Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Quyển 2 - Chương 9: Hoán cò lấy hạc



Ngồi ngóng chuyện chẳng được bao lâu, ba đứa trẻ đã nghe Triệu xã trưởng bảo, các con ra ngoài chơi đi để ta và quan tri huyện trò chuyện riêng. Không lâu sau, Quyên cũng đứng dậy và xin phép cha ra vườn chơi.

Tưởng vục đầu xuống cái giếng, vẩy nước rửa mặt sạch sẽ. Lát sau ngóc đầu lên, cậu giật mình khi thấy Quyên bất ngờ xuất hiện trước thành giếng. Nhỏ để tay ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm. Thiết nghĩ, nhỏ mà mặc thêm cái áo vải trắng nữa là giống hệt ma nữ bên giếng nước rồi. Tưởng bực bội, làm người không muốn lại muốn làm ma đi dọa người ta à.

Quyên cất tiếng, nghe vẫn hách dịch như hôm qua:

"Hóa ra ngươi là con của xã trưởng, vậy mà ta cứ ngỡ ngươi là con quan trên kinh thành nên mới dám coi thường ta như thế."

Tưởng thấy Quyên thật rảnh rỗi, ra đây chỉ nói toàn chuyện tào lao.

"Sao ngươi không nói gì vậy?" Quyên hậm hực.

Với dáng vẻ dửng dưng, Tưởng quay lưng. Mím môi, Quyên hét lên, "đứng lại cho ta!". Tưởng cũng chiều ý, liền dừng bước và xoay mặt qua hỏi, "lại chuyện gì nữa?"

"Ngươi có biết chọc giận ta thì sẽ lãnh hậu quả thế nào không?" Quyên khoanh tay, "cha ta còn đang ở trong nhà ngươi. Nếu ta đi mách ông thì cả nhà ngươi sẽ không được yên đâu. Biết sợ thì liệu mà xin lỗi ta, may ra còn kịp đấy."

Quyên kênh kiệu nhưng bản thân không biết rằng, mình đang thách thức một cậu chủ coi trời bằng vung. Tưởng sinh ra vốn cũng là đứa trẻ ngạo mạn, ngoài cha mẹ ra thì chẳng sợ ai nữa. Với cái trò dọa trẻ con thế này thì cậu sợ quái gì. Lại nghĩ, lý nào cái ông quan tri huyện đó chỉ vì sự đỏng đảnh của con gái mà gây khó dễ cho cả gia đình xã trưởng ư?

Quyên thấy Tưởng nhìn mình cười khỉnh, xong tiếp tục xoay đi. Quá lắm rồi! Cái tên này đầu óc hỏng hay sao mà không hiểu lời mình nói chứ. Ngay cả quyền thế của quan tri huyện mà hắn vẫn tỉnh bơ coi như không. Siết chặt tay, nhỏ hầm hầm bước đến đồng thời giơ tay lên định đánh cho tên hỗn xược ấy một cái.

Thình lình, Tưởng quay phắt lại. Giật mình, Quyên dừng tay khiến cả người như muốn ngã ngửa ra sau. May thay Tưởng nhanh chóng giữ lấy vai cô, kéo giật lại. Do vô tình thế nào, mặt Quyên áp sát lại gần mặt cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mắt cô nhìn thật rõ từng đường nét tuấn tú đó. Tại sao những lần trước lại không nhận ra? Cô chớp nhẹ hàng mi, trông hắn cũng được lắm chứ.

"Ta là người không phải ma đâu mà nhìn dữ thế."

Câu trêu đùa của Tưởng làm Quyên bừng tỉnh. Nhận ra cậu đang nắm vai mình, nhỏ bối rối liền đẩy mạnh. Tưởng buông tay, nhỏ mất thăng bằng ngã cái oạch xuống đất. Đau mông kinh khủng. Rất nhanh, Quyên nghe Tưởng chậc lưỡi.

"Này, tại sao ngươi luôn chống đối ta hả?"

Bắt gặp vẻ tức giận của cô chủ nhỏ, Tưởng cúi mặt xuống:

"Ai gặp cô cũng đều phải nghe theo và phục tùng. Còn ta thì lại chống đối. Chẳng phải như thế sẽ khiến ta trở nên đặc biệt trong mắt cô sao?"

Quyên tròn xoe mắt, và khi nhìn thấy nụ cười khẽ thích thú trên môi Tưởng, đôi gò má chợt ửng hồng. Mãi đến lúc bóng cậu đã biến mất, nhỏ vẫn còn ngồi bất động dưới nền đất. Quyên nghĩ, đáng ra mình phải ghét hắn lắm và nhất định cho hắn lãnh hậu quả ghê gớm nhất vậy mà sau cùng lại bị chinh phục mất rồi.

Tưởng vừa đi vừa huýt sáo, đang nghĩ là có nên vào thư phòng đọc sách trước khi đến võ quán không. Chợt, cậu thấy Tằm và Liêm đứng bên cửa sổ thư phòng trò chuyện gì đó rất vui. Trên tay cả hai đang cầm sách, chắc là lại bàn luận về một bài thơ nhàm chán nào đấy. Mọi khi Tưởng sẽ không bận tâm về điều này vì quá quen rồi thế nhưng không hiểu sao bây giờ lại đứng nhìn họ chằm chằm.

Hết nhìn Liêm sau đó chuyển qua Tằm, và rồi ánh mắt Tưởng dừng ở đó khá lâu. Không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ là cậu đang quan sát nụ cười của Tằm. Hình như con nhỏ nhà quê đó luôn cười khi ở cạnh anh trai mình. Thật khó hiểu khi Tưởng nghĩ thế. Rõ ràng là không có gì cả nhưng sao lòng trống rỗng đến kỳ lạ.

Tưởng không muốn vào thư phòng nữa, ra võ quán hay hơn.

Trên đường đi, Tưởng bắt gặp đám bạn thập thò xem gì đó bên tường nhà ông bá hộ Hoan. Lão ta vốn dữ dằn, giữ của còn hơn giữ mạng, cũng thuộc dạng cường hào ác bá trong vùng. Cậu chậm rãi bước đến, vỗ mạnh vào vai chúng. Cả bọn hốt hoảng quay qua, thở phào vì không phải lão Hoan.

Tưởng hỏi, bọn mày rình mò gì ở đây? Một tên trong đám liền nói:

"Lão Hoan cho người bắt về một đôi hạc đầu đỏ, rất quý. Mà tội nghiệp, chúng còn bầy con nhỏ trong tổ ở tận ngoài đồng xa. Bọn này nói với lão Hoan thả đôi hạc đó về với con. Ấy vậy, lão mắng bọn này trối chết. Lão còn bảo sẽ giữ lại một con để chưng cảnh, còn một con thì vặt lông hầm thuốc bổ."

Nghe xong, Tưởng bảo đám bạn tránh qua một bên, để mình được nhìn đôi hạc đầu đỏ. Cậu ngóc đầu lên qua gờ tường, nhìn vào cái sân gạch rộng. Dưới tán cây liễu già, đôi hạc bị cột chân, con đứng con nằm trông buồn bã. Ánh mắt chúng cứ trông về phía xa như thể ngóng bầy con. Cậu thấy cũng tội.

"Cậu Tưởng, cậu nghĩ cách cứu chúng đi."

Đám bạn nhao nhao vì đứa nào cũng biết, Tưởng lắm mưu nhiều mẹo. Vốn, Tưởng cũng chẳng ưa gì lão Hoan, vừa ác vừa keo nay lại thấy lão vô cớ bắt đôi hạc quý làm của riêng vì vậy không thể làm ngơ. Cậu gãi đầu, cố tìm cách.

"Bọn mày ra ngoài sông, bắt cho tao một đôi cò về. Và qua chỗ cô Sáu Lụa, mua vài lọ màu nhuộm." Tưởng cười gian manh.

Xế chiều, lão Hoan đi ra vườn thì ngạc nhiên khi thấy ngoài đôi hạc ra bên cạnh còn có một đôi cò trắng chẳng biết bay vào đây tự lúc nào. Lão gọi lớn. Tên người làm hối hả chạy đến. Lão chỉ vào đôi cò, hắng giọng:

"Mày đem đôi cò trắng chết tiệt ấy ra ngoài mau! Vườn nhà này không phải chỗ nuôi chim cảnh đâu!"

Tên người làm y lệnh, túm lấy đôi cò rồi chạy ra ngoài cổng. Lát sau, lão Hoan nghe âm thanh ồn ào bên ngoài liền chán chường bước ra xem thử. Lão thấy Tưởng và một đám trẻ nhỏ đứng trước cổng nhà liền đủng đỉnh hỏi:

"Cậu Tưởng có chuyện gì ở đây vậy?"

"Ta thấy hắn bỏ đôi cò đó nên mới bảo hắn cho bọn ta." Tưởng chỉ tên người làm, "nhưng hắn không chịu. Có mỗi đôi cò mà cũng không cho ta được à?"

"Cậu Tưởng muốn đôi cò này làm gì?"

"Chơi thôi mà."

Đây chỉ là đôi cò trắng tầm thường, mà con trai của Triệu xã trưởng lại muốn bắt chơi thì lý nào lão Hoan lại không cho. Lão đâu muốn đắc tội với người đứng đầu cái xã này. Tức thì lão mắng tên người làm, mau mau đưa chúng cho cậu Tưởng! Lúc đón lấy đôi cò, Tưởng ngước nhìn lão Hoan, hỏi:

"Ngài cho ta thật à? Không hối hận cũng không được đòi lại."

Lũ cò ấy thì đòi lại làm gì, lão Hoan tự nhủ rồi nói rằng, tất nhiên thưa cậu.

Cánh cửa đóng lại, Tưởng nhìn đám bạn cười cười sau đó cùng chạy đi, hướng về phía bờ sông. Đến nơi, cậu bảo chúng mang đôi cò ngâm xuống nước. Cả bọn vẩy nước lên lau lau chùi chùi gì đó, và một lúc sau, đôi cò trắng đã biến thành đôi hạc đầu đỏ. Kế sách của Tưởng là "hoán cò lấy hạc".

Ban nãy, Tưởng và đám trẻ nhỏ lén lút leo tường vào sân nhà lão Hoan. Cậu dùng màu trắng vẽ lên đôi hạc cho chúng giống cò. Tiếp, lại dùng màu đỏ và nâu vẽ lên đôi cò biến chúng thành hạc. Cậu tháo dây, buộc vào chân đôi hạc giả. Đúng như suy đoán, lão Hoan trúng kế.

Tắm rửa cho đôi hạc xong, Tưởng bảo hai tên trong đám mang chúng ra đồng xa rồi thả đi, để chúng về với bầy con. Khi trên bầu trời phía xa xuất hiện đôi cánh hạc bay chấp chới thì cũng là lúc Tưởng nghe giọng hét kinh thiên của lão Hoan. Biết lão đã phát hiện ra sự thật, cậu ra hiệu cho đám bạn trốn đi. Dĩ nhiên, hậu quả là cậu chủ nhỏ bị lão lôi về tận nhà xã trưởng.

Lão Hoan kể sùi bọt mép về việc định tắm cho đôi hạc quý thì nước làm trôi đi màu nhuộm, bấy giờ mới bật ngửa đấy là đôi cò. Biết ngay Tưởng bày trò nên lão đuổi ra tận bờ sông. Nghe xong, Triệu xã trưởng đưa mắt nhìn con trai đang quỳ gối, hỏi "có đúng là con làm không?". Tưởng đáp, dạ đúng.

"Đấy, xã trưởng nghe chưa?" Lão Hoan giận tái mặt, "Giờ thì ngài phải bắt cậu ấy trả đôi hạc lại cho ta!"

Triệu xã trưởng chưa kịp trả lời là Tưởng đã nói rành rọt:

"Chính miệng ngài hứa là cho ta đôi hạc ấy còn gì, và sẽ không đòi lại mà."

Bị Tưởng đưa vào tròng không cắt cớ gì được, lão Hoan giận run người. Chính vì ban nãy cứ ngỡ đấy là đôi cò nên lão mới đinh ninh hứa. Giờ cho dù biết đó là đôi hạc thì lão cũng chẳng thể cãi lại được nữa rồi. Tức quá, lão hét lên:

"Triệu Tưởng!!!"

Triệu xã trưởng thở mạnh, lệnh cho tên người làm vào lấy gậy ra. Ông nhìn Tưởng và thấy con nhìn mình bình thản. Mọi lần, hễ thấy cha lấy gậy là cậu nhăn mặt nhưng hôm nay thì không. Tưởng biết mình đã làm đúng nên chẳng có gì xấu hổ hay hối hận. Lúc gậy vung cao quất thật mạnh vào mông, Tưởng cắn răng, tay siết chặt. Lần đầu tiên, cậu chủ nghịch ngợm ấy đã ngẩng cao đầu khi chịu đựng mười cái đánh gậy dữ dội nhất từ cha.
Chương trước Chương tiếp
Loading...