Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã

Chương 30: Iphone Hay Nokia (1)



An Hạ tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy những tia sáng trong veo lọt qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào giường ngủ của mình. Ngây ngô nhìn chằm chằm lên trần nhà, phải mất một lúc, cô nhỏ mới xác định được bây giờ là... buổi sáng, chứ không phải buổi trưa hay buổi chiều. Cảm nhận sự nhức mỏi lan dọc theo suốt hai chân bên dưới, cộng thêm tiếng bụng kêu mỗi lúc một réo rắt, cuối cùng thì An Hạ cũng nhớ ra được hôm qua mình đã làm những gì...

Một ngày ra thành phố quá sức sóng gió! Đầy đủ các yếu tố tâm lý tình cảm lẫn hành động, y như trên phim vậy... An Hạ vừa bò lê bò càng xuống giường, cả người đau nhức như bị ai đánh, vừa mơ mơ màng màng cố nhớ nốt xem hôm qua mình có ăn cơm tối không, rồi trở về phòng bằng cách gì. Nhưng hình như những ký ức về chuyện đó trong đầu cô lúc này chỉ bằng không, hết sức mơ hồ. Nói thẳng là không thể nhớ nổi. Thay vào đó, cô lại nhớ được giấc mơ đêm qua, thực sự là hết sức kỳ cục. Có đoạn cô đang đi đâu đó thì gặp một con heo đen khổng lồ. Một người một heo mau chóng kết bạn với nhau. Sau đó nó mang cô đặt lên lưng, đi tiếp. Lưng nó rất lớn, và rất êm, khiến cô chỉ muốn bò ra ôm lấy. Rồi đột nhiên nó phi như bay, nhanh đến mức cô không thể thở nổi, thế là phải tét vào mông nó vài phát, nó mới chịu chạy chậm lại một chút (!)

Thật là một giấc mơ lộn xộn và vớ vẩn nhất cô đã từng mơ qua...

(Trường Giang: "...")

Rửa mặt mũi cho tỉnh táo xong, lúc này An Hạ mới phát hiện ra một đĩa cơm với toàn món cô thích, được bao kín trong màng bọc được đặt ngay ngắn trên bàn học. Bên cạnh còn có cả thìa, đũa nữa. Bên cạnh là mẩu giấy ghi nhớ nhỏ, với nét chữ rất đẹp được ghi bằng bút dạ, cứng cáp phóng khoáng, nhưng cộc lốc.

Dậy thì ăn!

An Hạ: "..."

Lại nhìn xuống thân mình, vẫn là bộ quần áo đi ra ngoài ngày hôm qua, dù có hơi xộc xệch một tí.

Đừng nói là mình đã ngủ suốt từ lúc trên xe, cho đến khi về trường, xuyên cả tối, bỏ cả cơm, sau đó "full" hết đêm... Tổng cộng cỡ mười bốn tiếng đồng hồ liên tục đấy chứ?!

Lại còn để tên kia nhìn thấy hết cái tướng ngủ xấu xí của mình nữa?! Không biết mình có... ngáy hay không? Có... chảy nước miếng không? Có... biết khép chân vào hay không?

Lại còn để tên kia nhìn thấy hết cái tướng ngủ xấu xí của mình nữa?! Không biết mình có... ngáy hay không? Có... chảy nước miếng không? Có... biết khép chân vào hay không?

Giờ thì cô lại tự thấy rất may là mình đã không tỉnh lại nửa chừng rồi...

***

An Hạ méo mặt tự khinh bỉ năng khiếu bám giường ghê gớm của chính mình xong, rồi cũng nửa đi nửa bò ra đến tủ đồ, dốc mọi thứ trong túi xách của mình ra soạn lại. Đến khi nhìn thấy cái hộp xinh xinh in chữ Nokia màu xanh, An Hạ chợt thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Miệng khẽ cong lên.

Thôi thì, mình cũng đã dùng tới những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng để trịnh trọng mua món đồ này cho hắn. Chắc cũng không đến mức hắn không chút nể tình mà ném vào một chỗ đâu nhỉ?! An Hạ vẫn nhớ từ trước tới giờ, món quà sinh nhật nào cô tặng, Trường Giang cũng đều sử dụng mà.

Năm lớp 3 là một cục tẩy hình quả dâu màu hồng có cái núm xanh xanh. Khi đem tặng, chính An Hạ vẫn còn phải thèm rỏ dãi, tiếc tiếc mà ghi lên thân nó một chữ Hạ to tướng. Lúc ấy, cậu nhóc Trường Giang chỉ hơi giật giật khóe miệng, nhón lấy cục tẩy bằng hai ngón tay, không bình luận thêm câu gì cả. Nhưng rồi sau đó, cô vẫn thường xuyên thấy hắn mang cục tẩy đó tới lớp. Khiến cô giờ học nào cũng kiếm cớ mà vươn tay sang phía hắn "mượn xài".

Năm lớp 5 là cái thước kẻ màu hồng, in hình một chùm dâu chín mọng. An Hạ nhìn thấy thứ này bày trong quầy kính trước cổng trường đã thích ngay, liền mua nó làm quà cho cậu nhóc cạnh nhà. Trước khi đem tặng còn tỉ mẩn ngồi cả buổi, tự cầm compa mà vụng dại khắc lên một chữ Giang nguệch ngoạc ở mặt trước. Đến lúc cô úp úp mở mở đưa ra, hình như biểu cảm trên mặt cậu chàng kia cũng không có khá hơn lúc nhận cục tẩy – dâu lần trước là mấy. Nếu không muốn nói là, còn tệ hơn nhiều! Thực tình, cô cũng không hiểu tại sao được nhận quà mà hắn chỉ toàn phơi ra mấy bộ dạng kỳ cục như vậy. Cô thề là mình đã dốc lòng dốc sức để tặng cho hắn thứ... cô thích nhất rồi mà.

Tất nhiên, sau đó hắn vẫn nhét cái thước kẻ sặc sỡ ấy vào trong hộp bút mà mang đi khắp nơi. Và cũng rõ ràng, cô nhóc cùng bàn với hắn là cô, lại có khối dịp để mượn ké rồi.

Năm lớp 7, lần này thì An Hạ đã có chút ít nhận thức về văn hóa tặng quà. Có vẻ không nên tặng cho người khác thứ mình thích, mà nên tặng cho họ thứ họ thích. Thực ra về vấn đề này, cô không có đồng tình cho lắm. Tặng thứ mà người ta thích, thì ai mà chả tặng được. Chỉ cần biết họ thích gì là xong. Phải tặng thứ mình thích, thì mới chứng tỏ là mình hết sức coi trọng họ, đến mức sẵn sàng dâng cho họ cả những gì mình quý giá nhất chứ!

Nhưng thôi, lần này An Hạ đã quyết định tặng gã bạn thân của cô một hộp bút bằng vải dù mua ngoài hàng văn phòng phẩm rồi. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt để ngăn cái tay hư hỏng của mình không vồ lấy màu hồng, mà chọn màu xanh. Không không. Lần này thì cô không viết gì lên đó. Mà... thêu. Hồi đó An Hạ mới đi học nghề thêu được vài buổi, nên không khỏi ngứa ngáy tay chân. Thế là hì hục làm ra một... quả dâu bằng chỉ đỏ. Bên cạnh là hai chữ Trường Giang cũng bằng chỉ đỏ, xấu vô biên. Cái này không phải lỗi của cô. Ai bảo thêu chữ khó hơn thêu hình chứ!

Nhưng thôi, lần này An Hạ đã quyết định tặng gã bạn thân của cô một hộp bút bằng vải dù mua ngoài hàng văn phòng phẩm rồi. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt để ngăn cái tay hư hỏng của mình không vồ lấy màu hồng, mà chọn màu xanh. Không không. Lần này thì cô không viết gì lên đó. Mà... thêu. Hồi đó An Hạ mới đi học nghề thêu được vài buổi, nên không khỏi ngứa ngáy tay chân. Thế là hì hục làm ra một... quả dâu bằng chỉ đỏ. Bên cạnh là hai chữ Trường Giang cũng bằng chỉ đỏ, xấu vô biên. Cái này không phải lỗi của cô. Ai bảo thêu chữ khó hơn thêu hình chứ!

Sinh nhật, An Hạ cẩn thận dùng hai tay dâng "lễ vật" của mình cho hắn một cách thành tâm cung kính. Quả nhiên, thái độ Trường Giang khi ấy khá hơn hẳn mấy lần trước. Thậm chí còn gật gù mà xoa đầu cô đầy hài lòng. Cho đến khi hắn xoay mặt sau của món đồ lại, thì nụ cười nãy giờ vẫn treo trên môi liền tắt phụt. Hết nhìn "món quà", rồi lại quay ra nhìn cô. Cuối cùng vẫn là nặng nề nhả ra vài từ.

Halloween qua lâu rồi, không nhất thiết phải hóa trang kinh dị đến thế đâu...

Cô phải suy nghĩ suốt một tuần trời mới hiểu ra ý hắn muốn nói gì. Hừ!

Nhưng rồi, hắn vẫn cứ thay cái hộp bút cũ của mình bằng hộp bút cô mới tặng. Thành thử, mỗi lần đến lớp, ngồi nhìn hắn đặt hộp bút – cô tặng – lên mặt bàn. Mở ra, lấy thước kẻ - cô tặng – để dùng, rồi lấy cục tẩy – cô tặng – để xóa, An Hạ không khỏi cảm thán và tự hào về khả năng "chọn quà" vô cùng cao siêu của mình.

Duy có một điều cô không bao giờ biết. Vì combo ba món quà cô tặng mà hắn vẫn đem dùng thường xuyên đó, Trường Giang bị bạn bè cùng lớp cũng như cùng đội tuyển lén lút đặt cho biệt danh hết sức... dễ thương: Giang Strawberry. Rồi Hoàng tử dâu tây, Quả dâu đỏ băng giá (!) Tất nhiên, chỉ lén lút thôi, chứ để cho hắn nghe được, không chừng phải đổi thành Quái vật dâu tây, Quả dâu đen sì mất.

Yên tâm với ý nghĩ, Trường Giang luôn sử dụng những gì bạn An Hạ đã tinh tế lựa chọn và cung kính dâng tặng, cô nhóc vui vẻ bỏ điện thoại mới mua vào trong túi. Nhác thấy hai chiếc móc gỗ vì va đụng mà đang xoắn chặt lại với nhau ở dưới cùng, mặt cô thoáng đỏ lên một chút, vội vã tách bọn chúng ra xa. Tưởng tượng đến cảnh mình và hắn mỗi người đeo một cái này... Trời ơi xấu hổ chết mất! Ai mà dám thò ra chứ!

Kêu là xấu hổ, nhưng tay An Hạ vẫn cứ cầm lấy nửa cái móc có chữ L, bỏ vào trong hộp đựng điện thoại. Nếu hắn hỏi, đây là cái gì, mình cứ bảo, là hàng khuyến mãi. Nếu hắn hỏi, nửa kia đâu, mình sẽ nói rằng, không có. Còn khi hắn hỏi, trên đó có chữ gì, mình liền trả lời, không biết. Khà khà, đằng nào thì nửa này cũng chỉ có một chữ L lơ lửng, có tài thánh hắn cũng không thể đoán ra đó là từ gì. Mà chữ L – lại vừa vặn là chữ cái đầu tiên của nickname hắn thường dùng trên internet: Light. Lúc đầu, cô cứ tưởng hắn lấy tên của nhân vật chính trong truyện "Death Note" để làm danh xưng. Dù gì thì Yagami Lightcũng là một nhân vật có tính cách khá giống với Trường Giang, cực kỳ thông minh nhưng lại luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật buồn chán và tẻ nhạt. Hồi đó, cô còn dành hẳn một phút đầu tiên để thầm ngưỡng mộ hắn. Vì trong truyện "Death Note", cô cũng thích Light.

Cho tới một hôm, hắn vui miệng mà nói với cô về ý nghĩa nickname của mình. Light, theo hắn là ám chỉ một sự sáng sủa, nhẹ nhàng và tốt đẹp. Cái gì sáng sủa? Bề ngoài. Cái gì nhẹ nhàng? Tâm hồn. Cái gì tốt đẹp? Nhân cách!

Lần đó, "trái tim non nớt" của An Hạ đã bị tổn thương một cách nặng nề. Nghe xong "tâm sự thầm kín" của hắn về cái nick, cô chút nữa thì phát ói. Nhưng vẫn kịp thều thào hỏi, thế ông có biết Yagami Light là ai không? Có biết "Death Note" không?

Hắn trả lời: Không!

Hắn trả lời: Không!

Kết quả, cô ói thật.

Sặc. Light mới gớm chứ! Có mà Lemon, chanh chua đanh đá thì đúng hơn!

An Hạ vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm xách túi ra khỏi cửa, đem cả suất cơm đã nguội ngắt kia đi xuống nhà ăn, định bụng sẽ nhờ hâm nóng lại một chút. Tên đó đã để cơm lại cho cô, lại toàn món ngon như vậy, xét cả về động cơ lẫn chất lượng, cơ bản cô không có cách nào bỏ phí!

Giờ vẫn còn rất sớm, cô cũng không muốn mò sang khu toàn đàn ông con trai đó mà dòm ngó rủ rê hắn đi cùng. Lát cơm no rượu say xong thì tìm hắn rồi nghĩ cách đưa ra cũng được.

Có điều, dự định đó của An Hạ đã không thể nào thành sự thực, khi mà vừa ra khỏi cửa, cô đã bất ngờ gặp một người...

--------

Yagami Raito/ Kira/ Light: nhân vật chính trong truyện tranh "Death Note" của tác giả Tsugumi Ohba (kịch bản) và Takeshi Obata (vẽ). Là một học sinh cấp ba rất thông minh, tình cờ có trong tay cuốn sổ thiên mệnh có thể định đoạt sống chết của mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...