chìm trong nước sôi biển lửa, mấy ngày qua đã có vài người bị mất tích. . . . . ."

Ta không nhịn được giựt giựt khóe miệng, rõ ràng là đang cầu xin ta giúp đỡ, sao lại nhắc đến Bồ Tát ở đây? Tên người phàm này cũng thật là, chuyện gì tốt cũng quy cho Bồ tát, đã thế thì trực tiếp đi cầu Bồ Tát giúp một tay đi.

Ta bực mình không thèm nhúc nhích, mặc cho Đường Thu Sơn lôi kéo. Lão già kia hình như có tính nhẫn nại cực tốt, tập trung tinh thần quỳ xuống, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng một tay kéo tay áo ta, một tay lau nước mắt nước mũi, ta hung tợn quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ sợ hắn không chú ý đổi sang tay kia kéo áo của ta thì y phục của bổn tiên có thể gặp họa mất.

Lúc hai người vẫn đang giằng co chưa xong, Vân Liên và Thôi Thanh Hủ không biết từ đâu xông ra, một người chặt đứt quần áo của ta, một người kéo lão già Đường kia lại. Khi lão Đường kia vẫn ngây ngốc nhìn một mảnh áo trong tay mình thì Vân Liên đã giúp ta đổi một chiếc áo khoác ngoài khác.

Ai, ta cầm chiếc áo rách trong tay, vỗ vỗ bả vai Vân Liên, tình ý sâu xa nói : "Vân Liên, y phục của vi sư rất khó làm, sau này không nên bạo lực như vừa rồi. . . . . ."

Đường Thu Sơn kia như chợt phục hồi tinh thần, thấy hắn lại định nhào tới y phục của ta, ta vội vàng nhảy ra xa, cau mày nói : "Thôi, có chuyện gì vào nhà nói."

Trong thính đường, Thôi Thanh Hủ cùng Vân Liên ngồi bên cạnh ta, Đường lão đầu bị ta cho ngồi cách xa ba trượng. Khi ta nhìn đến hắn, thấy mặt đất trước mặt hắn đã bị hắn phun nước bọt ướt một mảnh, bổn tiên thoáng chốc cảm giác mình thật là sáng suốt.

"Đại tiên, hiện nay dưới chân núi, cứ đến nửa đêm lại có luồng gió yêu ma nổi lên bốn phía, phàm là người chưa về đến nhà đều biến mất, người người đều bàng hoàng hoảng sợ, lo lắng. . . . . ."

Nghe lão đầu kia nói, hai mí mắt ta cứ muốn dính vào nhau. Bổn tiên ngoại trừ lúc nghe mẫu thân giáo huấn, còn lại rất ít khi gặp tình huống này. Trong lòng ta lại nghĩ không biết có phải lão đầu kia có mấy phần năng lực thôi miên hay không, ta bất tri bất giác tựa vào vai Vân Liên ngủ mất. Đến khi Vân Liên khẽ lay vai ta mới tỉnh lại, nhìn trời đã ngả về chiều, ta bấm ngón tay tính toán thấy cũng đã qua hai canh giờ.

"Nói xong rồi hả ?"

Ta miễn cưỡng ngáp một cái, liếc nhìn Thôi Thanh Hủ. Mắt hoa đào của Thôi Thanh Hủ nhảy lên, lập tức hiểu ý "Gần đây ở chân núi có hồ yêu náo loạn, đã có mấy người mất tích. Vị tri huyện đại nhân này tới xin trư phụ giúp trừ yêu tìm người "

Bổn tiên há hốc miệng, chỉ có mấy chuyện cỏn con đó mà lão đầu này có thể nói hai canh giờ, quả thật là kỳ tài văn học.

Ta không nói gì, chỉ gật đầu với Thôi Thanh Hủ. Gần đây ta phát hiện ra hồ ly tinh này có thể đọc được tâm ý của ta, nhất là về khoản lừa gạt bịp bợm còn vượt xa sư phụ. Cho nên gần đây muốn sử dụng hư chiêu gì, ta chỉ cần liếc mắt với Thôi Thanh Hủ là hắn có thể hiểu ý.

Quả nhiên Thôi Thanh Hủ nhếch khóe môi, tay gạt gạt mớ tóc rơi trước ngực, nhíu mày nói với lão đầu kia : " Thực không dám dấu diếm, sư phụ ta không giúp tri huyện không phải là vì không muốn mà là vì vẫn có chuyện tức giận trong lòng"

Đường Thu Sơn thấy có cơ hội thay đổi tình thế liền tích cực hơn : "Đến tột cùng là chuyện gì chọc đại tiên tức giận?"

"Sư phụ ta ở dưới chân núi. . . . . ." Thôi Thanh Hủ dừng một chút, liếc mắt với ta một cái, sau đó cố nín cười, cẩn thận tìm từ : "Bị hai tên khốn kiếp lừa. Sư phụ ta mang tâm địa Bồ Tát, vốn định tiếp tế cứu người, không ngờ lại bị người lừa bạc, trong lòng rất thất vọng, chỉ thán thế đạo thê lương, cũng không muốn quản chuyện thế gian nữa."

Bổn tiên hài lòng gật đầu một cái, giải thích này của hồ ly thật không tệ, không tệ.

Bên cạnh hình như truyền đến một tiếng ho khan nhè nhẹ, ta quay sang thấy Vân Liên đỏ bừng mặt, ra sức mím môi. Ta hung hăng véo hắn một cái, tức giận quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.

"Trong địa phận ta quản hạt lại có chuyện bại hoại như thế à, tại hạ nhất định tận sức bắt hai tiên lường gạt tới trước mặt đại tiên cho đại tiên xử lý "

Ừ, bổn tiên gật đầu. Chỉ có điều sau đó lại liếc Thôi Thanh Hủ, Thôi Thanh Hủ lập tức động đậy thân mình một chút, chần chừ mở miệng.

"Thật ra thì, còn có một chuyện khó nói, mong Đường Tri huyện thứ lỗi. . . . . ."

Đường Thu Sơn mắt thấy sắp thuyết phục được đại tiên, tự nhiên nhiệt tình đáp: "Có cái gì khó khăn, cứ việc nói, Đường Thu Sơn ta xin gánh vác!"

Thôi Thanh Hủ ra bộ khổ sở, gãi đầu, lắc đầu nói : "Thực không dám dấu diếm, sư phụ bị lừa hết tiền, chính là chi phí nuôi mấy trăm tên đệ tử trên núi trong nửa năm. . . . . ."

"Còn có chuyện này!" Đường Thu Sơn nghe xong, kích động vỗ bàn: "Thật là quá đáng! Thật là quá đáng! Đại tiên yên tâm, tại hạ tuy chỉ là một quan nhỏ, nhưng bạc vẫn có một chút. Thực không dám dấu diếm, bách tính biết tại hạ muốn tới xin đại tiên Trừ Yêu, đã chuẩn bị bạc, xin tại hạ giao cho đại tiên."

"Như thế, thật là làm khó dân chúng rồi. . . . . ." Trong lòng ta mừng rỡ, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ bi thương. Đã có bạc, tự nhiên bổn tiên cũng không mè nheo: "Như vậy, Tri Huyện liền trở về chờ xem, bổn tiên chắc chắn cùng đồ nhi thu phục hồ yêu, vì dân chúng trừ hại!"

"Sư phụ. . . . . . là ngươi đồng ý Trừ Yêu, vì sao lại lôi cả ta và Vân Liên vào. . . . . ." Thôi Thanh Hủ bóc mấy hạt thạch lựu ném vào miệng, lẩm bẩm nói: "Tuy ta còn chưa thấy qua yêu quái, nhưng nếu không cẩn thận chết trên tay yêu quái, bản thái tử chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

Ta quay sang nhìn Thôi Thanh Hủ, tươi cười đến động lòng "Nếu ta không nói Vân Liên cũng sẽ đi với ta. Về phần tại sao muốn ngươi, ngươi thật muốn ta nói ra sao?"

Thôi Thanh Hủ bị vẻ mặt của ta dọa sợ hết hồn, vì kinh sợ mà nuốt xuống hạt Thạch Lựu còn chưa kịp nhả ra, gương mặt thoáng chốc nhăn nhó, bị sặc đến mức ho khan.

Bổn tiên nhìn bộ dạng nhếch nhác hiếm thấy của tên hồ ly này, cảm thấy rất vui mừng. Lần này xuống núi bắt tiểu hồ ly cho làm bạn cùng tên hồ ly này cũng không tệ.

Chỉ có điều không nghĩ được ba người chúng ta đi lại trên đường lại gây ra một trận xôn xao lớn như vậy. Thấy càng ngày càng có nhiều người kéo đến, ta vội vàng kéo Vân Liên và Thôi Thanh Hủ chạy vào một ngõ sâu, nhưng càng chạy liền cảm thấy là lạ bèn dừng bước.

"Sư phụ, sao thế?" Vân Liên nghiêng đầu hỏi ta, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa.

Ta hơi sửng sốt, chợt lắc đầu một cái: "Đây là nơi ở của hồ yêu, càng vào sâu trong ngõ yêu khí càng dày đặc."

Thôi Thanh Hủ nghe ta nói vậy, đánh bạo đi về phía trước mấy bước, sau một lúc lâu, liền vội vội vàng vàng chạy trở lại: "Sư phụ, phía trước là một nơi có tên là ‘Di Xuân Viện’."

Di Xuân Viện? Ta âm thầm suy nghĩ một chút, chợt một cỗ hưng phấn xông lên trong lòng. Chẳng lẽ Di Xuân Viện này, chính là kỹ viện mà trong truyện nói đến? Ngày trước đọc truyện Đỗ Thập Nương, bổn tiên đã rất kính nể. Nghĩ đi nghĩ lại, ta theo ý muốn, kéo Vân Liên cùng Thôi Thanh Hủ, bước vào Di Xuân Viện không chút do dự. Ở cửa có các cô nương mặc đồ xanh đỏ, đang nhiệt tình vung khăn mời gọi rất náo nhiệt!

Ta đang định bước vào, Vân Liên đã kéo tay áo ta, đôi lông mày xinh đẹp nhìu chặt "Sư phụ thật sự muốn vào sao?"

"Đương nhiên!" Bổn tiên lý do đàng hoàng: "Nơi này yêu khí nồng nặc, chắc chắn hang ổ của hồ yêu là bên trong Di Xuân Viện này."

Vân Liên nghe ta vừa nói như thế, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra những lời khác tới phản bác, chỉ là chân mày vẫn nhíu chặt. Thôi Thanh Hủ thấy tình huống không ổn, bèn tiến lên hòa giải: "Sư phụ, nếu muốn vào cũng không thể cứ như vậy mà đi vào được, nơi này dù gì cũng là nơi tìm hoa vấn liễu, sư phụ là nữ, đi vào như vậy thật khó coi."

"Vậy ta nên đi vào thế nào?" Ta hung hăng trợn mắt nhìn hai người bọn họ, con ngươi đảo một vòng, trong miệng lảm nhẩm một tràng, rồi biến mất trước mắt hai người bọn họ: "Ta ẩn thân là được chứ gì?"

Thôi Thanh Hủ hướng đến nơi phát ra âm thanh của ta gật đầu, kéo Vân Liên chạy vào Di Xuân Viện. Vừa vào cửa, liền thấy tú bà Di Xuân Viện ra chào đón, hắn không chút nghĩ ngợi móc bạc ra, cực kỳ hào khí ôm tú bà này cười nói: "Tìm cô nương xinh đẹp nhất nơi này đến phục vụ ta!"

Tiểu tử này quả nhiên dấu tiền riêng ! Ta vốn lần này xuống núi không còn tiền nên mới phải mang hắn theo, không nghĩ tới tiểu tử này quả nhiên "Không phụ sự mong đợi của mọi người", xuất thủ hào phóng hết sức. Ta nói trước đây không hiểu sao bạc cứ biến mất một cách khó hiểu, chỉ nghĩ là nhất định có nội tặc, Vân Liên nhất định không phải, dùng ngón tay nghĩ cũng biết là chuyện tốt do hồ ly làm!

Thấy bộ dáng đại gia hả hê của hắn, bổn tiên thực sự tức giận, bay tới bên tai hắn sâu kín nói một câu "về nhà ta sẽ thu thập ngươi", sau đó cũng chẳng thèm để ý đến bọn hắn nữa, đi thẳng lên lầu.

Lầu trên là một gian nhà bình thường, bổn tiên lượn quanh đến chóng mặt cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi, bất chợt trong phòng kia vang lên những âm thanh dâm mị. Bổn tiên nghe được mặt đỏ tới mang tai, vội vàng từ trên lầu nhẹ nhàng đi xuống, lại bất tri bất giác đi đến hậu hoa viên của Di Xuân Viện này. Một gian phòng trong hậu hoa viên phát ra yêu khí nồng đậm. Chỉ có điều ngửi cẩn thận mới thấy mùi này cũng không phải là yêu khí hoàn toàn, hình như còn có một chút tư vị tiên khí, rất quỷ dị. Ta hiện thân, men theo mùi hương tìm kiếm, rốt cuộc tìm được ngọn nguồn. Căn phòng tối om, bên trong hình như không có ai, ta đẩy cửa đi vào, trên tay hóa ra một đốm chân hỏa, quan sát căn phòng kia một cách tỉ mỉ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...