Thanh Liên Phượng Dẫn

Chương 9: Mộng vân ảnh



"Sư bá, tài nghệ của các sư huynh sư muội đã đạt trình độ nào rồi?"

Vân Liên chớp đôi mắt phượng ngước nhìn Bạch Nhĩ, ngoài mặt tỏ vẻ thiên chân vô tà, nhưng trên thực tế trong lòng lại đang cẩn thận tính toán. Nếu không tính quyển bí tịch kia thì lâu như vậy rồi sư phụ vẫn không chân chính dạy mình cái gì cả. Mình chưa bao giờ đi theo học ở các sư phụ khác, không biết các sư phụ khác sẽ dạy như thế nào. Lần này theo sư bá xuống núi, đúng lúc có thể nhìn một chút xem các sư bá này có dạy đệ tử như sư phụ mình không.

Dĩ nhiên, Vân Liên cũng đã nhìn ra được. Lần trước lúc hắn dọn phòng cho sư phụ cơ bản cũng biết được sư phụ bế quan là để làm gì. Hắn cũng chắc được mười phần là mình có một sư phụ khá vô trách nhiệm , nhưng biết làm sao, sư phụ vẫn là sư phụ mà.

« Chỉ là một chút da lông thôi, ngươi là do sư tổ tự mình dạy, đương nhiên là vượt xa người khác ». Bạch Nhĩ sao có thể nhìn được tâm tư Vân Liên, chỉ là tùy ý đáp, cúi đầu khách khí cười cười với hắn rồi lại nhìn thẳng về phía trước.

Vân Liên cười hì hì một tiếng coi như đáp lại, rồi cúi đầu chuyên tâm đá viên đá dưới chân, lại thỉnh thoảng lưu ý bộ xiêm y hết sức phiêu dật của mình tránh dẫm phải vạt áo mà ngã. Khi Vân Liên còn chưa kịp để ý thì đã nghe tiếng luyện võ vọng lại từ Thiên Phong, càng ngày càng rõ.

Vân Liên không hiểu, ngẩng đầu hỏi "Sư bá, tu tiên còn cần phải luyện võ sao?"

« Luyện võ chỉ nhằm cường sinh kiện thể ». Bạch Nhĩ không chút suy nghĩ liền lấp liếm cho qua, trong chốc lát cũng không phản ứng kịp với việc Vân Liên sẽ hỏi như vậy. Bạch Nhĩ dù sao cũng là do Phượng Dẫn tạo nên từ hình nhân giấy nên biết rõ bản chất của Phượng Dẫn, bèn vội vàng giúp nàng che dấu nói : « Xem ngươi mặc dù hơi gầy, nhưng thân thể cũng coi như là tráng kiện, có lẽ vì thế mà sư phụ ngươi mới không dạy võ công cho ngươi. Tu tiên vốn là tĩnh tọa mà ngộ đạo, chứ không phải từ luyện võ mà thành ».

"Nha." Vân Liên cúi đầu đáp một tiếng. Bạch Nhĩ lén liếc Vân Liên một cái nhưng căn bản lại không nhìn thấu tâm tình của hắn, đành phải thôi.

Bạch Nhĩ vừa đến nơi chúng đệ tử luyện võ, một bóng dáng màu đỏ liền tiến tới dịu dàng hỏi : « Sư phụ, người về rồi à? »

Vân Liên đứng sau lưng Bạch Nhĩ, tỉ mỉ quan sát cô gái này. Cô bé kia mặc một thân màu hồng, giống như một con bươm bướm mang trên mình sắc hoa. Vân Liên thường thấy sư phụ mặc áo trắng, mình cũng thích mặc áo xanh nên thấy màu sắc sáng mắt như vậy cũng có chút không quen, đành lén quay đầu đi chỗ khác.

Cô gái áo đỏ lúc này cũng chú ý tới Vân Liên, cau mày hỏi "Ngươi là ai?"

Từ trước đến giờ, cậu trai nào khi nhìn thấy nàng cũng không khỏi nhìn nàng chằm chằm. Vừa rồi khi cảm nhận được ánh mắt của cậu bé này, cô bé mặc dù ngoài mặt làm bộ như không biết nhưng trong lòng lại rất hài lòng, nhưng rồi lại thấy hắn quay đầu đi bảo sao nàng không tức giận.

Nghe được câu hỏi của cô bé, Vân Liên không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng xoay đầu lại đối mặt với một khối màu đỏ chói mắt trước mặt : « Ta tên là Vân Liên »

"Vân Liên?" Cô bé kia nhỏ giọng lặp lại một câu, chợt mở to hai mắt hô: "Ngươi chính là đệ tử duy nhất của sư tổ đúng không?"

Vân Liên khẽ gật đầu một cái. Bạch Nhĩ đứng một bên thấy hai người hình như trò chuyện với nhau rất vui, liền chỉ dặn dò thêm mấy câu rồi xoay người rời đi.

Bạch Nhĩ vừa chân trước rời đi, chân sau cô bé kia đã đổi sắc mặt, nhướng lông mày bộ dáng khinh thường đánh giá Vân Liên : « Hừ, người mỗi ngày đi theo sư tổ nhưng cũng không nhìn ra được có gì tiến bộ ».

Thì ra cục bột lọc màu đỏ này là người gió chiều nào theo chiều đó. Vân Liên chẳng thèm để ý đến nàng, dứt khoát xoay người định rời đi. Cô bé nóng nảy, bắt lấy tay áo Vân Liên khẽ kêu lên : « Ngươi làm sao thế ? Trong lòng hổ thẹn định làm con rùa đen rụt cổ quay đầu bỏ chạy ư ? »

« Ngươi lặp lại xem » Vân Liên chợt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô bé áo đỏ đang nắm tay áo hắn. Trừ sư phụ, đây là người thứ hai chạm vào người hắn, nhưng thật không may người này hắn thật sự rất rất không thích.

« Nói thì cũng đã nói, ta sợ gì ngươi ». Cô bé mặc dù mạnh miệng nhưng hiển nhiên vẫn bị khí thế của Vân Liên hù dọa, buông lỏng tay áo Vân Liên ra.

« Mặc dù ta rất lễ phép gọi sư phụ ngươi một tiếng sư bá, nhưng nếu nói theo bối phận thì ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc ». Vân Liên vỗ vỗ tay áo, cúi đầu nhìn thiếu nữ điêu ngoa chỉ cao đến ngực hắn. Thấy bộ dáng nàng gắt gao trừng mắt tỏ vẻ không chịu thua, Vân Liên đột nhiên cảm thấy nàng rất quen, chợt câu khóe môi : « Thì ra là ngươi ».

Nghe Vân Liên nói vậy, cô bé kia cũng không có vẻ kinh ngạc gì, ngược lại còn cười với hắn : « Không ngờ ngươi còn nhớ ta, ngày đó nếu không vì sư tổ ngăn trở, ta nhất định thắng được ngươi, trở thành đệ tử duy nhất của sư tổ ».

"Chỉ bằng ngươi?" Vân Liên nhướng mày, cố ý giương giọng, ra bộ khiêu khích, cô bé kia chưa kịp phản ứng lại, Vân Liên đã hướng đám người đang luyện võ đi tới.

"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi tại sao lại lớn lối như vậy?" Cô bé đuổi theo sau lưng Vân Liên, vừa chạy vừa gọi, các đệ tử đang luyện võ rốt cục cũng nhận ra động tĩnh bên này, rối rít dừng động tác lại.

"Ta đã nói rồi, ngươi phải gọi ta là sư thúc." Vân Liên chậm rãi nâng lên khóe môi, lộ ra vẻ mặt giảo hoạt hiếm thấy, nhìn cô bé đang ngây ngẩn cả người.

Đợi nàng kịp phản ứng, liền lúng túng, trên mặt xuất hiện sự khó chịu cả giận nói : « Ta gọi người sư thúc cũng được. Ngươi là đệ tử nội môn của sư tổ, thì hãy cho chúng ta xem người có bản lãnh gì, thì mới có thể làm sư thúc của chúng ta ! »

Nếu là một trận khẩu chiến, Vân Liên hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng lúc cô bé này lại đòi phải tỷ thí tài nghệ, Vân Liên trên mặt ra vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Mình khó khăn lắm mới chỉ học xong cưỡi mây, lấy cái gì đi so với người khác đây ?

Thua người chứ không thua trận, lúc Vân Liên đang vừa tỏ ra bộ dang vân đạm phong khinh vừa âm thầm tính toán trong lòng thì cô bé áo đỏ đã cười duyên nói: “Dù gì chúng ta cũng là đồng môn, tỷ thí cũng không cần tổn thương hòa khí, không bằng để ta thay thế các vị sư huynh đệ cùng “sư thúc” tỷ thí ngự kiếm được không?”

Mọi người thấy có trò vui liền tụ lại, đều là những đứa bé mới mười mấy tuổi đầu, sao có thể bỏ qua sự náo nhiệt này chứ? Huống chi số người thích cô bé kia cũng không phải là ít, phần lớn lại ghen tị với Vân Liên, nên cũng rối rít trầm trồ khen ngợi cô bé.

Cô bé thấy cảnh này trong lòng mừng thầm. Nàng nói không tổn thương hòa khí dĩ nhiên chỉ là cái cớ. Nếu tỷ võ mình chỉ là một cô bé chắc chắn về lực là đã thua Vân Liên. Nhưng nếu so với ngự kiếm, mình là đệ tử giỏi nhất, chắc chắn sẽ thắng.

Chỉ là thể nào cô bé này cũng không thể ngờ được, đề nghị này là khiến Vân Liên thực vừa lòng. Vân Liên chợt lộ ra một vẻ mặt cợt nhã, cười hì hì một tiếng: “Được, vây trước hết mời sư chất”.

Vân Liên cố ý nhại cái giọng âm dương của cô bé khiên nàng tức giận đến mặt đỏ hồng. Vân Liên đột nhiên cảm thấy vui mừng một cách khác thường. Chỉ là ngay sau đó, Vân Liên đột nhiên cả kinh, mình đã trở nên giống sư phụ từ khi nào rồi? Đây không phải là hả hê sao?

Cô bé hừ một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra, khinh bỉ liếc nhìn bên hông trống không của Vân Liên, hả hê nâng cằm lên. Cô bé đem bội kiếm để dưới đất, âm thầm niệm chú, kiếm kia quả nhiên nghe lời bay lên là tà. Cô bé nhẹ nhàng nhảy một cái liền đứng vững vàng trên thân kiểm, tiếng khen ngợi của mọi người nức nở vang lên. Sau đó cô bé tiếp tục lượn lờ vài vòng phía trên mọi người.

Vân Liên thấy cô bé nhìn mình đầy khiêu khích, trong lòng buồn cười, chợt cũng nổi lên một chút nghi ngờ. Vì sao bọn họ đều là ngự kiếm nhưng mình lại có thể cưỡi mây đây? Nhưng mà lúc này, Vân Liên không kịp nghĩ nhiều nữa, bởi vì cô bé đã nhảy từ trên kiếm xuống vững vàng đứng trước mặt Vân Liên.

"Cho ngươi!" Vân Liên còn chưa phản ứng kịp, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh kiếm, cũng chính là thanh kiếm mà cô bé kia vừa sử dụng. Vân Liên ngẩng đầu nhìn lại tỏ vẻ không hiểu, cô bé kia cười cười với hắn: “Cầm đi, chớ để mọi người nói chúng ta khi dễ ngươi!”

Vân Liên nhìn theo ánh mắt cô bé đang liếc đến bên hông của mình liền hiểu rõ mỉm cười, rồi trả lại thanh kiếm cho cô bé trước ánh mắt khó hiểu của mọi người: “Cảm ơn, ta không cần”.

Khi Vân Liên nói câu này, mọi người cũng chưa kịp hiểu ý đồ của Vân Liên, chỉ cảm thấy hắn thực không hiểu chuyện, lại thẳng thừng từ chối ý tốt của cô bé. Nhưng chớp mắt tiếp theo, mọi người chỉ có thể há to miệng, không thể tin nhìn Vân Liên đang cưỡi mây bay lên giữa không trung, chỉ nhìn thấy một mạt màu xanh mơ hồ.

"Hắn. . . . . ." Một đệ tử vỗ vỗ sư huynh đang choáng váng bên cạnh, cà lăm nói :”Hắn sao có thể… sao có thể cưỡi mây… ngươi có nhớ là sư phụ nói chỉ có thần tiên mới có thể cưỡi mây không… chẳng lẽ hắn… đã tu được tiên thân rồi à? Quá … Thật không thể tưởng tượng nổi…”

Mọi người có chút xấu hổ nghiêng đầu lén nhìn cô bé, sắc mặt của cô bé quả nhiên kém đến cực điểm, vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ.

Đợi Vân Liên từ trên không đáp xuống mặt đất thì chúng đệ tử đã rối rít xông tới, có kinh ngạc, có ghen tị, và nhiều hơn là hâm mộ. Không ngờ đi theo sư tổ tu tiên, cư nhiên chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã đạt được tu vi lớn lao này, sư tổ quả nhiên là lợi hại a!

Vân Liên cũng không thèm nhìn đến người chung quanh, chỉ lướt qua đám người hướng cô bé áo đỏ đi đến. Vân Liên mới mười một tuổi nhưng cũng đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Cô bé cảm nhận được ánh mắt Vân Liên, hàm răng trắng gắt gao cắn môi dưới, than nhẹ một tiếng, lóng ngóng quay đầu đi.

"Đừng tưởng rằng như vậy là có thể vượt qua kiểm tra, sư điệt."

Vân Liên hướng cô bé nói một chút khẩu hình, cô bé hiển nhiên thấy rõ ý tứ của Vân Liên, hung hăn dậm chân một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đỏ bừng, cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, kiêu ngạo đáp : « Vân Liên ! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta tên là Mộng Vân Ảnh! Mộng Vân Ảnh!”

"Nha." Vân Liên thật giống như hoàn toàn không thèm để ý, khoát tay áo liền hướng núi Thanh Liên đi về, trong miệng dùng âm thanh mà người khác có thể nghe được nói thầm: "Phải nhanh trở về rồi, sư phụ sắp gọi ta trở về ăn cơm. . . . . ."

"Ta tên là Mộng Vân ảnh! Mộng Vân ảnh! Ta sẽ không thua ngươi!"

Sau lưng càng không ngừng truyền đến tiếng la của Mộng Vân ảnh, Vân Liên lại chỉ nghĩ đến sư phụ, hoàn toàn không thèm quan tâm đến.

Muốn trách chỉ có thể trách lúc ấy Vân Liên mới mười một tuổi, chưa thể ý thức được một cuộc gặp gỡ nho nhỏ như vậy lại chôn xuống một mầm hậu quả xấu.

Nếu như có một loại mầm tai vạ gọi là do yêu sinh hận, như vậy cũng sẽ có một loại mầm tai vạ tương ứng, gọi là do hận sinh yêu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...