Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 22



"Thiếu gia, tiểu thư các người quay lại rồi, ta đang muốn đi tìm các người đây. Đã tìm được Vu tiểu thư rồi."

Bây giờ đã qua giờ cơm tối, Vân Thu Uyển sợ mấy đứa nhỏ bọn họ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, liền phái nha hoàn Lục Ly đến tìm.

Tầm mắt Lục Ly rơi vào Lam Oánh Nhi đi bên cạnh bọn họ, vẻ mặt nghi ngờ: "Vị tiểu thư này là?"

Ở đây Tô Ngộ An là lớn nhất, hắn tự giác đứng ra giải thích: "Chúng ta gặp được sau núi, nàng lạc mất người nhà."

Theo lý mà nói, nếu có khách thì nên đưa đến gặp phu nhân sau đó nghe bà sắp xếp thế nào, nhưng Lục Ly nhớ đến lời dặn dò của phu nhân, có chút chần chờ, "Phu nhân đang nói chuyện với Vu tiểu thư, bảo tiểu thư và thiếu gia quay lại thì trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, không cần đến chỗ phu nhân thỉnh an."

"Lục Ly tỷ tỷ, đêm nay cứ để Lam tỷ tỷ ngủ chung với ta trước đi, ngày mai lại dẫn tỷ ấy đến gặp mẫu thân."

Diệp Cẩn Dư nhìn vẻ mặt bối rối của nàng ấy, quyết định tự mình giải quyết phiền phức mà bọn họ dẫn về.

Sau khi nàng nói xong câu đó, mấy người đi về cùng nàng đều không lên tiếng, dường như cũng tán đồng với quyết định của nàng.

Mấy người Tô Ngộ An cũng không phải tin người mù quáng, chỉ là khi nãy trở về cơ bản đã biết được tình huống của Lam Oánh Nhi.

Lam Oánh Nhi là đồ đệ duy nhất của Độc Thành Hải Xuyên Lão Yêu tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, am hiểu chế độc, dùng độc và khinh công.

Từ ba năm trước khi tin tức Hải Xuyên Lão Yêu tạ thế truyền ra ngoài, độc dược còn đang lưu truyền trên giang hồ phần lớn đều do tiểu yêu nữ này làm ra.

Mà theo Mặc Phong biết, khi Hoàng hậu còn mang thai điện hạ nhà mình, một trong số độc mà Hoàng hậu trúng "băng xuyên" chính là tác phẩm của Hải Xuyên Lão Nhân.

Tuy rằng đã được trung hòa bởi hai loại độc khác, độc tính "băng xuyên" trên người điện hạ đã thay đổi, nhưng có người am hiểu chế độc ở bên cạnh, chắc cũng có ích đối với việc giải độc trên người điện hạ.

Lam Oánh Nhi biết ý đồ bắt cóc mình của Mặc Phong, không chỉ không tức giận, còn thề son sắt nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ hết sức.

Dùng lời của nàng ấy mà nói, nàng ấy cũng không nỡ để một tiểu công tử xinh đẹp như vậy bị độc của sư phụ mình hành hạ đến anh niên tảo thệ*.

(*anh niên tảo thệ: mất sớm.)

Tuy rằng Diệp Cẩn Dư càng cảm thấy là nàng ấy bị ánh mắt của Mặc Phong uy hiếp nên mới nói như vậy, nhưng đây cũng không cản trở việc hai bên đạt được nhận thức chung.

Điều kiện trao đổi đó là, bọn Tô Ngộ An nhất định phải bảo đảm an toàn cho nàng ấy, trong thời gian này cung cấp chi phí ăn mặc cho nàng ấy, còn phải đảm bảo cho nàng ấy có đủ tiền tài và dược liệu để có thể tiếp tục nghiên cứu độc dược mà nàng ấy thích nhất.

Lúc này Lam Oánh Nhi tự cảm thấy mình đã chiếm hời không nghĩ đến, nàng ấy đã đào cho mình một cái hố thật to, bò không dậy nổi.

Lục Y truyền lời quay trở về.

Tô Ngộ An ngồi xổm bên cạnh Diệp Cẩn Dư, hai tay nắm lấy cánh tay gầy của nàng ở hai bên, trong ánh mắt nghi ngờ của nàng mà cười động viên, "Ta để Mặc Phong ở bên ngoài bảo vệ muội, Cẩn Nhi không cần lo lắng."

Diệp Cẩn Dư ngẩn ra, cho dù đã xác định là hợp tác vẫn không yên tâm nàng sao?

Trái tim phảng phất như được ngâm trong ôn tuyền, ấm áp thoải mái, đôi mắt lấp lánh của tiểu cô nương cong cong thành vầng trăng khuyết đẹp đẽ, "Cảm ơn Tô Ngộ An ca ca, ta sẽ không sợ."

Tô Ngộ An được nụ cười của nàng cảm hóa, tâm tình không tự chủ được mà thả lỏng, khẽ xoa đầu nàng rồi mới đứng lên rời đi.

Lam Oánh Nhi: ..... Ta còn chưa đi đâu, đã nói hợp tác vui vẻ rồi mà.

Này này này, sao nàng ấy không có một thanh mai trúc mã bảo vệ mình như vậy chứ?

Diệp Cẩn Dư và Lam Oánh Nhi tắm rửa xong cùng nhau ngồi ăn cơm. Lam Oánh Nhi thích ăn uống nhưng lại ăn nhanh, sau khi đặt bát đũa xuống vẫn luôn ở đó nhìn Diệp Cẩn Dư chằm chằm.

Cho dù Diệp Cẩn Dư khẩu vị tốt thế nào đi chăng nữa thì dưới ánh mắt mãnh liệt như vậy của nàng ấy cũng không còn lại bao nhiêu, cuối cùng Diệp Cẩn Dư nhấp một ngụm canh, có chút thăm dò nói: "Lam tỷ tỷ muốn nói gì với ta sao?"

Lam Oánh Nhi lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Nghe nói bọn muội xuất hiện ở trong sơn cốc là vì tìm tiểu thất chạy trốn trong nhà?"

"Là tiểu cô cô." Nàng nghiêm túc nhấn mạnh.

"Thân phận tùy tiện đi, chẳng lẽ muội không muốn biết nguyên nhân tiểu cô cô chạy trốn sao?" Lam Oánh Nhi cười híp mắt, trên mặt dường như mang theo ý mê hoặc.

Diệp Cẩn Dư trừng mắt nhìn, nói suy nghĩ của nàng, "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."

Bởi vì Lam Oánh Nhi và Diệp Cẩn Dư đều không có thói quen ăn cơm phải có người hầu hạ bên cạnh, lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lam Oánh Nhi vừa nghe nàng không trực tiếp phủ nhận, ôm nàng từ trên ghế đi ra ngoài, "Từ hôm nay ta cũng xem như một nửa người nhà của các muội rồi, sợ cái gì mà chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Ta dẫn muội đi tìm Ngộ An ca ca của muội, chúng ta cùng đi nghe lén."

"Tại sao nhất định phải tìm bọn Ngộ An ca ca, hai chúng ta tự đi không được sao?"

"Hì hì, muội thử nghĩ mà xem, Ngộ An ca ca một mặt đoan trang và hộ vệ bên cạnh hắn cùng đứng nghe lén thì có bộ dáng gì? Chắc chắn muội chưa từng thấy."

"Ngộ An ca ca chưa từng nghe lén, huynh ấy chỉ biết nghe quang minh chính đại thôi."

Nội lực thâm hậu của người ta mặc dù có nhiều lúc vô bổ, nhưng cách mười mấy hai mươi mét thì vẫn có thể nghe được âm thanh người ta đang nói chuyện. Nàng đã được đích thân trải nghiệm.

Lam Oánh Nhi không nghe lời biện giải của nàng, ra ngoài nhìn nhũ mẫu và Thu Sương đang canh giữ bên ngoài, cười vô cùng thân thiết, "Ta và Cẩn Nhi ăn hơi nhiều, ta dẫn muội ấy đi dạo xung quanh hai vòng."

Diệp Cẩn Dư khẩu thị tâm phi núp trong ngực nàng ấy, rất nể tình phụ họa nói, "Nhũ mẫu, Thu Sương, chúng ta sẽ trở về sớm." Mới vừa rồi Lam Oánh Nhi ở trong phòng nói chuyện với nàng không thấp giọng, mục đích chính là để Mặc Phong canh giữ bên ngoài đồng thời một thân nội lực nghe thấy được.

Đợi đến khi các nàng đi đến phía sau phòng của Vân Thu Uyển, quả nhiên liền nhìn thấy Tô Ngộ An và Mặc Thạch đã khoan thai đứng ở trong bóng tối, dường như đang chờ hai nàng đến.

Nói là đến nghe lén, nhưng sau khi nàng xuất hiện Tô Ngộ An đã kéo nàng đến bên cạnh mình, không để cho nàng dựa sát vào vách tường nghe lén.

Dường như biết Lam Oánh Nhi sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội xem náo nhiệt này, Tô Ngộ An chỉ quản tiểu cô nương, tùy ý để Lam Oánh Nhi bay lên nóc nhà nhìn lén.

Diệp Cẩn Dư chỉ có thể âm thầm vui mừng, cảm nhận ngũ quan của nàng trong quá trình còn là thai nhi đã được linh khí không gian ưu hóa cải tạo, tuy rằng không nhạy bén như Ngộ An ca ca nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện trong phòng.

Qua lâu như vậy, tiếng nói chuyện trong phòng lại tựa như là vừa mới bắt đầu.

Giọng nói của mẫu thân nàng như mang theo một cỗ vô lực, "Ngươi ăn cũng đã ăn rồi, bây giờ có thể nói được tại sao lại mất tích hơn nửa ngày rồi chứ."

Giọng nói của Vu Mãn Ngân đã thay đổi sự hùng hồn trước đây khi ở trước mặt Vân Thu Uyển, nhỏ đến mức thiếu chút nữa Diệp Cẩn Dư không nghe thấy.

"Ta, ta hôm nay bỏ trốn cùng người ta."

"....."

Vân Thu Uyển bị câu nói này của nàng ta làm cho nghẹn lại, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thết nào.

Nhìn cô nương trước mặt rụt cổ, vẻ mặt ủ rũ còn mang theo một chút không cam lòng, phảng phất như không biết hối cải, bà giật giật khóe miệng, "Vậy sao ngươi lại chạy về một mình?"

Người nghe trộm bên ngoài, bao gồm cả Tô Ngộ An cũng đều có chút kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng Vu Mãn Ngân là bị bắt về, không nghĩ tới tự nàng ta quay về?

Bỏ nhà theo trai mới một ngày đã đổi ý? Nếu như gặp phải tên tra nam, bản lĩnh dừng đúng lúc của tiểu cô cô này của nàng đúng là làm cho người khác kính nể.

Vu Mãn Ngân trong phòng cũng không có tâm tình nhẹ nhõm như bọn họ, nàng ta vừa nghe thấy câu hỏi của Vân Thu Uyển liền bắt đầu rơi nước mắt, tay không ngừng lau mặt, âm thanh tràn đầy oan ức không rõ, "Ta cũng không muốn đâu. Nhưng mà.... Nhưng mà Thường Hiên bảo ta quay về."

"Thường Hiên nói, hắn nói sẽ thuyết phục mẫu thân hắn đến cầu thân, bảo ta chờ tin tốt của hắn."

Vu Mãn Ngân càng khóc càng tủi thân, càng tủi thân tiếng khóc càng lớn hơn, "Hu hu hu, nhưng ta là do phụ thân ta đưa đến đây để làm thiếp cho lão gia."

"Hắn biết rõ rồi tại sao còn không dẫn ta đi, hu hu.... Không phải hắn nói ta xinh đẹp nhất, thích ta nhất sao."

"Ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rất lâu, chính là cho hắn một ngạc nhiên. Kết quả hu hu hu."

Vân Thu Uyển bị tiếng khóc của nàng ta làm cho đau đầu, nhưng đã hiểu, đối tượng chạy trốn Thường Hiên trong miệng Vu Mãn Ngân không giống như tưởng tượng của bà lắm.

"Bùm!"

Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại.

Vân Thu Uyển hài lòng, không chút biến sắc xoa xoa tay phải đập bàn đến tê lên, nhàn nhạt nói: "Khóc đủ rồi?"

Vu Mãn Ngân khịt mũi, nấc cụt một cái, nhát gan nói: "Khóc, khóc đủ rồi."

"Đối tượng bỏ trốn của ngươi còn nói cái gì nữa, ngươi nói một lần cho xong. Không được khóc!"

Câu sau này của Vân Thu Uyển như là nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy chua xót mà nói ra.

Vu Mãn Ngân bị dáng vẻ tức giận này của bà dọa sợ, nhưng vẫn nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới lén lút ngẩng đầu nhìn bà một chút, đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của bà lại vội vàng cụp xuống, ấp a ấp úng mở miệng: "Hắn nói đầu óc phu nhân xem ra không được tốt lắm, nếu như hắn đến cầu thân phu nhân nhất định sẽ không phản đối."

Vân Thu Uyển đầu óc không được tốt: "......."

Mấy người quang minh chính đại nghe lén: "........"

Diệp Cẩn Dư: Đúng là quá có dũng khí, lẽ nào đây chính là điểm đặc sắc của Vu Mãn Ngân mà tổ mẫu nàng lựa chọn sao? Hơn nữa tiểu cô cô, ngươi hủy hình tượng của đối tượng của mình như vậy, không sợ người ta biết được sao?

Lam Oánh Nhi: Thì ra đây chính là tranh đấu nội trạch mà sư phụ nói, sao nhìn thế nào cũng không thấy quá thông minh nhỉ, một gói thuốc của nàng ấy là có thể độc chết hết một đám.

Tiếng nói chuyện trong phòng vẫn còn tiếp tục, Vân Thu Uyển mệt tâm, nhưng mà bà lại không thể vì tức giận mà buông tay mặc kệ, nếu như phu quân ở đây, Vân Thu Uyển có thể mặc ông tự giải quyết, dù sao Vu Mãn Ngân này cũng là phiền toái mà ông mang đến.

Lúc này bà chỉ có thể nén tức giận, cười lạnh một tiếng: "Câu nói này là ngươi, đợi hắn thật sự đến cầu thân, ta nhất định sẽ giúp ngươi từ chối hắn."

Vu Mãn Ngân bịch một cái quỳ xuống đất: "Cầu xin phu nhân tác thành, ta ta có thể để đồ cưới của ta ở lại phủ, không, hai phần ba, mà toàn bộ cũng được."

"Ngươi vẫn nên cầu nguyện hắn sẽ thật sự đến cầu thân giống như lời hứa trước đi rồi nói sau." Vân Thu Uyển đứng lên sửa sang lại y phục, "Lục Ly, dẫn Vu cô nương về phòng của mình, trước khi hồi phủ cũng cho người canh chừng. Đừng để cho nàng ấy tùy ý rời khỏi Vân An tự."

Lam Oánh Nhi bay khỏi nóc nhà, không để ý ánh mắt của chủ tớ Tô Ngộ An, trực tiếp ôm Diệp Cẩn Dư đi.

"Cẩn Nhi, ta phát hiện nhà muội chơi rất vui."

Vừa nãy khi nàng ấy bò trên nóc nhà còn nhìn thấy ở một góc tường khác có một bóng người bé nhỏ đang nằm bò nghe lén, chắc bây giờ đã bị Tô thiếu niên xinh đẹp kia bắt được rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...